Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con

Chương 367: Suy nghĩ kiếm việc làm



Cha Tư là người đầu tiên phản ứng, khuôn mặt già nua đỏ bừng, mắng: “Nói nhảm, ta làm sao có thể ngoài tình với Lưu Đông Đông!”

Lời đồn này càng ngày càng cường điệu, Lưu Đông Đông bằng tuổi con gái ông, nếu chuyện này lan ra, ông sẽ không biết giấu bộ mặt già nua này vào đâu.

Tuy nhiên, biểu hiện của Trương Thúy Mai và Lâm Tư Tư lại khác nhau.

Lưu Đông Đông không phải nói đã trở về quê hương sao?

Làm sao có thể bị Tư Niệm bắt gặp ở bệnh viện được.

Đó còn là bệnh phụ khoa.

Tại sao cô ấy, một cô gái chưa chồng, chưa có con, lại đi khám phụ khoa?

Lâm Tư Tư không khỏi nghĩ đến dấu hôn mà cô nhìn thấy trên người Lưu Đông Đông trước đây.

Lưu Đông Đông không chỉ nói dối mà còn bí mật đến khoa phụ sản.

Nếu cô ấy thực sự không làm gì sai thì tại sao cô lại nói dối họ?

Chị gái cô ấy ngoại tình với cha Tư mà không có lý do rõ ràng.

Suy nghĩ của Lâm Tư Tư ngay lập tức bối rối.

Hai chị em này muốn làm gì?

Dù đã đoán được nhưng cô ta luôn tự an ủi mình rằng một người đàn ông cao thượng, tự chủ như Phó Dạng, cho dù không thích cô ta cũng sẽ không có quan hệ gì với người khác.

Chưa kể một người như Lưu Đông Đông xuất thân từ nông thôn và thậm chí không được học hành gì cả.

Nhưng khi Tư Niệm nói ra lời này, cô ta không khỏi cảm thấy thực sự hoảng sợ.

Cô ta vốn định đợi Lưu Đông Đông quay lại rồi hỏi xem bạn tria cô ấy là ai.

Nếu có thể xác định được là ai thì sẽ chứng minh được những chuyện này không liên quan gì đến Lưu Đông Đông.

Lưu Đông Đông đã theo cô ta rất lâu, là người đầu tiên sẵn sàng giúp đỡ cô ta kể từ khi cô ta sống lại, khi ở trong tù, cô ấy thường xuyên đến thăm Tư Tư và đưa cho cô ta nhiều thứ.

Lâm Tư Tư đã coi cô ấy như bạn của mình và không bao giờ nghi ngờ bất cứ điều gì.

Nhưng bây giờ Lưu Đông Đông đã nói dối.

Ngoài ra, chị gái cô còn ngoại tình với cha Tư nên dù Lâm Tư Tư là một kẻ ngốc thì cô ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Không có người phụ nữ nào lại không thích Phó Dạng, một người đàn ông ưu tú như vậy, Lưu Đông Đông thường xuyên đi đưa đồ cho anh ta, không có ý kiến mới là bất bình thường.

Nhưng cô ta hoàn toàn không nhận thức được vấn đề này và liên tục nhờ Lưu Đông Đông giúp mình giao đồ ăn.

Cô ta ngây thơ tin rằng Phó Dạng sẽ nhận đồ của cô vì Lưu Đông Đông nấu ăn rất giỏi.

Thậm chí còn có lòng tin chắc chắn, Phó Dạng chỉ chấp nhận vì đó của chính mình.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, tài nấu nướng của Tư Niệm trước đây đã nổi tiếng trong quân doanh, nhưng Phó Dạng lại không thèm để ý, nếu Phó Dạng thật sự biết chấp nhận mọi việc vì lợi ích của vị hôn thê thì hắn nên công nhận tài nấu nướng của Tư Niệm, như vậy mới đúng.

Lâm Tư Tư trước đây đã từng tự mãn về điều này.

Nhưng bây giờ cô ta vô cùng hoảng sợ, có cảm giác như đang dụ sói vào nhà.

Người ở thời đại này vốn kiềm chế và bảo thủ, Lưu Đông Đông lại càng rụt rè, nhưng lại cố ý để dấu hôn trên người mình.

Đây không phải là một sự khiêu khích trần trụi sao?

May mắn thay, cô ta thực sự nghĩ rằng Lưu Đông Đông đã tìm được bạn đời và mừng cho cô ấy.

Lâm Tư Tư càng nghĩ càng cảm thấy mình sắp phát điên.

Điều mà Trương Thúy Mai đang nghĩ là, chẳng lẽ ngoài chị gái, chồng bà cũng cặp kè với Lưu Đông Đông?

Tầm nhìn của bà ta tối sầm và gần như ngất đi.

Tư Niệm nhìn vẻ mặt đầy màu sắc của gia đình ba người, mỉm cười: “Thật sao? Người chú ngoại tình không phải Lưu Đông Đông, vậy tại sao cô ấy lại một mình đến khoa phụ khoa? Tôi nhìn thấy cô ấy đeo khẩu trang và đội mũ, trông cô ấy rất lo lắng, nhưng nếu mọi người đều nói như vậy, hẳn tôi đoán là tôi đã hiểu lầm.”

