Thạch Chiêu Phúc bị anh hắn hù cho rụt cổ lại, hướng về phía Nghiêm Thu quăng ánh mắt cầu cứu.
Nghiêm Thu kéo tay Thạch Hoài Sơn, “Ngươi cứ nghe Chiêu Phúc nói đã.” Sau đó lại quay qua hỏi Thạch Chiêu Phúc, “Như thế nào? Nhìn trúng tiểu ca nhi họ Lý kia rồi hả?”
Thạch Chiêu Phúc ngượng ngùng gật đầu, “Thực là một ca nhi thật tốt.”
Thạch Hoài Sơn cau mày, hiểu nhiên không đồng ý, “Gặp được một lần liền đã thích? Ngươi bây giờ còn nhỏ, biết thế nào là thích sao?”
Thạch Chiêu Phúc vội vàng biện minh: “Ta không còn nhỏ nữa. Lại nói, lúc trước chẳng phải huynh chỉ thấy Quân ca một lần liền mua người ta về sao?”
Thạch Hoài Sơn liền bị chẹn họng.
Nghiêm Thu ở một bên hừ lạnh nói, “Đúng là anh của ngươi còn kém xa người! Chiêu Phúc còn biết Lý ca nhi hiếu thuận tài giỏi, anh của người thì chỉ biết chọn diện mạo!”
Thạch Hoài Sơn làm sao có thể chịu được Nghiêm Thu tức giận, nhanh chóng chạy lại trước mặt y nói: “Thu à, lời này sao có thể nói ra. Ta là người như vậy sao? Đúng là trước kia nhìn người đẹp mới mua về, nhưng hiện tại ta chính là thích con người của ngươi, không liên quan đến vẻ ngoài. Thật mà! Ngươi đừng nghe tên tiểu tử thối kia châm ngòi chúng ta.” Vì để thể hiện lòng mình, hắn không chút do dự bôi đen em ruột.
Thạch Chiêu Phúc trố mắt nhìn ca của hắn, cái con người đỉnh thiên lập địa trong lòng hắn, lúc này cực kỳ giống một con cún lông vàng, chỉ còn thiếu mỗi cái đuôi ve vẩy nữa thôi.
Nghiêm Thu bị nói nóng cả mặt, đẩy Thạch Hoài Sơn xa ra, “Nói bừa cái gì, làm trò trước mặt Chiêu Phúc.”
Thạch Hoài Sơn thấy Nghiêm Thu không tức giận nữa, mới yên lòng, “Hắn sắp kết hôn rồi, để cho nó biết thế nào là dỗ dành tề quân.”
Thạch Chiêu Phúc nghe lời này không khỏi sửng sốt, lập tức cười lên, “Ca, đây là đồng ý rồi?”
Thạch Hoài Sơn trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi nếu nhìn trúng rồi thì ta không đáp ứng có tác dụng sao? Có điều ta phải nói cho ngươi, kết hôn không phải là chuyện đùa, đó là chuyện cả đời. Sau này có đói có khổ cũng phải chịu.
Thạch Chiêu Phúc ưỡn ngực, “Ca, ngươi yên tâm đi, Lý gia tiểu ca nhi là người có năng lực, sau khi có thêm ta, chắc chắn sẽ khá hơn. Bằng không, ta cũng không có mặt mũi nhận làm đệ đệ của ngươi.”
Nghiêm Thu cười, hai anh em nhà này tính cũng giống nhau. Y nghĩ, nói: “Nếu đầu xuân ra riêng, Chiêu Phúc có ruộng, còn có cả ruộng bên Lý gia nữa, như thế nào cũng tầm bảy mẫu, ba người chắc là đủ đi?”
Thạch Hoài Sơn lắc đầu, “Lý gia tiểu ca nhi mang theo a cha y sang đây, vậy thì ruộng trong tay khẳng định là phải buông ra. Ruộng này chắc phải cho người ta thuê làm, như vậy thì căn bản là không có thu hoạch. Tiền thuế đã một nửa, còn lại năm phần thì bốn phần phải trả cho người ta, tới tay cũng chỉ còn một phần, không đủ làm gì.”
Nghiêm Thu giật mình, “Đây cũng quá thiệt thòi đi! Bằng không chịu vất vả chút, chạy hai đầu? Lúc bận quá thì thuê người làm, cho họ ít tiền?”
Thạch Chiêu Phúc ủ ê mặt mày nói: “Ta cũng thích như vậy, ruộng hai bên không nhiều, cùng nhau làm cũng xong. Nhưng ta sợ đến ngày mùa a phụ lại gọi về làm, vậy thực không thể xoay sở được.”
Nghiêm Thu cũng không chần chờ, nói tiếp: “Vậy không bằng ngươi qua thôn Đỗ gia đi.”
Thạch Hoài Sơn bật người, nói: “Gì cơ? Để Chiêu Phúc đi ở rể á?”
Nghiêm Thu cũng chỉ là tùy tiện nói, hiện tại nghĩ tới lại càng thấy khả thi. “Như thế thì tránh việc Thạch Khang Toàn có việc gì lại gọi hắn. Nói sau, cái này cũng không tính là ở rể, sau khi sinh hài tử thì vẫn phải theo họ của Chiêu Phúc chứ.”
Thạch Hoài Sơn có chút do dự, hán tử thành thân rồi qua nhà ca nhi ở, nói ra thật không dễ nghe.
