Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con

Chương 239: Trên đời không thiếu hoa thơm cỏ lạ



“Sao em lại xa hoa như vậy? Đây là quà tân gia em chuẩn bị cho Tư Niệm.”

Nói xong, cô vặn vẹo thân thể rất đắc ý: “Anh không biết, Tư Niệm đã chuyển đến thị trấn rồi.”

Phó Dạng cười lạnh: “Cô ấy lập tức chuyển đến đây, liên quan gì đến anh? Em không cần phải nói cho anh biết.”

Phó Thiên Thiên không ngờ rằng anh mình không hề bất ngờ nên có chút ngạc nhiên.

Theo lý mà nói, anh trai cô khi nghe tin Tư Niệm trở về thị trấn chắc hẳn sẽ rất kinh ngạc.

Tại sao anh ấy lại phản ứng như thế này?

Nhưng nghe xong lời này, Phó Thiên Thiên không khỏi trợn tròn mắt: “Em không nói có liên quan đến anh.”

Phó Dạng: “…”

Cô em gái ngốc nghếch của hắn có lẽ vẫn còn bối rối trước cách cư xử hời hợt của hắn đối với Tư Niệm.

Phó Dạng cảm thấy mình cần phải nhắc nhở em gái, để cô biết mình đang bị lợi dụng.

“Không cần em nói, cô ấy đã chuyển đến phố Lão Đông.”

Phó Thiên Thiên lúc này mới thực sự kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Hôm nay Thiên Thiên sau khi nghe những gì Vu Đông nói mới biết chuyện này.

Làm sao anh trai cô biết được?

Có phải anh trai cô đang bí mật theo dõi Tư Niệm?

Phó Dạng liếc em gái một cái: “Em biết đường Lão Đông có cái gì không?”

Phó Thiên Thiên: “Có cái gì?”

Phó Dạng: “Tưởng tiên sinh nhà ở đâu?”

Phó Thiên Thiên: “Ồ, đúng rồi, vậy có chuyện gì?”

Phó Dạng: “Em cho rằng cô ấy đi đường Lão Đông làm gì?”

Phó Thiên Thiên: “Tại sao?”

Phó Dạng: “…Bởi vì Tưởng tiên sinh là trưởng bối anh kính trọng, khi cô ấy xuất hiện ở đó, cô ấy có thể liên lạc với Tưởng tiên sinh, tạo dựng quan hệ tốt đẹp.”

Phó Thiên Thiên: “?”

Phó Thiên Thiên cảm thấy như mình đang bị choáng đầu.

Tại sao cô không thể hiểu được điều gì đó?

Cô lắc đầu: “Chờ một chút, anh à, anh có hiểu lầm gì không? Tư Niệm tại sao lại muốn lấy lòng gia đình Tưởng tiên sinh?”

Phó Dạng dùng ánh mắt ngốc nghếch nhìn cô: “Em nghĩ thế nào?”

Phó Thiên Thiên: “?”

Một ý tưởng đáng kinh ngạc nào đó lóe lên trong đầu cô.

Chẳng lẽ anh trai cô cho rằng Tư Niệm chuyển đến phố Lão Đông và tiếp xúc với gia đình họ Tưởng để gián tiếp gần gũi hơn với anh ta?

Phó Thiên Thiên mở miệng.

Cô tái mặt giải thích với Tư Niệm: “Anh à, em nghĩ chuyện này có thể anh đã hiểu sai. Tư Niệm có lẽ còn không biết Tưởng gia.”

Phó Dạng cười lạnh: “Cô ấy theo anh từ nhỏ, cô ấy biết rõ về anh hơn ai hết, lúc anh còn làm việc dưới quyền Tưởng tiên sinh, anh thường xuyên phải qua đó báo cáo, cô ấy không biết sao? “

Phó Thiên Thiên: “Vậy anh nói là trước đây, có lẽ Tư Niệm đã quên từ lâu rồi?”

Ánh mắt Phó Dạng lạnh lùng: “Ý em là gì, em cho rằng anh lại đa tình sao?”

Phó Thiên Thiên: “…” Không phải sao?

Không những vậy, cô còn cảm thấy đầu óc anh trai mình có vấn đề.

