CHƯƠNG 49: MẠN ĐÀM
Dịch giả: Luna Wong – mọi người đọc truyện đừng quên đăng ký thành viên nhé. Biết đâu ngày nào đó mình hứng thú bão chương, không đăng ký mem, không bấm theo dõi truyện sẽ bị bỏ lỡ đó. Ngoài ra, có lẽ mình sẽ bỏ phần cmt bằng FB, cho nên chỉ có đăng ký mem mới có thể cmt tương tác với tác giả, dịch giả và các độc giả khác thôi. Đăng ký mem hiện tại cực dễ, không mất nhiều thời gian đâu nè. Vậy hen! Chúc mọi người có thời gian thư giãn tại Bookwaves.
“Vậy ngươi. . . Sau này có tính toán gì không?” Dương Thanh Già khều khều từng viên trứng tôm màu đỏ cam trong suốt trên mì, hỏi.
“Ta nghĩ qua mấy ngày trở về thăm dưỡng phụ dưỡng mẫu của ta.”
“Nga.” trên mặt của Dương Thanh Già có chút kinh ngạc, lại không hỏi.
Đoàn Duy thấy nàng như vậy, đơn giản nói: “Ta là cô nhi, từ nhỏ sống với dưỡng phụ dưỡng mẫu, sau này lớn liền tự lập môn hộ, thi vào cẩm y vệ làm việc.”
Dương Thanh Già nói: “Ta nhớ kỹ ngươi đã nói ngươi là nhân sĩ kinh thành, nhị lão cũng ở kinh thành đi?”
“Bọn họ về quê hương rồi.”
Mặt thoáng lạnh chút, Dương Thanh Già bắt đầu chuyên tâm đưa từng miếng từng miếng mỳ vào trong miệng.
Nàng ăn rất nhanh, lại không phát sinh bất kỳ thanh âm gì, Đoàn Duy nhìn nàng cắm đầu ăn bạo, hai quai hàm căng phồng nhai đến hăng say, như con thỏ đói bụng mấy ngày.
“Thực sự rất ăn được.” Dương Thanh Già uống sạch hết cả canh trong chén.
“Ăn no chưa?” Đoàn Duy nhìn dáng dấp ý do vị tẫn của nàng hỏi.
Dương Thanh Già tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy tính là ăn no sáu, bảy phần rồi, thuộc về cái loại có thể ăn có thể không ăn nữa.
Đoàn Duy thấy gương mặt nghiêm túc đang suy nghĩ xem bản thân đến tột cùng ăn no hay chưa no của nàng, có chút buồn cười, hắn động thủ đưa phân nửa mì trong chén bản thân vẫn chưa động cho nàng, còn cố ý chọn bộ phận có trứng tôm bên trên nữa.
Da mặt của Dương Thanh Già dày hơn nữa cũng có chút ngượng ngùng, bản thân mời người ta ăn cơm, cuối cùng còn để người ta uống chút canh, đây cũng quá. . .
“Lúc ra ngoài ta đã ăn cơm trưa, hiện tại cũng không quá đói.” Đoàn Duy nói.
“Ngươi luôn nhường ta, đây cũng không tốt.” Dương Thanh Già ăn mỳ được đưa vào trong chén, có chút ý cao hứng, lại hết lần này tới lần khác nghiêm mặt ngữ khí nghiêm túc.
“Dương đại trạng khiêm tốn, ngươi cân quắc thắng tu mi, đâu cần ta nhường.”
Dương Thanh Già nghe trêu chọc khó được của hắn, cũng không kềm được, hai người nhìn nhau, nhất thời đều cười lên.
———————————-
Sau khi Dương Thanh Già ăn cơm xong cùng Đoàn Duy tách ra, liền về tới Dương trạch.
Nàng giản đơn rửa mặt một chút, không nhìn nhãn thần cực độ ham học hỏi của Tễ Hoa, vô cùng đơn giản nói một câu “Mạng của họ Trịnh bảo vệ rồi”, liền trở về phòng ngã đầu ngủ say.
Chờ tỉnh ngủ, đã tới đêm khuya.
Nàng không mặc y phục, đi trong tiểu viện, đặt mông ngồi ở trên băng đá.
Hiện đại đô thị, tấc đất tấc vàng, buổi tối mọi người ngẩng đầu nhìn, ngoại trừ tùng lâm đen thui, thì cái gì cũng đều nhìn không thấy.
Lúc đó Dương Thanh Già mơ ước lớn nhất, là có một ngày có thể mua một căn biệt thự ở vùng ngoại thành, sau khi bận rộn một ngày có thể ở trong viện tử uống chút trà rượu, ngây ngô một chút.
Hôm nay một nửa mộng tưởng của nàng xem như được thực hiện, tâm tình cũng đã không giống nhau.
Lãng nguyệt đầy sao, treo ở trên cao, nơi mắt đạt đến, đều là mênh mông.
Nếu là có bầu rượu thì tốt.
Nàng nghĩ như vậy, lại phát hiện Chu Hưng cũng từ trong nhà đi ra, trong tay còn cầm một bình trà nóng.
Quên đi, trà cũng thấu hoạt.
Chu Hưng ngồi xuống băng đá ở bên cạnh nàng, giơ tay lên rót chén trà cho nàng.
“Tiểu Chu ngươi thật đúng là mưa đúng lúc.” Nàng tiếp nhận trà, qua loa thổi thổi liền gấp gấp uống một ngụm.
Ôn độ nóng hổi để cho nàng nhịn không được nhíu nhíu mày.
Chu Hưng thấy thế, đơn giản nhấc nắp của ấm trà lên để ở một bên, thuận miệng hỏi: “Còn mệt không?”
