Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Chương 21: Phiên ngoại – Phiền não của thiếu niên Ứng Khế!



Bộc Dương Ứng Khế là một người không có nhiều yêu cầu, ít nhất chính hắn cho rằng như vậy. Với hắn mà nói, chỉ cần ăn no mặc ấm thì đã là một cuộc sống tốt đẹp rồi!

Trong ký ức mơ hồ còn sót lại thì hắn từng có vài năm nếm mùi gian khổ. Đó có lẽ là nguyên nhân khiến hắn dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Phụ thân của hắn gọi là Bộc Dương Tuyên Cầu, người kia đối với hắn thì chỉ là một nhân vật mà thôi. Dù sao thì đó cũng đường đường là hoàng thượng, tất nhiên không thể để một người bình thường tùy tiện đùa vui được.

Vốn hoàng tử Bộc Dương Ứng Khế đã phong làm thái tử từ khi còn rất nhỏ. Nói thực, lúc đó hắn căn bản không phân rõ hoàng tử và thái tử có gì khác biệt. Với hắn thì giữa hai người này chỉ khác mỗi một chữ mà thôi.

Một người vô cùng quan trọng đối với hắn đã nói rằng, lên làm thái tử thì sẽ có được cuộc sống rất tốt, sẽ có nhiều người tôn kính hắn, chỉ vậy mà thôi; trừ cái đó ra thì thái tử cũng chẳng có gì đặc biệt! Nhưng hiện tại nhớ lại, người kia đúng là nói dối, dối vô cùng. Cũng có thể, người kia căn bản không có nghĩ nhiều lắm, chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.

Đúng vậy, cái người vô cùng quan trọng đối với hắn kia tên là Tạ Đông Quân, là vợ của phụ hoàng hắn. Bộc Dương Ứng Khế vẫn luôn gọi hắn là tiểu cha!

Tiểu cha là một người xinh đẹp lại dịu dàng, lúc nào cũng chăm sóc chu đáo hắn. Đối với người trong nhà Bộc Dương thì Tạ Đông Quân là một người có vị trí rất quan trọng. Mà cũng chỉ trước mặt người này, phụ hoàng mới có thể biểu hiện ra một mặt chân thật nhất của mình.

Vào lúc hắn 4 tuổi, tiểu cha từng bỏ nhà đi một lần. Bộc Dương Ứng Khế nửa đêm bị đánh thức dậy liền tình cờ nhìn thấy cảnh hắn rời đi.

Nói thực thì hắn rất sợ hãi. Đối với Bộc Dương Ứng Khế mà nói, tiểu cha rời đi làm cho hắn mất đi một người rất quan trọng, là điềm báo nó lại bị bỏ rơi, bơ vơ một mình. Tuy sáng hôm sau tiểu cha bị phụ hoàng mang về nhưng Bộc Dương Ứng Khế vẫn vô cùng sợ hãi. Cái đáng nói là lúc hắn chạy đi tìm tiểu cha thì lại bị phụ hoàng túm cổ áo, ném ra ngoài.

Sau chuyện lần đó, phụ hoàng từng tìm hắn một lần và nói chuyện một cách nghiêm túc:

–  Ta biết ngươi lo lắng cho tiểu cha nhưng ngươi là hài tử của trẫm, không thể yếu đuối như vậy được. Nếu ngươi muốn tiểu cha ngươi có những ngày vô ưu, vô lo sau này thì tốt nhất từ giờ trở đi hãy học tập nghiêm túc cho trẫm!

Bộc Dương Ứng Khế lúc ấy chỉ dùng sức gật đầu đồng ý. Từ đó về sau, hắn thu lại ý nghĩ ỷ lại, bắt đầu học tập nghiêm túc, tự lập. Tiểu cha thỉnh thoảng ôm hắn hỏi chuyện, tại sao hắn lại trở nên không thích nói chuyện nhưng hắn không có trả lời. Bởi vì hắn chỉ cần … một chút lơ đễnh thì liền muốn làm nũng.. thế nên hắn đành phải khắc chế lời nói, cử chỉ của chính mình, bắt bản thân phải mau chóng trưởng thành.

Hiện tại nghĩ lại, hắn thấy mình lúc đó còn chưa đến 5 tuổi, rốt cuộc ý nghĩ mạnh mẽ đó có từ đâu?

