Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 84: Đến Tàng Thư Các



Kỳ thật, Dương Kính Hoa, Lưu Khải, Triệu Văn Siêu, ba người cũng thực giảo hoạt, Tạ Uẩn tuyên bố nhiệm vụ, nếu như giết người phóng hỏa, có lẽ bọn họ sẽ còn có chút do dự,dù sao, không thù không oán, càng làm nhiều chuyện ác càng tăng nhiều tâm ma,tu vi càng cao, tâm cảnh sẽ càng phức tạp.

Nhưng mà, hủy diệt sản nghiệp của Vương gia thì khác, việc này trong lòng bọn họ không hề có áp lực, tuy có chút băn khoăn về Vương gia, nhưng bịt kín mặt thì ai biết bọn họlà ai nữa. Điều lo lắng duy nhất trong lòng ba người là chỉ lo hai người khác sẽ trốn việc, vì thế, dứt khoát hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm cho đến cùng, ba người cùng nhau hành động, ai cũng đừng mơ tưởng đứng ngoài cuộc, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, hậu quả ba người cùng gánh vác. Vương gia còncó thể làm thế nào, ba nhà Dương, Lưu, Triệu cũng không phải dễ chọc.

Có ba vị Võ Sư ra ngựa, có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, sau khi hủy diệt sản nghiệp Vương gia, lập tức ai về nhà nấy, coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, gấp không chờ nổi lại bắt đầu nghiệm chứng hiệu quả của cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề.

Người Vương gia lửa giận ngập trời, nhưng mà, cho dù giận thì bọn họ cũng chỉ có thể nghẹn, không có biện pháp, sản nghiệp đã bị người hủy hoại, muốn báo thù thì cũng phải biết được kẻ thù là ai mới báo được chứ.

Mặc cho bọn họ tra tới tra lui, tra hết Võ Sư của Thanh Thành mà vẫn không tra ra bất cứ manh mối gì. Dù sao, cho dù bọn họ có nghĩ nát óc, chỉ sợ cũng không nghĩ đến, ba cường giả Võ Sư không hề có liên hệ gì với nhau thế mà lại cùng nhau hành động.

Sau khi Tạ Uẩn biết tin, thoải mái cười to, không nghĩ tới ba vị Võ Sư làm việc hiệu suất cao như vậy, mạch quặng không giống như sản nghiệp của Vương gia, người Vương gia lúc này còn không đau lòng chết.

Tạ tam gia lắp bắp đi tìm hắn: " Tiểu thất à..."

Tạ Uẩn nhướng mày: " Chuyện gì?"

Tạ tam gia ấp úng nói: " Lần này ta rời nhà lâu lắm rồi, ngươi xem ta có phải hay không nên..."Quả thật thời gian ở lại phủ thành chủ áp lực quá lớn, dù sao lão cũng đã kiếnthức qua sự phồn hoa của phủ thành chủ rồi, giờ lão cần phải trở về, ở Tạ gia tuy lão không có bản lĩnh gì, nhưng, chỉ cần lão càn quấy là có thể tranh thủ được chút chỗ tốt cho tam phòng.

Tạ tam lão gia chưa bao giờ nhận thức rõ ràng đến thế, đứa con trai Tạ Sóc này, kỳ thật không chút quan hệ gì với tam phòng. Tạ Sóc tốt, tam phòng không được lợi gì, Tạ Sóc không tốt, tam phòng cũng không có tổn thất. Trái lại, chỉ cần có Tạ Sóc che phía trước, những hài tử khác của tam phòng, bất luận là ai cũng sẽ không có ngày ngóc đầu.

Bao gồm cả lão, trước đây vì muốn tìm chút tài nguyên cho hài tử mà hao phí hết tâm tư, về sau đi tới Thanh Thành mới biết được, tiêu phí ở Thanh Thành có bao nhiêu xa xỉ,đồng thời cũng biết mỗi năm Tạ Sóc tiêu dùng bao nhiêu, đối với đứa con trai này, lão thấy lạnh tâm vô cùng.

Tạ Uẩn nhíu mày suy tư một chút, vô cùng rối rắm nói: " Nếu lão bị người bắt lại thì sao đây hả?"

Tạ tam gia hoảng sợ, há hốc mồm nói: " Không thể nào."

