Một đêm nọ chừng một tháng sau, bụng dưới Cảnh Nhiên đột nhiên trướng đau, thai nhi trong bụng y đã chờ không kịp mà muốn đến cõi đời này.
Thời khắc mặt trời vừa lên, Cảnh Nhiên đã hạ sinh ra hài tử thứ ba cho Tạ Uẩn.
" Chúc mừng công tử." Đỗ Thần ôm một đứa bé, mặt đầy tươi cười bước ra khỏi phòng sinh, cười nói: " Cảnh công tử sinh được một tiểu tử béo tròn, nặng khoảng chín cân (3kg)."
" Tốt, tốt lắm..." Tạ Uẩn mừng như điên, ánh mắt như nhìn trân bảo nhìn chằm chằm đứa bé, quả nhiên rất béo. So với Tạ Bác chỉ nhỏ như con mèo con lúc trước, tiểu tử béo này rất khỏe mạnh.
Tạ Uẩn cười không khép miệng được: " Cùng vui, cùng vui, hai người cũng nỗ lực chút."
Phương Hằng trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ nỗ lực.
Tạ Tranh thì xấu hổ không thôi, loại chuyện thế này sao có thể bàn tán công khai như vậy. Kỳ thật, trong lòng hắn càng thêm lo lắng, năng lực của mình không bằng thê tử sẽ bị người khác chê cười.
" Đệ đệ..."
Tạ Bác tò mò duỗi cổ qua, muốn thấy rõ bộ dáng của đứa bé.
" Đệ đệ thật đáng yêu." Vẻ mặt Tạ Thù rất vui sướиɠ.
Tạ Uẩn mỉm cười, lòng tràn đầy vui mừng nhìn chăm chú vào đứa nhỏ, nói: " Ôm vào phòng đi, đừng để nó bị cảm lạnh."
Đỗ Thần cười gật đầu, thật lòng khen: " Làn da của tiểu thiếu gia trắng nõn nà, mềm mềm nộn nộn, ta chưa từng thấy đứa bé nào đẹp đẽ* như vậy." ( ở chỗ này thật ra là tươi ngon mọng nước, mình thay từ này cho hợp ngữ cảnh nha)
Tạ Uẩn vô cùng đắc ý, đứa nhỏ này được hắn tẩm bổ rất tốt, mỗi ngày không ngừng rót linh khí, sinh ra không hề có nếp nhăn đỏ hồng, vừa nhìn liền khiến người yêu thích không thôi.
Tạ Uẩn vội vàng đi vào phòng sinh, phân phó mấy hài tử không được quấy rầy, Cảnh Nhiên vừa mới sinh xong chắc chắn rất mệt mỏi. Bọn nhỏ ríu rít sẽ làm phiền đến Cảnh Nhiên nghỉ ngơi. Nếu bọn nhỏ muốn xem đệ đệ thì cứ chờ đó rồi đến sau.
Tạ Thù và Tạ Bác thất vọng không thôi. Tạ Thiên Lãng cũng có chút hiếu kỳ, đừng nhìn hắn nhiều huynh đệ như vậy, trêи thực tế huynh đệ tốt thì lại chẳng có ai. Bây giờ thấy thất cữu phu sinh hài tử, lại thấy biểu hiện vui mừng của hai biểu đệ, khiến trong lòng hắn cũng có chút ngứa, cũng sinh ra chút tò mò đối với đứa bé kia.
Cảnh Nhiên đã ngũ say, trêи gò má còn dính mồ hôi ướt dầm dề.
Tạ Uẩn cẩn thận lau mặt cho y, nhìn thụy nhan* của Cảnh Nhiên, liền cảm thấy nếu ngày tháng cứ tĩnh lặng thế này thì thật tốt. Nếu kẻ nào muốn đến phá hư phần an bình, hắn sẽ lột một tầng da kẻ đó.
(* thụy nhan: thụy là ngủ, dùng để chỉ người đẹp lúc ngủ)
Trẻ con xuất thế khiến phủ Phương hầu lại tăng thêm vài phần vui mừng.
