Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

Chương 117: Biến thiên



Chương 117: Biến thiên

-------------------

"Không thể, tuyệt đối không thể, cậu làm sao có thể biết được? Cậu cùng y... trông không giống nhau chút nào..."

Thiên Linh nhìn gương mặt của Mục Lê, khuôn mặt bình thường này không có gì lạ, cùng với khuôn mặt vừa nhìn là cả đời không thể quên trong trí nhớ căn bản không thể nào so sánh.

Mục Lê cười cười, nhẹ như mây gió. "Tôi huỷ dung."

Thiên Linh cứng đờ, không nói gì.

"Những gì cậu thấy hiện tại, đã là trạng thái tốt nhất của tôi, từ lúc đầu, trên gương mặt đó căn bản không còn đến một tấc da hoàn chỉnh, cứ như vậy máu thịt be bét bại lộ trong không khí." Ngữ khí nói chuyện của Mục Lê nhẹ nhàng, giống như nói đêm nay thời tiết không tệ.

Thiên Linh dù là Chế thẻ sư, nhưng cũng không phải loại Chế thẻ sư thường quy bảo dưỡng ở trong phòng ấm. Bởi vì tính cách bên trong kiêu căng khó thuần, Thiên Linh có thể đi đối kháng chính diện với dị thú, rèn luyện tinh huyết ra sao anh đều đã trải qua, vì vậy anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia.


Thiên Linh không dám tiếp tục đề tài này, mà nói: "Nhưng mà cậu rõ ràng là một Ma thẻ sư, còn là một Ma thẻ sư cấp cao."

Mặc dù là Chế thẻ sư, cũng có thể có Tinh thần lực Ma thẻ sư, nhưng hai loại Tinh thần lực này mơ hồ có tác dụng khắc chế, cho nên một người không thể vừa là Chế thẻ sư vừa là Ma thẻ sư, trừ phi là cấp thấp. Khi một loại Tinh thần lực của một người càng trở nên thuần khiết, đẳng cấp càng cao, một loại khác sẽ bắt đầu cấp tốc thoái hóa.

Ví dụ như Thiên Linh, anh bây giờ là Chế thẻ sư cấp bảy đỉnh cấp, Tinh thần lực Ma thẻ sư của anh lại từ cấp bốn giảm xuống đến cấp ba.

"Có lẽ cậu không biết, tôi từ lúc sinh ra, Tinh thần lực Ma thẻ sư cùng Tinh thần lực Chế thẻ sư đều có thiên phú đỉnh cấp. Kỳ thực lúc đầu, tôi có thiên hướng trở thành Ma thẻ sư." Mục Lê nói chuyện cũ, ngữ điệu vẫn bình thản như cũ.


"Nhưng sau đó, tôi được Nguyên soái Mộ Dung dẫn tới Mộ Dung gia. Từ khi đó, tôi muốn trở thành Chế thẻ sư. Chẳng qua hiện tại tôi trở thành Ma thẻ sư, cũng không phải vì ước nguyện ban đầu của tôi, mà chỉ vì, sau lần chiến dịch kia, Tinh thần lực Chế thẻ sư của tôi toàn bộ bị phá huỷ, không còn khả năng khôi phục, ngay cả cái mạng này, cũng là may mắn mới sống sót."

Trên mặt Mục Lê không có một tia đau khổ nào, mà rất thản nhiên.

Thiên Linh đột nhiên cảm thấy như bị đâm ngàn châm, vào giờ phút này, trong lòng anh đã tin tưởng, người trước mắt này, chính là Mạc Ly mà anh ái mộ nhiều năm.

"Tôi.. Mạc Ly..."

Khi Thiên Linh nhìn thẳng vào kết quả này, đối mặt với người này, anh ngược lại không biết phải nói gì.

Mục Lê từ trong không gian chứa đồ lấy ra một cái hộp tinh xảo.


"Có một thứ, trước đây muốn đưa cho cậu, vẫn luôn không có cơ hội, thừa dịp hiện tại vừa vặn."

