*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Arisassan
Sau khi tháng bận rộn nhất của năm trước kết thúc, trên phương diện làm ăn cũng chỉ có buổi họp mặt cuối năm là cần Thẩm Tương Ngôn xử lý. Họp mặt cuối năm này là do Thẩm Tương Ngôn tham khảo kinh nghiệm công tác cả đời trước của mình, tổ chức chủ yếu để khích lệ thủ hạ dưới trướng, đồng thời lấy danh nghĩa lão bản khao thưởng nhân viên làm việc trong cửa hàng.
Tuy họp mặt cuối năm nghe như một chuyện rất quan trọng, nhưng thực tế Thẩm Tương Ngôn chỉ cần bàn giao mọi chuyện, thủ hạ dưới tay sẽ thực hiện tốt mọi ý định của hắn, việc cuối cùng cần hắn đích thân ra mặt là vào buổi họp mặt cuối năm đứng lên nói vài câu rồi thôi. Mọi chuyện có thể được xử lý nhanh như vậy cũng nhờ từ ngày bắt đầu mở cửa tiệm, hắn đã áp dụng hình thức phòng quản lý ở đời trước vào.
Cho nên từ ngày hai mươi bốn tháng chạp, Thẩm Tương Ngôn nhiều nhất là đến cửa hàng thị sát một vòng rồi trở về bồi Hạ Dung. Cứ như thế người vui nhất là Hạ Dung, sau khi mang thai thì tiên sinh dạy vẽ ba ngày tới một lần cũng không tới nữa, chuyện học vẽ của Hạ Dung cũng theo đó mà tạm ngừng.
Trước đây y cũng như thế mà không cảm thấy gì, nhưng Hạ Dung hiện tại lại vô cùng muốn quấn lấy Thẩm Tương Ngôn mọi lúc mọi nơi, bất quá Hạ Dung vẫn phân biệt được lớn nhỏ, dù sao tướng công cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình, đương nhiên không thể có nhiều thời gian ở bên cạnh y. Do đó Hạ Dung chỉ có thể ở nhà ngẩn ngơ một mình, tuy Hà Hân Hà Miêu vẫn luôn ở chung với y, nhưng dù sao cũng là hạ nhân, có làm thế nào cũng bị một tầng quan hệ chủ tớ ngăn cách ở giữa.
Thẩm Tương Ngôn cũng nhận ra nỗi buồn chán của tiểu phu lang, vốn muốn tìm vài người rảnh rỗi đến trò chuyện giết thời gian với Hạ Dung, nhưng người duy nhất có thể giao lưu được với Hạ Dung lại chỉ có Cố Thần. Muốn đưa Cố Thần đến đây càng không thể, bản thân Cố Thần cũng đang mang thai sáu tháng, bụng lớn như vậy, ai dám làm phiền y chứ, nếu hắn dám thì Lục Đình Sinh chắc chắn sẽ không cho. Còn những người khác đều là những người Hạ Dung không quen, đến chơi nhà thì phải phiền Hạ Dung chiêu đãi nữa, như thế thà không đến còn hơn.
Hiện tại hiếm lắm Thẩm Tương Ngôn mới được nghỉ, Hạ Dung rốt cuộc có thể theo ý muốn của mình mà quấn quýt si mê tướng công không thả. Lúc này Hạ Dung đang nằm nhoài trên người Thẩm Tương Ngôn, một bên dùng tay nhỏ nắm chặt lấy cổ áo của Thẩm Tương Ngôn, một bên cùng tướng công chơi cờ. Một ván cờ bình thường phải có hai người ngồi hai bên, cầm trong tay hai màu cờ khác nhau. Hạ Dung thì khác, vừa muốn chơi cờ, vừa không muốn cách Thẩm Tương Ngôn quá xa, cuối cùng chỉ có thể dùng tư thế kỳ quái như vậy để chơi cờ.
Sau khi Hạ Dung thua thêm một ván, liền ném quân cờ trong tay đi, không vui bĩu môi nói: "Không chơi, không chơi nữa, ta đói, tướng công, ta muốn ăn cá." Hôm nay y có đi ngang một hồ nước nhỏ trong sân, mặt ao kia tuy đã kết băng, nhưng không hiểu sao y lại nhớ đến mấy con cá chép cẩm lý
[*cá koi] nuôi trong này hồi hè.
