Chu Trạch Đông bước ra, nhìn vẻ mặt áy náy của em trai mình rồi hỏi: “Em đã làm gì vậy?”
Đôi mắt của thằng hai chớp chớp từ bên này sang bên kia: “Không…không có gì.”
Chu Trạch Đông: “…”
Quên đi, cậu không hỏi thêm câu nào nữa.
Hôm nay nhà trường có giáo viên tiếng Anh mới, không phải mẹ dạy cậu, Chu Trạch Đông có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến mẹ không phải đến lớp thì mẹ sẽ không phải vất vả như vậy nên Chu Trạch Đông nhanh chóng chấp nhận việc đổi giáo viên.
Giáo viên mới cũng là một cô giáo, rất hiền nhưng cô giảng bài không hay bằng mẹ.
Sau giờ học, các học sinh khác rất thất vọng và tụ tập quanh Chu Trạch Đông để hỏi khi nào cô Tư sẽ về.
Chu Trạch Đông có chút đắc ý, không khỏi nâng cằm nói rằng không biết.
Mọi người đều có vẻ thất vọng.
Nhưng Chu Trạch Đông rất vui mừng, bây giờ mẹ chỉ dạy cậu, không cần phải dạy những con chó khóc lóc phiền phức này nữa.
Chúng đã học lớp ba, lớp bốn mà lúc nào cũng làm ra vẻ đáng thương, khóc lóc trước mặt mẹ, thậm chí còn khó chịu hơn cả em trai.
Chu Trạch Đông mở sách với tâm trạng vui vẻ, cậu ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.
Vô thức lần theo hướng mùi hương, Chu Trạch Đông nhìn thấy Phương Bá Văn ngồi ở hàng đầu tiên cầm một chiếc bánh trứng và ăn nó.
Cậu ta cắn một miếng nhỏ, ánh mắt có chút hoảng hốt, thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải.
Nó giống hệt như vẻ mặt tội lỗi của thằng hai vào buổi sáng.
Chu Trạch Đông hiểu ngay.
**
Kỳ thi tuyển sinh đại học của Tư Niệm lớn đến mức ngay cả gia đình họ Lâm ở quê cũng gọi điện thoại cho cô.
Bình thường không có chuyện gì lớn, mẹ Lâm luôn viết thư.
Lúc này họ lại gọi điện thoại, lúc này cho thấy họ coi trọng vấn đề này đến mức nào.
Mặc dù nghe nói thành tích học tập của Tư Niệm rất tốt nhưng những thứ như kỳ thi tuyển sinh đại học luôn rất khó khăn đối với họ.
Số trẻ ở quê trong cả nước được vào đại học chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lâm Tư Tư từng học rất giỏi nhưng chưa bao giờ vượt qua kỳ thi.
Hiện tại, Tư Niệm đã có chút hiểu biết về độ khó của kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trong khoảng thời gian này, cô đã hoàn thành rất nhiều bài thi tuyển sinh đại học.
Kể từ khi ôn cho kỳ thi tuyển sinh đại học đến nay, tất cả đều đã được đọc qua.
Nói thì không dễ nhưng chắc chắn không khó đối với cô.
Trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, về cơ bản cô đã chắc chắn là người chiến thắng.
Cộng với tuổi tinh thần của mình, Tư Niệm không có chút nào hoảng sợ.
Sau khi xoa dịu gia đình, cô lấy sổ ngân hàng và ra ngoài gửi tiền tiết kiệm.
Cô cũng có sổ ngân hàng của riêng mình, ngoài tiền của Chu Việt Thâm, Tư Niệm còn cất tiền lương của mình vào sổ ngân hàng của chính mình.
Sau khi làm việc được sáu tháng, mỗi tháng là 90, tiền thưởng đã là 600.
Tư Niệm trước đây không lưu lại đồ hắn gửi nên bây giờ mới mang theo.
Sáu trăm tệ là một số tiền nhỏ.
Ngoài sính lễ 8.800 tệ từ Chu Việt Thâm, Lâm Tư Tư còn trả cô 3.000 tệ cùng 2.000 tệ mà cô kiếm được từ việc bán công việc của mình.
