Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 65: Năm tháng như thoi đưa



Tạ Uẩn đem dược tề đã luyện chế xong phối với dược liệu ngâm thuốc tắm, sau đó đi tìm lão bà, tính cho y một kinh hỉ.

Đồng dạng, Tạ Uẩn cũng nhận được kinh hỉ.

" Ngươi nói cái gì..." Cảnh Nhiên trợn to mắt, kinh hỉ tới quá đột nhiên, khiến cho y có chút không thể tin tưởng, biết được mình có thể lần nữa tiến hành trị liệu, Cảnh Nhiên kϊƈɦ động thưởng cho Tạ Uẩn một cái hôn nồng cháy.

Tạ Uẩn vui muốn bay lên trời, cười ngây ngô, vội vàng ôm eo lão bà, làm nụ hôn càng thêm sâu.

Cảnh Nhiên trừng mắt, mặt đỏ lựng, nhưng mà ý cười trêи môi thì không ngăn được.

Tạ Uẩn câu môi, trong lòng mừng thầm, hắn và lão bà càng ngày càng thân mật, để câu dẫn lão bà, cho y kinh hỉ quả nhiên là quyết định chính xác.

Ngày đó, Cảnh Nhiên liền bắt đầu chuẩn bị trị liệu.

Trước đó, Tạ Uẩn cảm thấy lão bà chọn phương thức trị liệu này đúng là rất thích hợp, cũng là lựa chọn tốt nhất. Nhưng mà, theo cảm tình ngày càng gia tăng, nghe thấy thanh âm thống khổ khi lão bà trị liệu, trong lòng hắn đột nhiên có chút hối hận, hắn tình nguyện lão bà lựa chọn phương thức trị liệu đơn giản kia, sau đó lại để hắn từng chút cải thiện tư chất của lão bà.

Thanh âm thống khổ của lão bà, Tạ Uẩn nghe thấy mà thấy đau lòng cực kỳ.

Lại lần nữa cảm giác được cái loại đau đớn thấu xương này, trong lòng Cảnh Nhiên có một loại vui sướиɠ nói không ra lời, càng đau y càng có thể cảm nhận rõ ràng, thân thể của mình đang dần khôi phục.

Sau ba canh giờ, Cảnh Nhiên trị liệu xong, thân thể đau đến mức không còn chút sức lực nào. Lần ngâm thuốc tắm này, không chỉ thời gian dài hơn, mà tựa hồ như thống khổ cũng gia tăng thêm. Nhưng mà, Cảnh Nhiên cũng phải thừa nhận, sau buổi trị liệu này, cho dù thân thể có mỏi mệt thế nào thì cảm giác trong lòng y thì lại tốt đến không thể tốt hơn.

Lúc này, Cảnh Nhiên vẫn như trước đó, nhỏ giọng gọi tên Lý Kỳ, Tạ Uẩn sao có thể nguyện ý, không đợi Lý Kỳ kịp trả lời, việc nhân đức không nhường ai vọt thẳng vào phòng, đập vào mắt là một hình ảnh cực kỳ nóng mắt, nếu không phải sắc mặt Cảnh Nhiên quá mức tái nhợt, Tạ Uẩn quả thực hận không thể hóa thân thành cầm thú.

Vội bế lão bà ra khỏi thùng tắm, Cảnh Nhiên bất đắc dĩ không chút sức lực trợn trắng mắt, cũng bất chấp tất cả, mặc cho Tạ Uẩn ôm, nghe tiếng tim đập " Thịch thịch thịch!" trước ngực Tạ Uẩn truyền đến, trong lòng Cảnh Nhiên liền bình tĩnh lại. Hóa ra người này còn khẩn trương hơn cả mình.

Trán Tạ Uẩn đổ mồ hôi, tim đập như nổi trống, ôm thân thể của lão trong ngực, chuyện này đối với hắn mà nói, đúng thật là một khảo nghiệm rất lớn, hắn có thể cảm nhận được trái tim trong ngực mình đang đập loạn xạ.