Nghĩ như thế, y liền thấy thèm ăn vô cùng. Y biết mình có hơi đột ngột, dù sao trước kia y ghét ăn cá nhất, ai ngờ hôm nay lại chuyển khẩu vị nhanh như vậy, cứ thầm nhớ nhung hương vị thịt cá, nhịn cỡ nào cũng không được, ngay cả lúc chơi cờ với tướng công cũng nhớ tới nó, thế nên mới thua mấy ván cờ liền, y mới không thừa nhận tướng công đã nhường y sáu quân rồi mà y vẫn thua đâu. Chuyện đó thật mất thể diện mà, đúng thế, là do thèm cá quá nên mới không phát huy tốt rồi thua thôi.
Thẩm Tương Ngôn cũng cảm thấy khẩu vị của Hạ Dung thật kỳ quái, sao tự nhiên lại khó đoán thế này, bất quá hắn vẫn gật đầu đáp ứng, nhớ đến việc Hạ Dung không biết phun xương, liền tiện thể nói thêm: "Thế tướng công làm món cá viên cho ngươi được không, cá viên chính là sở trường của ta, chắc ngươi chưa từng ăn qua đâu, ta làm món canh cá viên phỉ thúy* vậy."
Nói là làm, thấy Hạ Dung cũng rất hứng thú với món này, Thẩm Tương Ngôn liền dẫn Hạ Dung cùng theo vào nhà bếp, bất quá Hạ Dung vẫn phải đứng cách xa hắn một chút mới được, Hạ Dung cực kỳ muốn tận mắt nhìn tướng công nấu cơm, lập tức gật đầu đáp ứng.
Đến nhà bếp, Dung thị đã sớm làm xong đồ ăn cho ngày hôm nay, đúng lúc hắn làm xong món canh cá viên là ăn cơm được rồi. Nghĩ như thế, Thẩm Tương Ngôn liền đuổi hết người trong nhà bếp ra ngoài, cũng không cần bọn họ ở lại làm trợ thủ. Hắn đến bể cá trong nhà bếp nhìn một chút, vừa vặn còn nuôi hai con cá thoạt nhìn vô cùng béo tốt tươi ngon.
Sau khi Thẩm Tương Ngôn bắt cá ra rồi xử lý sạch sẽ xong, liền cắt thành hai mảnh, tách các loại xương lớn nhỏ ra, lại lấy dao chậm rãi róc thịt cá xuống. Thẩm Tương Ngôn nhân lúc rảnh rỗi nhìn sang Hạ Dung đang đứng một bên tha thiết mong chờ nhìn mình, cười cười lấy hai quả trứng gà cùng với một cái chén không đưa cho y, để y hỗ trợ đánh trứng.
Hạ Dung đã sớm muốn giúp đỡ, hiện tại có việc để làm, liền hưng phấn nhận lấy chén rồi đánh trứng gà. Thẩm Tương Ngôn bên này thì băm nhỏ thịt cá đã lóc xương, sau đó tìm một vòng xung quanh nhà bếp, cuối cùng tìm được một cái chày cán bột, rồi dùng nó để đánh thịt cá nhão ra.
Một lúc sau Thẩm Tương Ngôn lấy một cái tô lớn, bỏ thịt cá nhão vào trong, đồng thời bỏ thêm gừng băm, nước với muối vào rồi dùng đũa để khuấy. Cuối cùng phân trứng gà Hạ Dung đã đánh xong ra làm hai phần lần lượt bỏ vào, dùng lực khuấy thêm một chút, hỗn hợp thịt cá bằm coi như hoàn thành.
Hạ Dung đứng coi một thời gian đã sớm cảm thấy đói bụng, hai tay Thẩm Tương Ngôn đều dính nước, không thể làm gì khác hơn là dùng miệng hôn hôn mặt của tiểu phu lang, cười nói: "Đói rồi à? Còn phải chờ một chút nữa đó, Dung nhi ăn một ít bánh dừa viên* trước đi." Nói xong liền lấy một đĩa bánh ngọt từ trong lồng hấp bên cạnh ra, nhà bếp vẫn luôn chuẩn bị sẵn điểm tâm cho Hạ Dung, chỉ cần y cảm thấy đói bụng là lúc nào cũng có thể ăn được. Vừa nãy lúc vào nhà bếp hắn mở ra xem thì thấy hôm nay là món bánh dừa viên, hiện tại đúng lúc phát huy tác dụng.
