Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

Chương 122: Sóng ngầm cuồn cuộn



Chương 122: Sóng ngầm cuồn cuộn

(chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh đến soi lỗi và chỉ ra~)

-------------------

Trời vừa sáng Mộ Dung Trác Thất cùng Cố Thần liền chạy tới Quý Lâu, ở thời gian kinh doanh sớm nhất của Quý Lâu đến nhận vật phẩm Thang Sân ký gửi.

"Thật ngại quá hai vị, vật phẩm được đánh số và mật mã ngài cung cấp thứ ba tuần trước đã bị lấy đi." Nhân viên cửa hàng một mực cung kính nói.

Tâm tình Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất nhất thời chìm xuống, thứ ba tuần trước, cũng là một ngày trước khi Thang Sân bị gϊếŧ.

Cho nên bọn họ tốn hai ngày hai đêm, nhọc nhằn khổ sở tìm được manh mối, lại hoàn toàn vô ích sao? Thang Sân đã sớm lấy đồ vật đi? Hay cũng là vì Thang Sân lấy vật ra, nên mới gặp họa sát nhân?

"Xin hỏi, tên khách hàng tới lấy đồ là gì? Chúng tôi có thể xem hình ảnh theo dõi ngày hôm đó hay không?" Mộ Dung Trác Thất hỏi nhân viên cửa hàng.


"Thật không tiện, tiên sinh, Quý Lâu chúng tôi đối với khách hàng là tuyệt đối bảo mật, cho dù là Liên Bang, cũng phải có chương trình cùng văn kiện chính quy mới có thể kiểm tra." Nhân viên cửa hàng mang theo nụ cười công thức hóa, đáp án cũng phi thường tiêu chuẩn.

Lúc này, phương hướng suy nghĩ của Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất đều phi thường nhất trí.

Nếu bọn họ phát hiện ra quyển sách trong đồng hồ lớn không bị mở ra, nói cách khác cũng không có ai phát hiện ra ám hiệu trong bài bình luận Thang Sân lưu lại.

Như vậy người tới lấy đồ chỉ có hai khả năng, bản thân Thang Sân, hoặc là người nào đó được Thang Sân báo cho.

"Đúng rồi, chúng ta có thể tìm Quý lão." Mộ Dung Trác Thất bỗng nhiên nhớ ra, Quý Lâu là sản nghiệp của Quý gia, Quý lão hiện tại là chưởng môn nhân, bọn họ chỉ muốn xem video điều tra, hơn nữa quan hệ trọng đại, Quý lão nên mở ngoại lệ.


Quả nhiên, khi Mộ Dung Trác Thất ở trong video truyền tin nói lại đầu đuôi sự tình một lần với Quý lão, Quý lão lập tức phái người lấy video theo dõi cho họ xem.

Video theo dõi ngày thứ ba tuần trước, người tới lấy phần tài liệu đi là người bọn họ rất quen thuộc, sư huynh của Mộ Dung Trác Thất, đại đồ đệ của Văn Dịch Kế, Bách Lân.

Cố Thần không quen Bách Lân lắm, nhưng từng gặp qua mất lần, sau khi được Mộ Dung Trác Thất nhắc nhở, lập tức nhớ ra là ai.

"Bách Lân không phải cũng đang điều tra thủy triều dị thú mười năm trước sao, nói không chừng hắn so với chúng ta nhận được tin tức càng sớm hơn." Cố Thần lạc quan nói.

Mộ Dung Trác Thất mơ hồ có một loại dự cảm xấu trong lòng.

Sư huynh Bách Lân vì sao lại biết đến đồ vật Thang Sân cất giấu?

Là do hắn liên lạc với Thang Sân thu được tin tức gì? Vậy vì sao Thang Sân lại chết?


Mộ Dung Trác Thất bỗng nhiên nghĩ đến, bọn họ đã mấy ngày không thấy Bách Lân đâu.

Mộ Dung Trác Thất vội vàng mở máy truyền tin, ý đồ liên hệ với sư huynh của mình, nhưng thủy chung không có ai nghe. Linh cảm không lành trong lòng Mộ Dung càng khuếch tán ra.

"Chúng ta đi chỗ sư huynh Bách Lân một chuyến." Mộ Dung Trác Thất lo lắng nói.

Bách Lân ở một tiểu khu thuộc khu vực phồn hoa của Trung Ương Tinh, một người một nhà không sánh được với biệt thự của Thang Sân hay Mộ Dung gia, nhưng so với khu dân nghèo Cố Thần thì không cùng đẳng cấp.