Cũng may khoảng cách không phải là rất xa, Tạ Uẩn liền đặt Cảnh Nhiên lên giường, sau đó liền nhẹ nhõm thở phào, đoạn đường ngắn ngủi này, mỗi một giây một phút đối với hắn mà nói là một loại giày vò. Tâm thần Tạ Uẩn nhộn nhạo, miệng khô lưỡi khô, xúc cảm trơn trượt trêи đôi tay, tựa hồ như vẫn còn dư vị thật dài lâu.

Cảnh Nhiên nằm trêи giường, rất nhanh liền ngủ say.

Tạ Uẩn lo lắng y sẽ xảy ra trạng huống gì, liền bảo Đỗ Thần và Lý Kỳ chiếu cố hài tử, hắn thì tự giày vò mình, vừa đau đớn vừa vui sướиɠ bò lên giường Cảnh Nhiên.

Quả nhiên, ngủ đến nửa đêm, thân thể Cảnh Nhiên bắt đầu nóng lên, dòng khí quanh thân bắt đầu trở nên bất ổn, dư vị của dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng.

Tạ Uẩn vui mừng, vừa nhìn bộ dáng này của Cảnh Nhiên liền biết, đâu là dấu hiệu tấn giai, vội vàng đem lọ dược tề hắn đã chuẩn bị trước đó ra đút cho y, kϊƈɦ thích dược lực còn dư lại trong thân thể, như vậy thì quá trình tiến giai sẽ càng thêm thuận lợi.

...

Truyện được edit tại luutinhvu2512.wordpress.com

Hai ngày sau, Cảnh Nhiên từ trong phòng bước ra, tu vi đột phá mãnh trướng, tấn liền ba giai thành thất tinh Võ Đồ.

" CẢnh công tử." Lý Kỳ vui sướиɠ kêu.

" A a a..." Đứa nhỏ trong ngực Lý Kỳ cũng bắt đầu hưng phấn giơ tay ra tiếp đón.

" Ngoan..." Cảnh Nhiên vội tiến lên, ôm hài tử vào lòng, nhìn quanh một chút rồi hỏi: " Tạ Uẩn đâu?"

Lý Kỳ cười nói: " Công tử còn đang ở trong dược phòng, chỉ sợ là đã quên mất giờ giấc rồi."

Cảnh Nhiên gật gật đầu, chuyện này cũng nằm trong dự kiến. Nhưng mà, trong lòng y vẫn có chút thất vọng, bởi vì sau khi tiến giai, điều đầu tiên y nghĩ đến là chia sẻ niềm vui sướиɠ này với Tạ Uẩn.

" A a..." Tạ Bác không cam lòng bị bỏ quên, cũng ở trong ngực Đỗ Thần oa oa kêu to, nhào nhào về phía Cảnh Nhiên.

Vẻ mặt Cảnh Nhiên càng thêm mềm mại, thấy tiểu bảo bối đáng yêu như vậy, trong lòng lập tức liền vui vẻ, chút mất mát vừa rồi, rất nhanh liền vứt ra sau đầu. Bởi vì, y biết Tạ Uẩn bận rộn như thế cũng là vì y và hài tử.

Cảnh Nhiên đi đến chỗ dược điền chuyên chồng thực vật biến dị của Tạ Uẩn để xem qua, tuy đối với chuyện đan sư và dược sư, y không hiểu biết hết. Nhưng là con cháu thế gia và đã từng là học sinh ưu tú ở học viện hoàng thành Khánh quốc, thì y lại biết rõ chủng loại và cấp bậc của linh thực, đây là chương trình học giành cho mỗi một tu giả. Bởi vì nếu bọn họ không có hiểu biết về những thứ này thì làm sao có thể tranh thủ được cơ duyên ở trong bí cảnh cơ chứ.

Nhưng, những linh thực mà Tạ Uẩn gieo trồng, trước đây y không chỉ chưa từng gặp qua mà thậm chí còn chưa nghe nói tới. Bởi vậy, Cảnh Nhiên mới dần dần hiểu rõ, vì cái gì thân thể của mình cho dù không có Vẫn Ly Đan hiếm có, mà Tạ Uẩn vẫn có thể trị được. Cho dù quá trình trị liệu rất chậm rãi, nhưng đã là rất khó có được, thậm chí ngay cả nhiều đan vương cao thâm còn không thể làm được chuyện này nữa.