Tạ Uẩn cóchút phiền não: " Ta cũng không biết." Người Vương gia quả thật rất rảnh rỗi sinh nông nổi, vốn hắn còn không có gì băn khoăn, nhưng nếu lão cha lại bị người trói lại lần nữa, hắn còn lăn lộn cái rắm, động không thể động liền trói người nhà tới uy hϊế͙p͙, này là muốn gì.

Tuy hắn không có cảm tình quá sâu với lão cha, nhưng ở chung lâu như vậy, thái độ của lão cũng không tồi, nhân tâm dần bị lay động, nếu thật sự xảy ra chuyện như trước đó, hắn không biết còn đỡ, hắn đã biết, chẳng lẽ còn có thể ném đó mặc kệ sao?

" Này, này,này..." Tạ tam lão gia rối rắm, nói không ra lời, nhưng lão cũng không thể ở lại Thanh Thành hoài được, mắt thấy lão nhị, lão thất đều có bản lĩnh, nói lão đã hoàntoàn tỉnh ngộ cũng được, nói lão tìm được lương tâm cũng được, lão đã có lỗi với lão nhị, lão thất, lão không muốn lại tiếp tục bạc đãi mấy hài tử khác, nếu lão không trở về Tạ gia, tam phòng ngoại trừ Tạ Sóc ra, thì những hài tử chắc chắn không có ngày lành.

Tạ Uẩn nói: "Chờ một thời gian nữa đi, chờ lão tấn giai Võ Giả, ta sẽ cho lão một ít pháp khí phòng thân, vả lại, ta cùng Vương gia đã kết thù, đợi chuyện lần này xử lý xong rồi lão hẵng về, miễn cho..."

Tạ Uẩn căm giận bất bình nói: " Người Vương gia quá đáng giận..."

" Ha hả!" Tạ am gia cười gượng, khuôn mặt nhăn như trái khổ qua, lão chỉ mới là lục tinh Võ Đồ, đợi đến khi tấn giai Võ Giả phải mất bao lâu đây....

Tạ Uẩn khinh thường liếc lão một cái, nói: " Tiểu thành chủ chỉ vừa đắp nặn thiên phú mới hai tháng mà đã tấn giai ngũ tinh Võ Đồ, tài nguyên tu luyện của lão cũng không ít, thế sao lại chậm vậy."

Tạ tam gia ngượng ngùng nói: " Tuổi ta lớn rồi."

Tạ Uẩn trừng lão một cái, nhưng mà, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, tốc độ tấn giai của tiểu thành chủ nhanh như vậy, chắc chắn phủ thành chủ còn có bí mật gì khác, giốngnhư con đường tấn giai của hắn cũng rất khác biệt, đó đều là những bí mật không thể truyền ra, chắc chắn sẽ không tùy tiện nói cho người ngoài.

Tạ Uẩn thấy Tạ tam gia mặt ủ mày ê, nghĩ nghĩ một chốc, cười nói: " Tranh thủ nắm chặt thờigian tu luyện đi, chờ lão tấn giai Võ Giả, chuyện của Vương gia có lẽ cũng giảiquyết xong, đến lúc đó ta sẽ nhờ thành vệ hộ tống lão về thật uy phong."

Ánh mắt Tạ tam gia sáng lên: " Vậy thì tốt quá." Lão rất thích trở về thật vinh quang.

Tạ Uẩn cười khẽ, kỳ thật lão cha cũng rất dễ dỗ, về phần Vương gia—-

Tạ Uẩn nhẹ câu khóe môi, hắn đã nghe tiểu thành chủ nhắc tới, cực phẩm ɖu͙ƈ Tiên Tề có thể khiến cho tu vi của Võ Sư buông lỏng, nếu vậy, chỉ cần ba người thật sự tấn giai, tin tức chắc chắn sẽ truyền ra ngoài, tới lúc ấy, hắn không lo không đối phó được Vương gia.

Hắn đã kết thù với Vương gia, tuy không phải đại oán không chết không ngừng, nhưng hắn thế đơn lực mỏng, người Vương gia khinh thường hắn, trong lòng sẽ không kiêng kị gì, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để phản kϊƈɦ, dù sao thì, hắn không chỉ làm mất mặt Vương gia, còn làm cho họ bị tổn thất không ít, sau khi chuyện ở trà lâu phátsinh, hắn và Vương gia đã định là không thể hòa hợp.