Sổ ngân hàng của Tư Niệm đã có hơn 10.000 tệ.
Bây giờ cô là một bà chủ có tài sản 10.000 tệ.
Cô giữ tiền của mình và sau đó tiêu tiền của chồng.
Làm tròn lên bằng không có tiền chi tiêu.
Sổ ngân hàng được giữ riêng biệt với sổ ngân hàng của Chu Việt Thâm, vì sợ người đàn ông này nhìn thấy kho bạc nhỏ của mình.
Tư Niệm càng nghĩ càng cảm thấy hạnh phúc hơn. Đây chẳng phải là cuộc sống mà kiếp trước cô từng mơ ước sao?
Cô chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ đạt được tự do tài chính trong thời đại cằn cỗi này.
Khi Chu Việt Thâm trở về nhà, anh nghe thấy Tư Niệm đang ngâm nga một bài hát kỳ lạ khi đang nấu ăn.
“Tối nay chúng ta hãy ăn một bữa thật thịnh soạn nhé.”
Tư Niệm nghe thấy tiếng động liền nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông này.
Anh thản nhiên lau mồ hôi trên đầu. Vào tháng sáu, tháng bảy, thành phố nóng hơn nhiều so với ở quê.
Anh nghe vậy, lại nhìn Tư Niệm một cái, thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày mấy?”
Trên thực tế, mỗi ngày bọn họ đều ăn uống rất ngon, chưa kể đến con cái, Chu Việt Thâm đã tăng cân rất nhiều.
Nhưng vì cơ thể anh ta đầy cơ bắp nên không rõ ràng.
Tư Niệm theo bản năng nói: “Đương nhiên là một ngày tốt, em biết… à, em sắp thi đại học rồi, chẳng phải là một ngày tốt lành sao?”
Chu Việt Thâm nghĩ đến sự việc này. Trong thời gian dịch tả lợn qua đi, nhiều nhà máy đóng cửa qua đêm khiến đơn hàng tăng vọt. Họ phải thức dậy sớm làm việc chăm chỉ mỗi ngày.
Khi anh quay về, Tư Niệm đã ngủ say.
Anh gần như quên mất việc Tư Niệm sắp tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Anh nhìn vào tờ lịch bên cạnh, ngày 25 tháng Sáu.
Nói cách khác, chỉ còn một vài ngày nữa.
Nhưng cô không có vẻ lo lắng chút nào.
Vâng, cô cũng đã từng là một giáo viên.
Giọng nói của Chu Nguyệt Thâm rất dịu dàng.
“Em có tự tin không? Em dự định học trường nào?”
Tư Niệm ngừng thái rau, hơi cúi đầu, vài sợi tóc xõa xuống, ngứa ngáy: “Em muốn vào Đại học Bắc Kinh.”
Chu Việt Thâm sửng sốt một lát.
Anh đang suy nghĩ, mục tiêu của Tư Niệm có thể không thấp.
Nhưng không ngờ rằng cô sẽ đặt ra tiêu chuẩn cao nhất.
Sau một lúc im lặng, anh trả lời.
“Tốt.”
Tư Niệm không khỏi quay đầu lại nhìn anh.
Chu Việt Thâm không có biểu cảm gì, cũng không có vẻ quá kinh ngạc.
Suy cho cùng, cô là một người đang học lại một năm. Đối với những người khác, việc cô được nhận vào một trường đại học là điều tuyệt vời.
Chưa kể Đại học Bắc Kinh.
Trường đại học tốt nhất trong cả nước.
Đó chỉ đơn giản là một sự tưởng tượng.
Nhưng người đàn ông này lại không hề nghĩ tới vấn đề này.
Có vẻ như anh không nghĩ mình đang quá kỳ quặc.
Tư Niệm dời tầm mắt, hỏi Chu Việt Thâm: “Anh nghĩ thế nào?”
Chu Việt Thâm cười cười: “Đương nhiên được.”
