Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con

Chương 232: Đưa tiền mua quần áo



“Lão đại, mọi thứ đều đã được chuyển tới đây cho anh, bây giờ anh có muốn chuyển vào không?”

Vu Đông và một số người đàn ông vẫy tay chào anh.

Chu Việt Thâm khẽ gật đầu: “Được, chúng ta vào đi thôi.”

Họ đến vội vàng, trong nhà này chẳng có gì cả.

Tất cả đều là đồ nội thất do Vu Đông tùy ý sắp xếp.

Vu Đông mỉm cười bước tới gọi chị dâu.

Nhắc mới nhớ, Chu Việt Thâm có lẽ đã có ý định mang một trang trại lợn vào thị trấn.

Tư Niệm đã lâu không gặp Vu Đông.

Cô gật đầu và nhìn mọi người lần lượt di chuyển đồ đạc.

Cô bước về phía trước nhìn vào khoảng sân rộng và tòa nhà ba tầng trước mặt.

Ngôi nhà này trông không mới lắm nhưng được xây dựng rất đẹp theo phong cách châu Âu đơn giản, giống như một biệt thự nhỏ từ thời xa xưa, có một hồ bơi và bãi cỏ trong vườn, nhưng tất cả đều đã được dọn dẹp đến trống rỗng.

Xung quanh tường trong sân có một hàng cây quế thơm, không biết khi hoa quế nở hoa sẽ thơm đến thế nào.

Có vẻ như nguyên chủ cũng rất hiểu biết.

Ngôi nhà này đã cũ, ở thời đại này có được một ngôi nhà như vậy chắc chắn phải là nhân vật không tầm thường.

Ngay cả bây giờ, ngôi nhà này cũng không hề rẻ.

Khi ông chú đưa giấy chứng nhận bất động sản cho cô, anh cũng chỉ thản nhiên nói vài lời.

Tư Niệm vcũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nhiều nhất đây chỉ là một căn hộ có vài phòng ngủ.

Cô không ngờ rằng đó sẽ là một căn phòng sân vườn còn rộng hơn cả ở quê.

Tư Niệm ngơ ngác nhìn.

Cô thậm chí không thể tưởng tượng mình sẽ hạnh phúc thế nào khi sống trong một ngôi nhà như vậy.

“Này chị dâu, chị thích thật đấy! Ông chủ của tôi đã tốn rất nhiều công sức để thương lượng được căn nhà này!”

Thấy cô đang nhìn chằm chằm, Vu Đông, người đang giao đồ đạc, nhe răng cười.

Tư Niệm nghe vậy, ngơ ngác nhìn anh: “Anh tốn nhiều công sức lắm à?”

“Đúng vậy! Ông chủ tuy rằng không thiếu tiền, nhưng ở thị trấn này không giống nông thôn, khó có thể tìm được một căn nhà tốt như vậy.”

“Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng ông chủ nhiều nhất sẽ thuê một căn nhà, nhưng không bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ mua nó.”

Vu Đông: “Tôi tìm mấy căn, nhưng anh ấy không thích.”

Vu Đông: “Vương Cao Bá đã giúp ta tìm được.”

Tư Niệm: “Vương Cao Bá?”

Vu Đông: “Không, tôi chỉ gọi vui thôi. Chị không biết anh ấy. Anh ấy là cấp dưới cũ của ông chủ. Nhưng chị biết cha anh ấy. Ông ấy là ông chủ Vương giàu có đã tham dự đám cưới của chị với ông chủ. “

Vu Đông: “Đây là nhà họ hàng của ông chủ Vương, nghe nói ông ấy đã chuyển ra nước ngoài, họ không thiếu tiền, cũng không có ý định bán, nhưng Vương Cao Bá đã thương lượng.”

Tư Niệm hiểu, nhưng làm sao có người có thể chọn một cái tên như vậy.

Cô không thể không quấn lưỡi khi đọc.

Đầu cô đầy những đường màu đen.

Vu Đông tựa hồ hiểu được suy nghĩ của cô, giải thích: “Lần đầu tiên nghe đến tên Vương Cao Bá, tôi cũng nghĩ tới Vương Bá Lão Tử, haha. Tôi nghe nói người nhà anh ấy đều lùn, cha anh ấy hy vọng anh ấy sẽ cao lên 1m8 nên mới có cái tên này.”

Tư Niệm: “…”

Nhìn thấy Chu Việt Thâm trả phí vận chuyển cho công nhân, Vu Đông nhỏ giọng nói: “Nhân tiện, chị dâu, nghe nói người thị trấn thích trồng hoa và cây cối, cho nên ông chủ đã tìm một căn nhà có sân rộng như thế này?”

Tư Niệm sửng sốt một lát.

Cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng mọi người ai không thích nhà có sân rộng.

Cô quay lại nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng cách đó không xa.

Anh cụp mắt xuống và nói điều gì đó với những người khuân vác.

Lông mày của anh ấy nghiêm nghị, giọng nói  rất trầm.

Khi tìm nhà, Chu Việt Thâm đã hỏi cô muốn gì.

Lúc đó cô thản nhiên nói rằng nếu có thể được như nhà họ Chu thì cô đã rất hài lòng.

Chu Việt Thâm lúc đó không nói gì.

Bất quá Tư Niệm chỉ thản nhiên nói, dù sao thị trấn cũng không giống nông thôn, nhà nào cũng có thể xây được.

Những tòa nhà to lớn.

Những ngôi nhà như vậy chỉ được tìm thấy ở một số thị trấn cổ.

Không ngờ Chu Việt Thâm lại tìm được một căn nhà như vậy.

