Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 75: Biết được tin tức



Phạm huyện, Tư Dật vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ: " Ngươi nói cái gì, tam thúc mất tích."

Hạ nhân truyền tin gật đầu, lo lắng nói: " Mất tích đã sắp một tháng, trong nhà phái người tìm hoài mà vẫn không thấy, đại lão gia lo lắng ngài sẽ xảy ra chuyện liền vội phái ta đến truyền tin."

Tư Dật thầm rùng mình, lập tức nhớ tới mấy kẻ lén lút rình mò ở gần nhà hắn, hơn nữa, một đoạn thời gian gần đây, Phạm gia liên tiếp sử dụng mấy thủ đoạn nhỏ đối phó hắn. Nếu không phải có Chu gia như hổ rình mồi, Phạm gia chắc chắn sẽ càng quá phận.

Tư Dật vội hỏi: " Sao lại thế này?"

Hạ nhân nói: " Từ khi tam lão gia có thiên phú, việc này đã nháo đến mọi người đều biết, hơn hai mươi ngày trước, tam lão gia vào phòng không trở ra, lúc ấy không ai chú ý, thẳng đến năm ngày sau, lúc này mới có người phát hiện tam lão gia thế mà ngồi trong nhà hư không biến mất."

Hạ nhân nghĩ mà sợ nói: " Lão gia tử lúc ấy nổi trận lôi đình, nhưng mà cho dù có tra thế nào đi chăng nữa, vẫn không hề có dấu vết để lại. Đại lão gia suy đoán, chỉ sợ chuyện này có liên quan đến thiên phú của tam lão gia. Ông ấy nhớ tới thất thiếu gia từng dặn dò, khi nào tam gia gặp khó khăn cứ đến Phạm huyện tìm ngài, đại lão gia lo lắng ngài gặp liên lụy, liền vội vàng phái tiểu nhân lại đây báo cho ngài biết."

Tư Dật gật đầu, quả thật hắn cũng gặp một ít liên lụy, chỉ là lúc ấy không nghĩ nhiều, dù sao thì người Phạm gia vốn dĩ luôn lắc lư không ngừng trước mặt hắn.

Tư Dật hỏi: " Còn gì nữa không?"

Hạ nhân nói: " Lão gia suy đoán chuyện này có quan hệ với Lý gia, trước đó vài ngày Lý gia còn thường xuyên hành động mờ ám, sau không biết bị cái gì đả kϊƈɦ mới chịu an tĩnh lại. Chỉ là thời gian gần đây, tựa hồ lại trở nên sinh động trở lại. Lý gia có chút quan hệ với Vương gia ở phủ thành."

Tư Dật có chút hiểu rõ, mấy tháng trước chính hắn là người hung hăng thu thập mấy cái móng vuốt đang vươn tới của Lý gia, mặt khác, cô nãi nãi của Phạm gia cũng được gả đến Vương gia ở phủ thành. Bất quá, Vương gia thật sự đã quá coi thường hắn, người Phạm gia hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn có thủ đoạn để đối phó hắn.

Tư Dật phất tay bảo người lui ra, vội vàng đi tìm nhị ca thương nghị, vừa vặn buổi chiều hôm trước, nhị ca mới làm xong nhiệm vụ bên ngoài trở về.

Tư Dật thở dài, trong lòng cũng có chút oán trách, thất đệ quá bất cẩn, thứ có thể đắp nặn thiên phú, sao lại dễ dàng lấy ra dùng như vậy. Nhưng mà, hắn cũng hiểu, đâu thể ngăn cản không cho thất đệ tẫn hiếu được, nếu như tam thúc có thiên phú, việc này chắc chắn sẽ không giấu được. Chuyện này đúng là bế tắc, trừ phi thất đệ vĩnh viễn cất giấu.....

Tâm trạng Tư Dật hiện giờ rối như tơ vò, chỉ hi vọng tam thúc và thất đệ được bình an, không xảy ra chuyện gì.

...................

Ở một nơi khác, Lý Nguyệt Liên lòng nóng như đốt, nhìn thấy Vương Khải Thần lại đây liền vội vàng tha thiết chạy ra đón tiếp: " Thần ca, sự tình thế nào? Cha thϊế͙p͙ bên kia...hôm qua ông ấy lại gửi thư."