Cảnh Nhiên thu hồi suy nghĩ, chơi với hài tử trong chốc lát, đợi đến khi bọn nhỏ ngủ rồi, y mới gọi Lý Kỳ và Đỗ Thần đến, bảo bọn họ chiếu cố hai vị thiếu gia. Tạ Uẩn đã nỗ lực như vậy, y sao có thể lạc hậu được.

Vào hai tháng trước, Triển đại thiếu đã đưa Hắc Sát Thạch tới, đáng tiếc, khi đó tu vi của y không đủ, nên không cách nào bố trí trận pháp được. Hiện giờ y tấn liền ba cấp, vừa lúc có thể bắt đầu bày trận. Thực vật mà Tạ Uẩn gieo trồng quá mức quan trọng, bọn họ nhất định không thể để lộ ra bí mật này.

Cảnh Nhiên tính toán, không chỉ riêng trang viên mới bố trí đại trận phòng hộ mà ngay cả dược điền gieo trồng, nơi đó còn có linh quả đang ra hoa, những địa phương đó toàn bộ đều phải bố trí trận pháp phòng hộ thật nghiêm mật.

Hai người ai bận việc nấy, buổi tối sau khi Cảnh Nhiên trở về phòng, đang dỗ hài tử, chẳng được bao lâu đã thấy Tạ Uẩn trở lại, thấy mạt cười ôn nhu của Cảnh Nhiên khi đang chơi với hài tử, trong đầu Tạ Uẩn liền toát ra thân thể trắng nõn trơn bóng.

" Phu...phu nhân..." Tạ Uẩn nuốt nước miếng.

Cảnh Nhiên nghiêng đầu, vừa nhìn liền nghẹn họng, vốn vừa mới tấn giai, y có chút nhớ thương Tạ Uẩn. Nhưng mà, khi nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Uẩn, Cảnh Nhiên lập tức liền biết hắn đang nghĩ tới cái gì, trong đầu cũng bất giác nhớ lại cảnh tượng mấy ngày trước.

" Phu nhân". Tạ Uẩn lấy lòng tiến lên, vội ra vẻ oán giận nói: " Ngươi tấn giai, sao lại không phái người báo cho ta biết một tiếng."

Cảnh Nhiên lườm hắn một cái, gia hỏa này rất biết đánh trống lảng.

" Ha hả!" Tạ Uẩn cười gượng, trong lòng lại nhẹ nhàng thở phào, hắn biết lão bà sẽ không sinh khí mà, liền có chút vui rạo rực. Nhưng mà, lão bà cái gì cũng tốt, chỉ là quá dễ thẹn thùng, mà một khi thẹn thùng quá độ liền biến thành thẹn quá hóa giận, Tạ Uẩn tỏ vẻ tương đối phiền não.

Cảnh Nhiên trợn trắng mắt, hai người bọn họ kỳ thật cũng không biết là ai thẹn thùng hơn ai, y cũng đâu có bài xích Tạ Uẩn. Nhưng mà, mỗi lần Tạ Uẩn trộm hôn y một cái, đều sẽ làm ra bộ dáng mừng thầm, hoặc là liếc dọc liếc ngang lảng sang chuyện khác. Thật lòng Cảnh Nhiên cảm thấy, giữa hai người bọn họ chưa có tiến triển gì, tuyệt đối không phải do mình sai.

Y cũng chưa từng nghiêm túc cự tuyệt Tạ Uẩn, nhiều lắm chỉ liếc hắn thôi. Y dù sao cũng là một song nhi, trong lòng cũng sẽ khẩn trương, cũng thẹn thùng nữa. Cũng đâu thể bắt y chủ động được, rõ ràng y đã cho Tạ Uẩn rất nhiều cơ hội, nhưng gia hỏa kia chỉ dám cọ tới cọ lui, thân thể đều đã xem qua hết, thế mà vẫn có cái bộ dáng không tiền đồ kia.

Cảnh Nhiên cũng lười phản ứng lại hắn, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên đi, để xem khi nào hắn có đủ dũng khí.