Cố Thần đi theo phía sau Mộ Dung Trác Thất, nhìn thần sắc nôn nóng của Mộ Dung, khác hoàn toàn với ôn văn nhĩ nhã trấn định tự nhiên bình thường, mới ý thức được sự tình có lẽ không lạc quan như cậu tưởng.

Lẽ nào Bách Lân là hung thủ?

Cố Thần lập tức phủ nhận đáp án này. Người sát hại Thang Sân hẳn là nam tử xa la tối hôm qua, mà thanh tuyến kia khác hoàn với sư huynh Bách Lân.
Nếu không phải, đồ vật Thang Sân cất giấu khẳng định có tình báo trọng yếu, vậy sư huynh Bách Lân hẳn là cũng sẽ báo cho họ một tiếng.

"Ồ, các cậu là bạn của đứa bé này sao?" Một lão thái thái tóc bạc đứng trước thang gác nhìn bọn họ.

"Vâng bác." Cố Thần đặc biệt kính già yêu trẻ một mực cung kính nói.

"Đứa bé này gần đây hình như không ở đâu, nó trước đây mỗi ngày buổi tối đều tham gia lớp học nghĩa vụ Ma thẻ sư của tiểu khu, hai tuần lễ này không thấy người, rất nhiều đứa nhỏ nhớ nó." Lão thái thái nói.

Nếu Bách Lân không ở, Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất cũng không dừng lại, quay người xuống lầu.

Lúc sắp rời khỏi tiểu khu, Cố Thần dừng chân lại.

"Tôi cảm thấy, hay là chúng ta quay lại nhìn." Cố Thần do dự không quyết, nói, cậu luôn có một loại cảm giác bất an mãnh liệt.
Kỳ thực Mộ Dung Trác Thất cũng có cảm giác lo sợ rằng Bách Lân lành ít dữ nhiều, nhưng sợ Cố Thần lo lắng, hắn không biểu lộ. Lúc này nếu Cố Thần đã đề nghị, Mộ Dung Trác Thất vẫn quyết định lẻn vào nhà Bách Lân.

Tiểu khu Bách Lân ở tương đối náo nhiệt, ban ngày người đến người đi, không cách nào đi vào từ cửa sổ như đem qua.

Cố Thần bống nhiên nghĩ tới điều gì, lôi kéo Mộ Dung Trác Thất đi tới khu xanh hóa ở bên cạnh, tìm một chỗ có bụi cây che chắn ngồi xuống.

Đây là muốn... dã chiến? Thứ lỗi cho Mộ Dung Trác Thất tư tưởng không thuần khiết một chút, bởi vì cảnh tượng này, lôi kéo không chờ đợi được nữa như vậy, thực sự rất khiến người mơ tưởng viển vông.

Nhưng mà loại tồn tại thanh tân thoát tục kỳ ba như Cố Thần, kéo vào trong bụi rậm đương nhiên là vì —— chế tác thẻ bài.
Vừa rồi Cố Thần nhớ tới thời điểm ở trong bí cảnh, lúc giúp Mộ Dung Dịch mở tra cánh của không cách nào mở ra thì dùng thẻ Lỗ Ban.

Bởi vì chỉ muốn tác dụng Lỗ Ban với kỹ năng không chiến đấu, Cố Thần giống như lần trước, đơn giản rót Tinh thần lực vào thẻ bài. Chẳng qua đại khái vì bây giờ Cố Thần là Chế thẻ sư cấp năm, quá trình chế tác tương tự, lần này không phải là thẻ bài khiếm khuyết một sao, mà thẻ bài hai sao bình thường.

Cố Thần có chút lo lắng, cậu chỉ muốn kỹ năng mở cửa kia, thuộc tính cấp sao cậu căn bản không quan tâm.

Hoàn hảo trời cao yêu thích kẻ ngốc, máy nghiệm thẻ loại nhỏ quét qua, kỹ năng giống với lần trước.

Cố Thần vui vẻ đưa thẻ bài cho Mộ Dung Trác Thất. " Mộ Dung cậu xem, phát động kỹ năng này liền có thể mở cửa."

