Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 24: Tương ly



Tạ Uẩn giống như chạy trốn chạy ra khỏi phòng, trái tim nhỏ bé bùm bùm nhảy loạn, khi thấy bộ dáng như sắp khóc của Cảnh Nhiên, hắn chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Ai cũng nói ân cứu mạng dũng tuyền tương báo, Tạ Uẩn hoài nghi Cảnh Nhiên có ý với hắn, bằng không sao lại làm nũng với hắn.

Trong lòng Tạ Uẩn vô cùng rối rắm, hắn đã lập chí sẽ tìm một soái ca để yêu đương. Nếu như Cảnh Nhiên thích hắn, thì chuyện này không thể làm. Dù sao, Cảnh Nhiên chính là mẹ của con hắn, về mặt thân phận đã chiếm ưu thế.

Không sai, Tạ thất thiếu là một tên tự luyến như vậy đấy, hắn cho rằng Cảnh Nhiên tính cách cứng cỏi, cho dù thân bị trọng thương, dung nhan bị hủy, cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt yếu ớt, thế mà hôm nay y lại làm như vậy với hắn...Vừa khóc vừa kể lể, yếu ớt bất lực, không phải làm nũng thì làm cái gì.

Ai! Tạ Uẩn thở dài, hắn cảm thấy quá được người thích cũng rất mệt, Cảnh Nhiên hiện giờ đang mang thai, không chịu nổi đả kϊƈɦ, hắn phải làm sao mới cự tuyệt được đây, phải làm sao mới không khiến cho Cảnh Nhiên thương tâm. Tạ Uẩn rối rắm, lông mày sắp nhăn thành một cục.

May mắn Cảnh Nhiên không biết suy nghĩ của hắn, bằng không, chắc chắn đã cắn chết hắn rồi.

Rất nhanh Tạ Uẩn không còn tâm để tự hỏi chuyện này nữa, bởi vì vừa mới bước từ hành lang sương phòng ra ngoài, Tạ tam lão gia liền tới đây.

" Ngươi..." Tạ tam lão gia cau mày, thương tiếc nói: " Ngươi như thế nào không chịu nhẫn nhịn, Thúy Cô đang ở Vân Châu, rất được tỷ tỷ ngươi coi trọng, ngươi chống đối ả làm gì, nô tỳ đại thế gia, địa vị còn cao hơn chúng ta, tổ phụ của ngươi ông ấy..."

Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: " Ta hiểu, tổ phụ chỉ vì muốn bình ổn cơn giận của Thúy Cô, dù sao trong nhà này vẫn còn muốn dựa vào nhị tỷ."

Tạ tam lão gia thở dài: " Ngươi cũng đừng trách nàng, nàng ở Vân Châu cũng không dễ dàng, bên người chỉ có mấy người đắc dụng, tạm thời không thể vứt bỏ Thúy Cô được." Tạ tam gia trào phúng cười cười: " Nô tỳ mà còn quan trọng hơn cả người làm cha ta đây."

Tạ Uẩn trầm mặc, Tạ tam lão gia ngày thường quả thật rất hỗn trướng, nhưng lão cũng là một phàm nhân bi ai duy nhất trong võ giả thế gia, đừng nhìn Tạ tam gia ngày thường chỉ biết la cà, trêи thực tế lão mới là người không có quyền uy gì nhất ở Tạ gia. Ngoại trừ thân phận, lão kỳ thật cái gì cũng không có. Bằng không, lão đã không liều mạng muốn sinh ra một hài tử thiên phú tuyệt hảo.

Tạ tam lão gia ném cho hắn một cái tráp, nói: " Về sau mang theo tức phụ của ngươi mà sinh hoạt cho thật tốt, đây là ta chuẩn bị cho ngươi, ta có rất nhiều nhi tử, nhưng tính cách của ngươi là giống với ta nhất, đáng tiếc..."

Khóe miệng Tạ Uẩn run rẩy, hắn không biết Tạ tam lão gia đáng tiếc cái gì, nhưng hắn có chút dở khóc dở cười, sao mà hôm nay toàn những người ngoài dự đoán đến cho hắn tiền vậy.

Tạ tam lão gia dặn dò nói: " Ngươi cũng đừng oán hận, chuyện của Thượng Quan gia mấy năm trước, ngươi vẫn còn nhớ rõ đi. Nếu không phải Thúy Cô là nô tỳ của tỷ tỷ ngươi.... Tính tình của ngươi rất giống ta, mà cái tính tình này cũng không biết là phúc hay là họa. Về sau ra khỏi phủ, nhớ phải nhẫn nhịn một chút, ở bên ngoài không có ai che chở cho ngươi đâu."