Cảnh Nhiên suy tư một chút, trả lời: " Ta không muốn làm phiền ngươi. Đúng rồi, ngươi đã tấn giai lên cửu tinh Võ Giả, vậy chuyện Bích Linh Đan ngươi tính sao." ( Bích Linh Đan lúc đấu giá đã thua Phi Lang)

Tạ Uẩn gật đầu, nói: " Ta đã nhờ Triển đại thiếu tìm giúp, xem thử ở phủ thành có thể tìm được Bích Linh Đan hay không, hơn nữa cũng phải tính toán kỹ một chút, dù sao nó cũng là con dao hai lưỡi. Chờ ta dùng Bích Linh Đan xong, sau khi trở thành nhất tinh Võ Sĩ, lại dùng gien dịch trung cấp, tốc độ tấn giai sẽ càng mau."

Cảnh Nhiên câu môi liếc hắn một cái, cười nhạt nói: " Ngươi thật là cơ linh."

Tạ Uẩn vội ôm lấy lão bà hôn một cái, nói: " Chờ lần này ngươi trị liệu xong, thiên phú của bọn nhỏ cũng có thể tiến hành cải thiện. Đúng rồi, nhị ca tính tự mình tổ kiến lại dong binh đoàn, đến lúc đó đừng quên tặng lễ."

Cảnh Nhiên gật đầu cười nói: " Ngươi yên tâm, ta sẽ không quên đâu."

Tâm thần Tạ Uẩn nhộn nhạo, lại hôn lão bà một cái, rất vui vẻ, rồi lại vội vàng làm bộ như không có việc gì, xoay người bế hài tử lên, chơi đùa một chút.

Cảnh Nhiên cười nhạt, y cũng không trông cậy thời điểm này Tạ Uẩn có thể có tiền đồ một chút. Nhưng mà, cái dạng này của Tạ Uẩn cũng là dạng mà y thích nhất, không có song nhi nào mà không thích được nam nhân nhà mình yêu quý và tôn trọng, cứ tùy hắn mừng thầm đi.

.....

Hai người ai bận chuyện nấy, thời gian một tháng lại trôi qua, giai đoạn trị liệu thứ hai của Cảnh Nhiên cuối cùng cũng hoàn thành, chỉ có điều là không thể tấn giai lần nữa.

Tạ Uẩn thấy bộ dáng thất vọng của y, trong lòng có chút buồn cười, Cảnh Nhiên lần trước có thể liên tục tấn giai là bởi vì trong cơ thể đã chứa đựng năng lượng, là nội tức mà y tu luyện được trước khi uống dược tề, những cái đó tuy không thể nạp vào đan điền, nhưng vẫn còn chút năng lượng tàn lưu tụ tập trong cơ thể.

Thời điểm trị liệu, kinh mạch và đan điền đều được chữa trị, được dược tề do hắn phối trí kϊƈɦ thích, làm những năng lượng còn sót lại đó bị kϊƈɦ phát, cứ thế mà tự nhiên tấn giai.

Đạo lý này Cảnh Nhiên cũng biết, mất mát trong chốc lát thì rất nhanh liền bắt đầu bận rộn, tốn thời gian một tháng tám ngày, trận pháp bố trí ở trang viên cuối cùng cũng được hoàn thành.

Mà lúc này thực vật biến dị dùng để cải thiện thiên phú, Tạ Uẩn cũng đã bồi dưỡng xong.

Hai đứa nhỏ đã được mười tháng, ngẫu nhiên có thể phun ra mấy chữ, phát hiện này đã khiến phu phu hai người vui sắp hỏng.

Cảnh Nhiên vốn còn lo lắng, hài tử quá nhỏ ngồi không yên, lúc ngâm thuốc tắm có lẽ sẽ rất phiền toái. Ai ngờ, Tạ Uẩn không chỉ chế ra một cái thau tắm thật lớn, còn làm hai cái vòng trôi nổi (phao), tròng lên ngực hài tử, ném hài tử vào trong nước, bọn nhỏ đều chơi vô cùng vui vẻ, thậm chí còn không muốn đi lên.

Giải quyết xong chuyện của lão bà và hài tử, Tạ Uẩn lúc này mới rút ra chút thời gian, luyện chế ba bình gien dịch sơ cấp, gia cho Tạ An, Lý Kỳ và Đỗ Thần.

" Cảm ơn công tử."