Liệu co thực sự có thể nói không với một trường đại học hàng đầu trong nước?
“Anh không sợ em đi rồi sẽ bỏ chạy sao?”
Tư Niệm tiếp tục thái rau, con dao nhà bếp chạm vào thớt phát ra tiếng lạch cạch.
Chu Nguyệt Thâm lại im lặng.
Không phải anh không tin Tư Niệm, chỉ là anh không có nhiều tự tin với chính mình mà thôi.
Tư Niệm có thể chắc chắn vào được một trường học tốt như vậy, kho đó cô có cuộc sống như thế nào?
Tại sao một mình chăm sóc ba đứa con và làm mẹ kế?
Đối với cô, đây đã là vết nhơ trên cuộc đời huy hoàng này.
Tư Niệm nói xong cũng không thấy anh có phản ứng.
Khi cô quay lại, cô thấy vài đứa trẻ đang đứng ở cửa bếp, kinh hãi nhìn cô.
Tay Tư Niệm khi thái rau bị lệch, suýt nữa thì đứt tay.
……Ối.
Thằng hai chạy tới ôm đùi mẹ khóc trước: “Mẹ đừng đi, con sẽ không bao giờ nghịch ngợm nữa, con sẽ chăm chỉ học tập.”
Tư Niệm lập tức nói: “Mẹ sẽ không đi, vừa rồi mẹ cùng cha con nói đùa.”
Thằng hai không thể tin được. Cậu không còn ba tuổi nữa, đã bảy tuổi rồi.
Xưa trong làng có một bà mẹ có con nói lời này rồi lén bỏ chạy.
Những gia đình đó đều khó khăn, lại còn đánh đập vợ nên bỏ chạy.
Chẳng lẽ cha đã lén lút ức hiếp mẹ nên mẹ muốn bỏ chạy?
Thằng hai đoán ra liền nói: “Mẹ, nếu mẹ muốn chạy thì hãy dẫn con chạy cùng mẹ. Con chạy nhanh, sẽ không bao giờ bị cha đuổi kịp.”
“Anh cả và em gái đi theo cha vì họ không thể chạy và sẽ giữ chúng ta lại.”
“Mẹ yên tâm, dù chỉ có một mình, con cũng sẽ hiếu thảo với mẹ. Con cũng nuôi rất nhiều thỏ để kiếm tiền, mua quần áo giày dép cho mẹ, con sẽ chăm chỉ học tập và không bao giờ nghịch ngợm nữa.”
Tư Niệm nghe xong lời này, không biết nên cười hay nên khóc.
Chu Trạch Đông và Dao Dao đều đen mặt khi nghe những lời nói điên rồ của anh (em) trai mình.
Dao Dao đi tới đẩy Chu Trạch Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận run lên: “Anh..anh thật không tốt, em sẽ không bao giờ chơi với anh nữa, em muốn đi cùng mẹ.”
Chu Trạch Đông dù sao cũng đã lớn, tuy không hài lòng với lời nói của em trai nhưng cũng không dám bảo mẹ rời đi trước mặt cha mình.
Nếu muốn bỏ chạy, cậu sẽ lén lút chạy trốn, không giống như em trai mình.
Tuy rằng cha rất đáng thương, nhưng không sao, sau này cậu sẽ lén lút đưa tiền cho ông.
Cậu sẽ không bao giờ để cha trở thành một ông già nghèo khổ cô đơn.
Tư Niệm thấy ba đứa trẻ sắp cãi nhau, vội vàng ngăn cản.
“Được rồi được rồi, em thực sự không muốn rời đi.”
“Mẹ, mẹ thật sự không muốn rời đi sao?”
“Mẹ, mẹ không đi thì con cũng không đi.”
“Mẹ ơi, mẹ thấy, con có thể đọc thơ. Bây giờ con một ngày có thể đọc hai bài thơ, con sẽ đọc thơ cho mẹ.”
“Con sẽ nấu ăn cho mẹ.”
Tư Niệm nhìn ba anh em rồi nói: “Được được được, mẹ nghe lời các con.”
