Tư Niệm cười: “Nếu mẹ ruột lo lắng sẽ đánh con, tôi thà làm mẹ kế còn hơn.”
Phương Huệ ngừng cười khi thấy cô không chịu bước xuống.
Nếu không phải lần trước Tư Niệm không chấp nhất chuyện ở bệnh viện, cô ta cũng sẽ không thèm nói chuyện nhiều với Tư Niệm như vậy.
Tư Niệm nói xong, không để ý đến cô ta, nhìn bọn nhỏ nói: “Tiểu Đông, Tiểu Hàn, mau vào nhà.”
Đám trẻ nhận ra mình có thể đã làm sai điều gì đó, có chút sợ hãi nên vội vàng thu thập bàn cờn rồi đi vào nhà.
Tư Niệm đóng cửa lại.
Mặc dù cảm thấy thương hại Phương Bá Văn nhưng cô cũng không thể nói nhiều.
Dù sao Phương Huệ cũng chán ghét Tư Niệm.
Nếu cô nói quá nhiều, mọi người sẽ nghĩ cô là người tọc mạch.
Không bằng trêu chọc cô ta vài câu, ít nhất Phương Huệ sẽ không đánh đứa trẻ trước mặt người ngoài nữa.
Riêng Phương Huệ thì cô không thể nói được, chỉ mong cô ta vẫn còn chút lương tâm.
Tư Niệm suy đoán là chính xác, Phương Huệ chỉ tức giận nhìn con trai mình đang ngồi dưới đất chơi đùa với mấy đứa trẻ, cô tức giận đến mức không nhìn rõ là ai.
Vì vậy kìm không được đã hành động như vậy.
Nếu biết đó là con trai nhà họ Chu, cô ta sẽ không tức giận như vậy.
Dù sao thì mọi người cũng biết Tư Niệm đã cứu con trai cô ta. Hiện tại, nếu cho phép con trai mình tiếp xúc với bọn họ, có lẽ người khác sẽ không đồn thổi chuyện này.
Có lẽ cô ta thậm chí có thể liên lạc được với Tưởng gia.
Cô ta thấy cháu trai họ Tưởng đặc biệt thích chơi với hai đứa trẻ nhà họ Chu.
Phương Huệ không biết nhiều về nhà họ Chu, nhưng nhà họ Giang lại biết rất rõ ràng.
Dù sao cô ta cũng là một phóng viên, còn ông Tưởng là một nhà nghiên cứu khoa học, một trưởng giả đã nghỉ hưu.
Chắc chắn khi kết bạn với những người như vậy chắc chắn sẽ rất tốt.
Bây giờ thì tốt rồi, tất cả đều tan tành.
Phương Huệ trở về nhà, nhìn thấy con trai mình đang run rẩy ở bàn làm bài tập, cô ta dường như nhận ra mình đã đi quá xa, cô ta mỉm cười nói: “Bá Văn, vừa rồi mẹ không nên đánh con. Vì là mẹ quá lo lắng cho con. Con đừng tức giận…”
Phương Bá Văn nghi ngờ quay đầu nhìn mẹ, khi nhìn thấy Phương Huệ mỉm cười với mình, cậu ta vô thức mỉm cười: “Thật sự, vậy mẹ, con…”
Cậu ta lấy hết can đảm và nói: “Con, lần sau con có thể chơi cờ cùng họ không…”
Lời còn chưa dứt, nụ cười của Phương Huệ đã trở nên u ám: “Không! Trò chơi nhàm chán như vậy có gì vui? Mẹ hy vọng con cùng cháu trai Tưởng gia có quan hệ tốt, nhưng không thể có quan hệ tốt vưới chúng. Học đi, con cả ngày không có việc gì làm, việc quan trọng nhất của con bây giờ là học bài. Lát nữa cô giáo sẽ đến dạy, con có thể làm bài tập nhanh lên…”
**
“Mẹ ơi, chúng con có làm gì sai không?”
Khi thằng hai bước vào phòng, cậu không khỏi hỏi Tư Niệm.
Cậu luôn cảm thấy mình lại làm sai điều gì đó.
Nếu cậu không nhất quyết muốn chơi cờ với Phương Bá Văn, cậu đã không khiến cậu ta về nhà muộn và bị mẹ đánh.
Tư Niệm cũng có chút kinh ngạc nói: “Trước đây không phải con không chơi với cậu ta sao? Sao đột nhiên lại chơi cùng?”
Tưởng Cứu vội vàng nói: “Dì, dì, mọi người đều trách con quá ngu ngốc. Phương Bá Văn thấy con quá ngu ngốc, sẽ thua Nhị ca, liền giúp con đánh cờ. Sau này, con và nhị ca liên tục thua cậu ấy. Khi anh cả quay lại, chúng con muốn anh cả giúp chúng con nên đã lãng phí thời gian của cậu ấy.”
Cậu nói: “Không phải lỗi của Nhị ca ạ”.
Tư Niệm gật đầu, dù sao cũng không phải bọn họ chủ động quấy rầy Phương Bá Văn.
Phương Bá Văn còn nhỏ, có lẽ tình cờ nhìn thấy hai đứa trẻ cùng tuổi đang chơi cờ, nên muốn tham gia.
Cô khó hiểu: “Sao đột nhiên con lại chơi cờ? Con còn chơi trò này à?”
Giai đoạn này Dao Dao mới học cờ vua với ông nội Tưởng, nhưng tại sao ngay cả Chu Trạch Hàn cũng có hứng thú chơi cờ?
