Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 49: Phàm Linh Thảo



Bảy ngày sau, Tạ Uẩn đúng hẹn đi vào Tư phủ.

Hôm nay Tạ thất công tử vẫn phong độ phiên phiên như cũ, không hề có sự uể oải do phải ngày đêm không ngủ để luyện dược.

Dương Tục vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng, bảy ngày luyện chế một trăm bình dược tề, cho dù là hắn cũng sẽ mệt chết mệt sống. Làm sao thoạt nhìn Tạ dược sư lại có bộ dáng nhàn nhã như vậy được, liền buột miệng thốt ra: " Tạ dược sư, dược tề..."

Tạ Uẩn hơi mỉm cười, tung tung cái túi trữ vật, nói: " Đều ở đây"

Trừ yêu cầu giao một trăm lọ tráng dương tề ra, dược liệu còn thừa hắn dùng luyện chế thêm ba mươi tám bình nữa. Hơn nữa, trước đó vì làm thí nghiệm, hắn cũng luyện chế không ít tráng dương tề phẩm chất kém hơn một chút, trung phẩm 56 lọ, hạ phẩm 17 lọ, để ở nhà cũng vô dụng, liền dứt khoát mang đến toàn bộ luôn.

Nam nhân gật đầu, quay đầu nhìn về phía Dương Tục, ý bảo hắn kiểm tra phẩm chất dược tề.

Tạ Uẩn lấy ra một trăm bình dược tề, mỉm cười nháy nháy mắt với bọn họ, cười nói: " đây là một trăm lọ tráng dương tề, dược liệu dư lại, ta còn luyện chế thêm một ít nữa, dược tề này..."

Tạ Uẩn cười đặc biệt có thâm ý, như là đang hỏi bọn họ có cần tráng dương không.

Sắc mặt nam nhân tối sầm lại, áp suất thấp trêи người không tự giác phát ra.

Dương Tục đang thầm muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nam nhân còn chưa nói cái gì, hắn cũng chỉ có thể nghẹn.

Tạ Uẩn ra vẻ như rất quen thuộc, choàng vai Dương dược sư, nói: " Chốc nữa ta sẽ cho ngươi hai bình, chúng ta là ai với ai nha, không cần so đo."

Trong bụng Dương Tục không hề muốn lấy món quà này, chỉ cảm thấy bộ dáng này của Tạ Uẩn vừa đáng khinh vừa xảo trá, từ trong miệng hắn nói ra sao nghe cứ như mình không được vậy, phải có tráng dương tề mới lên nổi.

Tạ Uẩn vội vàng cười nói: " Ai nha, ngươi khẩn trương như vậy làm gì, tình thú thôi mà, cũng đâu ai quy định chỉ cái kia mới được dùng."

Sắc mặt Dương Tục hòa hoãn, sắc mặt của nam nhân ngồi giữa phòng cũng dịu bớt.

Hai người lập tức liền trở nên thản nhiên hơn, lời này của Tạ Uẩn đã nói trúng tâm khảm của bọn họ, nam nhân mà, ai mà chẳng thích tình thú. Vì thế, đối với cái bộ dáng có thâm ý khác của Tạ Uẩn, bọn họ cũng bắt đầu cảm thấy thuận mắt hơn.

Trong lòng Tạ Uẩn thì khịt mũi coi thường, hai tên này đúng là khẩu thị tâm phi, rõ ràng kɧօáϊ muốn chết, mà ngoài miệng cứ ghét bỏ rồi chối đây chối đẩy, giống y như đàn bà.

Tư Dật nín cười mà mặt mũi đỏ bừng, muốn cười nhưng không dám cười, nhịn đến nỗi đau cả bụng.

Dương Tục rất nhanh thì kiểm tra xong dược tề, gật đầu với nam nhân.

Nam nhân thực sảng kɧօáϊ thanh toán cho Tạ Uẩn, mang theo thị vệ sấm rền gió cuốn nhanh chóng rời khỏi Tư phủ. Từ đầu chí cuối, nam nhân không hề để lại tên họ, trừ lúc Dương Tục giới thiệu có để lộ ra vài câu, nam nhân kia là thủ lĩnh Long Lân Vệ của Dương gia ở phủ thành, còn lại, Tạ Uẩn và tư dật không hề hay biết gì cả.

