*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Arisassan
Lúc Thẩm Tương Ngôn tỉnh lại, Hạ Dung vẫn chôn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong ngực hắn mà ngủ. Lấy tay sờ sờ vành tai nộn thịt của Hạ Dung, Thẩm Tương Ngôn không nhịn được cong khoé miệng, nơi này nào còn dấu vết tối hôm qua hắn để lại chứ.
Ôm lấy thân thể bé nhỏ mềm mại của Hạ Dung, Thẩm Tương Ngôn lưu luyến hưởng thụ cảm giác ấm áp lúc sáng sớm. Một phút sau, Thẩm Tương Ngôn cũng không định đánh thức Hạ Dung, thành thục cầm gối của mình nhét vào trong lòng Hạ Dung thay thế vị trí của hắn, động tác thành thục kia vừa nhìn liền biết đây không phải lần đầu tiên hắn làm vậy. Có thể do trên gối có lưu lại hương vị của hắn, cho nên Hạ Dung chỉ cọ cọ cái gối kia một chút rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.
Chỗ này phải nói một chút, gối nhà bọn họ giống với cái gối đời trước hắn đã gối quen, bên trong có nhét đậu xanh, hoa cúc dại cùng thảo quyết minh*, còn dùng vải gấm thượng đẳng làm áo gối, nằm lên mềm cứng vừa đủ, vô cùng thoải mái. Hơn nữa nằm lên hỗn hợp thuốc này còn có tác dụng giúp người thanh tân giải độc tỉnh táo, lúc hắn mới xuyên qua đây, cũng do nguyên nhân gối nên mấy ngày liền không ngủ ngon được. Bởi vậy trước khi Hạ Dung gả đến, hắn không nhịn được mà sớm đổi hết gối trong nhà thành loại gối hắn quen nằm này.
Thẩm Tương Ngôn sợ đánh thức Hạ Dung đang ngủ say, không hề gọi người đến hầu hạ mà tự mình chỉnh trang thật tốt, chuẩn bị đến nhà bếp nhìn xem. Tối hôm qua tuy hắn lo cho thân thể của Hạ Dung, chỉ ăn no phân nửa, nhưng thật sự đã bắt nạt người ta khá là mãnh liệt, không những dùng thắt lưng che mắt Dung nhi, còn bảo y ngồi lên mình, khụ khụ, sáng sớm nghĩ đến mấy chuyện này, càng nghĩ càng cảm thấy thân thể nóng đến hoảng loạn. Thân thể của hắn hiện tại hoàn toàn đang trong thời kỳ trẻ tuổi nhiệt huyết, Thẩm Tương Ngôn sờ sờ mũi, dứt bỏ tất cả hình ảnh không dành cho trẻ con trong đầu đi, không thể tiếp tục nghĩ về nó được. Hắn vẫn nên tới nhà bếp lượn một vòng xem có gì để cầm về lấy lòng Hạ Dung không đã, bằng không đợi đến khi Hạ Dung nhớ lại chuyện tối hôm qua thì chắc chắn sẽ nổi nóng lên mất.
Đến lúc Thẩm Tương Ngôn bưng đồ ăn trở lại, liền trông thấy dáng ngủ của Hạ Dung y hệt như một chú mèo con, tấm chăn nguyên bản đắp vô cùng đàng hoàng hiện tại chỉ còn một góc nhỏ khoác lên eo, đôi chân nhỏ dài đạp loạn, một tay ôm cái gối buổi sáng hắn nhét cho, một tay khác duỗi thật xa ra ngoài tựa như đang tìm cái gì đó. Không chỉ thế, cái đầu bông xù kia cũng vùi hẳn vào trong gối, thứ khiến Thẩm Tương Ngôn mừng thầm là, có thể do bản năng, Hạ Dung tốt xấu còn biết che chở bụng mình, không để bụng bị áp xuống.