Các đại thế gia buồn bực không thôi, nghĩ thế nào cũng không rõ, đã đến loại thời điểm này rồi, Phương gia sao còn cười được. Hoàng thành đã truyền tin tới rồi, Phương gia mạo phạm sứ giả tội không thể tha, ít ngày nữa sẽ thu hồi lại tước vị. Về phần Tạ Uẩn, hoàng thất đã hạ lệnh Đoạn Chính Hào đích thân ra tay chinh phạt hắn.
Đoạn Chính Hào là vị võ vương duy nhất của Vân Châu, thân phận và địa vị rất cao. Đáng tiếc người ta cũng đang bế quan, nhận được mệnh lệnh cũng giống như không nhận vậy.
Thế gia Vân Châu đều bối rối, bọn họ tạm thời thoái nhượng là vì chờ hoàng thất ra mặt giáo huấn Phương gia, không muốn để mình bị tổn thất. Chỉ hận nữ nhân Phương Hằng kia thật đê tiện hết sức, hành sự không theo bài bản gì cả, thừa dịp bọn họ thoái nhượng, cư nhiên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cắn nuốt tài nguyên của bọn họ, cứ tiếp tục hoài như vậy là không thể được.
Nhưng mà, Tạ Uẩn chính là một tên sát thần, lúc này không ai muốn ngoi đầu lên chịu trận cả. Bất luận là nhà ai, nếu tổn thất một vị Võ Tướng, hậu quả đều không thể đo lường.
Người Bạch gia bất động thanh sắc, lặng lẽ ẩn núp, không biết vì nguyên nhân gì, bọn họ hỏa tốc thu nạp tài nguyên, không nhường nhịn Phương gia nửa phần, cũng không ra mặt đối phó, thậm chí còn hung hăng quở trách Bạch Loan Phương, không bao giờ quản chuyện sống chết của ả nữa.
Mấy thế gia còn lại thấy thế liền bắt đầu sôi nổi noi theo, trong lòng thì lại thương tiếc mớ tài nguyên đã một đi không trở lại.
Buồn cười, thứ Phương Hằng đã ăn vào miệng, sao nàng có thể nhổ ra, nàng chỉ là có chút tiếc hận, phản ứng của những thế gia đó thật là nhanh, nàng còn chưa chiếm đủ tiện nghi đâu. Nhưng mà, đối với chuyển biến của mấy thế gia này, trong lòng nàng có chút hồ nghi, chuyện tổ phụ sắp tấn giai Võ Vương không có ai biết, vì sao mấy thế gia đó lại đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy.
Phương Hằng nghĩ mãi mà không ra, phái không ít người ra ngoài điều tra, nhưng lại không tra ra chút tiếng gió.
Nhưng Tạ Uẩn bên này thì rất nhanh có được đáp án.
Là tin tức Dương Thanh Miểu âm thần đưa tới.
Sau khi Tạ Uẩn xem xong liền cảm thấy thật cạn lời, trước đây hắn cứ luôn cho mình là vai chính, lúc này hắn mới biết được, vai chính thật sự chính là một người khác. Bảo sao mà hoàng thất không phái người thu thập hắn, chủ yếu là do một đoạn thời gian gần đây, phân không ra thời gian. Mặt khác, người Bạch gia nói cũng là vì có được tin tức, nên tránh được mũi nhọn này.
Cảnh Nhiên tu dưỡng ba ngày, tinh thần đã khôi phục lại một chút, thấy vẻ mặt Tạ Uẩn rối rắm, hiếu kỳ hỏi: " Làm sao vậy?"
Tạ Uẩn đưa tin tức cho y xem.
Cảnh Nhiên đọc từng câu từng chữ, sau đó trợn mắt há hốc mồm: " Lý Nhược Hư tấn giai lục tinh Võ Tướng, phá hủy Đạo Ấn Tuyền, bắt cóc công chúa hoàng thất?"
Khóe miệng Tạ Uẩn khẽ nhếch, trong lòng bội phục không thôi, đây mới là vai chính Long Ngạo Thiên* đi, hắn chỉ vào một dòng chữ, nói: " Ngươi xem chỗ này, không chỉ công chúa hoàng thất mà ngay cả hoàng phi cũng ái mộ hắn...."