Sự che chở của phủ thành chủ, chỉ có thể bảo đảm hắn ở trong phủ sẽ an toàn, ra khỏi cái nơi này rồi, Thanh Thành lớn như thế, chắc chắn sẽ có sơ hở. Bởi vậy, Tạ Uẩn cho rằng,nếu đã kết thù, vậy thì hắn phải làm cho Vương gia biết sợ là gì, phải làm cho mọi người biết, Tạ Uẩn hắn cho dù tu vi không cao, nhưng cũng không phải dễ chọc.

Tạ Uẩn suy tư trong chốc lát, cũng không có rối rắm lâu, Vương gia là đại thế gia, còn có Võ Sư tọa trấn, muốn trả thù bọn họ không phải chuyện chỉ trong khoảng thời gian ngắn là có thể hoàn thành, Tạ Uẩn rất nhanh liền vứt suy nghĩ này ra sau đầu,sau khi tiễn lão cha đi, hắn liền đến Tàng Thư Các.

Ngày mai hắn sẽ đến Bắc Uyển học tập luyện đan, hắn muốn đi xem trước một chút tri thức lý giải về luyện đan.

Tàng Thư Các rất lớn, chung quanh không chỉ có trọng binh gác mà còn có trận pháp phòng hộ, hơnnữa người trông coi tàng thư các, thế mà lại là một vị tứ tinh Võ Sư.

Phủ thành chủ quả nhiên nội tình thâm hậu.

Tạ Uẩn lấy lệnh bài ra, Võ Sư nhàn nhạt nhìn lướt qua: " Ba tầng dưới có thể mượn đọc, một lần không thể quá năm quyển, thời gian mượn không được vượt quá một tháng, nếu không, sau ba lần lệnh bài sẽ bị hủy bỏ."

Tạ Uẩn tôn kính nói: " Đa tạ tiền bối."

Võ Sư nhắm mắt lại, tiếp tục khoanh chân đả tọa, không để ý tới hắn nữa.

Tạ Uẩn bước vào Tàng Thư Các, lập tức vui sướиɠ vì biển thư tịch khổng lồ bên trong, triểnkhai tinh thần lực thăm dò một lần, Tạ Uẩn xoay người lên lầu hai, theo sự cảm ứng của tinh thần lực, trực tiếp tìm được quyển luyện đan sơ cấp.

Lại không biết trong nháy mắt hắn triển khai tinh thần lực, lão giả Võ Sư trông coi Tàng Thư Các đột nhiên mở hai mắt ra, triển khai thần thức, sắc mặt nghiêm túc dò xét khắp nơi, sau đó mới tiếp tục thờ ơ nhắm mắt đả tọa.

Tạ Uẩn lúc này cũng không biết, cách gọi thiên phú thần thông này, giúp hắn chắn không ít phiền toái, mỗi lần hắn lâm vào thời điểm không ai có thể ngờ tới, người khác sẽ tự liên tưởng đến thiên phú thần thông của hắn, này thật đúng là một cách giải thích hoàn mỹ.

Tạ Uẩn tìm được ba quyển thư tịch về luyện đan, một quyển đan phương, một quyển thủ pháp luyện đan, còn có một quyển lý giải về luyện đan sơ cấp, mặt khác, ở lầu ba hắn còn tìm được hai quyển bí thuật, một quyển là huyễn ảnh thân pháp, tu vi Võ Sĩ trở lên đều có thể học. Một quyển là " thiên ti triền nhiễu", bất luận tu vi nàocũng có thể học, nhưng muốn học tốt, cho dù tu vi có là Võ Vương, chỉ sợ cũng rất khó làm được. Bởi vậy, quyển bí thuật này mới bị đặt ở lầu ba Tàng Thư Các.

Tạ Uẩn trong lúc vô ý thấy được tên sách, bỗng dưng nhớ tới mình đã từng dùng tơ tằm làm vũkhí, trong lòng có hơi xúc động, liền mở thư tịch lật ra xem, lại không nghĩ rằng,quyển Thiên Ti Triền Nhiễu này thật đúng là một kinh hỉ.

Thiên Ti Triền Nhiễu tên như ý nghĩa, thao túng được ngàn sợi tơ tiến hành công kϊƈɦ, thậm chí khi tu luyện đến mức tận cùng còn có thể thao túng được vạn sợi tơ, nhưng mà,muốn làm được chuyện này thì rất khó khăn, không chỉ thần thức phải cường đại mà thậm chí còn phải phân chia thần thức ra, nếu không, ngàn sợi tơ là số lượng quá lớn, căn bản không thể thao túng, càng miễn bàn là thao túng vạn sợi.