Thẩm Tương Ngôn nhìn dáng vẻ này của y mà không khỏi bật cười, bắt đầu cứu cái đầu nhỏ đang chôn trong gối ra, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé ngủ đến đỏ bừng của Hạ Dung một cái, cũng không biết bé con này ngủ như thế nào, trước khi hắn rời đi rõ ràng còn rất bình thường. Đột nhiên hắn cảm thấy đáng tiếc rằng thời đại này không có máy ảnh, không thể chụp lại cảnh này được, bằng không đợi đến khi Hạ Dung tỉnh lại mà đưa cho y xem thì chắc chắn sẽ rất thú vị.
Hạ Dung còn đang nằm mơ, mơ mình vẫn đang ở thôn trang ngoại ô cùng Thẩm Tương Ngôn, tướng công dẫn y đi câu rất nhiều cá lớn, sau đó còn tự tay nướng cá cho y ăn. Vốn mọi chuyện đang rất tốt, mắt thấy cá đều chín hết rồi, hương vị hấp dẫn kia bắt đầu xông vào mũi, con sâu thèm ăn trong Hạ Dung đều bị mùi vị của cá nướng câu lên, vậy mà tướng công vẫn chưa đưa cá nướng chín cho y ăn nữa.
Thấy Hạ Dung muốn, hắn còn dùng cá kia để đùa y nhiều lần, mỗi khi y đưa tay ra định nhận lấy cá nướng liền cướp đi trước một bước, chọc cho Hạ Dung giận đến mức phải ngước mắt nhìn, lần cuối cùng sắp đoạt được cá từ trong tay tướng công thì lại cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, sau đó y mở mắt ra liền trông thấy khuôn mặt cười của tướng công, nụ cười giống hệt như người bắt nạt y trong mộng.
Hạ Dung vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ trong mộng, nhìn thấy tướng công cười "tà ác" như thế liền nhớ lại tướng công trong mộng dù làm gì cũng không chịu đưa cá cho y kia, tuy mơ hồ cũng biết đó chỉ là một giấc mộng, không hề có thật, nhưng vẫn càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, không nhịn được duỗi hai tay ra đòi Thẩm Tương Ngôn ôm mình.
Tiểu phu lang vừa tỉnh lại liền đòi ôm một cái, Thẩm Tương Ngôn sao có thể không đồng ý được. Chỉ có điều bộ dáng tựa như đã chịu oan ức gì lớn lắm này vẫn doạ hắn một chút, chẳng lẽ là gặp ác mộng? Nghĩ đến đây, Thẩm Tương Ngôn vội cúi người, để Hạ Dung vòng hai tay lên cổ hắn, một tay nâng mông y, một tay đỡ eo y, cứ như vậy xem người như hài tử mà bế.
"Sao thế, Dung nhi ngoan, gặp ác mộng à? Không sợ nha không sợ nha, có tướng công ở đây rồi." Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung cứ đặt cằm trên vai mình nửa ngày cũng không nói, cho rằng đúng là đã mơ thấy cái gì đó không tốt, vội dùng phương pháp dỗ hài tử một bên vỗ lưng, một bên mở miệng dỗ dành.
Hạ Dung quả thật là như vậy, người đối xử không tốt với y trong mộng chính là Thẩm Tương Ngôn, cho nên nghe xong lời dỗ dành như thế liền ấm ức hơn nữa. Hạ Dung vừa dùng tay nhỏ đấm đấm lưng Hạ Dung, vừa lên tiếng cáo trạng: "Tướng công hư, tướng công xấu lắm."
Lực tay của Hạ Dung có thể có bao nhiêu chứ, đấm lên người hắn chẳng khác gì gãi ngứa cả. Lời nói từ miệng của Hạ Dung càng khiến cho Thẩm Tương Ngôn khó hiểu hơn, bất quá trong lòng hắn Hạ Dung nói cái gì cũng đúng, huống chi hiện tại Hạ Dung đang mang thai, nói cái gì thì chính là cái đó. Không phải bảo hắn hư sao, Thẩm Tương Ngôn cũng không cãi lại, vội vàng gật đầu đáp: "Đúng, đúng, tướng công ta xấu nhất, Dung nhi nói cho ta nghe một chút đi, tướng công rốt cuộc xấu chỗ nào vậy."
