Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 22: Ngột ngạt



Khi đang nói chuyện, hai người đi vào đại đường Đông viện, từ xa bọn họ đã có thể nghe thấy thanh âm oán giận ủy khuất của Thúy Cô.

" Ta không phải là vì muốn tốt cho hắn hay sao, thế mà hắn dám chê ta là nô tỳ, ta là người nhìn tiểu thư lớn lên, ta đã ở Tạ gia này vài chục năm, không có công lao cũng có khổ lao. Hiện giờ, cư nhiên bị một tiểu bối trào phúng, ta nào còn thể diện gì, từ nay về sau ta sẽ không tới trấn Thanh Thạch nữa, miễn cho khiến người thêm phiền...."

Tạ lão gia tử cau mày, lửa giận trêи người cọ cọ đi lên, hiển nhiên lão cũng cảm thấy Tạ Uẩn quá mức. Thúy Cô tốt xấu gì cũng là người bên cạnh Tạ Tuyết, lão thất sao có thể bất kính như vậy.

Thúy Cô nổi giận đùng đùng nói: " Ta thừa nhận, việc này là ta có tư tâm, nhưng không phải là vì tiểu thư hay sao. Vì Tạ gia mà suy nghĩ, Phương tiểu thư tuy rằng đã từng hòa li, nhưng nàng chính cháu gái duy nhất của hầu phủ, cưới nàng, không chỉ tiểu thư, mà ngay cả Tạ phủ cũng được thơm lây. Chuyện tốt như vậy, chẳng lẽ ta còn muốn hại hắn, nhưng hắn thì sao, thái độ đó của hắn là gì, cư nhiên dám cười nhạo xuất thân nô tỳ của ta. Ta sống đến chừng này tuổi, lần đầu mất mặt như vậy, cho dù có đến ở hầu phủ Vân Châu, tiểu thiếu gia cũng phải kêu ta một tiếng cô cô..."

Biểu tình của Tạ lão gia tử gấp gáp, vội vàng hỏi: " Tằng tôn ( cháu cố) của ta hiện giờ sống có tốt không?"

Thúy Cô thở phì phì: " Tốt cái gì mà tốt, tiểu thư là thân phận gì, ngài cũng không phải không biết, cô gia chỉ coi trọng đích tử. Nếu không phải tiểu thiếu gia có thiên phú hơn người, còn nhỏ tuổi mà đã là thất tinh Võ Sĩ. Tiểu thư số khổ của ta, hiện giờ còn không biết bị người quên lãng đến xó nào rồi...uổng phí ta khổ tâm mưu tính, thất thiếu gia còn không biết cảm kϊƈɦ, mắng ta xuất thân nô tỳ xen vào việc người khác, ta dễ dàng sao?"

Thần sắc Tạ lão gia tử khẽ động, rõ ràng có chút động tâm.

Tạ Uẩn cùng với Tạ Tuân vội vàng bước vào phòng, khom mình hành lễ: " Tôn nhi thỉnh an tổ phụ."

Tạ Uẩn lập tức nói: " Lời này của Thúy Cô ta không tán đồng."

Thúy Cô đang muốn tức giận, Tạ Uẩn trực tiếp đánh gãy lời nói của ả, quay đầu nhìn về phía Tạ lão gia tử, nói: " Tổ phụ, ngài trước hết hãy nghe tôn nhi nói, nếu như lời tôn nhi nói không có lý, ngài lại trách cứ cũng không muộn."

Tạ Tuân vốn đang lo lắng, cứ nghĩ thất đệ sẽ nói ra lời gì không nên nói. Lúc này nghe thấy hắn nói vậy, lập tức liền yên lòng.