“Lưu Đông Đông mười chín tuổi, còn chưa có ý định cưới gả. Tôi nghe Phó Thiên Thiên nói rằng dì, dì đã đưa cô ấy đi tận Tây Bắc để chăm sóc Phó Dạng. Xem ra dì, dì rất coi trọng cô ấy. Trong tương lai, có lẽ mọi người cũng có thể giới thiệu cho cô ấy một cuộc hôn nhân tốt đẹp, cuối cùng cô ấy cũng sẽ nhận được phúc lành sau bao khó khăn vất vả.”

Sắc mặt Lâm Tư Tư trở nên tái nhợt.

Tại sao cô ta lại không biết chuyện này?

Cô vừa nghe Trương Thúy Mai nói Phó Dạng bị thương nên vội chạy tới kiểm tra.

Tôi chưa bao giờ nghe nói Lưu Đông Đông đích thân chăm sóc Phó Dạng.

Cô thật không biết xấu hổ khi gái chưa chồng mà chăm sóc chồng người khác.

Sắc mặt Lâm Tư Tư tức giận, lập tức muốn đi tìm Lưu Đông Đông chất vấn.

Trương Thúy Mai nghe thấy điều này, bà luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng bà phải thừa nhận rằng Tư Niệm nói đúng, Lưu Đông Đông đã là một cô gái mười chín tuổi, thật kỳ lạ khi gia đình vẫn chưa cho cô ấy kết hôn.

Nhưng bà cảm thấy Tư Niệm tọc mạch nên khinh thường nói: “Sao cô lại nói chuyện này? Tư Tư nói, Đông Đông đã có bạn trai rồi, cô có cần lo lắng như vậy không?”

Chắc chắn bà đã suy nghĩ quá nhiều, rõ ràng chuyện của chị cô ấy là bị người khác lan truyền, nhưng Lưu Đông Đông vẫn luôn làm việc dưới mũi bà, nếu cô ấy thật sự muốn có chuyện gì đó với chồng mình, bà có thể không nhìn ra sao?

Trương Thúy Mai cảm thấy Tư Niệm đang cố tình gieo rắc mối bất hòa giữa gia đình họ.

Bà không suy nghĩ nhiều về chuyện của Lưu Đông Đông, trực tiếp chuyển chủ đề: “Đừng nói những chuyện như vậy nữa, cô không phải thi đại học sao? Còn công việc của cô thì sao? Không muốn làm nữa à?”

“Việc phát thanh viên trước đây làm rất tốt, nhưng lại phải bán cho Phó Thiên Thiên, hiện tại cuối cùng cũng có được công việc tốt như vậy, tiền sẽ không rơi vào tay người ngoài. Đừng ngu ngốc mà lại bán cho người khác. Nó không đáng đâu.”

Tư Niệm biết gia đình này tới thăm nhất định có ý đồ xấu.

Hóa ra họ đến đây vì công việc của cô.

Tư Niệm nhướng mày, tiếp tục xem Trương Thúy Mỹ biểu diễn.

“Ở đây tôi cũng có rất nhiều họ hàng trí thức. Cô nói với trường là chúng ta sẽ tìm người dạy lớp cho cô và trả lại công việc cho cô sau khi cô tốt nghiệp đại học nhé? Không phải là một thỏa thuận tốt sao??”

Trương Thúy Mai tự mãn.

Bà từng nghe nói, làm giáo viên, lương tháng của Tư Niệm là 90 tệ, cao hơn rất nhiều so với phát thanh viên trước đó.

Đương nhiên, cơ hội tốt như vậy không thể trao cho người khác.

Bà đã giới thiệu những người trong gia đình mình có thể kiếm được 90 tệ một tháng! Trong ba hoặc bốn năm qua thì có thể kiếm được bao nhiêu?

Vì vậy khi con gái nhắc đến Tư Niệm đang tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, Trương Thúy Mai lập tức lo lắng vị trí này sẽ bị người khác lấy mất.

Tư Niệm, một kẻ ngốc, đã bán công việc phát thanh viên trước đây của mình với giá hời, nếu người bên kia không phải là Phó Thiên Thiên, bà không thể làm gì được thì Trương Thúy Mai đã gây chuyện.

Đương nhiên, điều này không thể lặp lại lần nữa.

Cha Tư không để ý xấu hổ, ho khan một tiếng: “Đúng vậy, Niệm Niệm, mẹ con nói đúng, cơ hội việc làm tốt như vậy, con không thể để người khác lợi dụng.”

Trương Thúy Mai dỗ dành: “Mẹ nghe từ Tư Tư nói rằng giáo viên ở trường trung học số 1 không nhận con, vì vậy con không còn cách nào khác là phải đến trường trung học số 2. Đừng lo lắng, chỉ cần nghe lời là được. Mẹ, mẹ sẽ giúp con giải quyết chuyện này, nhất định sẽ cho con trở về.trường trung học số 1.”

Nghe xong, Tư Niệm cười nói: “Tôi còn không biết vì sao ba vị phật sống lại đến đây, nguyên lai là bởi vì công việc của tôi.”

Nụ cười của ba người chợt cứng lại.

Trương Thúy Mai không hài lòng nói: “Tại sao con lại nói chung ta nhắm đến  công việc của con? Con suy nghĩ thật xấu xa. Chúng ta làm điều này không phải vì con sao?”

“Đúng vậy, khi con tốt nghiệp có thể trở về làm. Điều này không phải rất tuyệt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.