"Tướng công không cho ta ăn cá nướng, rõ ràng là nướng cho Dung nhi mà." Hạ Dung thấy tướng công hỏi, vội vàng nói hết uỷ khuất trong mộng của mình ra: "Mỗi lần Dung nhi muốn đưa tay ra lấy, ngươi lại không chịu cho, tướng công chỉ biết bắt nạt Dung nhi thôi."
Nháo cả nửa ngày, hoá ra là do hắn trong mộng bắt nạt người ta, Thẩm Tương Ngôn dở khóc dở cười ôm Hạ Dung đến cạnh bàn ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí một mà bồi tội nói: "Ừ ừ, là tướng công xấu, vậy tướng công bồi tội cho ngươi được không? Chúng ta ăn một ít cháo cá trước đi, tối nay tướng công sẽ nướng cá cho ngươi ăn nhé?" Cũng may sáng sớm Dung thị chuẩn bị cháo cá cho Hạ Dung, bằng không hiện tại hắn thật sự không biết ứng đối như thế nào.
Hạ Dung biết bản thân cố tình gây sự, cũng không tiếp tục làm khó tướng công nữa, thế nhưng y cũng không thể thừa nhận mình hồ đồ được, nên đành phải cố ý nghiêm mặt, làm bộ miễn miễn cưỡng cưỡng nói: "Vậy thì tốt, cháo cá cũng được, bất quá ta muốn tướng công đút cho ta."
"Được rồi, được rồi, tiểu tổ tông của ta, sắp làm cha rồi còn muốn tướng công đút nữa." Thẩm Tương Ngôn ngoài miệng nói như vậy, trên tay vẫn xoay người trong ngực lại, để y ngồi dựa lưng vào lồng ngực mình, cầm chén trên bàn lên múc từng muỗng từng muỗng thổi nguội rồi đút cho y ăn.
Hạ Dung bĩu môi, cực kỳ nghiêm túc nói: "Không phải do tướng công sủng ta quá mức sao, thế nên ta mới bị chiều hư đó." Bình thường y cũng không như vậy, không biết tại sao mà sau khi mang thai lại không khống chế được tính tình của mình, vốn không nên xem giấc mộng là thật, thế nhưng y vẫn cảm thấy cực kỳ oan ức. Chính bản thân y cũng cảm thấy bản thân bị chiều hư, loại hành động thị sủng mà kiêu này nếu ở hai năm trước thì y nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
"Là ta tình nguyện như vậy, phu lang của ta ta không sủng thì ai sủng đây? Sủng đến vô pháp vô thiên càng tốt, sủng đến khi chỉ có tướng công chịu được ngươi mới thôi." Thẩm Tương Ngôn ngoài miệng nói như thế, trên tay cũng không ngừng lại, nhanh chóng múc một muỗng cháo thổi thổi rồi đưa tới bên mép Hạ Dung. Thấy Hạ Dung nghe được hai câu này của hắn thì vàng mắt ửng đỏ cả lên, vội vàng cười trêu nói: "Dung nhi đừng rơi nước mắt chứ, lỡ mà nước mắt rơi vào trong chén cháo, bảo bảo trong bụng biết chuyện sẽ cười ngươi mất."
Lúc trước Lý đại phu đã nói với hắn, tâm trạng của người mang thai khó tránh khỏi nắng mưa thất thường, cho nên Hạ Dung có nổi giận cách mấy thì hắn cũng không cảm thấy không tốt chỗ nào cả, hơn nữa những lời này đều là lời nói thật lòng của hắn, hắn chỉ muốn sủng Hạ Dung, không muốn Hạ Dung bị uỷ khuất, dù là do chính hắn gây ra cũng không được.