Tóm lại, cách một ngày sau lễ mừng sinh nhật 16 tuổi của Bộc Dương Ứng Khế hắn, phụ hoàng liền mang tiểu cha cao bay xa chạy, chỉ để lại duy nhất một chiếu thư muốn hắn đăng cơ hoàng đế.

….. Thật đúng là một lễ vật mừng sinh nhật ấn tượng!

Niên hiệu thời gian phụ hoàng trị vì là Đông Danh đã đổi thành Đông Minh dưới thới của hắn. Kỳ thực hắn cũng không muốn đổi bởi vì hắn biết lý do phụ hoàng dùng niên hiệu như vậy. Song, các đại thân cứ liên tục phản đối, cuối cùng hắn đành phải đổi một chữ.

Bộc Dương Ứng Khế mười sáu tuổi lên làm hoàng đế, thậm chí còn sớm hơn 4 năm so với thời điểm phụ hoàng đăng cơ.

Đối với Bộc Dương Ứng Khế lên làm hoàng đế cũng không có gì khác biệt. Dù sao trước đó hắn cũng thường giúp phụ hoàng xử lý nhiều việc quốc gia đại sự. Chính xác mà nói thì, ngoài trừ công chuyện quốc gia thì việc khiến hắn phiền não còn có rất nhiều….

Thứ nhất —

Sau khi hai lão rời đi, rất nhiều hoàng muội, hoàng đệ vì không tìm thấy tiểu cha mà chạy tới tìm hắn khóc đòi khiến Bộc Dương Ứng Khế vô cùng đau đầu. Nhìn đi, cái tiểu phiền toái trước mắt này cũng đã khóc suốt hai canh giờ.

Bộc Dương Ứng Khế cứ thế ngồi phê sửa tấu chương, không để ý tới nhưng Bộc Dương Ứng Phượng lại khóc giống như hát khúc vậy.

–  Ta muốn tiểu cha! Hoàng huynh, ta muốn tiểu cha thôi! Người nhanh đi bắt tiểu cha về đi ~~~~  Rốt cuộc thì người chạy đi đâu chứ ~~~ hu hu oa oa oa oa…..

Tiếng khóc của Bộc Dương Ứng Phượng có thể ví “thiên địa kinh, quỷ thần khiếp”. Chỉ cần nó khóc thì trong phạm vị một dặm vẫn có thể nghe thấy, căn bản không có ai dám tiếp cận nó cả.

–  …. Huyền nhi, đem nó đi. – Bộc Dương Ứng Khế không kiên nhẫn xoa xoa cái lỗ tai đau nhức, chịu không nổi liền lệnh cho Bộc Dương Ứng Huyền đang đứng im lặng một bên đem Bộc Dương Ứng Phượng ra khỏi ngự thư phòng.

Bộc Dương Ứng Huyền biểu lộ diễn cảm chần chừ, không tình nguyện. Hiển nhiên là nó cũng không muốn tiếp cận tên Bộc Dương Ứng Phượng đang khóc xấu xí kia.

–  Huyền!

Ngữ khí Bộc Dương Ứng Khế thoáng tăng lực, khiến Bộc Dương Ứng Huyền ý thức được nếu mình không đem Bộc Dương Ứng Phượng đi thì Bộc Dương Ứng Khế nhất định sẽ nổi giận. Cuối cùng, Bộc Dương Ứng Huyền đành thở dài một tiếng thật nhẹ, yên lặng đi lên túm lấy cánh tay Bộc Dương Ứng Phượng kéo đi. Bộc Dương Ứng Phượng một bên khóc một bên mặc cho Bộc Dương Ứng Huyền khiêng ra ngoài.

Nhìn bóng hai hoàng đệ ngày càng xa, lúc này Bộc Dương Ứng Khế mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đứa nhỏ Phượng nhi này đúng là bị làm hư rồi, đã hơn mười tuổi rồi mà vẫn thích khóc, thích nháo. Xem ra nên tìm một người cầm chừng nó…

Đang lúc Bộc Dương Ứng Khế suy nghĩ thì một tiểu thân ảnh không để ý tới sự ngăn cản của thị vệ vọt vào trong ngự thư phòng.