* Long Ngạo Thiên là từ mới nổi trêи mạng, thường dùng để châm chọc một số nv chính trong tiểu thuyết, do kinh nghiệm cuộc sống và công lực sáng tác của tác giả thấp, dẫn đến sáng tạo ra một nv chịu đủ mọi loại lên án của cộng đồng mạng. Thường thì những nv này mạnh phi thường, làm việc không theo lẽ thường, không cần đầu óc, chỉ cần dùng vầng sáng nv chính là có thể thoải mái xử lý mọi kẻ địch, thậm chí boss cuối....( đây là giới thiệu mình cop 1 phần từ một trang có tên- định luật Long Ngạo Thiên trong tiểu thuyết hiện đại. Bài viết rất dài và chi tiết, đã vậy còn rất châm biếm và hài hước. Ai có hứng thú có thể search để đọc nha.)
Cảnh Nhiên chấn động, khϊế͙p͙ sợ nói: " Hoàng phi thả Lý Nhược Hư, lại còn yểm trợ cho công chúa, hắn...bọn họ.." Cho dù là người thường, chính thê và tiểu thϊế͙p͙ đều sẽ tranh giành tình cảm, còn đằng này công chúa và hoàng phi đây là muốn người một nhà hòa thuận sao?
Tạ Uẩn cười kɧօáϊ chí, suy tư một chút, xấu xa nói: " Nếu đã vậy, chúng ta có nên đốt lửa một chút không?"
Hai mắt Cảnh Nhiên sáng rực lên: " Ngươi tính...."
Ánh mắt Tạ Uẩn tối sầm lại, nói: " Vốn ta đã tính, chờ đến khi Phương hầu tấn giai, có ông ta che chở, chúng ta lại bán Võ Vương Đan ra, mượn sức hoặc thu mua nhân thủ, nhưng hiện giờ...Hoàng thất đang bận tối mày tối mặt, chúng ta có thể lửa cháy đổ thêm dầu, khiến chuyện này càng trở nên loạn hơn. Bởi vì có chuyện Lý Nhược Hư phản loạn trước đó, sau khi hoàng thất nhàn rỗi rồi, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bất cứ cường giả nào không nằm trong tầm khống chế."
Cảnh Nhiên cẩn thận suy tư, càng nghĩ càng cảm thấy đây đúng là một ý kiến hay, liền vội nói: " Căn cứ theo lời đồn, lực khống chế của hoàng thất đối với Võ Vương cũng không mạnh lắm, chỉ cần đại lục Hằng Võ chúng ta có nhiều Võ Vương, thực lực đủ mạnh, muốn lật đổ hoàng thất cũng không phải không thể. Hoàng thất ở thượng giới có lợi hại cỡ nào, khi đi đến đại lục Hằng Võ thì cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực của Võ Vương."
Cảnh Nhiên càng nói, đôi mắt càng sáng.
Tạ Uẩn nghe mà kinh ngạc, hắn chỉ nghĩ làm cho hoàng thất thêm phiền mà thôi, không ngờ dã tâm của lão bà còn lớn hơn nữa, thế mà còn muốn lật đổ cả hoàng thất, bất quá...
Tạ Uẩn cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy việc này cũng không phải không được. Nhưng mà, chuyện quan trọng nhất trước mắt là cần phải tìm hiểu kỹ, thông đạo thượng giới thật ra có bí mật gì. Nếu không, chỉ cần thông đạo thượng giới còn tồn tại, Võ Vương của đại lục Hằng Võ vĩnh viễn sẽ không được tự do, cho dù có phá vỡ được lá chắn không gian, sợ là bọn họ cũng sẽ có kết cục như Cảnh Lan, bị không gian giam cầm. Trừ một vài tu giả chưa bao giờ có dính líu đến hoàng thất, đáng tiếc, người như vậy đã thiếu lại càng thiếu.
Tạ Uẩn nhíu mày trầm tư, nói: " Tuy Võ Vương không bị hoàng thất khống chế, nhưng chỉ cần bọn họ đi vào thông đạo thượng giới đều sẽ bị đánh dấu vết của hoàng thất, trở thành nô ɭệ của hoàng thất, chuyện này chúng ta cần phải tìm hiểu cho kỹ càng."