Tạ Uẩn quả thực muốn trợn trắng mắt, tính tình ai giống lão, Tạ tam lão gia chính là một tên hỗn trướng. Đương nhiên, cũng có khả năng là lão đầu trọc không sợ bị nắm tóc, dù sao lão cũng không thể tu luyện, càng không tạo thành uy hϊế͙p͙ tới bất cứ ai, bên trêи còn có cha mẹ che chở, tất nhiên có thể tùy hứng làm bậy, chỉ là chuyện của Thượng Quan gia...

Tạ Uẩn thoáng nghĩ tới, lập tức trong đầu liền tìm thấy chuyện tình của mấy năm trước, trấn Thanh Thạch vẫn còn một gia tộc hiển hách, nhưng chỉ trong một đêm đã bị hủy hoại, hình như là do đắc tội với một hạ nhân ở phủ thành.

Tạ Uẩn nhíu mày, có câu " tể tướng môn tiền thất phẩm quan"*, lời này quả nhiên không giả.

( tể tướng môn tiền thất phẩm quan: câu này có ý ám chỉ cho dù chỉ là kẻ gác cửa của phủ tể tướng cũng ngang với quan thất phẩm."

Đừng nói là châu thành, cho dù chỉ là phủ thành, địa vị của một hạ nhân còn cao hơn cả một vị công tử thế gia có địa vị cao nhất ở trấn Thanh Thạch.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, loáng thoáng nhớ rõ, Thượng Quan gia cùng với quản sự ở phủ thành xung đột, hình như chỉ là cãi nhau qua lại mà thôi. Chuyện năm đó nháo vô cùng lớn, nguyên chủ cho dù có đóng cửa không ra, cũng biết không ít tin tức.

Nghe nói quản sự đến trấn Thanh Thạch tựa hồ là vì một cọc sinh ý, mấy thế gia tranh nhau cướp đoạt, Thượng Quan gia bị bại bởi Vu gia. Thượng Quan thiếu gia không phục, nói thẳng là quản sự tham ô nhận hối lộ, cầm nhiều chỗ tốt từ Vu gia. Bằng không, rõ ràng hàng hóa của Thượng Quan gia tốt hơn nhiều của Vu gia, vì sao quản sự lại cố tình coi trọng Vu gia.

Lúc ấy, quản sự kia không có biểu tình gì, thẳng đến ba tháng sau, người Thượng Quan gia từng người từng người gặp nạn, sinh ý liên tiếp bị người chèn ép, sau đó....

Thượng Quan gia liền biến mất.

Sắc mặt Tạ Uẩn nghiêm túc, một lần nữa khắc sâu cảm nhận cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này. Quả nhiên bất luận là ở đâu, đều là thực lực vi tôn, một tên hạ nhân có thực lực cao cường cũng dám muốn làm gì thì làm. Thực lực thấp hèn thì cho dù ngươi có gia tài bạc triệu cũng chỉ có thể mặc người xâu xé.

Tạ tam lão gia nhắc nhở, quả thật đã làm cho Tạ Uẩn chịu cảnh giác hơn. Có điều, cái nhìn của hắn với Tạ tam gia lại khác xa nhau. Tạ Uẩn không nghĩ mọi việc đều nhường nhịn mới là dĩ hòa vi quý, hắn chỉ biết vì chuyện này mà phải càng thêm đề cao thực lực. Hắn không muốn chuyện như của Thúy Cô sẽ lặp lại lần nữa. Nếu đã là thực lực vi tôn, vậy thì vì một tương lai không để cho hài tử phải chịu ủy khuất, hắn cũng muốn quyết chí tự cường.

Tạ tam lão gia đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Tạ Uẩn có chút khó hiểu, lão cha tiện nghi này từ trước đến giờ luôn làm lơ hắn, sao hôm nay lại đột nhiên chạy đến quan tâm hắn. Chẳng lẽ là lương tâm đột ngột bộc phát, Tạ Uẩn nổi da gà, ngẫm lại đều cảm thấy không có khả năng, nhưng mà ngoại trừ nguyên nhân này ra thì...

Sau khi Tạ Uẩn trái lo phải nghĩ một lát, cảm thấy cạn lời phát hiện ra, lão cha mình chỉ sợ là cảm thấy tính cách của mình với lão rất giống nhau, cho nên mới quan tâm hắn hơn. Cái suy đoán này một chút cũng không khiến người ta cao hứng có được không. Tạ Uẩn vô cùng buồn bực, ai giống với cái lão hỗn đản kia, hắn ngọc thụ lâm phong như vậy, anh tuấn tiêu sái như vậy, tương lai chính là một phụ thân tốt.