Vương Khải Thần tức giận nói: " Vẫn chưa bắt được người, Tạ thất không biết hiện giờ đang ở đâu, đang làm cái gì."

" Chàng...chàng..." Lý Nguyệt Liên vừa gấp vừa tức, Vương gia đáp ứng sẽ cho chỗ tốt, nhưng lại không chịu thực hiện, ả đã khoác lác với người nhà, nếu vậy thì về sau ả ta làm gì còn mặt mũi nào để gặp người nữa.

Vương Khải Thần dỗ ngọt: " Đừng lo lắng, chỉ cần bắt được Tạ thất, sau này Lý gia nàng sẽ không thiếu chỗ tốt đâu. Không phải sao, thù Lý gia của nàng, đã có người đi báo, tam thẩm của ta là người của Phạm gia, Phạm huyện lấy mệnh danh họ Phạm, chỉ cần Phạm gia nói một câu, họ Tư kia đừng hòng trốn thoát."

Lý Nguyệt Liên lập tức vui sướиɠ: " Lời này là thật sao? Người Tư gia đúng là đáng chết, Thần ca, nhất định phải hung hăng trừng trị Tư gia. Bằng không, khó có thể tiêu được nỗi hận trong lòng Lý gia."

Vương Khải Thần ôm ả nói: " Nàng yên tâm, ở Phạm huyện không ai dám đối nghịch với người Phạm gia."

Lý Nguyệt Liên yên lòng, vội hỏi: " Tạ tam lão gia vẫn không chịu phối hợp sao?"

Vương Khải Thần nhíu mày, chán ghét nói: " Cái thứ không biết điều, bảo hắn dụ Tạ thất ra, thế mà lại dám ra sức khước từ chúng ta, còn dám ngầm ra vẻ. Hôm qua mới vừa hung hăng thu thập một phen, miễn cho lão tự cho rằng, chỉ là thay đổi một chỗ ở."

Lý Nguyệt Liên nôn nóng vô cùng: " Này phải làm gì bây giờ, thành chủ muốn linh dược, mọi người ở Thanh Thành đều biết, nếu để Tạ thất nhanh chân đến trước..."

Vương Khải Thần khẽ vuốt ve mái tóc ả, trong mắt tràn ngập hàn ý, không hề có chút cảm xúc nói: " Nàng yên tâm, Tạ thất sẽ không đến được phủ thành chủ."

Lý Nguyệt Liên vui vẻ ra mặt, nghĩ nghĩ, nói: " Đúng rồi, tạ tam còn một nhi tử ở Thanh Thành, nếu lão không nghe lời, mọi người có thể tìm Tạ Sóc, Tạ Sóc không chỉ là cực cưng bảo bối của Tạ Tuyết, mà còn là con ruột của tạ tam, lần này hai nhi tử đặt ở trước mặt, để xem lão lựa chọn thế nào."

" Ha ha ha ha ha...." Vương Khải Thần cười ha hả, ôm ái thϊế͙p͙ lăn lên giường: " Tốt lắm Nguyệt Liên, nàng đúng là hiền thê của ta...."

" Khanh khách khanh khách..." Từ màn lụa truyền ra tiếng cười duyên, ngay sau đó là một tràng tiếng thở dốc trầm thấp.

..............

Tạ Uẩn lúc này đang nhàn nhã tự tại, bồi lão bà và hài tử, cuộc sống này đúng là quá thích ý, nếu không phiền não chuyện kiếm tiền, hắn thật sự không muốn dính dáng gì đến thành chủ.

Từ trước đến nay hắn là người tùy tâm sở ɖu͙ƈ, đời trước như thế, đời này cũng như thế, bất luận là trước mạt thế hay sau mạt thế. Cho dù có sinh hoạt trong sự theo dõi ở căn cứ, nhưng hắn vẫn thích làm gì thì làm đó.

Bởi vậy, hắn sẽ tùy hứng giúp Tạ tam gia kϊƈɦ phát thiên phú. Tuy hắn không để trong lòng chuyện dịch dẫn dắt, nhưng chẳng lẽ hắn không biết dịch dẫn dắt rất quan trọng sao?