Hạ Dung nhận lấy đĩa bánh dừa viên, bản thân ăn một khối rồi cầm một khối đưa tới bên mép tướng công, sau đó đặt đĩa qua một bên không ăn nữa.
Thẩm Tương Ngôn khó hiểu nhìn y: "Sao không ăn vậy, ngoan, ăn thêm chút nữa đi."
"Ta muốn chừa bụng để ăn đồ ăn do tướng công làm." Nói xong liền đầy mặt ghét bỏ đẩy cái đĩa ra xa hơn, cũng không biết hồi đó ai thích ăn món điểm tâm tinh xảo ngọt ngào này nữa.
"Vậy Dung nhi chịu khó chờ thêm một chút." Nói xong tốc độ tay của Thẩm Tương Ngôn cũng nhanh hơn không ít, châm lửa cho nước trong nồi sôi lên, xắn thịt cá ra tay rồi vo thành từng viên từng viên tròn tròn, cuối cùng bỏ vào trong nồi luộc. Đợi đến khi cá viên chín xong thì bỏ các loại gia vị vào, chờ cá viên nổi lên, hương vị tươi mới bay ra thì bỏ thêm một chút rau thơm cùng hành thái.
Thẩm Tương Ngôn suy nghĩ một chút, khẩu vị gần đây của Hạ Dung trở nên nặng hơn rất nhiều, vừa thích cay vừa thích chua, cho nên hắn cũng bỏ dấm chua với ớt vào trong canh nhiều hơn bình thường một chút.
Người ta thường nói thích ăn chua cay thì sẽ là nữ, dựa trên khẩu vị thích ăn chua ăn cay của Hạ Dung thì hắn cũng phần nào đoán được trong bụng y đang mang nam hài hay nữ hài. Thẩm Tương Ngôn buồn cười lắc đầu một cái, vứt hết mấy ý nghĩa linh ta linh tinh này ra khỏi đầu, dù là nam hay nữ thì hắn đều thích hết, bây giờ quan tâm đó là nam hay nữ để làm chi, đúng là bậy bạ mà.
Hạ Dung lén lút cầm muỗng nhỏ đứng một bên chờ, thấy canh đã nấu xong cũng không sợ nóng mà tiến lên muốn nếm thử. Thẩm Tương Ngôn bóp bóp mũi Hạ Dung, nhận lấy cái muỗng trong tay y, tự mình múc một muỗng canh cá viên thổi nguội rồi mới đưa đến bên mép Hạ Dung. Hạ Dung cũng biết bộ dạng gấp gáp của mình giống hệt như một kẻ tham ăn, lại đưa tay sờ sờ bụng, hiện tại y phải ăn cho hai người mà, sức ăn lớn lắm đó.
Hạ Dung hớp một miếng trên cái muỗng do Thẩm Tương Ngôn đưa tới, canh cá sau khi nêm nếm tỉ mỉ, hương vị cực kỳ ngon, cá viên tròn tròn kia cũng giòn dai vô cùng, Hạ Dung ăn xong một muỗng liền cố ý chớp chớp mắt ra hiệu cho Thẩm Tương Ngôn rằng y muốn ăn thêm.
"Được rồi, để người bày lên bàn nữa, còn có vài món nhà bếp đã làm sẵn đây, chúng ta ngồi vào bàn rồi hẵng ăn tiếp." Thẩm Tương Ngôn sờ sờ đầu nhỏ của Hạ Dung, chắc y đói bụng lắm rồi, cũng đúng, hơn một tháng không được ăn ngon, thân là người đang mang thai, hiện tại ăn được mới tốt.
Bữa này Hạ Dung ăn vô cùng vui vẻ, tất cả cá viên bên trong tô canh cá viên lớn do Thẩm Tương Ngôn nấu kia đều để dành cho y ăn. Sau khi ăn xong Thẩm Tương Ngôn nắm tay Hạ Dung tản bộ trong sân, nhìn cái bụng phình ra do ăn no của y, Thẩm Tương Ngôn cười càng ôn nhu, ai không biết còn tưởng đây là đang mang thai, kỳ thật chẳng qua là ăn no thôi.