Tạ Uẩn nói: " Tổ phụ, ngài cũng biết, Phương hầu là nhà thế nào, càng là nhà cao cửa rộng càng chú ý danh vọng, tôn nhi đã sớm cưới vợ, bây giờ đã sắp có hài tử. Nếu tôn nhi bỏ vợ cưới người mới, hành vi như vậy bị người biết, ngài nói xem Phương gia sẽ đối đãi chúng ta thế nào. Đây là kết thân chứ không phải kết thù, Tạ gia ta lúc đó nào còn mặt mũi để gặp người nữa. Vốn dĩ vì chuyện của tỷ tỷ mà Tạ gia đã bị người người lên án, nếu tôn nhi lại bỏ vợ cưới người mới, Tạ gia nào còn ngẩng đầu lên được, chẳng phải là muốn để thế nhân phỉ nhổ hay sao. Đương nhiên, không phải là tôn nhi không tán đồng việc hôn nhân này, chỉ là tôn nhi cảm thấy..."

Tạ Uẩn dừng một chút, ý vị không rõ liếc mắt nhìn Thúy Cô một cái, hơi nhếch miệng, nói: " Tôn nhi cảm thấy, người được chọn có lẽ nên đổi thành một người khác, tôn nhi thấy ngũ ca cũng không tệ..."

Tạ Uẩn còn chưa dứt lời, Thúy Cô đã tức đến khó thở, một chưởng chụp lên bàn, cả giận nói: " Không được, việc này tuyệt đối không được." Mấy cái thứ tiện loại kia, từ trước tới nay luôn muốn đối phó tiểu thư, để hắn đến thành Vân Châu. Nếu một ngày hắn được sủng, chẳng phải là tìm thêm phiền toái cho tiểu thư hay sao, việc này kiên quyết không được, Phương gia cũng không phải dễ chọc.

Tạ Uẩn nhàn nhạt liếc mắt nhìn ả một cái, thong thả ung dung nói: " Vì sao không được, Tạ gia chúng ta chính là một thể, vì sao phải phân biệt rạch ròi ra như vậy. Chuyện gì có lợi, cũng đâu thể một mình ta chiếm hết, nếu vậy mấy huynh đệ khác sẽ nghĩ thế nào. Cho nên, tôn nhi cho rằng, việc hôn nhân này thích hợp với ngũ ca nhất, ngũ ca tuy chỉ là con thứ, nhưng nhà gái cũng đã từng hòa li, huống hồ thiên phú của ngũ ca không tồi, bộ dạng lại tuấn lãng bất phàm, duy chỉ có một khiếm khuyết là thiếu hụt tài nguyên. Tôn nhi biết tỷ tỷ thương tôn nhi với tam ca, nhưng mà, những đệ tử khác cũng là người của Tạ gia mà, tổ phụ ngài thấy có đúng không."

Tạ lão gia tử thoáng tưởng tượng, lập tức cảm thấy rất có đạo lý, trước đó lão nghe lời Thúy Cô nói, chỉ cảm thấy tôn tử này không hề hiểu chuyện. Nhưng mà lão thất nói rất đúng, hắn biết nhị nha đầu thiên vị tam phòng, nhưng lão ngũ cũng là nhi tử của tam phòng mà. Những con cháu khác cũng là huyết mạch của Tạ gia, một thế gia chỉ có đồng tâm hiệp lực thì mới có thể duy trì lâu dài được.

Tạ lão gia tử lại nói: " Thúy Cô, ta biết nhị nha đầu thiên vị đệ đệ, nhưng lão thất nói cũng có lý. Nếu việc lão thất bỏ vợ cưới người khác truyền ra, Tạ gia ta chẳng phải trở thành trò cười sao. Ngươi hãy về nói với nhị nha đầu, việc hôn nhân này, cứ để lão ngũ đi."

Thúy Cô tức giận muốn ngã ngửa, ngũ thiếu gia với nương của hắn là cùng một dạng, đều không phải đèn cạn dầu, để hắn đến Vân Châu tìm được chỗ dựa. Cuộc sống của tiểu thư ngày sau nào còn yên ổn nữa, chỉ sợ phiền toái không ngừng, lúc đó ở Tạ gia nào còn có địa vị gì nữa.

" Tốt, tốt, tốt, tài ăn nói của thất thiếu gia, hôm nay ta xem như lĩnh giáo." Thúy Cô nói xong, uy áp trêи người không tự giác bộc phát ra.