Không hề. Cho dù loại dược này với đại đa số người mà nói không đáng một đồng, nhưng ở trong mắt người có nhu cầu, thì nó chính là một báu vật vô giá. Huống chi, thế gia quý tộc nhiều như vậy, ai cũng không dám bảo đảm hài tử nhà mình không có một đứa không thể tu luyện. Tuy vậy, Tạ Uẩn vẫn cứ thích tùy hứng mà làm.

Không phải tại hắn bừa bãi, không cẩn thận, không chịu suy xét an toàn của thê nhi, mà là, Tạ Uẩn cho rằng, chỉ cần thân thể của Cảnh Nhiên khôi phục, chỉ cần thiên phú của hắn có thể tăng lên, đến khi Cảnh Nhiên không cần trị liệu nữa, đến khi hắn không cần dùng tới gien dịch cao cấp nữa, khi thân thể của bọn họ không còn tai họa ngầm nào nữa, lúc này bọn họ đã có thể xuất đầu lộ diện.

Bí mật của hắn quá nhiều, nếu thật sự muốn lúc nào cũng phải cẩn thận, thời thời khắc khắc che dấu, đời này trừ phi hắn chân chính tu luyện đến đỉnh cao. Bằng không, đừng mơ có ngày nào yên ổn, tu giả vốn chính là cùng trời tranh đấu, tránh ở chỗ tối ẫn nhẫn chỉ là nhất thời, nếu cả đời phải như vậy, hắn và Cảnh Nhiên không sao cả, nhưng bọn nhỏ thì sao, hắn không muốn dưỡng bọn nhỏ thành yếu nhược, hèn mọn.

Lại thêm, hắn cũng không phải là người hay nuốt giận chịu đựng.

Cẩn thận không nhất thiết phải là che giấu, bảo hộ người nhà cũng không nhất thiết phải điệu thấp. Đúng lúc này hắn có thể lấy ra một vài thứ, hắn có bản lĩnh, có năng lực, đây chính là một loại chấn nhϊế͙p͙ tốt nhất.

Huống hồ, bí mật nhiều, sẽ có thời điểm khinh suất mà lộ ra, trừ phi bọn họ không lui tới với người ngoài. Nếu không, cứ ẩn ẩn giấu giấu trái lại sẽ dễ khiến người khác nhìn trộm, còn không bằng thoải mái hào phóng triển lộ ra, chỉ cần giữ lại bí mật quan trọng nhất là được rồi.

Cẩn thận là một loại thủ đoạn, là một loại nhắc nhở, là một loại thái độ, chứ không phải là nhát gan sợ phiền phức, chỉ cần hành sự ổn thỏa, cho dù phải triển lộ ra ít đồ vật, thì hắn cũng sẽ đạt được lợi ích lớn hơn nữa.

" Công tử." Tạ An tiến đến bẩm báo.

Tạ Uẩn gật đầu: " Tình huống thế nào?"

Tạ An nói: " Tiểu nhân đã đi hỏi thăm, thành chủ quả thật là đi khắp nơi tìm thuốc, hằng năm không ở bên trong phủ. Bởi vậy, mấy năm nay sự khống chế của thành chủ đối với Thanh Thành có hơi thả lỏng, thế gia cũng vì vậy mà rất vui mừng."

Tạ Uẩn liền hiểu rõ, nếu hắn cứ ào ào chạy đi hiến dược, không phải là nhảy vào họng súng của quý tộc thế gia sao. Hơn nữa, thành chủ có ở đây hay không ở đều khó nói. Ở thì còn tốt, hắn coi như cũng có người che chở. Thành chủ không ở, thế gia quý tộc chỉ cần biết được chút tin tức, mặc kệ chuyện này là thật hay giả, chuyện đầu tiên họ làm sẽ là đối phó hắn, đồng thời, nếu chuyện này là thật, chắc chắn thế gia cũng sẽ đoạt lấy dược tề để hiến vật quý. Đừng nhìn bọn họ lúc này không muốn thành chủ chữa khỏi cho tôn tử, nhưng nếu đổi thành người hiến vật quý là bọn họ, những người này sao có thể bỏ qua cơ hội.

Tạ Uẩn nhíu mày hỏi: " Ngươi không hỏi thăm rõ được thành chủ hiện giờ ở nơi nào sao?"