Tạ Uẫn bĩu môi, cảm thấy mấy tên này thật dối trá, mua tráng dương tề còn phải dấu đầu lộ đuôi. Có điều, người coi tiền như rác như vậy cũng rất hiếm có, tới nhiều thêm mấy tên hắn cũng không ngại mệt. Đương nhiên, cái quan trọng nhất chính là, người kia quả nhiên để lại túi trữ vật, vậy là hắn có thể đưa cho lão bà rồi.

Tạ Nhã vác bụng bự lại đây, mặt còn sợ hãi mà vỗ vỗ ngực, nói: " Cuối cùng cũng đi rồi, những người này ở trong nhà làm ta không dám hó hé luôn, bọn họ đến tột cùng là đến vì chuyện gì vậy?"

Tạ Uẩn cùng Tư Dật rất ăn ý, nói: " Một chút việc nhỏ."

Tạ Nhã trừng mắt liếc bọn họ, sau đó nở nụ cười: " Các ngươi cứ ở đó mà gạt ta đi."

Tạ Uẩn chỉ cười không nói, loại chuyện như tráng dương tề, sao hắn có thể để cho tam tỷ biết được.

Tư Dật ngậm miệng không nói, hắn đương nhiên cũng ngượng ngùng mở miệng.

Tạ Nhã bất đắc dĩ, chỉ đành buông tha, sau đó cười nói: " Thất đệ hôm nay ở lại dùng bữa nha, đệ đến đây rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng đều vội vã, tỷ tỷ còn cho rằng là mình chiêu đãi không chu toàn đó."

Tạ Uẩn gật đầu, nói: " Được." Vừa lúc hắn cũng có việc muốn thương nghị với tỷ phu.

Tạ Nhã vui vẻ cười nói: " Vậy tỷ liền đi chuẩn bị đồ ăn, hai người cứ chậm rãi nói chuyện."

Trong lòng Tạ Uẩn cảm khái, cũng chỉ có nữ nhân sinh hoạt trong hạnh phúc như tam tỷ, mới có thể dưỡng thành cái tính nhiệt tình, hào sảng như vậy đi. Đúng là làm người ta ăn không tiêu a, nhưng mà, cảm giác không hề tệ chút nào.

Tạ Nhã đi rồi, Tạ Uẩn lại lấy mấy lọ tráng dương tề còn dư ra, nói: " Cái này đệ giao cho tỷ phu, tùy huynh thích xử lý thế nào cũng được."

Tư Dật có chút rối rắm, lại có một chút vui sướиɠ mịt mờ, kỳ thật hắn cũng cảm thấy, loại dược này nếu mà bán ra, chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh. Nhưng mà, cái việc bán tráng dương tề này, cảm giác có hơi thẹn thùng.

Tạ Uẩn cười khẽ một tiếng, cảm thấy cả thể xác và tinh thần thật thoải mái, chuyện như vậy ném cho người khác, quả nhiên là một quyết định chính xác.

Tiếp đó Tạ Uẩn lại lấy ra một loại dược tề khác rồi nói: " Đây là ủ chín tề."

Tư Dật sửng sốt, tên của loại dược tề này nghe vô cùng dễ hiểu, nhưng mà hàm nghĩa của ba chữ ủ chín tề, hắn lại không rõ. Ủ chín là trái với lẽ thường, đối với hắn mà nói, chuyện này đúng là thiên phương dạ đàm. ( giống như chuyện nghìn lẻ một đêm, ở đây ý nói là chuyện viễn vông, không có thật.)

Tạ Uẩn từ từ đi đến trước cửa sổ, dưới cửa sổ có bày một bồn hoa, Tạ Uẩn mở nắp bình ra, đổ nước thuốc vào bồn hoa. Trong khoảnh khắc....thực vật lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bắt đầu sinh trưởng.

" Đây là..." Tư Dật khϊế͙p͙ sợ, tim đập kịch liệt, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Bồn hoa này tuy không phải thượng phẩm, nhưng cũng là một gốc linh thực, cảm xúc của Tư Dật kϊƈɦ động: " Đây là dược tề gì vậy?"

Tạ Uẩn hơi nhoẻn cười, thong thả ung dung trả lời: " Đây là dược tề luyện chế từ Phàm Linh Thảo, Phàm Linh Thảo không những xúc tiến linh thực sinh trưởng mà rễ cây của nó còn có thể luyện chế ủ chín tề."