Đây là một quyển thuật pháp tương đối râu ria, giá trị nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũngkhông nhỏ, dù sao thì, thứ quan trọng như thần thức, ai mà dám tùy tiện phân chia, nhưng nếu có thể thao túng được ngàn sợi tơ thì quyển bí thuật này cũngđược xem như một loại thuật pháp đắc dụng, bằng không phủ thành chủ cũng sẽ không cất chứa.

Tạ Uẩn cóchút kinh hỉ, thần thức không thể phân loại, nhưng tinh thần lực thì có thể, hắn thích nhất là loại phương thức quần công này.

Luutinhvu2512.wordpress.com

Tạ Uẩn chọn lựa thư tịch xong, liền đến chỗ lão giả Võ Sư đăng kí.

Sau khi về lại sân không bao lâu, phủ thành chủ lại phái người đưa đồ tới, lần này là một ít linh dược cấp thấp, một cái đan lô cùng với một dải băng tơ tằm.

Đan lô là pháp khí Huyền cấp trung phẩm, suy xét đến hắn chỉ có tu vi Võ Sĩ, không thể ngưng tụ được đan hỏa, dưới đáy đan lô không chỉ khắc trận pháp mà còn đặt sẵn một viên Tụ Hỏa Thạch, lúc sử dụng rất thuận tiện.

Băng tằm là của linh thú cấp sáu, băng tơ tằm này không chỉ đao thương bất nhập, nước lửa không thể xâm mà thậm chí còn có thể luyện chế thành pháp y, giá trị của nó cũng rất lớn.

Tạ Uẩn rối rắm nhíu mày, phủ thành chủ cứ hai ba ngày lại tặng đồ, thiếu cái gì liền đưa cái đó, loại nhiệt tình này quả thực làm hắn ăn không tiêu.

Cảnh Nhiên cười khẽ, chỉ cần một cái liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, cười nói: " Ngươi có ân với tiểu thành chủ, đắp nặn thiên phú không phải việc nhỏ, có thể xem như là có ân tái tạo, phủ thành chủ cho ngươi cái gì thì cứ tiếp nhận đi, hà tất phải suy nghĩ chi cho nhiều, huống hồ, ngươi có bản lĩnh như vậy, bọn họ sẽ tận tâm mượn sức, ngươi nha, cứ sợ đầu sợ đuôi, người ta đối tốt với ngươi, chưa chắc chỉ đơn thuần là vì ân tình."

Tạ Uẩn nghe vậy,cảm thấy cũng đúng, hắn có bản lĩnh như vậy, phủ thành chủ tất nhiên tuệ nhãn thức anh tài, nếu không, hắn cũng đâu có được phủ thành chủ che chở, đồng thời còn thu được không ít chỗ tốt, hiện giờ còn có thể mượn sách trong Tàng Thư Các,còn có thể học tập luyện đan, từng cái từng cái, hắn cảm thấy ân tình mà phủ thành chủ đã trả quá mức dư thừa, dù sao thì, so với nhiệm vụ mà hắn tuyên bố ở hiệp hội dong binh đoàn, điều kiện thựcsự quá thấp, có cái để so thì mới thấy chênh lệch quả thực quá lớn, cho dù phủ thành chủ mang lòng cảm kϊƈɦ, nhưng hắn cũng cảm thấy thực không an tâm.

Đương nhiên,nếu đổi thành một cách nói khác, phủ thành chủ cho rằng hắn có giá trị, đáng để mượn sức, thì cấp cho hắn những chỗ tốt này, hắn cũng có thể thoải mái yên tâm tiếp nhận, đấy là nhờ vào bản lĩnh mà hắn có.

Tạ Uẩn ôm lấy lão bà, hôn bẹp một cái, vui rạo rực nói: " Vẫn là phu nhân thông tuệ."

Phu phu hai người đùa giỡn ầm ĩ trong chốc lát, Cảnh Nhiên đi ra ngoài chiếu cố hài tử, Tạ Uẩn thì bắt đầu vùi đầu vào sách, hắn không muốn thời điểm đi học luyện đan bị người xem thường, hỏi gì mình cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.