Tạ An vẻ mặt đau khổ nói: " Sao có thể hỏi được, thị vệ người ta không thèm phản ứng ta, hơn nữa ta cũng cảm thấy, chung quanh phủ thành chủ, trừ ta ra còn có rất nhiều người tìm hiểu tin tức. Có vài người thì hành động mờ ám, có vài người cũng giống như ta, lúc trở về, ta còn bị mấy người đó nhìn chằm chằm."

Tạ Uẩn trầm giọng hỏi: " Có để lộ dấu vết gì không?"

Tạ An lắc đầu cười nói: " Chung quanh phủ thành chủ rất náo nhiệt, người tìm hiểu tin tức, không mấy chục thì cũng mấy trăm, ai có thể nhìn chằm chằm hoài được, ta đoán là ám vệ của phủ thành chủ, tầm mắt người này lướt qua rất nhanh."

Tạ Uẩn gật đầu, không để chuyện này trong lòng, trái lại ghét bỏ nhìn Tạ An một cái, nói: " Đi kêu Lý Kỳ lại đây." Thiên phú của Lý Kỳ không tồi, tu vi cũng không tồi, không thể cứ để hắn mãi trông hài tử được.

Tạ An kinh ngạc, công tử đây là muốn làm gì.

Tạ Uẩn rất nhanh đã dùng sự thật chứng minh cho hắn thấy, song nhi ở bên ngoài dò hỏi tin tức còn thuận tiện hơn cả nam nhân. Giống như đời trước, nữ tử luôn được ưu tiên, nam nhân thế giới này, nhìn thấy song nhi, đặc biệt là song nhi diện mạo xinh đẹp, cũng sẽ có vài phần nhường nhịn.

Lý Kỳ cảm thấy vô cùng thẹn, công tử thế mà lại bảo hắn đi bán sắc. Nhưng mà, một lần lạ, hai lần quen, lần thứ ba đi đến ngoại vi phủ thành chủ, biểu hiện của hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.

Song nhi hỏi chuyện thị vệ, tuy thị vệ vẫn là gì cũng không nói, nhưng ít ra cũng không tiếp tục lạnh mặt.

" Uy, ngươi đã ở đây mấy ngày rồi, hỏi thăm cái gì vậy?" Có người tò mò hỏi.

Lý Kỳ cảm thấy hơi thẹn thùng cười cười, giả vờ quê mùa, vẻ mặt đắc ý nói: " Thiếu gia nhà ta muốn hiến vật quý cho thành chủ."

" Phải không, phải không? Bảo bối gì vậy, lão gia nhà ta cũng muốn hiến vật quý cho thành chủ, đáng tiếc đợi đã nửa tháng mà vẫn không hề có tin tức gì truyền đến, cũng không biết thành chủ có ở trong phủ hay không?"

Truyện được edit tại luutinhvu2512.wordpress.com

Lý Kỳ nhíu mày nói: " Vậy sao, thành chủ không có trong phủ, sao lại không báo một tiếng, để cho chúng ta đỡ tốn công chờ đợi!"

Người qua đường cười nhạo: " Ngươi ngốc sao, việc này sao có thể để lộ ra, thành chủ là muốn hành tung của mình thần bí như vậy thì mới có thể cao thâm khó đoán, người khác mới không dám tính kế, bằng không, thừa dịp thành chủ không ở....suỵt, ta nói cho ngươi biết, thành chủ có một đứa con trai, cũng là thừa dịp ngài ấy không ở mà bắt đi. Ta nghe nói, thành chủ sau này bất luận đi đâu, cũng không tiết lộ hành tung, không ít người muốn trộm tính kế, kết quả toàn bộ đều đá phải ván sắt. thành chủ của chúng ta a, thích nhất là làm ra loại chuyện vượt ngoài dự đoán này."

Lý Kỳ cười cười, việc này hắn đã sớm biết, nhưng mà, thành chủ không có trong phủ, thì thật đúng là chuyện phiền toái.

Người qua đường cười nói: " Nhưng mà ngươi cũng đừng có gấp, hơn một tháng nữa chính là sinh thần của tiểu thành chủ, thành chủ chắc chắn sẽ trở về, những người như chúng ta đây, đều là tới đây trước để chuẩn bị. Bằng không, đợi đến ngày mừng thọ tiểu thành chủ, cũng đâu tới lượt chúng ta."