Hai người đi hai vòng quanh sân xong mới trở về phòng, cái này là kinh nghiệm hắn từng xem qua ở kiếp trước, cộng thêm lời khuyên của Lý đại phu, dựng phu vẫn cần phải vận động một chút, đi vài vòng cũng được, nếu có thể tiếp tục sau khi Hạ Dung sinh xong thì càng có lợi. Thẩm Tương Ngôn bồi Hạ Dung đi xong rồi đưa y về phòng nghỉ, mình thì trở về thư phòng.
Hôm nay hắn thấy Hạ Dung ăn nhiều, nên tâm tình cũng tốt hơn hẳn. Hiện tại ngồi trong thư phòng nghe thuộc hạ báo cáo thì tâm tình càng tốt hơn. Hóa ra là người do hắn xếp vào trong Hạ gia hồi báo rằng, cuộc sống của Hạ Qúy ở Trương gia sau khi xuất giá cũng không quá tốt, Trương Ninh Vũ sớm đã có nhiều phòng thiếp thất, còn đặc biệt sủng một vài người. Hạ Qúy vốn không muốn gả cho Trương Ninh Vũ, gả đi rồi thấy gia cảnh của gã như vậy thì liền liều mạng đại náo mấy hồi.
Lúc hai lão Trương gia nghe nhi tử nói muốn cưới cô nương Hạ gia, tuy danh tiếng có chút bẩn, nhưng nhi tử cũng nói thêm ngoại nam mà nữ nhi Hạ gia hẹn gặp riêng là mình, hai lão vừa nghe xong, chưa kể với xuất thân của Hạ phu nhân, nữ nhi của bà chắc chắn sẽ không tệ, cứ như vậy mà đồng ý hôn sự này.
Ai ngờ Hạ Qúy vừa vào cửa Trương gia, yên phận được hai ngày rồi bắt đầu đại náo lung tung, dù là bà bà công công tốt cỡ nào cũng không chấp nhận được một người con dâu như thế. Hơn nữa Trương Ninh Vũ cưới cô ta chủ yếu là do đánh cược với đám hồ bằng cẩu hữu, ngay sau khi định thân thì lập tức hối hận, chỉ có điều cưỡi hổ khó xuống, lúc đấy gã mới miễn cưỡng cưới người vào nhà. Hạ Qúy đã như vậy, còn mất đi sự chống đỡ của hai lão Trương gia, cuộc sống cũng càng ngày càng khổ sở hơn.
Hạ Qúy thấy mình nháo chuyện xong lại không có tác dụng gì, liền bắt đầu chạy trở về nhà, khiến cho Hạ phu nhân đau đầu không thôi, bà có thể giúp một tay nhưng với điều kiện Hạ Qúy phải nghe lời bà, mà nó thì đúng là loại bùn nhão không trát được tường, chưa tới hai ngày Hạ phu nhân đã bị chọc tức đến ngã bệnh.
Ở Hạ gia, Hạ phu nhân vừa ngã bệnh, thiếp thất của Hạ lão gia liền có tin mang thai, chuyện này khiến cho Hạ lão gia sướng đến phát rồ, nhiều năm qua Hạ lão gia vẫn luôn ngóng trông có được một đứa con trai để dưỡng lão với đưa tang cho lão. Hiện tại bụng người thiếp này của lão không chịu thua kém, lập tức cả người cũng quý giá theo. Hạ phu nhân dù thế nào cũng không ngờ rằng, mình chỉ bị bệnh một lần, người thiếp thoạt nhìn vẫn luôn thành thật cùng không lanh lợi lại mang thai, chuyện này khiến cho Hạ phu nhân càng bị đả kích.
Thẩm Tương Ngôn nghe hạ nhân báo cáo, nghĩ đến chuyện Hạ lão gia nhiều năm qua chỉ có một song nhi cùng một đứa con gái, trong này khẳng định không thể thiếu công lao của Hạ phu nhân. Từ xưa tới nay, chuyện xấu xa ở hậu viện nhiều không kể xiết, cái này cũng là một trong những nguyên nhân hắn chỉ muốn có một mình Dung nhi ở bên cạnh.
Hết chương 41*Canh cá viên phỉ thúy*Bánh dừa viên (椰蓉球/gia dung cầu)