" Hừ!" Tạ lão gia tử hừ lạnh một tiếng, một cỗ uy áp cường đại nháy mắt áp chế khí thế của Thúy Cô.

Thúy Cô vừa tức vừa giận: " Tốt, hiện giờ trong cái nhà này ta không có một chút địa vị nào, tiểu bối mắng ta xuất thân nô tỳ, trưởng bối lấy thế áp người, ta..."

" Làm càn..." Tạ lão gia tử rống giận, thần sắc lạnh xuống, Tạ gia với Tạ Tuyết là quan hệ dựa vào nhau, Thúy Cô ngày thường làm cái gì, Tạ lão gia tử sẽ không quản, một chút thể diện lão vẫn phải cho Thúy Cô. Nhưng nếu việc này lại phạm đến đầu Tạ lão gia tử, bị một nô tỳ quở trách, sao Tạ lão gia tử có thể nguyện ý.

Sắc mặt Thúy Cô trắng bệch, thầm nói một tiếng không tốt, mấy năm nay thuận buồm xuôi gió, khiến ả quên đi dè dặt. Tạ lão gia tử chính là gia chủ Tạ gia, cho dù ả đang ở Vân Châu, nhưng ả vẫn là hạ nhân bên người tiểu thư, đắc tội nhà mẹ đẻ của tiểu thư. Đợi khi ả về tới hầu phủ, tiểu thư sao có thể buông tha ả được. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, tu vi của ả không bằng Tạ lão gia tử, nếu đổi lại là một người khác tu vi cao hơn, Tạ lão gia tử chỉ biết kính nhường, đây chính là nhân chi bổn tính.

Tạ Uẩn nhìn mà thấy vui sướиɠ trong lòng, cái thứ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, cuối cùng cũng bị giáo huấn. Quả nhiên, vẫn là thực lực cường đại mới dễ nói chuyện, hiện giờ hắn không thể trừng trị Thúy Cô được, nhưng cũng muốn cho Thúy Cô thêm ngột ngạt. Nếu nhị tỷ biết Thúy Cô mang một cục phiền toái đến Vân Châu, hừ, vậy mới có trò hay để xem.

Tạ Tuân cúi đầu nín cười, thất đệ quả nhiên là một người có thù tất báo, dăm ba câu đã châm ngòi cho tổ phụ sinh bất mãn. Có điều, hắn cũng cảm thấy rất có đạo lý, đều là người của Tạ gia, nhị tỷ tỷ cũng không thể quá mức bất công, không phải sao?

Thúy Cô vội vàng buông xuống tư thái, thành khẩn nói: " Là ta hồ đồ, lão gia tử ngài đừng nóng giận, ngài cũng không phải không biết. Năm đó tam lão gia sủng Thu di nương, tiểu thư chúng ta chịu quá nhiều ủy khuất, ngài bảo ta đem ngũ thiếu gia đi Vân Châu, này không phải muốn khiến cho tiểu thư thương tâm sao?"

Sắc mặt Tạ lão gia tử hòa hoãn xuống, lão cũng không muốn xé rách mặt với Thúy Cô. Dù sao, nhị nha đầu hiện giờ vẫn là chỗ dựa của Tạ phủ, nếu không phải hành động và lời nói của Thúy Cô quá mức càn rỡ, dám bất kính với lão, lão cũng sẽ không ra tay chấn nhϊế͙p͙. Hiện giờ nghe Thúy Cô giải thích xong, trong lòng Tạ lão gia tử thoải mái, còn không đợi lão kịp nói thêm gì, Tạ Uẩn liền xen vào: " Thúy Cô, ngài quá xem thường tỷ tỷ rồi, chuyện từ bao nhiêu năm trước, tỷ tỷ sao còn nhớ mãi không quên. Huống hồ, ngũ ca cũng là đệ đệ của nàng, tỷ tỷ mới không phải người nhỏ mọn vậy đâu."

Tạ lão gia tử nghe vậy, lập tức nở nụ cười, lời này lão rất thích nghe, gật đầu nói: " Đúng vậy, nhị nha đầu ôn nhu hiền thục, từ trước đến giờ luôn hiểu lý lẽ, sao mà lại so đo với lão ngũ được."