Tại sao Tư Niệm lại tiếp xúc với người quen của anh trai chỉ để gần gũi với anh ấy?

Tại sao anh trai lại nghĩ về phụ nữ một cách đầy mưu mô như vậy.

Đầu óc Tư Niệm không thể tưởng tượng được một kế hoạch thâm sâu như vậy.

Quả nhiên, anh trai cô thực sự không hiểu gì về Tư Niệm.

Phó Thiên Thiên cảm thấy tiếc cho những nỗ lực trước đây của Tư Niệm.

Anh trai cô chỉ nhìn thấy mặt Tư Niệm bám dính lấy anh, nhưng anh chưa bao giờ hiểu được bản chất thực sự của Tư Niệm.

Đến nỗi anh cô từng nghĩ anh ta là người duy nhất Tư Niệm quan tâm, không thể nào buông tay anh ta đi dễ dàng như vậy được.

Anh ấy nghĩ mình là vàng là ngọc và mọi người đều thích anh ấy.

Đối mặt với vẻ mặt “Không phải sao?” của Phó Thiên Thiên, sắc mặt của Phó Dạng càng trở nên tối tăm hơn.

“Ngoài lý do đó ra, cô ấy còn có lý do gì khác để đến đó?”

Phó Thiên Thiên lau mồ hôi lạnh trên đầu: “Không phải vì trường học của họ gần phố Lão Đông sao? Từ đó người ta đi làm rất thuận tiện, nên cô ấy không phải vì anh đâu.”

Phố Lão Đông cách xa họ cả ngàn dặm.

Nếu Tư Niệm thực sự có ý nghĩ gì với anh ấy thì làm sao cô có thể chọn nơi xa như vậy?

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của anh trai, Phó Thiên Thiên đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Chờ một chút, anh không biết Tư Niệm đi làm giáo viên phải không?”

Cô vừa nghe chị Trần nói về chuyện này, cô chưa định nói cho gia đình biết.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến anh của tôi sẽ hiểu lầm.

Ngoài ra, theo suy nghĩ thông thường của cô, nếu Tư Niệm không có lý do để ở lại đó, có lẽ anh đã nghĩ ra một cuốn tiểu thuyết tình yêu ngu ngốc dài 1,8 triệu chữ.

Phó Dạng sửng sốt: “Cái gì?”

Phó Thiên Thiên tỏ ra nghiêm túc.

Cô ôm trán.

Thở dài.

Phó Dạng bỗng nhiên trở nên xấu xí như nuốt phải ruồi: “Có ý gì, mau giải thích rõ ràng.”

Phó Thiên Thiên nói với anh rằng Tư Niệm sắp làm giáo viên tại một trường tiểu học ngoại ngữ: “Anh cũng biết trường tiểu học đó. Khi còn nhỏ anh đã học ở đó. Lần trước, Tư Niệm đến phát biểu, lãnh đạo nhà trường đã chú ý đến cô ấy và mời cô ấy lên lớp ”.

Nhìn sắc mặt của anh trai mình càng ngày càng xấu, thậm chí còn lộ ra một chút tổn thương, Phó Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy có chút thương hại anh ta.

Dù sao, Tư Niệm từng có một tình yêu sâu đậm với anh trai mình.

Mới mấy tháng, chưa kể kết hôn với người khác, cô ấy giờ lại không coi trọng anh ấy.

Cô ấy bây giờ nhìn anh ta như thể đang nhìn thứ gì đó vậy.

Không ai có thể chấp nhận được sự tương phản lớn như vậy.

Không thể trách anh hiểu lầm.

Nghĩ đến đây, Phó Thiên Thiên kiêu ngạo thở dài.

Cô vỗ nhẹ vào vai Phó Dạng.

“Trên đời không thiếu hoa thơm cỏ lạ, tại sao phải mãi nghĩ đến một bông hoa.”

“Anh, Tư Niệm đã kết hôn rồi, đừng ảo tưởng chuyện đã qua, tìm người khác đi.”

Sau đó cô mang đồ vào phòng.

Phó Dạng đứng ở nơi đó, nắm đấm nắm chặt.

**

Đêm khuya.

Trong sân mới của Chu gia.