Chu Trạch Hàn cảm thấy áy náy nói: “Con cảm thấy con có chút tài năng, cho nên chỉ muốn chơi nhiều một chút.”
Đầu Tư Niệm xuất hiện vài vạch đen.
Tiểu Tưởng vừa nói là cậu đã thua Phương Bá Văn.
Bây giờ cậu nói rằng mình có tài năng.
Cô thật không ngờ tiểu tử này lại tự tin như vậy.
Chu Trạch Đông khóe miệng co giật một bên.
Liệu cờ vua có còn cần đến tài năng?
Đúng lúc này, Dao Dao cầm cuốn sách chạy tới hỏi Chu Trạch Đông: “Anh ơi, anh phát âm cái này như thế nào?”
Chu Trạch Hàn vội vàng trả lời: “Anh biết, anh biết, anh biết cái này”.
“Ba con cá lên ngôi! Việc này quá đơn giản.” Thằng hai thậm chí không cần tra từ điển.
Chu Trạch Đông nghe vậy quay đầu liếc nhìn: “…Đây gọi là ba con lươn lên sảnh.”
Mặt thằng hai đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Rõ ràng người Trung Quốc nhận ra một nửa số chữ, nhưng ai biết đó lại là mặt khác.
Khả năng cậu không thắng là 50%, nhất định là quá xui xẻo!
**
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học đến gần, Tư Niệm không ra ngoài nữa mà ở nhà chăm chỉ học tập cả ngày.
Sau khi mua xe đạp cho con, cô không phải đưa con đi học hay đón con vào buổi chiều.
Chỉ cần mang Dao Dao đi cùng mỗi ngày.
Dao Dao không biết nhiều từ nên phải mất rất nhiều thời gian để đọc một cuốn sách.
Chủ yếu là vì lúc đầu xem rất khó nên cô nhóc xem rất say mê và rất chậm.
Không giống như Tư Niệm suốt ngày đưa cô nhóc đến lớp học tiếng Anh, đây mới thực sự là nền văn hóa Trung Quốc sâu rộng và sâu sắc.
Tư Niệm nghĩ, sau khi đọc xong cuốn sách đánh cờ này, trong đầu Dao Dao ít nhất sẽ có thêm một ngàn chữ.
Trong lúc lặng lẽ đọc sách, Tư Niệm cảm thấy đứa trẻ này có khí chất của một nữ nhân tài sắc vẹn toàn.
Dường như cô đã tưởng tượng ra đứa trẻ này khi lớn lên sẽ tài năng và hiểu biết như thế nào.
Chuyện Phương Bá Văn bị đánh vì thằng hai tưởng chừng như đã qua.
Nhưng Chu Trạch Hàn vẫn cảm thấy có lỗi.
Phương Bá Văn mặc dù không giỏi lắm nhưng trên thực tế cũng không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho cậu.
Ngược lại, nó càng khiến cậu thấy rõ sự đạo đức giả của nhóm Tiểu Trúc.
Phương Bá Văn đi bộ đến trường, thỉnh thoảng mẹ cậu ta cũng đưa cậu ta đến đó, nhưng hôm nay Bá Văn cũng chỉ có một mình.
Thằng hai lao tới như một cơn gió, nhét chiếc bánh trứng vào trong tay Bá Văn, nói rất nhanh: “Tôi cho cạu cái này, vì hôm đó khiến cậu bị đánh.”
Nói xong, thằng hai vội vàng chạy về nhà vì sợ bị nhìn thấy.
Phương Bá Văn chưa kịp phản ứng, cậu ta chỉ cảm thấy hơi nóng ở cánh tay.
Ngay sau đó, mùi thơm nồng nặc của trứng tràn vào mũi.
Bá Văn nhìn xuống và thấy trên tay mình là hai chiếc bánh trứng vàng.
Đó là thứ trước đây cậu ta chưa bao giờ ăn.
Cậu ta đã nhìn thấy chiếc bánh này ở cổng trường.
Cậu ta thường thấy Chu Trạch Hàn và Tưởng Cứu mua, bạn học cũng thích ăn, sau giờ học luôn ngửi thấy, không khỏi nuốt nước bọt.
Nhưng mẹ không bao giờ cho phép cậu ta ăn đồ ăn ở quầy hàng bên ngoài. Bà nói đó là thực phẩm rác.
Vì vậy cho dù có muốn ăn đi nữa, Phương Bá Văn cũng không bao giờ mở miệng.
Nhưng bây giờ nó đang nóng rực trong bàn tay.
Cậu ta đờ đẫn trong giây lát và không biết làm thế nào để bỏ tay xuống.
Chưa từng có ai cho cậu ta đồ ăn.
Người cậu ta luôn ghét vẫn là Chu Trạch Hàn.
Trước đây cậu ta đã gọi Chu Trạch Hàn là đồ ngốc.
Khi chơi cờ, Bá Văn đã cố tình làm cho Chu Trạch Hàn thua thảm hại.
Nhưng Chu Trạch Hàn không những không tức giận mà còn cảm thấy có lỗi vì cậu ta bị mẹ đánh và cho cậu bánh.
Khoảng một lúc sau, Phương Bá Văn quay lại nhìn cánh cửa. Sau khi xác nhận Phương Huệ không có ở cửa, cậu ta đỏ mặt nhét bánh xèo vào quần áo, cúi đầu nhanh chóng rời khỏi cửa.