Thúy Cô tức giận đến dạ dày cũng đau, ả không thể ăn ngay nói thật, tiểu thư nhà mình quả thật không muốn để ngũ thiếu gia xuất đầu, càng lo lắng ngũ thiếu gia mang thù, về sau sẽ khiến tiểu thư thêm phiền.

Tạ Uẩn lại nói tiếp: " Hơn nữa, tỷ tỷ cùng với Tạ gia cùng có lợi, đệ tử Tạ gia nếu có tiền đồ, này đối với tỷ tỷ cũng là một chuyện tốt. Đệ tử Tạ gia chúng ta đông đảo, nếu mỗi người đều có thể trở nên nổi bật, tỷ tỷ cũng có thể dính chút ánh sáng."

Tạ Tuân thật sự nhịn không được ý cười, vội vàng phụ họa với Tạ Uẩn, sôi nổi tâng bốc Tạ Tuyết lên, tình ý chân thành mà nói: " Nhị tỷ tỷ từ trước đến nay luôn nghĩ đến chúng ta, chắc chắn chỉ luôn hi vọng chúng ta được tốt. Nhị tỷ tỷ là người vừa ôn nhu lại còn tốt bụng, cho dù gả đi xa như vậy, nhưng mỗi năm vẫn nhớ đưa tài nguyên cho chúng ta. Chỉ tiếc, từ sau khi nhị tỷ tỷ lấy chồng, chúng ta không còn gặp lại nữa. Trong lòng đệ đệ vẫn luôn vô cùng cảm kϊƈɦ nhị tỷ tỷ. Ta nghĩ ngũ đệ chắc chắn cũng nghĩ vậy."

Lời này lão gia tử rất thích nghe, tôn tử nhà mình biết yêu thương nhau, biết cảm thông cho nhau, đúng là quá tốt.

Thúy Cô tức giận ngay cả mặt cũng đen thui, cố tình người ta lại thay nhau nói tốt nói mát, làm ả không biết phản bác thế nào. Vội vàng khước từ: " Việc này còn chưa quyết định được, Phương gia còn chưa có đáp ứng đâu, ta chỉ là đưa tin trước thôi, để cho các ngươi có chuẩn bị."

Tạ lão gia tử lộ vẻ thất vọng, Tạ Uẩn thì lại lửa cháy đổ thêm dầu, chậm rãi nói: " Tỷ tỷ từ trước đến nay luôn thông tuệ, Thúy Cô cũng là người có năng lực, có từng làm chuyện gì mà không nắm chắc đâu, chắc là đã sớm thương nghị tốt rồi, trong lòng đã có tính toán trước, nên lúc này mới thông báo cho chúng ta biết."

Thúy Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, thằng nhãi con chết tiệt, bạch nhãn lang, uổng công tiểu thư thương hắn như vậy, hắn lại tặng cho tiểu thư một cục phiền toái, đúng là lòng lang dạ sói.

Nhưng mà, chính bản thân Thúy Cô cũng không tự nghĩ lại, nếu không phải ả tính kế trước, Tạ Uẩn sao lại phản kϊƈɦ. Nếu không phải Tạ Uẩn thực lực không đủ, ở nhà không được coi trọng, Thúy Cô sao lại không hề kiêng kị mà hủy hoại viện tử của Tạ Uẩn. Mối thù hủy gia giống như mối hận diệt tộc. Huống chi, Cảnh Nhiên còn suýt chút nữa không giữ được thai nhi. Trong lòng Tạ Uẩn sao có thể không hận, sao có thể không muốn trả thù.

Thúy Cô không còn lời gì để nói, Tạ Uẩn đã đem tất cả nói ra hết, giờ ả còn có thể nói cái gì, cũng đâu thể thừa nhận là mình không thể làm.