–  Hoàng huynh! Tiểu cha và phụ hoàng rốt cuộc đi tới lúc nào mới chịu trở về!? – Bộc Dương Thung chống hai tay vào thắt lưng, nổi giận đùng đùng hỏi Bộc Dương Ứng Khế. Đột nhiên bị người nhảy ra chất vấn như thế khiến Bộc Dương Ứng Khế nhíu chặt mày.

–  Không có phép tắc!

Bộc Dương Thung tự biết mình thất lễ, nhanh chóng hướng Bộc Dương Ứng Khế hành lễ.

–  Tham kiến hoàng huynh!

–  …. Đứng lên đi!

–  Hoàng huynh, tiểu cha rốt cuộc khi nào mới chịu trở về? Lần bỏ đi này đã vài tháng, cũng nên trở về rồi! Phụ hoàng đúng là tùy hứng, lại có thể không nói một tiếng mang tiểu cha chạy đi chơi, cũng không thèm mang chúng ta theo!

Tận đáy lòng Bộc Dương Ứng Khế thầm đồng cảm.

Ngay khi Bộc Dương Thung lải nhải oán hận thì Bộc Dương Ứng Huyền không biết như thế nào xuất hiện.

Bộc Dương Ứng Khế nhìn nó, Bộc Dương Ứng Huyền cũng lạnh lùng nhìn lại hắn.

…. Đứa nhỏ rốt cuộc thì muốn nói cái gì nhỉ?

–  Huyền nhi huynh tìm hoàng huynh có chuyện gì sao? – vất vả lắm Bộc Dương Thung mới phát hiện sự hiện diện của Bộc Dương Ứng Huyền, liền thay Bộc Dương Ứng Khế đặt câu hỏi.

–  Phượng … ra cung….

Dùng cách lý giải của người bình thường thì có thể nói là: Bộc Dương Ứng Phượng chạy ra cung…. Loại chuyện này ngươi nên nói ngay từ đầu chứ!

Bộc Dương Ứng Khế đứng bật lên, nhanh chóng lệnh cho thị vệ bắt tên Bộc Dương Ứng Phượng chuồn ra cung kia về. May mắn nó còn chạy chưa xa, nên ngay lập tức đã bị mang về. Tuy không xảy ra chuyện gì lớn nhưng Bộc Dương Ứng Khế lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Phụ hoàng ơi, người muốn đi không phải không được nhưng tốt nhất nên mang theo mấy đứa nhỏ này. Tại sao lại đem mấy tiểu quỷ không thể khống chế này bỏ lại trong hoàng cung, khiến hắn không được yên bình ngày nào. Là muốn ép hắn không cáo mà biệt ư?!

Thứ hai —-

Sau nửa năm Bộc Dương Ứng Khế đăng cơ, bắt đầu có đại thần đưa ra việc tuyển tú nhằm làm náo nhiệt lại hậu cung vốn hoang phế lâu nay. Nửa năm này các đại thần đã dùng nhiều cách chứng minh Bộc Dương Ứng Khế không bài xích nữ nhân nên bọn họ cũng thở phào được một hơi lớn.

Ngày hôm đó lâm triều, có thần tử đưa ra vấn đề tuyển tú. Bộc Dương Ứng Khế nghe xong cũng không có phản đối, nhưng cũng không có vẻ hứng thú.

–  Nên làm thế nào thì cứ làm thế đó đi. – đây là câu trả lời của Bộc Dương Ứng Khế.

Chúng thần mừng rỡ như điên, bắt đầu ngươi một lời ta một lời thảo luận sôi nổi mà hoàn toàn quên mất đây là lúc lâm triều phải nghiêm túc.

–  Hoàng thượng thích dạng nữ nhân thế nào? – Thường thượng thư tuổi đã cao, khuôn mặt già nua hé ra ý cười, miệng lựa lời hỏi Bộc Dương Ứng Khế.

Bộc Dương Ứng Khế nghĩ nghĩ. Hắn cũng chưa có nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này; dù sao từ nhỏ đã có Thiền nhi và Duyên Duyên cùng với một đám hoàng muội xoay bên cạnh nên hắn có rất ít cơ hội tiếp xúc với nữ nhân chân chính nào khác…

Cả đám văn võ bá quan trong triều đột nhiên an tĩnh, nhìn chăm chăm Bộc Dương Ứng Khế đang lâm vào trầm tư kia.