Mộ Dung Trác Thất hiện tại đã có thể bình tĩnh với sự thật Cố Thần thoải mái chế ra thẻ bài nguyên sang. Tiếp nhận thẻ bài, Mộ Dung có chút dở khóc dở cười, cũng không cảm thấy phong cách của thẻ bài này vượt quá Cố Thần, mà cảm thấy, làm vậy có chút dư thừa.
Đúng vậy, Cố Thần chỉ là vì nghĩ đến hai chữ mở cửa mà liên tưởng đến thẻ bài dùng để mở đại môn ở bí cảnh, mà cửa nhà Bách Lân chỉ là cửa thông thường, nếu như muốn dùng bạo lực phá cửa, tùy tiện triệu hoán một thẻ bài có lực va đập là được, cũng không cần thiết đặc biệt chế tác một thẻ bài.

Chẳng qua Mộ Dung cũng không đả kích Cố Thần, kéo người một lần nữa lên tầng. Để Cố Thần trông hành lang, Mộ Dung gọi thẻ bài Lỗ Ban ra.

Tình huống tốt hơn Mộ Dung Trác Thất tưởng nhiều, thẻ bài Lỗ Ban cũng không phải dùng phương thức bạo lực mạnh mẽ phá cửa, mà nhẹ nhàng chạm vào bề ngoài, cửa liền mở ra.

Hai người đi vào nhà. Gian phòng rất sạch sẽ, không nhìn ra tính cách bất cần đời như vậy của Bách Lân, bên trong lại thích sạch sẽ như này.

Nhất định là chòm xử nữ! Cố Thần nghĩ thầm, tuy rằng thế giới này không có chòm sao.
Hai người đi vòng vo ở trong phòng một lần, không phát hiện bất kỳ manh mối nào.

"Có lẽ Bách Lân đi ra ngoài?" Cố Thần suy đoán.

Mộ Dung Trác Thất trầm mặc hồi lầu, xa xăm mở miệng: "Quá sạch sẽ."

"Hả?"

"Nếu sư huynh Bách Lân cũng đang điều tra sự kiện thủy triều dị thú, như vậy tư liệu nhất định không thể ít hơn tôi, tư liệu chính tôi chỉnh lý cũng có mấy hòm, sư huynh Bách Lân không có lý do trong phòng lại một phần tư liệu liêu quan cũng không có. Huống hồ, Bách tướng quân tử vong trong sự kiện mười năm trước, hắn hẳn phải quan tâm chân tướng của sự kiện hơn thế này."

Nghe Mộ Dung Trác Thất nói thể, Cố Thần cảm thấy quả thật không đúng lắm. "Nhưng bây giờ sư huynh Bách Lân không ở, chúng ta cũng không có biện pháp giải quyết?"

Mộ Dung nhìn bộ dáng xòe tay không thể làm gì của Cố Thần, lắc đầu.
"Khát nước rồi, tôi đi đun nước, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi, ngày mai tôi còn phải lên lớp Quý đại sư." Cố Thần nói, bước vào nhà bếp, đun bình nước sôi.

Trong lúc chờ nước sôi, Cố Thần xuyên qua cửa kính nhà bếp, nhìn Mộ Dung Trác Thất còn đang tìm kiếm manh mối trong phòng khách.

Vóc người cao to, mi mục như họa. Cố Thần không thể không thừa nhận, cậu đối với người này, có lẽ thật sự động tâm.

Cố Thần cảm thấy hai má có chút nóng lên, vừa vặn thấy tủ lạnh trong phòng bếp, nghĩ thầm nếu không mở ra hạ nhiệt một chút.

Mộ Dung Trác Thất ở trong phòng khách lần thứ hai lục lọi một vòng không có kết quả, đang định gọi Cố Thần đi ăn trưa, lại phát hiện Cố Thần thần sắc dại ra đứng trước tủ lạnh trong bếp.

Mộ Dung Trác Thất không khỏi mỉm cười, tên ngốc này quả nhiên mỗi giờ mỗi khắc đều ngẩn người được, cứ như vậy cũng không sợ bị đông.
Nhưng Mộ Dung rất nhanh phát hiện có gì đó không đúng, tuy Cố Thần bình thường rất thích thất thần, nhưng hai mắt luôn linh động, mà lúc này, ánh mắt Cố Thần có chút mất đi tiêu cự, trống rỗng ảm đạm.

Mộ Dung Trác Thất phát hiện không ổn, bước nhanh vào nhà bếp.

Trước tủ lạnh, Cố Thần mờ mịt nhìn bên trong tủ lạnh.