Thiên Linh nhận lấy cái hộp, mở ra, sau đó hoàn toàn sửng sốt, đó là một gốc thực vật màu trắng tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Đối với thực vật có thể phát sáng, Thiên Linh chỉ gặp qua Hoa Dạ Quang, mà gốc cây này không phải Hoa Dạ Quang.

Thiên Linh quan sát hồi lâu, bỗng nhiên kinh ngạc khẽ thốt lên: "Đây là, Hoa Tình Thiên!"

Thiên Linh có chút khó mà tin nổi, Hoa Tình Thiên hoàn toàn là thẻ bài nguyên sang của Mạc Ly, cũng không phải thẻ bài tham chiếu từ dị thực chân thận, mà thực vật trước mắt xác xác thực thực là Hoa Tình Thiên.

"Đây là hoa tôi nghiên cứu bồi dưỡng ra, tôi trước đây có một nguyện vọng rất buồn cười, chính là hi vọng có một loại dị thực, có thể làm cho mọi người từ bỏ du͙ƈ vọиɠ chiến đấu, không còn huyết tinh, không còn bạo lực."
Thần sắc Mục Lê trở nên đắng chát.

"Đây chỉ là một cây thực vật có hình dáng tương tự mà thôi, cũng không có kỹ năng của Hoa Tình Thiên. Tôi hiện tại đã không còn cách nào chế tác thẻ bài, chẳng qua học sinh Cố Thần của cậu có thiên phú phi thường xuất sắc, hơn nữa trùng hợp như thế, lễ vật em ấy ngày hôm nay tặng cho tôi chính là thẻ bài Hoa Tình Thiên năm sao. Bụi cây hoa này, coi như bù đắp lễ vật còn thiếu mười năm trước."

Ký ức của Thiên Linh lập tức phiêu về trước khi tốt nghiệp.

Khi đó, học viện vì xúc tiến học sinh tốt nghiệp giao lưu với nhau, cử hành một hoạt động cho học sinh trong cùng một chuyên ngành tặng quà cho nhau. Khi đó bọn họ theo thứ tự là một, hai, vừa vặn phân vào một tổ. Anh làm bộ hờ hững kỳ thực đặc biệt dụng tâm chọn một quyển tàng thư đưa cho Mạc Ly, nhưng vẫn luôn không thu được đáp lễ của Mạc Ly.
Lễ vật muộn mười năm, Mạc Ly còn nhớ.

Thiên Linh còn đang chìm trong ký ức, Mục Lê lại đã cười đứng lên.

Thiên Linh vẫn như cũ cúi đầu, nhìn Hoa Tình Thiên trong tay.

Hoa Tình Thiên tỏa ra ánh sáng, khiến người ta cảm thấy giống như dù ở nơi hắc ám thế nào, đều có thể cảm nhận được một mảnh trời nắng.

Mục Lê đã quay người dự định rời đi, bỗng nhiên bị Thiên Linh bắt được cổ tay.

Thiên Linh vẫn như cũ cúi thấp đầu, mắt anh che kín tơ máu, khóe mắt ngấn lệ: "Tôi..., sau này, để tôi chăm sóc cậu đi?"

Mục Lê sửng sốt, cuối cùng bật cười.

"Tôi lớn bao nhiêu rồi, còn cần chăm sóc sao? Tình cảm của cậu với tôi, thật ra chỉ là vì cạnh tranh thời thiếu niên, vì không phục mà sản sinh một loại si mê mà thôi, cậu tuyệt đối không nên nhầm lẫn loại tình cảm kia với yêu."
"Không đúng!" Thiên Linh dùng sức lắc đầu. "Không đúng, tôi thích cậu, vẫn luôn! Là vì lý do gì mà sản sinh tình cảm này có quan trọng không? Lẽ nào tình yêu sinh ra từ cạnh tranh liền không phải tình yêu sao?"