Tạ Uẩn lại nói: " Tam ca cũng chưa có thành thân, có điều, tam ca là con vợ cả, cũng không thể cưới một nữ nhân đã hòa li. Ta thấy mối hôn nhân trước đó cũng không tồi, vừa lúc mẫu thân cũng thích, nếu có Thúy Cô đứng giữa làm mai mối chẳng phải là giai đại vui mừng."

Đối với Tạ Uẩn ở một bên liên tục đốt nhà, Thúy Cô lúc này đã vô lực trả lời, mặt vô biểu tình trả lời: " Việc này ta muốn bẩm báo với tiểu thư trước, người ta là tiểu thư thế gia, nô tỳ không thể làm chủ được."

Tạ lão gia tử cũng không để ý, trái lại vừa lòng cười nói: " Vậy được, ngươi hãy đi nói với nhị nha đầu, hai mối hôn nhân ta đều đáp ứng, hãy bảo nàng nghĩ cách thúc đẩy chuyện này."

Tạ Uẩn liếc mắt nhìn Thúy Cô, trong lòng cười lạnh, để cho ngươi tự vác đá nện chân nè.

Biểu tình Tạ Tuân có chút lo lắng, hôm nay thất đệ để lộ mũi nhọn, hắn sợ Thúy Cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tạ Uẩn.

Quả nhiên, thần sắc Thúy Cô âm lãnh, hung hăng liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, quay đầu nói với Tạ lão gia tử: " Việc hôn nhân của hai vị thiếu gia, chúng ta tạm thời đặt qua một bên, chờ ta bẩm báo chuyện này với tiểu thư rồi tính sau, chỉ là... Chuyện thất thiếu gia đã làm nhục ta, mắng ta, thì tính sao đây. Ta biết chính mình thân phận thấp kém, nhưng dù sao ta đã hầu hạ tiểu thư mấy chục năm, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Việc này lão gia tử phải cho ta một công đạo. Nếu không, về sau ta nào còn dám đến trấn Thanh Thạch nữa, một tiểu bối hèn mọn mà cũng dám không đem ta để vào mắt, ta còn mặt mũi gì nữa."

Tạ lão gia tử trầm mặt, nhíu mày liếc mắt nhìn Tạ Uẩn, sau đó lại nhìn về phía Thúy Cô, trầm giọng: " Chứ ngươi muốn thế nào đây, đừng quên, lão thất là con cháu Tạ gia ta."

Thúy Cô chậm rãi cười một cái, ả biết, nghe khẩu khí nói chuyện này của lão gia tử, khẳng định sẽ thỏa hiệp, ánh mắt ả sắc bén nhìn về phía Tạ Uẩn, hung tợn nói: " Không thế nào cả, thất thiếu gia tuổi cũng lớn, lại thành hôn sinh con rồi, sao không giống nhị thiếu gia tự lập môn hộ."

Ả muốn nhìn thử một chút, rời khỏi Tạ gia, thất thiếu gia còn là cái thứ gì nữa. Hôm nay dám lợi dụng Tạ lão gia tử, đem ả đẩy vào hoàn cảnh quẫn bách, đúng là đáng giận đến cực điểm. Thất thiếu gia là huyết mạch của Tạ gia, mình quả thật không thể làm gì hắn, nhưng mà.... Một cái yêu cầu nho nhỏ này, lão gia tử không thể không đáp ứng.

" Này.." Tạ lão gia tử nhíu mày, do dự một lát, quyết đoán gật đầu nói: " Việc này ta đáp ứng."

Vẻ mặt Tạ Tuân nôn nóng, thất đệ nếu bị phân ra khỏi phủ, sau này sẽ không được Tạ gia che chở nữa.

Biểu tình Tạ Uẩn đạm nhiên, hắn không hề để ý đến chuyện này, vốn còn muốn tìm một cái cớ để dọn khỏi Tạ phủ. Giờ thì bớt việc, đương nhiên, dọn ra khỏi phủ có hại thì cũng có lợi. Với tình hình trước mắt, Tạ Uẩn vẫn cảm thấy, rời khỏi nơi chướng khí mù mịt này cũng tốt, mắc công hắn sợ lại gặp phải mấy cái loại chó cậy thế chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.