Bất quá, buồn bực thì buồn bực, Tạ Uẩn vẫn rất cao hứng mở cái tráp ra, đồ vật bên trong không nhiều lắm, chỉ có môt vạn lượng ngân phiếu, ba mươi viên linh châu, cùng với một khối ngọc bội phòng ngự, có thể ngăn cản một kϊƈɦ toàn lực của võ giả tu vi dưới Võ Sĩ.

Tạ Uẩn vô cùng kinh ngạc, lão cha lần này đúng thật là quan tâm tới hắn, hắn còn nhớ rõ lão cha lúc trước vì khối ngọc bội này, la ɭϊếʍ lì lợm thật lâu, la lối khóc lóc chơi xấu ăn vạ đủ kiểu, cuối cùng Tạ lão gia tử vì không lay chuyển được lão, hai ca ca cũng chịu thua, hai người cũng đâu thể tranh một kiện bảo bối với phàm nhân được. Vả lại, hai người họ đã sớm có tu vi Võ Sĩ, cầm ngọc bội cũng chỉ thưởng cho tiểu bối, bọn họ cũng đâu thể nói địa vị của Tạ tam lão gia ngay cả một tiểu bối cũng không bằng. Vì thế, ngọc bội cuối cùng cũng thuộc về lão cha tiện nghi. Không nghĩ tới, lần này lão có thể bỏ được mà đưa cho hắn.

Tạ Uẩn vuốt cằm, lần đầu phát hiện, tính cách hỗn trướng vẫn có cái tốt của nó.

" Thiếu gia."

" Thiếu gia."

Không lâu sau, Tạ An với Lý Kỳ bao lớn bao nhỏ đi tới.

Tạ Uẩn hỏi: " Các ngươi đã thu thập xong hết chưa."

Tạ An gật đầu, phát sầu nói: " Thiếu gia, chúng ta làm sao rời đi đây, thân thể của thiếu phu nhân không chịu được xóc nảy, cần phải có xe ngựa đi mới được."

Tạ Uẩn nhíu mày, nói: " Trong phủ không phải có xe ngựa sao?"

Tạ An gục bả vai, u oán nhìn hắn một cái, không nói gì nữa.

Tạ Uẩn nháy mắt liền hiểu rõ, không phải Tạ phủ không có xa, mà là xe ngựa của Tạ phủ, người ta không cho hắn dùng.

Tạ Uẩn nói: " Ngươi đi ra ngoài thuê một chiếc, nhớ rõ phải kiếm cái nào rộng rãi, vững vàng một chút."

Tạ An nhếch miệng cười cười: " Vâng."

Tạ An đang muốn rời đi, Tạ Tuân liền bước tới, thấy ở đây bao lớn bao nhỏ hành lý liền kinh ngạc: " Thất đệ, đây là muốn..."

Tạ Uẩn gật đầu nói: " Đệ tính hôm nay liền đi, sau khi dàn xếp xong đệ sẽ liên hệ với tứ ca. Chuyện lần này đa tạ tứ ca đã giúp đỡ, ngày khác đệ chắc chắn sẽ hồi báo."

Tạ Tuân nhíu mày, ra vẻ không vui nói: " Đệ là huynh đệ của ta, còn nói cái gì hồi báo, thất đệ nếu như còn nhắc lại, ca ca sẽ tức giận đó."

Khóe môi Tạ Uẩn khẽ giương lên, tâm tình vô cùng tốt. Dù sao, sau khi hắn bị phân ra khỏi Tạ phủ, đối với tứ ca mà nói thì không còn tác dụng gì quá lớn. Nếu như thái độ của tứ ca đối với hắn thay đổi, Tạ Uẩn cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng tứ ca bây giờ vẫn rất quan tâm hắn, trong lòng Tạ Uẩn rất cao hứng, điều này chứng minh Tạ Tuân quả thật coi hắn là huynh đệ.

Tạ Uẩn cười nói: " Cung kính không bằng nghe theo."

Mặt mày Tạ Tuân cong cong, ai cũng là người thông minh, có vài lời không cần phải nói ra miệng, mà cũng có thể hiểu được hàm nghĩa trong đó. Thất đệ xem ra đã tiếp nhận hắn rồi, cười nói: " Thất đệ tính đi hướng nào, trong lòng đã có dự tính chưa?"