Mục Lê xoay người, đối với người trước mắt này, y rõ ràng kiên nhẫn hơn so với Mộ Dung Dịch nhiều lắm.

"Cậu nói đúng, chuyện tình cảm này, từ trước đến giờ chỉ có "Có" cùng "Không có", cũng không tính đến lý do cùng thời gian. Mà có chút tình cảm, cậu luôn nhận nhầm là tình yêu, chờ một ngày cậu nhìn thấu, cậu sẽ phát hiện kỳ thực nó không phải."

"Nếu như cậu còn kiên trì như vậy, thì cứ nghĩ đến đứa bé Tăng Giang kia, tôi nghĩ cậu đối với em ấy, không chỉ là tình cảm chăm sóc của trưởng bối đi." Mục Lê nói, nhẹ nhàng tránh khỏi tay của Thiên Linh, quay người rời đi.
Thiên Linh vốn cũng không muốn nghe Mục Lê bàn luận chuyện tình cảm, nhưng lúc Mục Lê nhắc đến Tăng Giang, anh chợt hoảng hốt. Đúng vậy, nếu như tình cảm của anh với Mạc Ly là tình yêu, vậy với Tăng Giang là cái gì đây?

Anh lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt quật cường cùng đơn thuần của thiếu niên kia, liền bị hấp dẫn sâu sắc, cũng không phải là yêu thích đối với hậu bối, vậy nếu không phải, thì là cái gì?

Thiên Linh lâm vào trong mê man.

Một bên khác.

Hai anh em Mộ Dung đi trên đường về nhà.

Hai người cũng không dùng công cụ giao thông, cứ như vậy từng bước đi trong gió lạnh.

Mộ Dung Trác Thất tới hôm nay đã triệt để nhìn rõ tâm tư của anh trai với Mục Lê là dạng gì, nhưng hắn rất buồn bực, tình cảm sâu đậm của anh trai đối với Mục Lê một chút cũng không phải giả.
Mà Mục Lê, thật sự là so với Mạc Ly từ diện mạo đến tài hoa đều chênh lệch rất nhiều, tại sao anh trai chợt cải biến tâm tư.

Đối với lựa chọn của huynh trưởng, hắn không muốn đánh giá thêm. Giờ khắc này hắn chỉ nghĩ rốt cuộc có nên nói với huynh trưởng về việc liên quan tới sự tình thủy triều dị thú mười năm trước hay không, chuyện kia, kể cả Mạc Ly, vẫn luôn là điều cấm kỵ trong nhà.

"Anh, anh có biết sự kiện rừng dị thú của hai học viện trước đó không?" Mộ Dung Trác Thất do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng.

Mộ Dung Dịch rõ rang đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, một lát mới phản ứng lên tiếng: "Hình như vậy, không chú ý lắm, làm sao, em bị thương hả?"

Mộ Dung Trác Thất cảm giác huynh trưởng quả nhiên là mất tập trung. Nếu là này thường, anh sẽ không hỏi vấn đề khách sáo này.
"Anh, nếu như nói, sự tình của học viện lần này cùng sự kiện thủy triều dị thú mười năm trước có quan hệ..." Mộ Dung Trác Thất nói chuyện một nửa rồi không biết phải tiếp tục thế nào, hắn lo lắng chạm phải điều cấm kỵ trong lòng huynh trưởng.

Mộ Dung Dịch chợt dừng chân lại, tầm mắt nhìn phương xa. Một lúc lâu sau, khẽ cười một cái: "Làm sao có quan hệ chứ, em nghĩ nhiều quá rồi."

Mộ Dung Trác Thất không thể tin tưởng thái độ này của huynh trưởng, hắn nguyên bản đoán rằng Mộ Dung Dịch sẽ ngạc nhiên, hoặc phẫn nộ, mà không phải hờ hững giống như chỉ đang xem tin tức thời sự vậy.

"Không, anh, em không phải đoán bừa, đây là Quý lão cùng Văn đạo sư suy đoán có căn cứ hợp lý."

