[Tác giả cập nhật lại tách chương 347 và 348 nên mình cập nhật lại, mọi người thông cảm nhé ❤ ]
Bá Văn nhìn thấy Chu Trạch Hàn cùng một đám trẻ con đang ép kem và làm bánh trong sân.
Cậu ta chưa bao giờ làm bánh ngọt, mỗi lần đến sinh nhật Bá Văn đều được mẹ chuẩn bị sẵn, nếu muốn thì cậu ta có thể ăn ngay.
Cậu ta chưa bao giờ làm điều đó với bạn bè.
Cậu ta không hiểu nó có gì vui đến thế.
Nhưng Bá Văn không thể rời mắt và bị nó mê hoặc trong giây lát.
Phương Huệ bước vào, cau mày khi nhìn thấy con trai mình đang đứng trước cửa sổ.
Đi về phía trước.
Cô ta nhìn thấy Chu gia bên cạnh ồn ào.
Cô ta đóng cửa sổ lại, chán ghét nói: “Ồn ào quá. Đóng cửa lại đi, nó sẽ cản trở việc học của con.”
Phương Bá Văn chưa kịp suy nghĩ xong đã thu ánh mắt lại và ngồi xuống ghế tiếp tục viết câu trả lời bài tập.
Bên kia, ông chủ nhỏ và thằng hai đang chuẩn bị cho cuộc thi làm bánh.
Đám trẻ đang bận rộn và chẳng mấy chốc chúng đã có một bàn tay đầy kem.
Mặt khác, Chu Trạch Đông lại phết màu kem một cách bài bản theo mẫu.
Chiếc bánh nhỏ xinh đã thành hình ngay lập tức.
Thằng hai vốn nói rằng mình chắc chắn sẽ thắng đã đỏ mặt.
Rất nhanh, Chu Việt Thâm đã trở lại.
Anh mua cho mỗi đứa một chiếc đồng hồ điện tử.
Bằng cách này, hai đứa trẻ có thể xem giờ bất cứ lúc nào.
Không nói đến Chu Trạch Hàn, ngay cả Chu Trạch Đông cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên chúng nhận được quà sinh nhật từ cha.
Chúng có mọi thứ mà những đứa trẻ khác có.
Chu Việt Thâm không ngờ hai con trai của mình lại có nhiều bạn đến vậy.
Anh hơi ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm.
Lông mày nghiêm nghị dịu đi một chút.
Khi còn ở thôn Hạnh Phúc, hai đứa trẻ luôn sống một mình và có rất ít bạn bè.
Ít nhất Tiểu Hàn còn chơi tốt với Thạch Đầu bên cạnh, nhưng Tiểu Đông chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ ai cùng tuổi.
Sau khi vào thành, ban đầu anh lo lắng hai đứa con của mình sẽ không hoà hợp được với người dân trong thành.
Bị cô lập có xảy ra.
Nhưng bây giờ có vẻ như anh đang suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tình hình đã được cải thiện rất nhiều.
Một nhóm trẻ em lập tức im lặng khi nhìn thấy Chu Việt Thâm.
Ông chú cao như núi này thực chất là cha của Nhị ca dễ gần (Chu Trạch Đông khó thân).
Thật đáng ngạc nhiên,
Cha Nhị ca cao như vậy, liệu sau này cậu ấy có cao bằng núi không?
Thật đáng sợ, ông chú có thể đánh bay chúng chỉ bằng một cú đấm.
Nếu là cha của chúng, chúng sẽ gặp ác mộng vào ban đêm.
Có lẽ chúng sẽ không dám làm loạn nữa.
Nhìn thấy mấy đứa trẻ trốn ở phía sau con trai mình, có vẻ hơi sợ hãi, Chu Việt Thâm đứng thẳng lên, không làm phiền bọn hắn.
Anh vào bếp giúp Tư Niệm nấu ăn.
Tư Niệm không ngờ hôm nay anh lại về sớm như vậy, có chút kinh ngạc.
“Không phải anh nói tối nay không thể quay lại sao?”
Chu Việt Thâm giúp cô rửa rau, thấp giọng nói: “Chúng ta hãy tổ chức sinh nhật cho chúng trước rồi anh đi.”
Trước đây, anh đặt công việc lên hàng đầu và luôn cảm thấy chỉ cần chu cấp cho con là đủ.
Nhưng bây giờ anh biết rằng ngoài việc nuôi dạy con cái, điều quan trọng nhất là sức khoẻ thể chất và tinh thần của trẻ.
Nếu chỉ cần dành chút thời gian quan tâm tới bọn chúng có thể khiến mấy đứa trẻ cảm thấy vui vẻ, an tâm, Chu Việt Thâm cũng sẽ rất vui vẻ.
Vùng nông thôn còn nghèo, Chu Việt Thâm cũng bị ảnh hưởng ở mức độ nhất định.
Bởi vì chỉ cần có tiền, họ có thể cải thiện cuộc sống.
Anh ấy cũng nghĩ vậy.
Suy cho cùng, trên đời này không có gì khó khăn hơn việc không có tiền.
Nhưng sau này, Tư Niệm dạy anh rằng có tiền là có tất cả, nhưng không quan tâm đến con cái là điều tuyệt đối không thể.
Chẳng bao lâu sau, hai vợ chồng cùng nhau nấu một bàn ăn lớn đầy ắp các món ăn.
Tay Tư Niệm bị đau do chiên dầu, cuối cùng Chu Việt Thâm cũng làm theo cách của cô và chiên từng cái một.