Tư Niệm không phải kẻ ngốc, Chu Việt Thâm mặc dù không nói gì nhưng sẽ cố gắng hết sức để đạt được điều cô muốn.

Anh không hứa hẹn điều gì mà chỉ giao mọi việc đã thành vào tay cô.

Tư Niệm cụp mắt xuống.

Nghĩ đến hành trang đáng thương của người đàn ông.

Cô lục lọi trong tay, lấy ra hai trăm tệ đưa cho Vu Đông.

Đôi mắt của Vu Đông ngay lập tức mở to.

“Chị dâu? Tiền Tết à?”

Tư Niệm trợn mắt nhìn anh: “Không phải, giúp tôi đưa ông chủ của anh đi mua một ít quần áo tử tế. Lúc trước tôi mua cho anh ấy, nhưng anh ấy rất ít mặc.”

Cô thở dài.

Thẩm mỹ của cô khác với ‘những người đàn ông lớn tuổi’, thật là khoảng cách thế hệ.

Cô thực sự không biết người đàn ông này thích loại quần áo như nào.

Trước đây cô đã mua hai chiếc áo nhưng anh chưa bao giờ mặc chúng.

Cô đoán có thể là do anh không thích kiểu dáng này hoặc vì mặc nó không thoải mái.

Vu Đông và Chu Việt Thâm quen nhau đã lâu, hẳn là cũng tương đối quen thuộc.

Hơn nữa, Chu Việt Thâm cũng không hay đi mua sắm.

Nhưng chắc chắn thẩm mỹ không khác mấy với người anh tốt của mình phải không?

Vu Đông:”…..”

**

Sau một buổi chiều bận rộn, cuối cùng cũng đã dọn xong mọi thứ.

“Ông chủ, ông chủ! Đợi đã!” Vu Đông vội vàng gọi Chu Việt Thâm đang chuẩn bị rời đi.

Chu Việt Thâm quay người, liếc nhìn cậu: “Cái gì?”

Vu Đông lấy từ trong túi ra hai trăm tệ đưa cho anh.

Chu Việt Thâm khẽ cau mày, liếc nhìn số tiền hắn đưa ra: “Ý gì?”

Vu Đông nói: “Chị dâu đưa cho tôi.”

Chu Việt Thâm lập tức nheo mắt lại.

Vu Đông vội xua tay nói: “Đừng hiểu lầm, chị dâu bảo tôi đi mua quần áo với anh, chị dâu nói anh không thích mặc đồ chị ấy mua cho nên bảo tôi càng anh mua những gì bạn thích.”

“Đúng vậy, ông chủ, ngày nào anh cũng mặc đồ bẩn thỉu như vậy. Chị dâu tuy không nói nhưng rất thời trang, chắc chắn không thể chịu nổi anh.”

Chu Việt Thâm: “…”

Vu Đông: “Để tôi, vừa đúng lúc đến trấn Vân Quý Tứ Xuyên, dẫn anh đi mua quần áo.”

“…”

**

Hai người đến cửa hàng bách hoá ở trung tâm thị trấn.

Mọi thứ đều được bán ở đây.

Mọi người đều thích đến và tham quan.

Lúc này cũng rất nhộn nhịp.

Hai người vừa bước vào vừa nói chuyện.

Vu Đông đang nói chuyện về bộ trang phục đẹp đẽ của mình, Chu Việt Thâm ở một bên đột nhiên dừng lại, bước vào cửa hàng gần đó.

Vu Đông liếc nhìn một cái, hai mắt rơi ra khỏi đầu: “Chờ một chút, ông chủ, ông đi nhầm chỗ rồi. Đó là cửa hàng quần áo phụ nữ.”

Chu Việt Thâm thậm chí không quay đầu lại.

Trong thời gian ở bên nhau, Chu Việt Thâm đã biết Tư Niệm thích quần áo màu sắc rực rỡ.

Quần áo như vậy thực sự rất bắt mắt.

Nhưng những gì cô ấy mặc không hề khó xem chút nào, thậm chí trông cô còn xinh đẹp và tươi sáng hơn.

Nhưng vì ở quê người ta sẽ bàn tán.

Vì thế thỉnh thoảng cô mới mặc nó.

Cô thường mặc nhiều quần áo ở nhà hơn.

Nhưng bây giờ thì khác.

Có rất nhiều người trong thị trấn mặc cái này, sẽ không ai nói gì.

Theo sở thích của Tư Niệm, Chu Việt Thâm nhìn thoáng qua liền thích mấy món đồ.

Vu Đông đuổi theo vào thì thấy anh đang hỏi giá bà chủ.

Vu Đông:”…..”

Cậu ấy muốn nói gì.

Nhưng thấy ông chủ đang cầm quần áo và nhìn chúng một cách nghiêm túc.

Giống như đang suy nghĩ xem quần áo có vừa với mình không.

Ặc ặc.

Nó chắc chắn không phù hợp với anh.

Với vóc dáng này trông như mua cho chị dâu ấy!

Bà chủ một bên không ngừng khen ngợi sự sáng suốt của Chu Việt Thâm: “Đồng chí này quả thật có óc sáng suốt. Những bộ quần áo này kiểu dáng giống như của người nổi tiếng, bán chạy, con gái đều thích!”

Chu Việt Thâm nghe thấy lời này liền liếc nhìn cô.

Anh đi sang một bên và nhìn vào đôi giày.

Những đôi giày da nhỏ nhắn tinh tế cũng là phong cách rất được ưa chuộng hiện nay.

Sau một thời gian, anh đã tiêu hết số tiền hai trăm tệ mà Tư Niệm đưa.

Vu Đông:”……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.