Phó Dạng vừa được thăng chức nên đã đến lúc phải đến thăm người lãnh đạo tiền nhiệm của mình.
Thầy đã nghỉ hưu, nghe nói thầy đang dưỡng bệnh ở nhà.
Đã lâu rồi hắn không ghé thăm.
Nghĩ nghĩ, Phó Dạng nói: “Đi mua chút quà đi, tôi sẽ đích thân đi thăm Tưởng tiên sinh.”
Người bảo vệ trả lời có.
Gia đình Tưởng.
Đứa trẻ Tưởng Cứu ăn cơm trong bát không biết mùi vị, đôi chân ngắn đung đưa, tâm trạng không tốt chút nào.
“Bà, bà nghĩ thấy hôm nay nhà nhị ca ăn gì? Thơm quá, đến giờ con còn ngửi được.”
“Bà, sau bữa tối con có thể đi chơi với nhị ca được không?”
Bà nội Tưởng ở một bên đang xem TV trợn mắt nhìn cậu: “Mấy giờ rồi, ăn xong mọi người phải đi ngủ, con ăn xong rồi nhanh chóng đi ngủ đi, quấy rầy người khác vào ban đêm không tốt đâu.”
Ông Tưởng mặc bộ lụa Trung Hoa ngồi trên sô pha tò mò giơ kính đọc báo: “Anh hai? Anh hai nào?”
“Ông nội, ông không biết…” Đứa bé Tưởng Cứu đang muốn giới thiệu anh trai mới kết nghĩa với ông nội thì chuông cửa vang lên.
Bị ngắt lời, cậu cong môi.
Bà nội Tưởng đi tới mở cửa, có chút kinh ngạc: “Đây không phải Tiểu Dạng sao? Sao con lại tới đây?”
Phó Dạng lễ phép chào hỏi: “Chào dì Tưởng, thầy Tưởng có nhà không?”
Bà nội Tưởng: “Mau tới đây, lão già có người đang tìm ông.”
Phó Dạng khoé miệng giật giật, cầm quà đi vào.
Thầy Tưởng kinh ngạc nhìn Phó Dạng: “Tiểu Dạng? Sao cậu lại tới đây?”
Phó Dạng nói: “Tôi vừa đi làm nhiệm vụ về, đi ngang qua đây, nhớ ngài đã nghỉ hưu ở nhà nên tới thăm. Ngài dạo này thế nào rồi?”
Thầy Tưởng cười nói: “Không tệ, nhưng là cậu. Ta nghe nói cậu gần đây thăng chức? Chúc mừng Tiểu Dạng.”
Phó Dạng: “Không có gì, thưa ngài.”
Đứa bé Tưởng Cứu bị cắt ngang rất khó chịu, nó cầm bát đũa đi tới nói: “Ông nội, ông nội, con còn chưa nói xong mà!”
Ông nội Tưởng mỉm cười trìu mến và nói: “À, đúng rồi, bé Cứu Cứu, cháu vừa nói gì thế?”
Đứa trẻ Tưởng Cứu bĩu môi: “Hừ! Sau này đừng gọi ta là Tiểu Cứu Cứu, khó nghe quá, gọi cháu là Tiểu lão tam.”
Ông nội Tưởng có chút bối rối: “Sao vậy cháu yêu?”
Đứa trẻ Tưởng Cứu: “Hôm nay cháu đã kết nghĩa với các anh trai của mình. Cháu có một người anh cả, một người anh thứ hai, cháu thứ ba, vì vậy cháu được gọi là Tiểu lão tam.”
Bà nội Tưởng ở một bên nghe được lời cậu nói, đau đầu nói rằng hàng xóm mới chuyển đến cạnh nhà.
Ông nội Tưởng tuy rất ngạc nhiên nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng chào đón Phó Dạng.
Phó Dạng cùng Tưởng tiên sinh đi đến thư phòng lầu hai nói chuyện vài câu, thấy trời đã khuya liền chuẩn bị rời đi.
Phó Dạngbước ra khỏi phòng làm việc, chợt nhìn thấy ánh đèn nhà bên cạnh.
Hai nhà rất gần nhau, nhà đối phương sáng đèn rực rỡ khiến người ta khó có thể không chú ý.
Hắn ta đã đến nhà Tưởng mấy lần, nhà bên cạnh luôn khóa trái, như thể đã chuyển đi nhiều năm trước.
Nghĩ đến lời dì Tưởng vừa nói, có người dọn đến nhà bên cạnh, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Đang lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên bước chân hắn dừng lại. Hắn nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc bước ra khỏi cổng.
Phó Dạng nheo mắt lại, cho rằng mình nhìn lầm.
Chẳng bao lâu, đối phương đã cầm thứ gì đó trên tay và tiến lại gần.
Càng đến gần, đồng tử của Phó Dạng càng co rút lại.
Cô gái đứng ở tầng dưới không phải là Tư Niệm thì là ai?
Hắn còn cho rằng mình đã nhìn nhầm, trong khoảng thời gian này hắn luôn mơ về những cảnh tượng trước đây với Tư Niệm.
Thỉnh thoảng còn mất trí và nghĩ về cô ấy.
Có lẽ vì điều này mà bây giờ anh đang bị ảo giác?
Dù sao Tư Niệm cũng đã kết hôn và chuyển về nông thôn, làm sao cô có thể xuất hiện ở đây?