"Có quan hệ thì sao chứ, sự tình đều đã trôi qua." Mộ Dung Dịch ngắt lời.

Đúng vậy, sự tình mười năm trước là khoảng cách không thể vượt qua trong lòng hắn, nếu như không phải vì Mạc Ly trở về, như vậy dù có chết, dù chân tướng sự tình này có thể làm cho cả cục diện cả Liên Bang trời đất xoay vần, hắn cũng sẽ liều mạng không tiếc.
Nhưng hiện tại Mạc Ly trở về, không quản trong lòng y có còn mình hay không, tương lai trong cuộc sống của y còn có nguyện ý có mình hay không, nhưng y cuối cùng đã trở về. Như vậy hắn đã không còn để ý chân tướng sự việc năm đó nữa, cũng không để ý phía sau những chuyện này là âm mưu gì, hắn chỉ hi vọng người kia có thể bình an, rời xa những thương tổn kia.

Mộ Dung Trác Thất nhìn Mộ Dung Dịch thờ ơ không động lòng. "Anh, trước đây trong lòng em, anh chính là một tấm gương. Nhưng em không nghĩ tới, anh lại nhu nhược như thế, đừng nói là Liên Bang, coi như là vì Mạc Ly, anh cũng có thể muốn điều tra ra chân tướng sự tình."

Mộ Dung Dịch không đi biện giải. Chính là vì Mạc Ly, anh mới không muốn đi kiểm tra chân tướng.

Hai anh em tan rã không vui.

Cái đêm gió lạnh thấu xương này, đã định sẵn sẽ không bình tĩnh.
Ngục giam của Trung Ương Tinh.

Bên trong nhà giam.

Đổng Ngọc Dương mơ một giấc mơ, trong mơ hắn biến thành đứa trẻ, không buồn không lo. Giấc mộng này rất tốt đẹp, cho nên lúc hắn tỉnh lại còn có chút hoảng hốt, tựa như còn muốn hồi vị một chút giấc mộng vừa rồi.

Trong phòng rất tối mờ, nhưng hắn vẫn như cũ có thể nhìn thấy một người đứng ở giữa phòng, một nam nhân có chút yêu khí.

"Hử? Tỉnh rồi à?" Nam nhân kia giống như đang chào hỏi.

Đổng Ngọc Dương im lặng không lên tiếng.

"Tự giới thiệu bản thân một chút, ta gọi là Ngọc Tu." Nam nhân yêu khí sờ sờ ngón tay dài nhọn của mình, xa xôi nói.

Đổng Ngọc Dương vẫn không mở miệng, hắn lẳng lặng đánh giá đối phương, sau đó chú ý tới Bạch Tử Hạc trên giường đơn phía sau đối phương.

Trên giường Bạch Tử Hạc, không, đã không thể gọi là Bạch Tử Hạc nữa vì đối phương trừ đầu, tứ chi cùng thân đều bị người tách rời, còn lại một đống hài cốt tan nát. Mặc dù gian phòng âm u không nhìn rõ lắm, nhưng hình ảnh này vẫn cứ rất buồn nôn, Đổng Ngọc Dương phải khống chế hồi lâu mới để cho mình không nôn ra.
"Tác phẩm của ta, thế nào, rất hoàn mỹ đi?" Nam tử yêu khí cũng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, khóe miệng hơi giương lên, tựa hồ phi thường hài lòng.

Cái nụ cười này, khiến cho Đổng Ngọc Dương dù đã làm tốt chuẩn bị tinh thần vẫn không nhịn được rùng mình, hắn không lên tiếng, trong lòng giục bản thân tỉnh táo lại.

"Ngươi biết ta tại sao không chọn ngươi làm tác phẩm của ta không?" Nam tử liếm môi một cái, nói.

Đổng Ngọc Dương nắm chặt nắm đấm, móng tay gần như đâm vào trong thịt của bàn tay, khống chế không được muốn kêu thành tiếng. "Mày ở trong ngục giam làm ra chuyện này, mày cho rằng mày có thể chạy thoát thân sao?"