Pháo hoa đã kết thúc.

Bầu trời về đêm trở nên yên tĩnh.

Chu Việt Thâm ôm eo Tư Niệm, cổ áo khoác đen hơi hé mở, lông mày nghiêm nghị.

Giống như lần đầu gặp nhau.

Tư Niệm tránh xa ra, ngước mắt nhìn anh, trong mắt có sương mù.

Chu Việt Thâm rũ mắt xuống thật sâu, dùng đầu ngón tay thô ráp lướt qua má cô, lau đi vết nước trên môi cô.

Giọng nói của một đứa trẻ vang lên từ trong nhà.

Đó là âm thanh của ông chủ nhỏ và ông chủ thứ hai đang gọi anh đi ngủ.

Tư Niệm nhanh chóng đáp lại.

Cô sợ hai đứa chạy ra ngoài nhìn thấy những cảnh tượng không phù hợp với trẻ con.

Chu Việt Thâm nhìn thật sâu cô, khi cô nói xong, anh lại cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.

Thực ra, anh hiếm khi thấy thích ở bên ngoài như thế này.

Chưa kể còn ở sân rộng của riêng mình.

May mắn thay đó là buổi tối.

Cô lại nghe thấy cậu bé gọi cha.

Anh thản nhiên đáp lại rồi bảo Tư Niệm đi ngủ.

Bằng không, nếu ban đêm bọn trẻ nhìn thấy bọn trẻ dọn dẹp bể bơi trong sân, có lẽ chúng sẽ không thể ngồi yên.

Tư Niệm nói là muốn giúp đỡ, nhưng một lúc sau lại bị đuổi đi.

Sau khi nhìn mọi người rời đi, Chu Việt Thâm cúi đầu bận rộn.



Sáng sớm ngày mai.

Tư Niệm bị đánh thức bởi tiếng cười của mấy đứa trẻ ở tầng dưới.

Cô đi xuống cầu thang và thấy trong nhà còn có người khác.

Là cậu bé Tưởng Cứu ngày hôm qua.

Khuôn mặt của cậu bé đỏ bừng vì lạnh, nhưng làn da lại trắng nõn, mềm mại và thanh tú.

So với Chu Trạch Đông và Chu Trạch Hàn, hai anh chàng thô kệch thì trông tinh tế và xinh đẹp hơn.

Chu Trạch Hàn nhìn thấy cô đi xuống lầu, liền hoan hô: “Tốt quá, mẹ cuối cùng cũng dậy rồi, con có thể ăn sáng rồi!”

Chu Trạch Đông bước ra khỏi bếp, trên tay cầm bữa sáng đang bốc khói nghi ngút.

Dao Dao lập tức đá vào đôi chân ngắn ngủn của mình, chạy tới ôm lấy chân anh cả.

Cô nhóc nhìn bình sữa trong tay anh, dùng giọng như sữa nói: “Anh anh, em muốn uống một ly ~”

Vẻ mặt căng thẳng của Chu Việt Đông chợt dịu đi, anh lắc lắc cái bình trong tay, thấy nhiệt độ gần như đã ổn liền đưa cho cô.

Tư Niệm liếc nhìn một cái, sau đó lại quay đi, nhìn đứa trẻ Tưởng Cứu chạy tới đứng trước mặt mình: “Bé Tưởng Cứu đến nhà dì sớm như vậy, chơi với các anh em vui vẻ chứ?”

Bé Tưởng Cứu gật đầu như một kẻ ngốc: “Vui ạ! Anh cả cho cháu ăn kẹo, anh hai dạy cháu tiếng Anh, em gái cũng biết vẽ.”

Vừa nói, cậu vừa bắt chước thằng hai bắt đầu hát: “A, B, C, D, E, F, hook…”

“Hahaha… Đồ ngốc, đây không phải là móc câu!”

Thằng hai ở một bên trêu chọc cậu không thương tiếc.

Đứa trẻ Tưởng Cứu lập tức đỏ mặt xấu hổ.

“Nhị ca, em không phải đồ ngốc!”

Tư Niệm còn chưa kịp mở miệng, Chu Trạch Đông ở một bên đã nói: “Tiểu Hàn, đừng ức hiếp người khác, xin lỗi Tưởng Cứu.”