Bên trong tủ lạnh có một người đang đứng, nói cụ thể, là người chết, lại cụ thể hơn, là thi thể của Bách Lân.

Người trước đó vài ngày còn nói chuyện vui vẻ với họ, vừa nói chuyện là tinh thần phấn chấn, cứ như vậy bị đông cứng trong tủ lạnh.

Cố Thần cảm thấy mình giống như mất đi ngũ giác, trong đầu tựa như trải qua vũ trụ nháy mắt nổ tung, sau đó thế gian vạn vật trở nên yên ắng, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy.
Cố Thần trước khi xuyên qua không có người thân, cũng chưa trải qua sinh tử gì, đối với cậu mà nói, tử vong đại khái chỉ tồn tại trong sách 'da ngựa bọc thây', 'xả thân vì nước', tràn đầy một loại lý tưởng hào hùng.

Song khi cậu chân chính đối mặt, cậu chợt phát hiện, tất cả những thứ này đáng sợ nhường nào.

Mộ Dung Trác Thất tới gần Cố Thần đang mất hồn mất vía, thấy được hình ảnh trước mắt. Một khắc kia, dù từng gặp quen nhiều trường hợp lớn như hắn cũng không khỏi lảo đảo lùi về sau vài bước.

Mộ Dung bái vào sư môn còn chưa lâu, quan hệ tình cảm với Bách Lân cũng không tính là sâu đậm, nhưng dù sao cũng là sư huynh của hắn. Trước đó vài ngày Bách Lân còn gửi tin cho hắn, nói chờ tra ra chân tướng mười năm trước, huynh đệ bọn họ liền cùng nhau đi uống một chén, nâng cốc nói chuyện vui vẻ.
Người đã qua đời, bây giờ không phải thời điểm bi ai, Mộ Dung rất nhanh bình tĩnh lại. Bách Lân là người bị sát hại, không thể nghi ngờ, hắn nhất định phát hiện ra điều gì đó, mới bị diệt khẩu.

Mộ Dung Trác Thất tiến lên nắm lấy tay Cố Thần, lòng bàn tay Cố Thần lạnh lẽo, ngón tay áp út còn hơi co giật.

Mộ Dung có chút đau lòng, chẳng qua việc cấp bách bây giờ là phải tìm ra Bách Lân đến cùng phát hiện được cái gì.

"Cố Thần, tỉnh táo lại." Mộ Dung Trác Thất đóng của tủ lạnh lại, đỡ vai Cố Thần nói.

Cố Thần ngẩng đầu, một mặt ngơ ngác nhìn Mộ Dung.

"Tôi biết là cậu rất khiếp sợ, rất thống khổ, nhưng lúc này không phải thời điểm bi thương, chúng ta phải nhanh chóng tìm một chút tin tức có giá trị." Mộ Dung Trác Thất nói.

"Nhưng mà... chúng ta không phải đều tỉ mỉ tìm một lần rồi sao?" Cố Thần gian nan nói, cậu cảm giác chỉ nói thôi cũng rất thống khổ, giống như bị ép uống một bình thuốc Đông y vậy.
Mộ Dung Trác Thất xoa tóc cậu một chút, kéo người vào lòng mình. "Nếu sư huynh Bách Lân đã chết, chúng ta càng phải tìm ra chân tướng sự thật. Trước ta cho là tư liệu có thể không ở trong phòng, là bởi vì sư huynh Bách Lân mang theo bên người. Nhưng nếu sư huynh Bách Lân đã bị người hại chết, như vậy ta tin, những tư liệu kia hẳn là bị sư huynh giấu đi."

"Nhưng mà, nếu hung thủ sát hại hắn, khẳng định cũng sẽ đem đồ vật đi."

"Cậu đừng xem thường bộ dáng lẫm lẫm liệt liệt của sư huynh Bách Lân, kỳ thực phi thường cẩn thận chặt chẽ, cậu xem cả căn phòng không nhiễm một hạt bụi là biết. Nếu quả thật là vật rất trọng yếu, như vậy sư huynh nhất định sẽ giấu ở nơi nào đó."

Cố Thần ngước mắt nhìn Mộ Dung, cậu biết đối phương muốn làm cậu đầu óc bận rộn, dùng những chuyện khác tiêu giải đi bi thương.
Cố Thần từ trong vòng tay chứa đồ lấy ra thẻ Bao Chửng chế tác lúc trước.