Dương Thanh Già duỗi thẳng hai chân, vươn vươn thắt lưng, nói: “Ngủ lâu như vậy, cuối cùng cũng hòa hoãn rồi.”
“Nghe Tễ Hoa nói, vụ án này phúc thẩm thắng rồi?”
Bookwaves.com.vn
Chẳng biết tại sao, hiện tại bắt đầu nàng có chút lảng tránh cái chữ “thắng” này, rõ ràng trước làm luật sư, khát vọng nhất của nàng chính là cái chữ này.
“Trịnh Khuyết vốn cũng không phải là hung thủ, bây giờ trả hắn một thuần khiết, sao lại nói thắng thua.”
Tay của Chu Hưng chống bàn đá, cùng nàng nhìn trời: “Ta cảm thấy ngươi thật đúng là một người kỳ quái.”
“Chỗ nào kỳ quái?”
“Ngươi luôn sẽ làm ra chút chuyện xuất nhân ý biểu.”
Dương Thanh Già hỏi: “Ngươi cho rằng sự tình gì xuất nhân ý biểu?”
“Rất nhiều, ” Chu Hưng suy nghĩ một chút, nói: “Tỷ như ngươi thay Trịnh Khuyết lật lại bản án.”
Nàng lại nhấp một ngụm trà, thanh âm có chút lười: “Ta với Trịnh gia có chút khuất mắc, bất quá ta là một trạng sư, không thể thấy chết mà không cứu được. Huống hồ ta cự tuyệt lời mời của đao bút hội, nếu như không tiên phát chế nhân, xông ra chút danh thanh, sợ rằng ngày sau kinh thành khó có nơi cho ta sống yên ổn.”
“Vậy tại sao ngươi phải cự tuyệt đao bút hội?”
Dương Thanh Già lại châm cho mình một ly, ánh trăng vừa lúc, lời của nàng cũng tựa hồ nhiều một chút: “Ta không cách nào nhận thức lý niệm với bọn hắn, đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
“Nhưng bọn hắn đại biểu cho tụng sư của kinh thành thậm chí toàn bộ Đại Minh . . .” Chu Hưng dừng một chút, không có thể lập tức tìm được một từ thích hợp.
“Quyền uy? Trật tự?” Dương Thanh Già nói tiếp.
“Là ý này không sai biệt lắm.”
Nàng lắc đầu, ý vị thâm trường nói: “Có chút thời gian, chủ lưu, quyền uy, không có nghĩa là chính xác. Mà ta làm việc, vĩnh viễn đều hy vọng làm chuyện tự ta cho là đúng, cho dù có đôi khi phải nghịch thế.”
“Ngươi thật đúng là. . . Kỳ quái, ” Chu Hưng than thở: “Nhưng có đôi khi không thể không để người kính nể.”
“Không phải là bởi vì ta cao thượng bao nhiêu, mà là ta thời khắc đều đang nhắc nhở bản thân.”
Bookwaves.com.vn
“Nhắc nhở bản thân cái gì?”
“Người cùng ma. . . Quái vật chiến đấu, phải cẩn thận để bản thân không nên biến thành quái vật, khi ngươi ngưng mắt nhìn vực sâu, vực sâu cũng đã đang ngưng mắt nhìn ngươi.” (1)
Chu Hưng nhìn nàng, tựa hồ đang phỏng đoán ý của câu nói mới vừa rồi.
Hắn suy nghĩ một lát, mới nói: “Muốn làm được như ngươi nói vậy, quá khó.”
“Là rất khó, vưu kì khi bản thân ngươi có quyền lợi chí cao vô thượng, khi không có người có lực lượng ước thúc ngươi, cũng chỉ có thể dựa vào đạo đức thiện ác của ngươi ước thúc bản thân ngươi, đây thật ra là một loại yêu cầu rất vô nhân đạo, đây cũng là thời khắc cần luật pháp nhất.”
“Ngươi chỉ là. . .”
“Đúng vậy, chính là ý ngươi hiểu.” Dương Thanh Già uống cạn nước trà trong ly.
“Đây khó tránh quá mức. . .” Chu Hưng rất kinh ngạc: “Từ xưa hình không hơn đại phu, lễ không dưới thứ dân, đây là quy củ tổ tông định xuống.”
Dương Thanh Già cười cười, cũng không phản bác hắn nữa, chỉ nói: “Có lẽ quy củ lão tổ tông lưu lại, có một ngày có thể sẽ bị cải biến.”
“Sẽ thế sao?”
Nàng gật đầu, nhìn bóng đêm phía xa, ngữ khí dị thường chắc chắc: “Sẽ.”
Chu Hưng không khỏi hỏi: “Vậy —— nếu quả như thật ngồi ở cái vị trí kia, lại phải như thế nào để ước thúc bản thân?”
Không biết tại sao, Dương Thanh Giai lại đột nhiên nhớ lại câu nói sư phụ của mình luôn nhắc tới kia, vì vậy thốt ra: “Vô thiện vô ác tâm chi thể, hữu thiện hữu ác ý chi động, tri thiện tri ác là lương tri, vi thiện khứ ác là truy nguyên.”
“Ta không hiểu nhiều. . .” Chu Hưng phân biệt nửa ngày, như loáng thoáng biết ý của những lời này, rồi lại không quá rõ ràng.
Dương Thanh Già cười nói: “Kỳ thực ta cũng không hiểu nhiều. . . Bất quá ta cảm thấy, chỉ cần trước khi làm việc, hỏi lương tâm của mình trước, chắc là không có sai.”
Chu Hưng nhìn gò má ngâm ở dưới ánh trắng chiếu xuống của nàng, khẽ mỉm cười một cái, qua một lát mới “Ân” một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
1 không cần phải nói phỏng chừng mọi người đều biết, xuất từ ni thái《 Thiện Ác Đích Bỉ Ngạn 》.