Chu Trạch Hàn giật mình, lập tức hoảng sợ.

Tuy nhiên, trước vẻ mặt nghiêm nghị của anh cả, cậu vẫn cúi đầu.

Cậu chỉ cảm thấy việc xin lỗi em trai mình là điều khá xấu hổ đối với một người anh như cậu.

Vì thế cậu suy nghĩ một chút, nhìn Tưởng Cứu nói: “Em trai, anh kể cho em một câu chuyện.”

Tưởng Cứu chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế, nhị ca?”

Chu Trạch Hàn ho khan nói: “Một con vịt nhỏ đang cố gắng xếp hàng với các anh em vịt phía trước, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nó cũng không thể xếp hàng được. Sau đó nó lẩm bẩm: [Không thẻ xếp thẳng hàng được.] Em có biết không?”

Nhóc con Tưởng Cứu mở to mắt: “Vịt còn có thể nói chuyện sao?”

Chu Trạch Hàn: “…” Đây là trọng điểm sao?

Tư Niệm nhìn hai đứa trẻ, khẽ mỉm cười.

Có vẻ như những lo lắng của cô là không cần thiết.

Tiểu tử tuy rằng có chút líu lưỡi, nhưng cũng không có ý xấu.

Cô đang nghĩ cho bữa tối.

Cô lập tức nói: “Tiểu Hàn, các con cùng mẹ ra ngoài nhìn xem.”

Cậu bé lập tức gắp cơm vào miệng rồi vội vàng làm theo.

“Mẹ, mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Tư Niệm dẫn cậu tới bể nước trong sân.

Cái hồ bị bỏ hoang hôm qua, hôm nay đã đầy nước.

Nước trong rõ ràng.

Khi Chu Trạch Hàn nhìn thấy hồ bơi, cậu ta kinh ngạc hét lên.

Suýt chút nữa làm một vài cú lộn nhào tại chỗ.

“Được rồi, khi nào có thời gian mẹ sẽ dẫn con đi chọn vài con cá để nuôi, con phải chăm sóc chúng thật tốt.”

Chu Trạch Hàn mãnh liệt gật đầu.

Tư Niệm nhìn khoảng sân trống vắng, nhớ những loại rau cô trồng ở quê.

“Đáng tiếc ở mảnh sân này trồng rau không dễ dàng gì.”

Thằng hai nghe vậy lập tức nắm chặt tay nói: “Mẹ ơi, từ nay con nhất định sẽ đi làm công nhân nhập cư, trồng thật nhiều rau để nhà mình không thiếu rau”.

Tư Niệm: “…” Cô có nói gì sai sao? Cậu muốn làm công nhân nhập cư.

Trên thực tế, không cần phải làm như vậy.

Nói xong, cậu hỏi tiểu tử Tưởng Cứu bên cạnh: “Còn cậu, tiểu đệ? Cậu muốn trở thành cái gì?”

Tiểu tử Tưởng Cứu chớp chớp mắt: “Em cũng muốn cùng người trở thành một đại công nhân di dân, làm ruộng cùng anh, nhị ca!”

Tư Niệm ngơ ngác nhìn bầu trời: “…” Cô không còn gì muốn nói.



Cuối cùng cũng vượt qua được ngày nghỉ.

Trương Thuý Mai không quên làm việc vặt cho con gái.

Mặc dù bàt hực sự không muốn đến thôn Lâm gia.

Nhưng con gái bà ở tù đã lâu, nay đã nói ra mong muốn này với chính mình.

Là một người mẹ, thật khó để bà từ chối.

Và lần này chồng bà cũng đi cùng.

Cách đây vài ngày, người nhà đến gặp ông và nhờ Tư Niệm giúp ông ta tìm một chỗ ở trường.

Ông ta đã cho Tư gia rất nhiều thứ nên chồng bà cũng đồng ý.

Tình cờ là Trương Thúy Mai đang đến nhà  họ Lâm để nói chuyện với Lâm gia về Lâm Tư Tư nên hai người cùng nhau lên đường.