Lý Kỳ suy tư, hắn biết mà, khó trách gần đây càng ngày càng có nhiều người ngày ngày hỏi thăm tin tức, hơn nữa hầu như đều là xoay quanh chuyện tiểu thành chủ yêu thích cái gì.

Sau khi Tạ Uẩn biết tin, chỉ bảo Lý Kỳ tiếp tục theo dõi, khi nào thành chủ trở về thì báo cho hắn, dù sao hắn cũng không nóng nảy, thân thể lão bà còn một lần trị liệu chưa xong, gien dịch hắn cũng chưa bắt đầu dùng, mặt khác còn phải nghiên cứu hạt giống Phàm Linh Thảo.

Chuyện hắn phải làm còn rất nhiều, nào còn tâm tình thời thời khắc khắc theo dõi phủ thành chủ, tóm lại đồ vẫn ở trong tay hắn, hắn nắm quyền chủ động, chỉ cần thành chủ trở về, hắn nắm chắc mình có thể lập tức gặp được thành chủ.

Nhưng mà, Tạ Uẩn ngàn tính vạn tính vẫn không tính đến, hắn quên mất một câu ngạn ngữ, kế hoạch không bằng biến hóa mau.

" Công tử, công tử, không tốt rồi...."

Lý Kỳ vào ngày thứ bảy đi hỏi thăm tin tức, vẻ mặt kinh hoảng thất thố chạy về nhà: " Công tử, hôm nay ta nhìn thấy tam lão gia, còn có tam thiếu gia."

Tạ Uẩn sửng sốt, Tạ Sóc vốn đang ở học viện Thanh Vân, lão cha thì sao lại tới phủ thành?

Lý Kỳ vội nói: " Công tử, sắc mặt tam lão gia không tốt, tam thiếu gia hình như đang khuyên nhủ ông ấy, ta vừa mới đi ngang qua liền lập tức bị người bắt lấy, may mắn lúc ấy bên cạnh ta có người, tam thiếu gia lại không biết ta, lúc này mới được bọn họ thả ra, bằng không..."

Lý Kỳ vẫn còn sợ hãi, nói tiếp: " Tam lão gia cũng làm bộ không quen biết ta, công tử làm sao bây giờ a, tam lão gia chắc chắn đã gặp nguy hiểm, nói không chừng là nhắm vào ngài."

Tạ An nghe xong, trong lòng nghĩ mà lại sợ, nếu lúc ấy đổi lại là hắn, tam thiếu gia chắc chắn có thể nhận ra, tam thiếu gia không hề tốt tính như tam lão gia. Rõ ràng là một mẹ đẻ ra, nhưng tam thiếu gia vẫn luôn khinh thường công tử, nếu không phải thời điểm biểu ca đến hầu hạ công tử, tam thiếu gia hằng năm không ở nhà, cũng không có chú ý đến tình huống bên công tử....

Tạ An nghĩ tới giả thiết trong lòng, lập tức không rét mà run.

Tạ Uẩn chau mày, trong lòng hơi trầm xuống, lập tức hiểu ra có lẽ việc này thật sự có liên quan đến hắn, hắn đắp nặn thiên phú cho lão cha, lúc này chúng bắt lão, trừ để uy hϊế͙p͙ hắn ra thì không còn bất cứ tác dụng gì nữa.

Tạ Uẩn lập tức gọi Mộ Tề tới, phân phó hắn và Lý Kỳ cùng ra ngoài tìm hiểu.

Lý Kỳ thường ở ngoại vi phủ thành chủ hỏi thăm tin tức, đột nhiên biến mất sẽ khiến người hoài nghi, không bằng cứ theo lẽ thường mà hành động. Hơn nữa, Lý Kỳ cũng có chút quen biết với mấy người qua đường, muốn tìm hiểu gì cũng thuận tiện. Tạ Uẩn rất muốn biết, đến tột cùng là ai đang âm thầm tính kế hắn.

Mọi việc chỉ sợ không biết, một khi đã biết, thì sẽ có cách để giải quyết tình huống, trong tay Tạ Uẩn còn có át chủ bài, hắn không sợ không cứu được lão cha tiện nghi. Nhưng hành vi của Tạ Sóc, lại làm cho hắn vô cùng ghê tởm, Tạ Sóc khuyên nhủ lão cha cái gì, không cần nghĩ Tạ Uẩn cũng có thể đoán ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.