Cảnh Nhiên bình tĩnh nói: " Đạo Ấn Tuyền chắc chắn là mấu chốt của vấn đề, ta cảm thấy có lẽ Lý Nhược Hư đã biết được chuyện gì đó?"
Đạo ấn, đạo ấn...
Tên này nghe vô cùng cao lớn, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc, không khó để phát hiện ra, hàm nghĩa của đạo ấn là gì. Nếu không miệt mài theo đuổi, sẽ không cảm thấy có cái gì đặc biệt, nếu miệt mài truy tìm, có lẽ việc lúc trước Cảnh Lan không thể vượt qua được lá chắn không gian có lẽ có chút quan hệ với đạo ấn.
Giống như linh thú trong bí cảnh, nếu đã bị đánh ấn ký của bí cảnh, bất luận chúng nó ở trong bí cảnh có lợi hại thế nào, thì vẫn chỉ là một bầy thú bị nhốt trong lồng mà thôi, không cách nào chạy thoát ra khỏi trói buộc không gian bí cảnh.
Tạ Uẩn dừng một chút, nói: " Ngươi trước tiên cứ dưỡng tốt thân thể đã, việc này chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn."
Cảnh Nhiên gật đầu, nói: " Hoàng thất chắc chắn che giấu tin tức rất quan trọng, Lý Nhược Hư tấn giai lục tinh Võ Tướng chắc chắn không phải ngẫu nhiên, bên trong nhất định còn có chuyện không muốn người khác biết. Bằng không, hoàng thất sẽ không tức đến hộc máu như thế."
Trong lòng Tạ Uẩn cũng nghĩ vậy, Lý Nhược Hư phá hủy Đạo Ấn Tuyền, còn mang theo cả công chúa, chuyện này chắc chắn không che giấu được mấy người được đề cử, nên mới lan truyền trong nội bộ. Nhưng những việc tốt Lý Nhược Hư đã làm, hoàng thất chịu thiệt thòi ra sao, điểm này hoàng thất tuyệt đối sẽ không giấu diếm.
Trong lòng Tạ Uẩn đã định ra chủ ý, lập tức đi tìm Phương Hằng để thương nghị.
" Cái gì...." Phương Hằng chấn động.
Tạ Uẩn nói: " Đệ muốn bán Võ Vương Đan ra ngoài, việc này còn thỉnh ngũ tẩu hỗ trợ thêm."
Phương Hằng khϊế͙p͙ sợ hít thật sâu, lấy lại bình tĩnh, hỏi: " Đệ có bao nhiêu Võ Vương Đan?"
Tạ Uẩn cười nói: " Không nhiều lắm, trước mắt còn có tám viên, ít nhiều gì cũng nhờ ngũ tẩu cung cấp linh dược cho."
Phương Hằng khó có thể tin, tuy nàng biết thất đệ là đan sư, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, đan suất của thất đệ lại cao đến như vậy, nàng cũng chỉ đưa cho thất đệ tám phần linh dược mà thôi.
Phương Hằng thầm rùng mình, nói: " Bán Võ Vương Đan ra, có kiêng kị gì không?"
Tạ Uẩn cong khóe môi, ngũ tẩu không hổ là đương gia, tâm tư quả nhiên rất nhạy bén, hắn cười nói: " Việc này cần phải bảo mật, Võ Vương Đan phải nặc danh bán ra, cần phải bảo đảm không liên lụy đến phủ Phương hầu."
Phương Hằng nghe vậy, trong lòng càng thêm cẩn thận, nghe khẩu khí nói chuyện của thất đệ, thậm chí còn nhắc tới phủ Phương hầu, nàng biết chuyện này chắc chắn không phải nhỏ.
Tạ Uẩn lấy ra tin tức Dương Thanh Miểu truyền tới, nhàn nhạt cười nói: " Việc này ngũ tẩu để trong lòng là được rồi, chớ nên nói với người nào khác."
Ánh mắt Phương Hằng lạnh lùng: " Không có việc gì, thất đệ yên tâm, việc này ta nhất định an bài thỏa đáng. Nhưng ta lại cho rằng, chỉ bán ra Võ Vương Đan thôi thì chưa đủ, nếu thất đệ rãnh rỗi, cũng nên luyện chế thêm một ít Võ Hồn Đan, Võ Tướng Đan, Phá Chướng Đan, Địa Linh Đan, Huyền Linh Đan thì mới tốt."