Tư Dật hưng phấn không thôi, đi qua đi lại trong phòng, lòng phập phồng lên xuống: " Đệ trước tiên để ta bình tĩnh lại đã, sau đó chúng ta lại bàn tiếp."

Tạ Uẩn có chút buồn cười, có điều, hắn cũng biết loại chuyện này quá mức nghịch thiên, tỷ phu kϊƈɦ động như vậy cũng là điều bình thường, mình cứ chờ là được.

Qua một hồi lâu, Tư Dật mới hồi phục tinh thần lại, hỏi: " Phàm Linh Thảo, vì sao ta chưa bao giờ nghe nói qua."

Tạ Uẩn đã sớm nghĩ ra lý do, cười nói: " Phàm Linh Thảo không phải linh thực, mà là một loại thực vật bình thường, thế nhân chỉ biết linh thực trân quý, nhưng lại không hề biết một vài thực vật bình thường lại có tác dụng không tưởng. Có điều, nếu không phải nhờ một lần ngoài ý muốn, đệ cũng sẽ không phát hiện ra nó, bởi vì nó vốn là phàm thực, vì vậy đệ mới lấy tên Phàm Linh Thảo cho nó."

Trong lòng Tư Dật có chút cảm động, rất nhanh liền não bổ ra một loạt tình tiết, thất đệ ở nhà không được sủng ái, biết được loại thực vật như Phàm Linh Thảo, cư nhiên không để lộ ra chút gió. Hôm nay thất đệ lại nguyện ý nói bí mật cho hắn, phần tin tưởng này khiến cho hắn cảm động vô cùng.

Tư Dật hỏi: " Thất đệ có tính toán gì không?"

Tạ Uẩn cười cười: " Tỷ phu quyết định là được, đệ chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng thôi. Mặt khác, đệ còn mang theo hai cây Phàm Linh Thảo tới, còn có một ít hạt giống, cũng đều giao cho tỷ phu xử lý."

Tư Dật vô cùng cảm động, vội vàng đưa đẩy: "Này sao được, thực vật này là của thất đệ, sao ta có thể tự tiện quyết định."

Tạ Uẩn móc ra một bao hạt giống từ trong túi, lại lấy ra hai cây Phàm Linh Thảo sắp héo, cười nói: " Đệ với phu nhân chí không ở nơi này, hết thảy còn phải nhờ tỷ phu vất vả, có điều..."

Tạ Uẩn còn chưa dứt lời, Tư Dật liền khẩn trương cầm lấy hai cây Phàm Linh Thảo héo rũ, khẩn trương nói: " Thực vật sao có thể để trong túi trữ vật được, thất đệ chờ một chút."

Tư Dật nhanh như chớp chạy đi không thấy bóng dáng, Tạ Uẩn cạn lời, hắn còn chưa có nói xong mà. Nhưng điểm này hắn quả thật chưa từng nghĩ tới, hắn chỉ bỏ trong túi trữ vật nửa ngày mà thôi, vậy mà nó lại héo rũ thành như vậy.

Tạ Uẩn chờ đợi, khoảng nửa canh giờ sau, Tư Dật lại trở lại phòng khách, trong tay ôm hai chậu Phàm Linh Thảo như ôm bảo bối, ngượng ngùng cười: " Để thất đệ chờ lâu rồi."

Tạ Uẩn trợn trắng mắt: " Phàm Linh Thảo ở nhà đệ có rất nhiều, tỷ phu không cần khẩn trương như thế."

Tư Dật lắc đầu, vui rạo rực ôm hai cái cây, nói: " Này không thể được, nó héo đây nè, đúng là lãng phí, đây chính là bảo bối đó."

Tạ Uẩn cũng lười so đo với hắn, nói thẳng vào vấn đề: " Tỷ phu có từng nghĩ, Phàm Linh Thảo này muốn cùng nhà nào hợp tác chưa, vật như vậy, đệ sợ chúng ta một mình ăn không tiêu."

Tư Dật nghiêm mặt, thận trọng nói: " Thất đệ yên tâm, ta sẽ cân nhắc cẩn thận, kỳ thật trong lòng ta đã chọn một người. Có điều, chuyện này quá trọng đại, ta còn phải suy xet kỹ hơn, thất đệ có chủ ý gì không?"