Đối phương lại giống như không nghe thấy câu hỏi của hắn, tự mình nói tiếp: "Vì ngươi lớn lên, so với thiếu gia Bạch gia thì được hơn, thật muốn biến ngươi thành tác phẩm của ta, cần phải dụng tâm thêm một chút, không thể qua loa như vậy. Đương nhiên càng quan trọng là, ngươi còn có tác dụng khác, haizz, thật tiếc."
Ngọc Tu nói xong thì đi tới đống thi thể kia, tựa hồ cảm thấy hơi tiếc nuối với vẻ đẹp của tác phẩm.

"À đúng rồi, ngươi vừa nãy mới nói gì cơ? Ta làm sao chạy thoát?" Nam tử yêu khí tựa hồ lúc này mới nhớ tới lời Đổng Ngọc Dương vừa nói, xoay người, đi tới phía trước Đổng Ngọc Dương.

Đây là một lần hai người ở khoảng cách gần nhất, Đổng Ngọc Dương gần như có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

"Ngươi cho rằng, ta là làm thế nào tiến vào? Xông tới? Lén lút bò vào? Không, ta không có chật vật như vậy, ta là quanh minh chính đại đi vào, cái gọi là người của Quân Liên Bang cũng phải cúi đầu khom lưng đến cung nghênh ta." Nụ cười trên mặt nam tử khiến Đổng Ngọc Dương cảm giác sắp nghẹt thở.

"Ngươi không phải là muốn vạch trần ta đi? Tiểu thiếu niên, đừng đơn thuần như vậy, ta thấy ngươi cũng là đứa trẻ thông minh, sự sống chết của ngươi, tất cả nằm trong tay ta." Nụ cười của Ngọc Tu lạnh lẽo đến cực điểm.
"Vẫn nên tự giới thiếu bản thân lại đi, ta tên là Ngọc Tu, người trước đấy cho ngươi thuốc, là đại nhân của ta."

Ngọc Tu quan sát vẻ mặt của thiếu niên này.

Rốt cuộc đã tới, Đổng Ngọc Dương thầm nghĩ.

Mấy ngày ở trong nhà giam, hắn vẫn luôn một bộ dáng chán chường ngồi ở góc phòng, giống như sống không còn gì luyến tiếc, nhưng đầu óc hắn lại không ngừng vận chuyển.

Hắn bắt đầu suy nghĩ đầu đuôi sự tình. Tuy rằng hắn còn không rõ lắm đối phương làm ra sự kiện rừng dị thú của học viện là có mục đích gì, nhưng hắn đã nhận ra được một chuyện khác, chính là đối phương, cùng quân đội, hoặc cụ thể hơn một chút, là Quân Mười Bốn Liên Bang, có liên hệ nào đó.

Hắn có thể suy đoán như vậy, là do thời điểm đối phương tra tấn, phát đoạn video lúc mình thả thuốc cho hắn xem.
Hắn không biết tên ngu ngốc Bạch Tử Hạc làm thế nào, nhưng lúc hắn làm chuyện này vẫn luôn né tránh tất cả thiết bị giám sát được sắp xếp trong rừng dị thú của học viện, mà đoạn video này, Đổng Ngọc Dương chỉ nhìn chốc lát liền xác định không phải được quay bởi thiết bị giám sát, mà gần như là một loại góc độ đi theo.

Có thể theo dõi hắn trong toàn bộ quá trình mà không bị phát hiện, Đổng Ngọc Dương chỉ có thể nghĩ đến một trường hợp, đó chính là, thiết bị quay ở trên người một dị thú. Chỉ có dị thú ở trong rừng, mới không cảm thấy đột ngột.