Phó Dạng lắc đầu, nhấc chân lên thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ dưới lầu truyền đến.
“Dì Tưởng, cháu làm chút bánh ngọt, dì nếm thử. Con cháu đều thích món này, Tưởng Cứu cũng hẳn sẽ thích.”
Bước chân của Phó Dạng chợt dừng lại!
Hắn bước lại gần vài bước và nhìn xuống.
Nhưng hắn nhìn thấy Tư Niệm đang đứng ở cửa, trên tay cầm thứ gì đó đưa cho bà nội Tưởng.
Bà nội Tưởng dường như rất quen thuộc với cô, họ đang nói chuyện cười đùa.
Phó Dạng trong lòng không thể tin được.
Tuy rằng mọi người đều biết trước đó quan hệ của hắn cùng Tư Niệm khá rắc rối, nhưng Tưởng gia lại cách xa khu quân sự, cho dù biết quan hệ của hắn và Tư Niệm, cũng không nên quá quen thuộc với cô.
Càng khó có khả năng nhà Tư có liên quan gì đến nhà ông Tưởng.
Vậy Tư Niệm đã gặp bà nội Tưởng như thế nào?
Và cô chuyển đến cạnh nhà Tưởng từ khi nào?
Ngay cả Tư gia cũng không đủ khả năng mua được một căn nhà như vậy.
Làm sao cô có thể chuyển đến được?
Thật trùng hợp khi cô ở cạnh nhà Tưởng.
Trước đây khi còn làm việc dưới quyền ông Tưởng, ông thường xuyên chạy tới đây.
Tư Niệm hẳn là cũng biết quan hệ của hắn cùng Tưởng gia.
Có phải vì điều này mà cô đã tìm được một nơi như vậy?
Phó Dạng nhất thời không thể hiểu được người phụ nữ này.
Rõ ràng trước mặt, cô luôn giả vờ như không quan tâm đến hắn chút nào.
Nhưng trong cuộc sống riêng tư, cô luôn tìm cách gần gũi với hắn.
Chẳng lẽ cô muốn hành động như vậy, giả vờ xuất hiện trước mặt hắn để khiến hắn hối hận sao?
Nếu nghĩ theo cách này, sẽ thật hợp lý khi cô thể hiện tình cảm với người đàn ông kia trước mặt hắn, dù là cố ý hay vô ý.
Phó Dạng cười lạnh.
Bb không thích phụ nữ chỉ vì tâm tư cô quá kín đáo.
Trước đí, hắn nghĩ rằng Tư Niệm đã chấp nhận sự thật.
Bây giờ có vẻ như Phó Dạng này đã đánh giá cô quá cao.
Chắc chắn rồi, tất cả những điều cô làm khiến hắn khó chịu đều nhằm mục đích đáp trả hắn.
Tư Niệm, người thật sự rất ‘tốt’!
Phó Dạng nhếch môi lạnh lùng, đợi Tư Niệm xoay người rời đi mới đi xuống lầu.
Bb tình cờ gặp dì Tưởng đang quay lại với những chiếc bánh ngọt cùng nụ cười trên môi.
“Tiểu Dạng, cậu hiện tại đi sao? Đã muộn như vậy, ở đây nghỉ ngơi một đêm trước khi đi.”
“Vừa vặn Niệm Niệm đưa cho ta rất nhiều bánh ngọt, nói là chính mình làm, cậu cũng nên ăn thử.”
Bà Tưởng nghĩ đến không khỏi thở dài, đáng tiếc một cô gái xinh đẹp như vậy đã có chồng rồi.
Bằng không bà thật sự muốn giới thiệu cô cho Phó Dạng.
Đứa trẻ này có đời sống tình cảm khá trắc trở, nghe nói cô đã có chồng sắp cưới nhưng hoá ra cô ấy không phải con ruột.
Sau đó, một người khác được thay thế nhưng cô ta bị bỏ tù vì vấn đề nhân cách.
Mối hôn sự đã không xảy ra.
Đó thực sự là một chuỗi những khúc mắc.
Bởi vì việc Phó Dạng và Lâm Tư Tư nhận được giấy chứng nhận nhưng Phó gia không lan truyền nên bà nội Tưởng vẫn chưa biết được tình hình.
Bà nghĩ Phó Dạng chưa kết hôn.
Thành thật mà nói, Phó Dạng không có ý định ở bên Lâm Tư Tư, nhưng vì hắn sắp được thăng chức và Lâm Tư Tư đang ở trong tù, nếu bây giờ hắn nộp đơn ly hôn, có thể sẽ có người nói rằng hắn đang gây rắc rối sau lưng.
Thế là hắn tiếp tục chịu đựng.
Dù chẳng có chuyện gì xảy ra giữa hai người.
Nhưng nghĩ có một người vợ đáng nghi như vậy khiến hắn cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi.
Sau khi Lâm Tư Tư bị cầm tù, Phó Dạng chưa bao giờ đến thăm cô ta.
Nếu không phải hắn kết hôn không lâu, bị cấp trên trấn áp, chắc chắn hắn đã muốn làm đơn ly hôn.
Hắn muốn từ chối, nhưng khi bà nội Tưởng nói Tư Niệm tự làm thì dừng lại, đưa tay nhéo một miếng nhỏ.