Tạ Uẩn lắc đầu, hắn không biết rõ về huyện thành, những việc này cứ giao cho tỷ phu xử lý, vấn đề mà hắn nghĩ tới, chưa chắc tỷ phu không nghĩ ra. Suy tư trong chốc lát, Tạ Uẩn quyết định mặc kệ, tiếp đó, hắn lại nói cho Tư Dật biết một chút đặc tính của Phàm Linh Thảo, cùng với phương pháp gieo trồng.

Không bao lâu, Tạ Nhã lại đây bảo họ dùng cơm, trêи bàn cơm nàng còn nhắc tới tình huống của nhị ca.

" Nhị ca lần này đi đã nửa năm, làm sao mà còn chưa có tin tức, dong binh đoàn Phi Lang cũng thật là, không chịu truyền cái tin nào tới đây."

Tư Dật bất động thanh sắc, cười nói: " Nàng cũng đùng lo lắng nữa, nhị ca hành sự trầm ổn, đối chiến lão luyện, chắc chắn là có việc nên mới chậm trễ, không chừng mấy ngày nữa sẽ trở về thôi."

Tạ Nhã thở dài, sầu não nói: " Ta không phải là lo lắng cho hắn sao, hắn đi cùng đại tiểu thư kia, làm sao ta có thể yên tâm."

Tư Dật nói: " Chỉ cần nhị ca ổn là được, quản đại tiểu thư kia thế nào. Bất quá, lần này nhị ca trở về, chúng ta hãy khuyên nhủ hắn, đừng ở dong binh đoàn nữa, hàng năm bôn ba khắp nơi, không chỉ mệt nhọc mà còn nguy hiểm."

Tạ Nhã nhíu mày, nói: " Trước đó ta cũng đã khuyên nhị ca, nhưng hắn không chịu nghe."

Tư Dật cười nói: " Lần này ta giúp nàng khuyên hắn, chắc chắn nhị ca sẽ chịu nghe mà."

Tạ Nhã hớn hở, hai mắt nhu nhu nhìn chăm chú vào Tư Dật, ôn nhu nói: " Vậy giao cho chàng."

Tư Dật thấy thê tử cười, trong lòng cũng an tâm hơn.

Tạ Uẩn cảm thấy, hình như hắn bị người ta đút cẩu lương ( thức ăn cho chó). Bất quá, thời điểm tỷ phu nói dối, đúng là mặt không đổi sắc, tâm không hoảng hốt luôn nha.

Dùng cơm xong, Tạ Uẩn nhanh chóng cáo từ, hơn nữa còn nói, ít nhất là mười ngày sau hắn sẽ không tới đây.

Tư Dật kinh ngạc, hắn cho rằng chuyện Phàm Linh Thảo, thất đệ ít nhất cũng phải hỏi han một chút, ai ngờ hắn lại đem đồ quan trọng như vậy giao cho mình, sau đó phủi tay làm chưởng quầy.

Tạ Uẩn lại cảm thấy, tỷ phu cùng với hắn chính là ích lợi đồng minh, chuyện sinh ý, vẫn cứ giao cho tỷ phu xử lý là được rồi, hắn không có nhiều thời gian để ý tới những chuyện vặt vãnh này. Hai ngày nữa là đến ngày trị liệu kế tiếp của Cảnh Nhiên rồi, lần này trị liệu xong, hắn còn phải ngẫm thêm biện pháp khác, ít nhiều gì cũng phải tăng tu vi của Cảnh Nhiên lên một chút. Mặt khác, Đỗ Thần bên kia, chỉ cần Cảnh Nhiên có tu vi, là có thể thả miếng mồi lớn ra rồi, hắn không tin Mộ Tề không động tâm.

Tạ Uẩn cười như hồ ly, bàn tính trong lòng gảy cạch cạch, đến lúc đó hắn chỉ cần là lã vọng buông cần*, Đỗ Thần là một phàm nhân, thì có thể bồi Mộ Tề được bao nhiêu năm, hai người này chắc chắn sẽ tự tới cửa để cầu hắn.

(Lã Vọng buông cần: Lã Vọng tên thật là Khương Tử Nha, phía sau câu nói lã vọng buông cần còn có một điển tích rất dài, ai hứng thú có thể search google. Ý của Tạ Uẩn nói là cứ thong thả ngồi chờ thời cơ rồi sẽ đến, không cần gấp.)

Mộ Tề ít nói, có thể giữ được bí mật, tu vi cũng không tồi, Tạ Uẩn không tính dễ dàng buông tha một hộ vệ tận trung như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.