Muốn làm ra thao tác khống chế dị thú viễn trình tinh diệu như vậy mà không bị phát hiện, đồng thời có thể làm thiên y vô phùng (không một kẽ hở) như vậy, Đổng Ngọc Dương nghĩ đến chỉ có một khả năng, cũng chính là nam tử mặt nạ lúc trước cho hắn thuốc.
Nhưng làm như vậy có mục đích gì? Đổng Ngọc Dương cũng không cảm thấy chỉ muốn làm trường học hỗn loạn một phen hoặc là tạo thành thường vong với học sinh, nếu như chỉ là mục đích này, hoàn toàn không cần phải tống công bố trí như vậy.

Nếu như không phải, vậy là vì cái gì?

Đổng Ngọc Dương cảm thấy trong này nhất định có âm mưu rất lớn, mà hắn, chỉ là quân cờ bị người thao túng mà thôi, thậm chí ngay cả quân cờ có khi còn không phải.

Đổng Ngọc Dương muốn tìm những thứ liên quan trong này, hắn biết, cho dù tra ra chân tướng, chính mình cũng không chạy thoát khỏi trừng phạt của Liên Bang, nhưng ít nhất vì hắn chỉ là người bị sai khiến, nên miễn giảm hình phạt.

So với Đổng Ngọc Dương trầm mặc, mấy ngày này Bạch Tử Hạc có thể nói là hô ta oan uổng đến khàn cả giọng. Đổng Ngọc Dương cảm thấy buồn cười, người nào không biết đây là hãm hại, hai học sinh không có bối cảnh, được rồi, so với hắn thì Bạch Tử Hạc có gia thế hiển hách hơn không ít, nhưng thì sao chứ, cũng không được trọng dụng trong gia tộc mà thôi. Hai kẻ như vậy, có thể có động cơ gì, còn lấy được thuốc từ đâu.
"Đang suy nghĩ gì thế?"

Đổng Ngọc Dương vừa bắt đầu nhớ lại nhất thời im bặt đi, hắn ngẩng đầu, nhìn đối phương.

"À." Ngọc Tu cười khẽ một tiếng. "Để ta đoán thử nhé, ngươi đang cân nhắc ta có thân phận gì? Không cần phải nhọc lòng suy nghĩ như thế. Ta có thể nói cho ngươi, Quân Mười Bốn Liên Bang, chẳng qua chỉ là con rối của chúng ta mà thôi."

Tim Đổng Ngọc Dương lần nữa gia tốc, tuy rằng hắn lúc đầu cũng đoán được chuyện này cùng bên quân đội không tránh khỏi có quan hệ, quân đội làm sao có thể có được video, nhưng lúc này bị nam tử thản nhiên nói ra như vậy, Đổng Ngọc Dương ngược lại có chút không biết phải làm sao.

"Ngươi là một người thông minh, ta mới nguyện ý tiếp tục hợp tác với ngươi, sau này ta có thể cung cấp cho ngươi đầy đủ thuốc tăng cao Tinh thần lực, hoặc có thể đảm bảo ngươi tiền đồ không lo." Thần sắc Ngọc Tu có chút mê hoặc.
"À." Lúc này cười lạnh lại là Đổng Ngọc Dương. Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào nam nhân này.

"Cái thuốc lần trước, khẳng định có tác dụng phụ rất lớn đi."

Đổng Ngọc Dương lúc đó chỉ vì cái trước mắt, hiện tại tỉnh táo lại, mới phát hiện cái thuốc kia rất đáng nghi.

Một loại thuốc có thể nhanh chóng nâng cao Tinh thần lực, thuốc nâng cao đẳng cấp Chế thẻ sư cùng Ma thẻ sư, nếu như loại thuốc này không có hiệu quả mặt trái, như vậy người nghiên cứu loại thuốc này đã sớm là tồn tại cấp thần của Ma thẻ sư Chế thẻ sư.

Nếu lợi dụng loại thuốc này không biết có thể đào tạo được bao nhiêu tâm phúc cùng sức chiến đấu, còn cần một học sinh như hắn đến là chuyện này sao? Điều này nói rõ chính là, loại thuốc này khẳng định có tai hại rất lớn.