Dao Dao nhìn thấy cô thật sự không có vẻ muốn chạy trốn, lúc này mới thật sự yên tâm.
“Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi nhanh đi, con sẽ nấu ăn.”
“Tốt.”
Tư Niệm bị thằng hai đẩy ra khỏi bếp, Chu Việt Thâm bất lực thở dài. Những đứa trẻ này thậm chí còn không nhìn thấy cha mình… quên đi.
Đến tối, Tư Niệm đổi chỗ cho Chu Việt Thâm, nói muốn ngủ ở bên kia.
Bình thường nam ở bên trái, nữ ở bên phải, nhưng hôm nay cô phải đổi vị trí của Chu Việt Thâm.
Chỉ vì vị trí này cô có thể nhìn thấy chiếc tủ đựng sổ tiết kiệm của mình.
Nhìn sổ ngân hàng của mình, Tư Niệm hài lòng mà ngủ.
Chu Việt Thâm không ngủ được, mặc dù Tư Niệm nói là nói đùa nhưng cũng không khỏi để tâm.
Đại học Bắc Kinh?
Quá đỗi xa vời…
**
Sau khi Lâm Tư Tư trở lại, Lưu Đông Đông dần biến mất khỏi tầm mắt Tư gia.
Khi có người hỏi, Lâm Tư Tư giải thích: “Cô ấy, … mẹ tôi nghĩ cô ấy không còn trẻ nữa, đã tìm được vài gia đình tốt cho cô ấy. Cô ấy chắc hẳn sẽ bận hẹn hò trong khoảng thời gian này.”
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy nhà họ Tư khá tốt: “Nghe nói đứa bé này đến từ thôn mà cô từng ở. Mẹ cô vẫn đang suy nghĩ tìm cho cô ất một gia đình tốt, coi như là một điều may mắn đối với cô ấy.”
“Đúng vậy, cô ấy đã mười chín tuổi, nên đi tìm chồng.”
“Tôi nói cho cô biết, chị cô ta không phải là người tốt, có lẽ có chút ô uế, trước kia tôi nhìn thấy cô ta chạy tới Phó gia, phá hỏng quan hệ của các ngươi không phải tôi, cô ta là con gái mới lớn, Tư Tư phải cẩn thận.”
Lâm Tư Tư siết chặt tay lại.
Hóa ra cô là người duy nhất không biết bí mật mà mọi người đều biết.
“Được rồi được rồi, đừng nói những lời như vậy. Tôi nghe nói Tư Tư sắp thi đại học phải không? Cô có tự tin không?”
Lâm Tư Tư từ quê lên, lại vào tù.
Lúc này, cô ta thực sự nghĩ đến việc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, điều này khó tránh khỏi khiến mọi người chú ý đến cô ta nhiều hơn.
Suy cho cùng, giáo dục ở nông thôn không được tốt lắm, nghe nói có một số thôn thậm chí không tìm được một sinh viên đại học.
Khá bất ngờ khi Lâm Tư Tư có thể nghĩ đến việc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Lâm Tư Tư đã được nhận về hơn một năm, nhưng mọi người đều không biết rõ về cô ta, bây giờ họ không khỏi thắc mắc học lực cô ta tốt đến mức nào.
Lâm Tư Tư có thực sự dám làm, thành tích học tập cô ta tốt, hay chỉ đang giả vờ?
Lâm Tư Tư khá tự tin và nói: “Tôi không thể đảm bảo rằng có những trường đại học nổi tiếng tốt, nhưng tôi chắc chắn có thể vào đại học. Cảm ơn sự quan tâm của mọi người.”
Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe điều này.
Những người khác thì lo lắng và sợ hãi khi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vì sợ rằng mình sẽ trượt.
Cô ta thực sự chắc chắn rằng mình có thể vào đại học?
Nếu thật sự có thể vào đại học, cô ta cũng sẽ không bị coi là không xứng với Phó Dạng.
“Vậy chúng tôi chờ tin vui của cô.”