Tạ Uẩn nói: " Đệ chuẩn bị đi đến huyện thành, những cái khác thì về sau lại tính tiếp. Dù sao hiện giờ đệ cũng không thiếu tiền, muốn mua gì cũng có thể."

Tạ Tuân lập tức nở nụ cười: " Suy tính của thất đệ cũng trùng với dự kiến của ta, vốn ta còn muốn nói cho đệ biết, nếu không có chỗ nào đặt chân, có thể tới huyện thành. Nhị ca với tam tỷ đều ở đó, đệ đến đó cũng có người chiếu cố nhiều hơn."

Tạ Uẩn ha hả một tiếng, liếc nhìn hắn một cái, chậm rì rì nói: " Nhị ca.."

Tạ Tuân cười ha ha: " Đệ yên tâm, nhị ca không phải người hẹp hòi như vậy. Tam thẩm là tam thẩm, đệ là đệ, nhị ca đã phân phủ nhiều năm, lúc đó đệ có bao lớn chứ, nhị ca sẽ không ghi hận với đệ đâu."

Tạ Uẩn xấu hổ cười cười, quan hệ của nguyên chủ với huynh đệ rất kém, kỳ thật không thể không kể đến công lao của Bạch Ngọc. Nhị ca là trưởng tử tam phòng, cũng là cái đinh trong mắt Bạch Ngọc. Năm đó bà ta luôn tìm mọi cách chèn ép, gây phiền toái cho nhị ca, thậm chí còn muốn tính kế hôn sự của nhị ca, cuối cùng nhị ca dưới cơn giận dữ, đánh người nhà mẹ đẻ của Bạch Ngọc. Vừa vặn khi đó Tạ Tuyết bò giường thành công, vì thế, nhị ca trở thành một thứ đồ bỏ, trực tiếp bị Tạ gia phân phủ, nhiều năm như vậy vẫn không có liên hệ, Tạ phủ cũng không có tin tức của nhị ca, không nghĩ tới tứ ca lại cùng nhị ca lui tới.

Tạ Tuân nói: " Ta cũng là sau khi tam tỷ được gả đến huyện thành, ngẫu nhiên gặp được nhị ca, từ lúc đó mới dần liên hệ nhiều hơn. Nhị ca gia nhập dong binh đoàn Phi Lang ở huyện thành, nghe nói lăn lộn cũng không đến nỗi tệ. Hiện giờ đã là đội trưởng một tiểu đội tiên phong, tu vi của nhị ca cũng tăng tới đỉnh phong cửu tinh Võ Giả, chỉ kém một chút nữa là có thể tấn giai Võ Sĩ."

Tạ Uẩn cảm thán, thở dài: " Tổ phụ vì nhị tỷ, từ bỏ con cháu Tạ gia, không biết tương lai lão có hối hận hay không."

Sắc mặt của Tạ Tuân rối rắm, hắn đối với cách làm của tổ phụ hiển nhiên cũng không tán đồng. Nhưng hắn không thể giống như Tạ Uẩn, nói thẳng ra là tổ phủ làm sai, trầm mặc trong chốc lát, nói: " Tổ phụ đã lớn tuổi, có lẽ suy nghĩ không chu toàn."

Tạ Uẩn cười nhạo, nhàn nhạt nói: " Không bằng ca cứ nói thẳng, tổ phụ tiến giai vô vọng, cho nên mới nắm chặt lấy quyền lực không buông. Có trưởng tử gia tộc nào mà giống như đại bá, một chút quyền lực cũng không có, còn không phải là bởi vì tổ phụ chèn ép sao."

Ánh mắt Tạ Tuân tối đi một chút, nói sang chuyện khác: " Vừa vặn ta cũng muốn đến huyện thành thăm tam tỷ, thất đệ đừng kêu xe nữa, chúng ta đi cùng nha?"

Tạ Uẩn biết tứ ca không muốn nhắc tới chuyện của tổ phụ. Bất quá, dựa theo sự đa mưu túc trí của đại bá, Vân Châu còn có thể cài người vào, tình huống ở Tạ gia chỉ sợ ông đã sớm có chuẩn bị, mình cũng không cần phải nhọc lòng lo nghĩ.

Tạ Uẩn cười nói: " Đa tạ tứ ca." Hắn hiểu rõ, nếu như tứ ca không lo lắng cho hắn, chắc chắn sẽ không đi cùng chuyến này.

Tạ Tuân nhướng mày, thất đệ quả nhiên là người thông minh, cười nói: " Thất đệ đợi một chút, tứ ca đi phân phó hạ nhân chuẩn bị."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.