Sắc mặt Ngọc Tu không đổi, người trước mắt so với gã nghĩ còn thông minh hơn nhiều lắm, loại thuốc này nếu cứ tiếp tục dùng, có thể nhanh chóng lên tới cấp sáu đỉnh cấp, nhưng lại không còn không gian tăng lên. Hơn nữa loại thuốc này sẽ tiêu hao sinh cơ một cách từ từ, từ lúc bắt đầu sử dụng, tuổi thọ của người dùng sẽ giảm bớt, trong vòng hai năm sinh cơ tiêu hao hết rồi tử vong.
Chẳng qua Ngọc Tu sẽ không nói chuyện này ra khỏi miệng, dù sao Đổng Ngọc Dương vẫn còn giá trị sử dụng.

"Quả thật là sẽ có tác dụng phụ, chẳng qua loại tác dụng phụ này chỉ là đến cấp trung đỉnh cấp nếu muốn tiếp tục đột phá sẽ càng thêm khó khăn, chỉ đến thế mà thôi."

Đổng Ngọc Dương kiên quyết sẽ không tin tưởng loại lời nói hời hợt này, nhưng hắn cũng không biểu lộ ra.

"Nói thế nào thì hình như ta đang thương lượng sự tình với ngươi, ngươi tốt nhất nên biết rõ tình cảnh hiện giờ của ngươi, hợp tác với ta, là lựa chọn chính xác nhất của ngươi. Ta là vì coi trọng ngươi mới tốt bụng khuyên bảo như vậy, ngươi cho rằng chúng ta bây giờ đang đứng ở vị trí bình đẳng để đàm phát sao?" Ngọc Tu "Nhất châm kiến huyết" nói ra tình thế trước mắt.

Đạo lý này Đổng Ngọc Dương vẫn hiểu rõ, nhưng hắn không nghĩ lại tiếp tục làm con rối, nhưng mà nếu lúc này từ chối nam tử này, như vậy kết cục của hắn có lẽ cũng không chênh lệch mấy với Bạch Tử Hạc.
"Ngươi là người thông minh." Ngọc Tu cười, tiến lên thì thầm bên tai hắn chốc lát, sau đó liền đưa cho hắn một cái lọ. "Đây là phần thưởng cho ngươi."

Đổng Ngọc Dương cần loại thuốc Tinh thần lực giống với trước đây.

Đổng Ngọc Dương nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của đối phương từ từ biến mất, tri giác trước đó vì căng thẳng mà mất đi, dần dần trở lại, mùi máu tanh lập tức tràn ngập xoang mũi.

Hắn thấy Bạch Tử Hạc ngày hôm qua còn khàn cả giọng kêu to mình là bị lợi, ngày hôm nay liền biến thành một đống thi thể, bàn tay cầm chiếc lọ nắm chặt lại.

Bên ngoài nhà giam.

Chương Dục Kỵ cúi đầu khom lưng nhìn người đi tới. "Đại nhân Ngọc Tu, thế nào?"

"Không thế nào cả, còn có thể thế nào?" Ngọc Tu theo thói quen sờ ngón cái của mình.

"Đại nhân Ngọc Tu nói tự nhiên là đúng." Chương Dục Kỵ biểu tình nịnh nọt, nếu như để thuộc hạ nhìn thấy, nhất định không thể tin được người này cùng Chương tướng quân thời điểm hòa bình cương trực chính công là một người.
"Đổng Ngọc Dương sau này ta muốn mang đi, khoảng thời gian này ngươi liền lợi dụng chuyện này giội nước bẩn lên học viện nhiều một chút, làm cho bọn họ một quãng thời gian tiếp theo đều không có quyền lên tiếng. À còn có, vừa nãy ta xử lý Bạch Tử Hạc có làm hơi nghệ thuật một chút, ngươi xử lý cho tốt."

Giọng nói của Ngọc Tu trong gió càng thêm lạnh lẽo.

=

=

=

=

=

=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.