Bọn hắn đang chờ Bộc Dương Ứng Khế nói ra ý kiến rồi sau đó trở về tìm trong gia tộc xem có người con gái nào tương xứng, lập tức đưa vào cung tham gia tuyển tú. Dù sao cơ hội như vậy đã lâu không có.

–  A ….

Bộc Dương Ứng Khế mới chỉ phát ra một từ đơn thôi mà toàn bộ lực chú của của chúng đại thần đã bị hút hết qua. Cổ của các vị ấy so ra dài thêm chút, mắt chắc cũng sắp rớt ra ngoài…

–  Giống như tiểu cha vậy.

Tuy hắn chỉ buột miệng nói thế nhưng lời này vừa phát ra khiến các đại thần ngây người thở không nổi. Một vài vị có mắt tâm lý không ổn định đã tối sầm mặt mũi, lăn đùng ra ngất. Cả triều đình biến thành hỗn loạn. Bộc Dương Ứng Khế thấy buổi lâm triều này không thể tiếp tục được nữa bèn rời đi, hoàn toàn không tự giác chính lời nói của mình đã biến thành thảm cảnh kia.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung, ai ai cũng biết. Trong ngày hôm đó, Bộc Dương Ứng Phượng lại thùng thùng chạy tới.

–  Hoàng huynh, nghe nói người muốn thành thân với tiểu cha? Không thể được! Tiểu cha là của Phượng nhi, người không thể tranh cùng Phượng nhi…. – Bộc Dương Ứng Phượng nắm lấy ống tay áo Bộc Dương Ứng Khế, làm một bộ “nếu người không đáp ứng thì ta sẽ khóc cho coi!”.

Bên cạnh là Bộc Dương Thung đi theo vào, bộ dáng như đang chờ Bộc Dương Ứng Phượng khóc xong thì nàng sẽ đi lên làm khó dễ. Bên cạnh của bên cạnh đó là Bộc Dương Ứng Huyền đứng, dùng ánh mắt âm lãnh hơn so với bình thường mà trừng trừng nhìn hắn.

Bộc Dương Ứng Khế lại cảm thấy đầu mình đau nhói lên.

Thứ ba —-

Hôm nay là ngày hai lão trở về, trong cung từ trên xuống dưới vì chuyện này mà sáng sủa hơn nhiều.

Bộc Dương Ứng Khế mặc dù giả bộ bình tĩnh làm việc như thường nhưng trong lòng vẫn bất giác chờ mong.

Từ khi nhận được tin thì Bộc Dương Ứng Khế liền ngồi trong ngự thư phòng, hoàn toàn không có lòng dạ nào lên triều nghị sự. Hắn cứ ngồi ngẩn người, tay cầm bút rồi lại buông xuống, đi tới bên cửa sổ nhìn, hoàn toàn không có tâm tình làm việc.

Đang lúc hắn quyết định phải nghiêm túc phê duyệt tấu chương thì cửa bị đẩy ra.

Người xông tới đúng là người bốn năm nay không thấy mặt – Tạ Đông Quân!

Đúng thế, hai vị kia bỏ lại quốc gia, mặc kệ tất thảy mà tiêu giao nhân thế đã suốt bốn năm. Bộc Dương Ứng Khế hiện giờ đã là một thanh niên 21 tuổi. Bốn năm qua không có lấy một chút tin tức của hai người; thậm chí Bộc Dương Ứng Khế từng có ý nghĩa không biết bọn họ đã chết ở chỗ nào rồi.

Cho nên khi hắn nhận được thư do phụ hoàng gửi về thì tảng đá lớn trong lòng được hạ xuống; đồng thời tin hai người chuẩn bị về cũng khiến cho hoàng cung náo nhiệt, bận bịu hẳn lên.

Nói thêm, Bộc Dương Ứng Khế thấy Tạ Đông Quân vốn là rất vui vẻ nhưng giây tiếp theo hắn vô cùng kinh ngạc, mắt mở tròn to [đây đã là khả năng biểu hiện lớn nhất hắn có thể để biểu trưng cho phản ứng kịch liệt nhất của mình!]