Mộ Dung Trác Thất rất nhanh sáng tỏ ý nghĩ của Cố Thần, tiếp nhận thẻ bài, phát động kỹ năng Nhìn thấu mọi việc.

Thẻ bài Bao Chửng lần thứ hai được triệu hồi ra.

Bao Chửng giơ tay, chỉ vào một góc trong nhà bếp, sau đó Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất làm thế nào, hắn đầu không nói một lời bất động.

"Hiệu quả kỹ năng của thẻ bài chỉ có thể đến trình độ này." Mộ Dung Trác Thất nói.

Cố Thần cũng không cưỡng cầu nữa, đi tới góc kia. Trong góc đặt một cái tủ gỗ bốn tầng, bên trên bày rất nhiều lọ thủy tinh trong suốt, mỗi bình đều được dán nhãn, là lá trà các chủng loại khác nhau.

"Cái này nhắc nhở điều gì? Hung thủ thích uống trà? Trong tên hung thủ có trà?" Cố Thần nghi hoặc.

Mộ Dung Trác Thất đi lên phía trước, quan sát cái giá một chút: "Tôi vừa nhớ ra, sư huynh Bách Lân thích uống bạch trà."
Bạch trà? Cố Thần nhìn lướt qua, là một bình ở trong góc thấp nhất, Cố Thần cúi người lấy ra.

"Trông không có vẻ được yêu thích lắm, lá trà trong này không ít hơn các bình khác, không có dấu hiệu được uống thường xuyên." Cố Thần nói.

Mộ Dung Trác Thất bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, tiếp nhận lọ thủy tinh, bàn tay tìm trong bình lá trà hồi lâu. Một lúc sau, Mộ Dung Trác Thất móc ra một chiếc nhẫn trữ vật.

"Bên trong này nhất định có tin tức trọng yếu." Dù là Cố Thần có lối tư suy khá ly kỳ cũng sẽ không cảm thấy, Bách Lân sẽ nhàn rỗi đi giấu một cái nhẫn ở đây. "Nhanh chóng nhìn bên trong có cái gì?"

Mộ Dung không cấp bách như Cố Thần. "Đi về trước, nơi này chung quy không an toàn."

Mộ Dung Trác Thất nghĩ tới tình huống tối hôm qua ở biệt thự Thang Sân, có chút sợ hãi trong lòng. Đêm quá nếu không phải nam nhân giọng nói ôn hòa kia không biết xuất phát từ mục đích gì mà tha cho bọn họ, hắn thật không dám tưởng tượng hậu quả như thế nào.
Cố Thần gật đầu, cũng biết nơi này không thích hợp ở lâu, cũng không biết hung thủ có thể trở lại hay không. Nếu như gặp phải sự tình như ở biệt thự của Thang Sân, bọn họ không chừng không thể lần nào cũng may mắn như vậy.

"Nhưng mà Bách Lân còn ở bên trong tủ lạnh, chúng ta có nên hay không..." Cố Thần nói đến một nửa không biết phải tiếp tục thế nào, cậu muốn nói người chết quan trọng, có nên trước tiên dọn thi thể Bách Lân ra, nhưng dọn ra xong thì sao? Đưa về nghiệm thi? Hay là tìm chỗ làm mộ?

"Chúng ta bảo trị nguyên dạng hiện trường, sau đó báo lại cho Văn đạo sư. Văn đạo sư lúc đó dùng lý do học sinh mất tích quá lâu báo án, để cho lực lượng cảnh sát xử lý cùng điều tra." Mộ Dung Trác Thất nói, nhìn thấy ánh mắt buồn giận nhìn tủ lạnh của Cố Thần, lại nói tiếp: "Chúng ta nhất định phải tìm được hung thủ giúp sư huynh Bách Lân, mà trước đó, chúng ta nhất định phải đảm bảo mình sạch sẽ, không thể để cho hung thủ nhận ra sự tồn tại của chúng ta."
Cố Thần gật đầu, môi mỏng run rẩy mấy lần, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì.

Hai người né tránh đi ra từ trong tòa nhà. Thời tiết vốn rất tốt lại thay đổi bất ngờ, trong phút chốc sấm vang chớt giật, cuồng phong gào thét.

Gió lạnh xông tới mặt, làm Cố Thần sặc một cái.

Cố Thần ngẩng đầu.

Sắp biến thiên rồi.

=

=

Ada: hu hu hu tui không thích có người chết... ngốc bạch ngọt đâu...

=

=

=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.