Ba người mừng rỡ như điên, một đám vui vẻ ra mặt, ngay cả gương mặt than của Mộ Tề cũng thoạt nhìn ôn hòa không ít.

Tạ Uẩn có chút vừa lòng, nhà hắn tuy chỉ có vài người, nhưng đều rất trầm ổn, mỗi ngày nên làm cái gì thì làm cái đó, chủ tử lấy ra cái gì cũng chưa từng đi dò hỏi.

Mấy ngày sau, ba người này liên tục tấn giai, Tạ An trở thành nhất tinh Võ Giả, Lý Kỳ trở thành nhị tinh Võ Giả, Đỗ Thần cũng tấn giai thành ngũ tinh Võ Đồ.

Bận chuyện trong nhà xong, Tạ Uẩn lại bắt đầu luyện chế một loại Tẩy Tủy Tề, loại này có thể xem như là thành phẩm dung hợp từ Thối Thể Tề và gien dịch, hiệu quả tốt hơn Thối Thể Tề, nhưng lại kém hơn gien dịch, Tạ Uẩn tính đưa cho tỷ phu và nhị ca sử dụng.

Từ lúc vào ở huyện thành đến giờ, tỷ phu đã giúp đỡ hắn rất nhiều, tạm thời hắn không thể cải thiện thiên phú của tỷ phu, nhưng đề cao tu vi thì vẫn có vài biện pháp.

Sau khi Cảnh Nhiên biết chuyện, trong lòng y cũng rất cảm kϊƈɦ tỷ phu, vì vậy liền vội vàng tìm trong thức hải có bộ công pháp Địa giai thượng phẩm nào thích hợp cho nam nhân tu luyện hay không. Dù sao, đồ đưa cho tỷ phu và nhị ca cũng không thể kém hơn hạ nhân được.

Tạ Uẩn tò mò: " Phu nhân, trong đầu ngươi còn có bao nhiêu đồ nữa."

Cảnh Nhiên trừng hắn một cái, nói: " Chuyện ngươi không biết vẫn còn nhiều lắm." công pháp Địa giai thượng phẩm với y mà nói cũng rất hiếm có, nhưng mấy thứ này đều lấy được ở trong Tàng Thư Lâu của Cảnh gia, hiện tại trong lòng y có khúc mắc với Cảnh gia, nên tất nhiên cũng không cố kỵ. Dù sao, một ở Khánh quốc, một ở Tống quốc, tỷ phu và bọn họ cả đời này có lẽ cũng không nhất định gặp phải.

Tạ Uẩn có chút bất mãn, lão bà lại có bí mật.

Cảnh Nhiên nghiêng đầu liếc hắn một cái, Tạ Uẩn còn có nhiều bí mật hơn.

Hai vợ chồng đồng thời câm miệng không nói, trong lòng cũng thầm nghĩ, một ngày nào đó phải làm cho đối phương đem bí mật nhổ ra.

Một bên khác, sau khi Tư Dật lấy được công pháp, lại lần nữa khϊế͙p͙ sợ thất thố, lập tức hắn liền quyết định, phải đem cuốn công pháp này làm bảo vật gia truyền. Phải biết, công pháp Địa giai ở Châu thành cũng là một thứ rất khó có được, đệ phu quả nhiên lai lịch bất phàm.

Về phần nhị ca, trong lòng lại càng thêm cảm động, hắn và thất đệ từ nhỏ đã không thân, thời gian ở chung cũng không dài, thất đệ tặng cho hắn lễ vật quý như vậy, làm hắn không biết phải làm sao để hoàn lại.

Vì thế, một đoạn thời gian sau, Tạ Phong dẫn dắt dong binh đoàn chạy ngược chạy xuôi, mỗi lần trở về, đều mang không ít thực vật hiếm lạ cổ quái về cho Tạ Uẩn, cũng sẽ đưa cho Cảnh Nhiên không ít tài liệu có liên quan đến trận pháp.

Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa.

Có Triển đại thiếu, còn có nhị ca đưa đến các loại đồ vật, Tạ Uẩn bồi dưỡng thực vật càng thêm thuận lợi, tu vi trong hai năm ngắn ngủi cũng đột phá mãnh trướng, tiến đến tứ tinh Võ Sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.