“Nghe nói Phó Dạng từ Tây Bắc trở về, ở lại quân đội huấn luyện, cũng không về thường xuyên. Nếu bây giờ biết cô đỗ đại học, tôi nhất định sẽ quay lại chúc mừng cô.”
“Đúng a, đây là chuyện lớn.”
Mọi người nghĩ tới Phó Dạng, không khỏi tò mò.
Lâm Tư Tư nghe vậy, ngượng ngùng cúi đầu.
Cô ta cũng đã nghe nói về Phó Dạng.
Cô nghĩ rằng Phó Dạng chắc chắn đã phải chịu một đả kích lớn.
Lâm Tư Tư cũng đến Phó gia để hỏi thăm tình hình, nhưng họ rất chiếu lệ.
Lâm Tư Tư không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vì thế bây giờ cô ta đang rất nóng lòng bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học.
Chỉ cần điểm số của cô ta được công nhận và được vào đại học, Phó Dạng sẽ đánh giá cao cô ta.
Kiếp trước hắn chỉ coi Tư Niệm như một cái bình hoa, không để ý đến cô ta như bây giờ.
Nhưng sau khi Tư Niệm rời đi, chẳng phải hắn cũng yêu Tư Niệm sao?
Lâm Tư Tư cảm thấy mình rất hiểu Phó Dạng, biết hắn thích chính là một người phụ nữ độc lập có thể sát cánh cùng hắn.
**
Trước ngày thi đại học, nhà họ Tư đặc biệt mời một vài người quen đến dùng bữa.
Bây giờ về cơ bản cả nhà đều biết Lâm Tư Tư sắp tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Phó gia đương nhiên biết, nhưng cũng không có ý định bày tỏ gì.
Cho dù Lâm Tư Tư có trở thành một bông hoa, mẹ Phó cũng không có tâm trạng để con trai tiếp tục ở bên cô ta.
Đặc biệt là gia đình họ Tư đã lợi dụng kỳ thi tuyển sinh đại học của Lâm Tư Tư để đe dọa họ không được ly hôn và liên tục trì hoãn việc này.
Cha mẹ Phó rất tức giận.
Nếu không phải họ đều ở chung một quân khu, chia tay mà làm ầm ĩ thì thật quá xấu hổ.
Họ sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra.
Vì Lâm Tư Tư sắp tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nên không sao cả, họ sẽ theo dõi chặt chẽ để xem liệu cô ta có thể làm tốt bài kiểm tra hay không.
Tư Niệm sắp thi đại học, Vu Đông cũng tình nguyện sau khi thi xong sẽ đãi chị dâu ăn tối.
Trước đây cậu ấy thường đến nhà họ Chu ăn uống, nhưng hiện tại cậu ấy là chủ nhà hàng.
Vu Đông cũng có kế hoạch bí mật học một số bí quyết nấu ăn từ Tư Niệm và quảng bá nhà hàng của mình.
Trên thực tế, Vu Đông đã rất khó chịu khi bị buộc phải về nhà thừa kế khách sạn.
Cha cậu ấy nói nếu quản lý được thì sau này cậu sẽ quản lý tài sản của gia đình.
Vu Đông lúc đó đang suy nghĩ, làm sao đóng cửa nhà hàng, trong trường hợp này, cha sẽ nhận ra con trai mình không có năng khiếu kinh doanh và sẽ không để cậu ấy quản lý.
Nhưng sau đó, nhìn thấy Phó Thiên Thiên và đồng nghiệp đến nhà hàng của cậu ấy ăn tối, sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Thiên Thiên, Vu Đông đã thay đổi chủ ý.
Cậu ấy có kế hoạch làm cho khách sạn thịnh vượng!
/
Kỳ thi tuyển sinh đại học của Tư Niệm cũng là một sự kiện lớn đối với nhà họ Chu.
Mấy ngày nay Tư Niệm không được làm bất cứ công việc gì, mọi người đều muốn cô yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi.
Buổi tối, khi Tư Niệm còn đang bình tĩnh tắm rửa, Chu Việt Thâm đã bắt đầu thu dọn đồ dùng cần thiết cho kỳ thi cho cô.