Một Tạ Đông Quân đang chạy như điên tới phía hắn không còn là người với mái tóc dài vốn có nữa mà thay vào đó là mái tóc ngắn tới vai.

–  Khế nhi! Tiểu cha rất nhớ con nha!

Bộc Dương Ứng Khế theo bản năng liền tiếp được hành động ngã về phía trước của Tạ Đông Quân, song hắn vẫn chưa thể hồi phục được tinh thần khiếp sợ của mình.

–  Tiểu cha…. Tóc…

–  Hửm? A, đã cắt rồi! Có đẹp không?

–  …. Ừm…

Bộc Dương Ứng Khế không biết nên làm phản ứng gì, dù sao thì hắn vẫn chưa có thấy ai lại cắt tóc ngắn thế này. Nhưng có một việc không thể phủ nhận đó là, Tạ Đông Quân dù có thế nào thì vẫn rất đẹp!

–  Đã nói là tóc là thờ cha thờ mẹ, thế mà hắn còn muốn cắt tóc đi. Nhìn xem, có ra cái gì đâu! – theo tiếng nói chuyện xuất hiện chính là Bộc Dương Tuyên Cầu, khi nói những lời này vẻ mặt y rất mất hứng.

–  Phụ mẫu ta đã chết sớm rồi! – Tạ Đông Quân một bên phản bác một bên quay đầu làm mặt quỷ với Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Ta thấy để tóc dài như vậy thực vướng víu, lại nóng nực nữa, thực là không chịu nổi… Cắt đi quả nhiên khoan khoái, nhẹ nhàng hẳn! Dù sao thì cũng chẳng còn trong cung, có ai nói được nữa nào!

–  … Lời ta nói thì tính cái gì hả? – mặt Bộc Dương Tuyên Cầu đã đem xạm.

Kỳ thực Bộc Dương Tuyên Cầu không có ý kiến với việc cắt tóc của Tạ Đông Quân nhưng y có ý kiến chính là vì Tạ Đông Quân cắt tóc ngắn, mỗi lần đi trên đường càng có nhiều người chú ý tới.

Mọi người vốn vì để ý tới tóc Tạ Đông Quân mà quay đầu lại, sau đó vì thấy dung mạo Tạ Đông Quân mà ngừng chân… Điều này khiến Bộc Dương Tuyên Cầu cực độ khó chịu, quả thực chỉ muốn dùng cái mũ bao Tạ Đông Quân lại.

Đại khái dự đoán được nguyên nhân Bộc Dương Tuyên Cầu khó chịu là gì nên Bộc Dương Ứng Khế nhanh chóng chuyển sang đề tài khác, tránh cho hai người tiếp tục tranh cãi:

–  Có mệt không?

–  Không có gì, không có gì. Ta còn muốn đi nhìn bọn Phượng nhu thế nào rồi. Nhưng trước tiên tới nhìn con… Sao rồi? Mấy năm nay con vất vả lắm phải không?

Bộc Dương Ứng Khế lắc đầu, muốn Tạ Đông Quân không cần vì hắn mà lo lắng.

–  A, Khế nhu đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, đáng tin cậy! Đâu có như phụ hoàng con, ta đã nói với ngươi là Khế nhi ….

Ngay tại lúc Tạ Đông Quân định lải nhải về việc Bộc Dương Tuyên Cầu nói bậy với Bộc Dương Ứng Khế thì một trận ồn ào cùng tiếng bước chân dồn dập vang lên. Ngay sau đó là một đám nhi đồng chạy vọt vào trong ngự thư phòng.

–  Tiểu cha!

–  Tiểu cha! Ta rất nhớ người!

Tuy nói là nhi đồng nhưng đã hơn 15 tuổi nên sức cũng khác mạnh. Một đám cứ thế vọt vào lòng Tạ Đông Quân vốn gầy yếu khiến hắn chịu không nổi, lảo đảo lùi về sau mấy bước. May mắn Bộc Dương Tuyên Cầu vội đi lên, đỡ được người Tạ Đông Quân.