Tạ Uẩn kinh ngạc, ngũ tẩu sẽ không phải bị cái gì kϊƈɦ thích đi.
Phương Hằng khẽ cười nhạt, nhưng trong mắt không hề có chút ý cười, cực kỳ khinh mạn, nói: " Nếu thất đệ muốn quấy tung vũng nước đục này, ngũ tẩu sẽ tận sức tương trợ, vũng nước này vẫn là càng đục càng tốt."
Tạ Uẩn dừng một chút, nói: " Ở chỗ đệ còn một viên Võ Hoàng Đan."
" Tốt...." Phương Hằng cười to, trong lòng dâng lên cảm xúc hào hùng vạn trượng, vui sướиɠ nói: " Thất đệ cứ yên tâm, ngũ tẩu chắc chắn sẽ làm tốt chuyện này, chúng ta cứ ngồi chờ xem thế giới này sẽ biến hóa như thế nào."
Tạ Uẩn lo lắng nói: " Nhưng đừng để lộ dấu vết." Hiện tại có Lý Nhược Hư đỡ đạn ở phía trước, bọn họ vừa vặn thừa dịp này đục nước béo cò, hắn không định khi cánh của mình còn chưa cứng cáp mà đã ngu xuẩn đối đầu trực diện với hoàng thất.
Biểu tình Phương Hằng lạnh lùng: " Thất đệ yên tâm, ta hiểu được."
Ánh mắt Tạ Uẩn lộ ra chút quan tâm, hắn cứ luôn cảm thấy dường như cảm xúc của ngũ tẩu có chút bất ổn, tuy tin tức này rất kinh hãi, nhưng cũng đâu đến mức làm người ta phẫn hận thành như vậy. Ngũ tẩu hiện giờ còn thống hận hoàng thất hơn so với bọn họ.
Phương Hằng thấy hắn lo lắng, suy nghĩ một chút, quyết định nói thật: " Thất đệ hẳn là biết, ta từ nhỏ cha nương đã mất sớm."
Trong lòng Tạ Uẩn đột nhiên có dự cảm, cha mẹ của Phương Hằng qua đời, có lẽ có liên quan đến hoàng thất, phủ Chu vương không phải cũng chỉ còn dư lại một độc đinh thôi đó sao?
Phương Hằng nói: " Trước đây ta cứ luôn nghĩ rằng, cha nương ta kỹ không bằng người nên mới suy tàn mà chết, nhưng thấy hành động của Lý Nhược Hư rồi ta mới hiểu ra. Cái chết của cha nương ta không phải là ngoài ý muốn, năm đó tuy ta không biết gì nhiều, sau nhiều năm như vậy, ta cũng tra được không ít tin tức. Cha nương ta thời niên thiếu đã là phu thê, bọn họ thiên tư xuất chúng, năm ấy mới hai mươi lăm đã là thất tinh Võ Sư. Lúc hoàng thất tuyển chọn, bọn họ cũng có gia nhập, sau đó bỗng dưng lại rời khỏi. Trêи đường trở về nhà qua đời ngoài ý muốn, nghe nói là do một đối thủ cạnh tranh ám hại, tổ phụ đã sớm báo thù rửa hận rồi..."
Phương Hằng cười khổ nói: " Là do ta khờ dại, chưa từng hoài nghi hoàng thất...."
Trong lòng Tạ Uẩn lại có thể lý giải, hoàng thất là sự tồn tại chí cao vô thượng, không phải do ngũ tẩu không hoài nghi, mà là do chưa từng nghĩ đến. Hoàng thất cao cao tại thượng như vậy, sao lại ra tay với một đôi phu thê Võ Sư. Lại thêm, một nhân tố rất lớn khác là do Phương hầu cố tình giấu diếm. Nếu không, trải qua nhiều năm như vậy, Phương Hằng đã chưởng quản Phương gia vài chục năm, sao lại không hề phát hiện ra.
Có lẽ, sự tình thật sự thế nào cũng chỉ có mình Phương hầu mới có thể cho ra đáp án.