Trên thực tế, mẹ Tư cũng không mấy vui vẻ khi giúp đỡ người kia đạt được danh ngạch.

Dù sao thì họ cũng là người nhà họ Tư.

Với cơ hội tốt như vậy, bà có thể ‘bán’ nó cho người bên cạnh mình và kiếm được rất nhiều tiền.

Trương Thuý Mai cảm thấy chồng mình thật ngu ngốc và bị người khác mua chuộc bằng những món quà nhỏ.

Còn lẩm bẩm nói: “Cơ hội tốt như vậy nên để lại cho nhân tài của chúng ta. Đó thực sự là món hời cho bọn họ.”

Dù không có cháu nhưng Trương Thuý Mai vẫn cảm thấy đau lòng nếu trao chúng cho người khác.

Cha Tư hừ lạnh: “Đừng tưởng rằng tôi không biết, người nhà bà nhất định cũng có ý nghĩ này!”

“Ít nhất người nhà tôi cũng biết tặng quà, nhưng gia đình bà thật sự rất tốt. Tôi đã tìm được việc làm tốt như vậy cho chị em bà và cũng tìm được việc làm cho chồng cô ấy. Sao một bữa ăn họ cũng không mời nổi?”

“Kể từ khi Tư Tư bị gặp nạn, anh chị em nhà bà trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Mấy tháng nay bọn họ thậm chí còn không đến thăm bà!”

Cha Tư chỉ nghĩ đến điều đó đã tức giận.

Khi em gái của Trương Thuý Mai nhờ ông giúp đỡ, bà ấy đã nở một nụ cười lố bịch.

Sau tai nạn của Lâm Tư Tư, mọi người đều có ý thức tránh xa Tư gia của ông và không còn thân thiết với họ nữa.

Không nói những người khác, em trai, em gái và gia đình của Trương Thuý Mai, ông ấy chân thành giúp đỡ từ tận đáy lòng.

Kết quả là chưa nói đến việc đi từng nhà, dịp Tết cũng không đến thăm.

Thật sự giống như hổ bị chó ức hiếp.

Cuối cùng ông ấy đã nhìn thấu gia đình này.

Trước đây, Trương Thuý Mai luôn giúp đỡ gia đình bà nhưng ông không nói gì.

Dù sao họ cũng là em vợ, làm anh rể tốt nên giúp đỡ họ cũng không có gì sai.

Tuy nhiên, hoá ra không phải ai cũng đáng được giúp đỡ.

Trương Thuý Mai không vui khi nghe điều này.

“Hình như ông đang nói người nhà ông tốt bụng như thế nào. Khi gia đình Tư Tư của chúng ta gặp tai nạn và nợ tiền, những người đó đã chặn cửa quân khu của chúng ta và xin tiền, khiến gia đình chúng ta mất mặt.”

“Lúc ông đi vay tiền người nhà anh trai, họ có nhìn ông không?”

“Gia đình của ông cũng không phải thứ gì tốt, sao lại nói xấu về gia đình của tôi?”

Cha Tư nghe được lời này rất xấu hổ, sắc mặt trở nên khó coi.

Hai người họ đã cãi vã với nhau.

Đi được nửa đường, Trương Thuý Mai giận dữ chạy ra khỏi xe.

Cha Tư cũng không chịu nổi bà nên nhấn ga bỏ đi.

Trương Thuý Mai giậm chân giận dữ.

Cuối cùng bà phải tự mình bắt xe đến ga để tìm xe.

Trên đường đi, trên xe đông đúc, Trương Thuý Mai gần như ngất đi vì khói.

Chưa kể đông đúc, xe còn hôi hám và bẩn thỉu.

Những người xung quanh vẫn đang nhìn bà với ánh mắt kỳ lạ.

Trương Thuý Mai vội vàng che túi lại.

Bà bắt đầu hối hận vì cãi nhau với chồng.

Tuy nhiên, Trương Thuý Mai không biết.

Xe của Cha Tư ra khỏi thành không bao lâu thì bị một người phụ nữ chặn lại…

[Cảm ơn các daddy đã bao nuôi Sai]

Nhi Nhi [Huynh Anh Thi]

2. Kenpro2010

3. Đoàn Trần Hoàng Dung

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.