Mặc dù ngày nay ngày càng có nhiều người giàu nhưng những món ăn phong phú như vậy chỉ có thể ăn được trong những ngày nghỉ lễ.
Sinh nhật đầu tiên của con, cả hai người đều làm việc chăm chỉ.
Nhìn thấy bữa tiệc đông đủ, ngay cả những đứa nhỏ chưa từng nhìn thấy thế giới cũng há hốc miệng thành hình chữ O.
Vô cùng ghen tị.
Hóa ra gia đình Chu Trạch Đông và Chu Trạch Hàn thực sự giàu đến mức có thể ăn cá tôm mà không cần đợi ngày lễ.
Các bạn học của Chu Trạch Hàn càng tôn sùng cậu hơn.
Bân khác, anh Trần và ba người đều cảm thấy khó chịu khắp nơi.
Chúng biết gia đình Chu Trạch Đông sống ở đây, nhưng họ mới chuyển đến đây cách đây không lâu, trong mắt chúng, cậu ta có thể chỉ là một người giàu có bình thường.
Chúng luôn cho rằng khoảng cách với họ không lớn lắm.
Nhưng bây giờ, nhìn những gì mọi người ăn trong ngày sinh nhật, đều là những thứ chúng chưa từng thấy trong đời.
Lúc này, cảm giác tự ti đã lên tới đỉnh điểm.
Có cảm giác muốn chạy trốn.
Vì chúng hiểu rất rõ chữ “không xứng”.
Chúng còn sợ bị ghét hơn khi bước vào bàn ăn sau này.
Nghe nói bạn bè của em trai Chu Trạch Đông đều là bạn học ở trường tiểu học ngoại ngữ, trường tiểu học ngoại ngữ ai mà không biết. Đây là những nơi chỉ có con cái của những gia đình giàu có mới được đến trường.
Tuy ở thị trấn nhưng không có mấy trường tiểu học ngoại ngữ.
Ngay cả trường tiểu học bình thường, chúng cũng không đủ khả năng chi trả.
Vì thế hạnh phúc của họ không giống mình chút nào.
Tất cả những gì đám anh Trần thấy là đầy sự tự ti.
Bởi vì Chu Trạch Đông không thích nói chuyện, không giống như người em chủ động, ba người đứng cứng ngắc phía sau, nhìn nhau, không biết nên làm gì, phải làm gì.
Sự im lặng thật đau lòng.
Tư Niệm đã tiếp xúc với rất nhiều trẻ em nên có lẽ có thể hiểu được suy nghĩ của bọn trẻ.
Ông chủ nhỏ và thằng hai ngày xưa cũng không khác mấy.
Dù đã cố gắng hết sức để thể hiện thái độ thân thiện nhưng cô vẫn không thể xoa dịu được sự căng thẳng của chúng.
Cô chỉ đơn giản gọi cho Tiểu Lão Nhị.
Thằng hai vốn còn đang khoe khoang nhưng khi nghe thấy cô gọi mình, cậu lập tức háo hức chạy tới.
Cậu tưởng Tư Niệm đã chuẩn bị quà gì đó cho cậu.
Tư Niệm bị biểu hiện mong đợi của cậu làm cho buồn cười, cô sờ sờ đầu cậu nói: “Tiểu Hàn, con giúp anh trai tiếp bạn nhé, anh trai giúp mẹ dọn đồ ăn.”
Chu Trạch Hàn nhận lệnh, lập tức gật đầu: “Mẹ, con sẽ chiêu đãi bọn họ thật tốt.”
Thằng hai cũng thích anh Trần và những người khác, vì mỗi lần cậu mua bánh, anh Trần và những người khác sẽ làm bánh to hơn cho cậu vì anh trai.
Điều này khiến thằng hai cảm thấy khá tự hào.
Chu Trạch Hàn lập tức đi tới mời đám người vào bàn, còn nói họ là anh em, muốn họ ngồi trước.
Sau đó một nhóm đuôi nhỏ cũng tụ tập xung quanh.
Ríu rít hỏi họ lần sau đi bán bánh xèo có làm được bánh to như của Nhị ca không.
Chúng cũng ngưỡng mộ cách họ làm bánh xèo ngon đến thế.
Chúng kể rằng Nhị ca đã lén ăn nó trong lớp.
Chúng nói nhiều đến mức anh Trần và nhóm của anh ấy sợ hãi.
Chà, họ chợt hiểu tại sao Chu Trạch Đông không thích nói chuyện nữa.
Nhưng sự nhiệt tình của một nhóm trẻ em đã khiến ba người bớt bối rối.
**
Tiểu Trúc cùng nhóm Thông Tử Lâu vốn là muốn tới cười nhạo Chu Trạch Hàn.
Cậu ta nghĩ nếu chúng ngừng chơi với Chu Trạch Hàn, cậu chắc chắn sẽ không có bạn bè đến chúc mừng sinh nhật.
Khi cậu ta chạy tới, cậu ta ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc.
Hương vị của bữa tiệc Mạn Hán.
Họ chỉ có thể ngửi thấy mùi này vào dịp Tết Nguyên Đán.
Một đám trẻ con không nhịn được kéo cánh cổng sắt nhìn vào bên trong.
Chúng tình cờ nhìn thấy một nhóm trẻ em đang ngồi trên bàn ăn, vừa ăn vừa nói cười.
Phương Huệ không có ở đó nên Phương Bá Văn vội đứng dậy chạy đến bên cửa sổ, nấp sau tấm rèm nhìn từ phòng làm việc trên tầng hai sang phòng bên cạnh.