Nhưng thực sự đây là cách tốt nhất để tránh Thạch Khang Toàn, bằng không Thạch Chiêu Phúc cùng với Lý gia tiểu ca nhi ở trong thôn cũng không yên ổn được.
Thạch Chiêu Phúc nói “Ca, ta cảm thấy quân ca nói khả thi.” Thôn Đỗ gia dù cách thôn này không xa, nhưng a phụ cũng không thể mỗi ngày đi tìm hắn đi?
Thạch Hoài Sơn nhìn hai người, thấy cả hai đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình, hít một hơi nói: “Được rồi. Về phần ruộng của ngươi, ta sẽ để ý. Đến lúc nào tới Đỗ gia thôn thì tặng cho trưởng thôn chút lễ, để ông ta cấp cho người vài mẫu ruộng. Trong thôn nếu không có việc gì thì không cần về, ta sẽ trông coi. Sáng mai ta mua con lừa, rảnh rỗi liền cùng quân ca sang thăm các ngươi.”
“Ca, phần ruộng kia của ta, đến lúc đó chuyển trực tiếp cho ngươi là được.” Hắn sao có thể luôn để đại ca giúp đỡ, cho dù là anh em ruột cũng không thể làm thế.
“Tính toán cái gì? Trong thôn xin được đất không dễ dàng, giờ dân cư tăng lên, đất thì không đủ dùng, ngươi còn không biết giữ.”
Thạch Chiêu Phúc nói: “Sau này ta cũng không hay trở về, thà rằng chuyển cho ngươi cho bớt lo. Ta cũng không phải là cho không, ngươi đổi cho ta ít tiền. Bằng không đến thôn Đỗ gia, ta cũng không có tiền mua đất.”
Thạch Hoài Sơn nghĩ một lát, trong nhà hắn có ba mẫu, đúng là hơi ít. Tuy rằng có thể dựa vào việc hắn đi săn thú, nhưng có ruộng đất trong tay mới chắc ăn. “Vậy đi, trước tiên ta đưa ngươi tiền đến thôn Đỗ gia mua đất, chờ làm tốt rồi thì đem đất ở đây chuyển cho ta. Đừng để cả hai bên đều không có.”
“Vâng.” Thạch Chiêu Phúc nghĩ, nếu không có đại ca, hắn sẽ khổ thành cái dạng gì đây? Hắn không phải là dạng người nói lời cảm kích ngoài miệng, đành phải giữ ở trong lòng.
Thạch Hoài Sơn lại nói: “Chuyện này đừng nói ra ngoài.”
“Uhm, ta biết rồi.” Chuyện này mà truyền ra ngoài thì làm sao thành được nữa?
Nghiêm Thu ở một bên yên lặng nghe, cảm than Thạch Khang Toàn này làm a phụ thật thất bại, con gã trốn gã như trốn ôn thần.
“Vậy có cần chào hỏi với Lý gia tiểu ca nhi trước không?”
Thạch Hoài Sơn nghĩ một lát, nói: “Trước tiên đừng vội nói, chờ đầu xuân đi.”
Tính toán như vậy, đầu xuân sang năm liền có rất nhiều việc phải làm. Đến lúc đó Chiêu Phúc ở riêng, cũng không thể để Thạch Khang Toàn như ý như vậy.
“Đúng rồi, lúc nào rảnh ngươi hỏi thăm xem a cha Lý gia tiểu ca là bệnh như thế nào.” Nghiêm Thu đột nhiên nói.
Thạch Chiêu Phúc có chút kích động: “Quân ca, ngươi có cách chữa sao?”
“Cũng không chắc lắm, phải xem tình trạng của người bệnh đã. Trước kia bà… à ông ta cũng bị bệnh như vậy, vừa đến thu đông là ho không ngừng, uống thuốc cũng không giảm, sau đó tìm được một phương thuốc cổ truyền có hiệu quả rất tốt. Chẳng qua là khi trời lạnh thì sẽ tái phát, nhưng so với trước kia gì đỡ nhiều.”
Nghiêm Thu thiếu chút nữa là lộ miệng, trước kia bà nội y chính là bị viêm phế quản, nơi này gọi là suyễn, do lao động vất vả và không mặc đủ ấm nên bị ho, cũng không phải là quá nghiêm trọng. Nhưng không chữa trị kịp thời thì có thể chuyển thành suyễn, cho nên trước khi phát bệnh suyễn, triệu chứng chỉ là ho, còn có thể khó thở. Nếu như vậy, thì có thể chữa được.
“Dễ tìm. Giã nát tỏi trộn với đường đỏ, ngâm vào trong bình giấm chua ba ngày, bỏ xác đi, mỗi ngày pha vào nước ấm uống, một ngày uống ba lần là được.” Lúc trước y cũng hay làm cái này cho bà nội.
Thạch Hoài Sơn nói: “Cái này đúng là không khó.” Tỏi chính là thứ không đáng giá nhất, nhưng mà dấm chua và đường đỏ thì hơi đắt. Nhưng nếu tính toán kỹ thì vẫn rẻ hơn là ngày nào cũng phải mua thuốc uống. Suy nghĩ, nói với Nghiêm Thu: “Hỏi thăm việc này cũng đừng để cho Chiêu Phúc đi nữa, sáng mai ngươi nhờ tề quân của Đại Thành đi hỏi thăm cũng được.
Nghiêm Thu đáp: “Được.” hiện tại Thạch Chiêu Phúc đó là không nên ra mặt.