–  Đã nhiêu tuổi rồi mà còn nhao nhao như vậy! Chẳng lẽ không biết thân thể tiểu cha các ngươi không tốt sao hả? – Bộc Dương Tuyên Cầu giận dữ mắng mỏ một tiếng. Bộc Dương Ứng Phượng và Bộc Dương Thung là tên đầu sỏ nhanh chóng giả bộ hối lỗi, đứng gọn sang một bên.

–  Thực xin lỗi, tiểu cha….

–  Khụ, không sao. – Tạ Đông Quân cười cười nói. Nhưng vì sự va chạm khi nãy khiến hắn thở không thuận lắm. Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng vỗ vỗ lưng giúp hắn thuận khí.

–  Sao rồi? Trong lúc chúng ta đi vắng, các ngươi có ngoan ngoãn nghe lời Khế nhi không? – vất vả lắm mới lấy lại được hơi, Tạ Đông Quân liền quan tâm hỏi đám nhi đồng đã lâu không thấy.

–  Đương nhiên có ah!

Bộc Dương Ứng Phượng lớn tiếng đáp, tiếp đó mắt hắn vừa chuyển, bày ra một bộ thần thần bí bí.

–  Tiểu cha! Con nói với người một bí mật…. – Bộc Dương Ứng Phượng ngoắc ngoắc tay, muốn Tạ Đông Quân tới gần một chút.

Tạ Đông Quân nghe vậy liền ngồi xổm xuống, ghé lổ tai lại gần. Bộc Dương Tuyên Cầu tò mò cũng ngồi xuống nghe ké. Chỉ thấy Bộc Dương Ứng Phượng nhỏ giọng nói nói gì đó, Bộc Dương Ứng Khế chỉ mơ hồ nghe được hai chữ “hoàng huynh”.

…. Chẳng lẽ!

–  Phượng….

Đang muốn lên tiếng ngăn cản nhưng cũng đã không còn kịp rồi. Tạ Đông Quân kinh ngạc nhìn về phía Bộc Dương Ứng Khế, tiếp đó là ánh mắt bén nhọn tràn đầy tức giận Bộc Dương Tuyên Cầu bắn tới.

Bộc Dương Ứng Khế sững sờ đứng tại chỗ, không biết nên nói gì, làm gì.

Tạ Đông Quân đứng lên, đi tới bên cạnh Bộc Dương Ứng Khế, nhẹ nhàng cầm tay hắn lên, hai mắt xinh đẹp chân thành nhìn hắn. Mà phía sau Tạ Đông Quân, hai mắt Bộc Dương Tuyên Cầu sắp phát ra lửa tới nơi rồi.

–  Khế nhu… Ta biết, đó chỉ là sự mê võng nhất thời của con, chờ tới lúc con trưởng thành hơn sẽ biết, như vậy là không đúng, hiểu không?!

–  Con không….

Lần đầu tiên Bộc Dương Ứng Khế thấy hận vì sao mình lại không thể nói nhiều chút. Hắn rõ ràng muốn phủ nhận nhưng lại không biết nên nói sao.

–  Không cái gì chứ hoàng huynh! Tiểu cha vẫn là của ta! – tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện là Bộc Dương Ứng Phượng còn ở một bên cổ vũ, khiến cho tình hình càng thêm phức tạp.

–  Hoàng huynh, huynh vẫn chưa chịu buông tha cho tiểu cha sao? Như vậy là không được! – Bộc Dương Thung chống nạnh, bày ra một bộ chua ngoa, cảnh cáo.

–  Đây là ý tứ của cái câu “phụng dưỡng người già như chuột cắn túi” đó hả? – Bộc Dương Tuyên Cầu lớn tiếng nhắc đi nhắc lại, bắt đầu đi đi lại lại trong phòng nhiều vòng. Tạ Đông Quân nhíu mày nhìn tên tiền hoàng đế đại nhân kia!

–  Sao ngươi có thể nói Khế nhi như vậy chứ! Nó chỉ là nhất thời mê võng thôi, đúng không Khế nhi?!

Ánh mắt Tạ Đông Quân lại chuyển qua Bộc Dương Ứng Khế khiến hắn không biết phải làm gì nữa.

…. Đến… ai đến cũng được, làm ơn cứu hắn đi a! Tận đáy lòng Bộc Dương Ứng Khế âm thầm hò hét khẩn cầu!

ĐẾN ĐÂY LÀ KẾT THÚC RỒI

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.