Tất cả cảm động vừa nãy nhanh chóng tan thành mây khói, Hạ Dung nuốt cháo trong miệng xuống, không phục nói: "Ai rơi nước mắt chứ, ta mới không có đâu."
Thẩm Tương Ngôn ôm đại bảo bối vào trong lồng ngực, vui vẻ cười: "Ừ ừ, Dung nhi không có." Hạ Dung mặt dày gật đầu phụ hoạ theo, y vốn không có mà.
————————
Thẩm Tương Ngôn dỗ dành Hạ Dung ăn điểm tâm xong, liền đến Hương Tự Lai tìm Thẩm An. Chuyện điều tra thì có thể giao cho Trần Tài cùng Phùng Cần, nhưng chuyện bên trong cửa hàng vẫn phải bàn bạc với Thẩm An. Nếu muốn gây phiền phức cho Hương Tự Lai của hắn, khỏi cần nhìn cũng biết chỉ có một vài phương pháp kia, mà cách ứng đối của tất cả các loại phương pháp đó đều là đầu tiên phải đảm bảo nội bộ cửa hàng vững như thành đồng vách sắt, không gặp sự cố nào mới được.
May là hắn sớm dự kiến trước, dù là cửa hàng chính ở trấn Phù Dung hay những chi nhánh phân phối ở các địa phương khác, chỉ cần là nơi trọng yếu thì người quản lý đều là người do hắn mua, văn khế bán thân nằm hết trong tay hắn, lòng trung thành của đám người kia tất nhiên không cần phải nói. Còn những người thuê đến làm việc vặt với làm tiểu tư chào khách kia, chỉ cần chú ý nhiều hơn một chút, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề lớn nào.
Thẩm Tương Ngôn cùng Thẩm An đóng kín cửa trao đổi bàn bạc với nhau đến giữa trưa, mới xác định xong những nơi cần phải chú ý. Còn bên chỗ Châu Nguyệt Hiên, Lý gia cũng không phải là người ăn chay, có hắn nhắc nhở, Lý Đông Thăng khó mà chịu thiệt. Hiện tại hắn không sợ đối phương không ra tay, chỉ mong lúc đối phương ra tay thì lộ ra một chút nhược điểm để có thể phản công mới được.
Lúc Thẩm Tương Ngôn rời khỏi Hương Tự Lai, lập tức nghe thấy một tin tức vô cùng quan trọng, rằng Vinh thân vương đương triều vừa phụng chỉ đi tuần tra khắp nơi. Vinh thân vương này là đệ đệ ruột của hoàng đế mới đăng cơ, nghe nói trước khi đăng cơ, tình cảm giữa tân hoàng với Vinh thân vương vô cùng tốt, mà lần này tân hoàng có thể thuận lợi đăng cơ cũng có một phần công lao của vị thân vương kia.
Là giao điểm giữa các thương lộ ở phía Bắc, trấn Phù Dung từ xưa đến nay luôn là một trong số những địa phương cần phải đến của quan chức tuần tra, lần này nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Vinh thân vương cũng sẽ giá lâm trấn Phù Dung. Chỉ là không biết Vương gia sẽ đến lúc nào, với không rõ Vinh thân vương lúc đến định giả trang hay dùng thân phận thật thôi.
Dân chúng đều cảm thấy vô cùng hứng thú với mấy tin bát quái liên quan đến hoàng gia này, dọc đường dù Thẩm Tương Ngôn không chủ động hỏi thăm, nhưng hắn vẫn nghe biết được bảy tám phần. Thẩm Tương Ngôn chủ yếu muốn nghe chơi một chút thôi, trở về có thể nói chuyện phiếm với Hạ Dung một ít, căn bản không hề cho rằng người như Vinh thân vương có thể dính dáng đến mình. Cho nên lúc tiến vào chính phòng, thấy Hạ Dung cư nhiên đang thêu hầu bao cho hắn, Thẩm Tương Ngôn lập tức quên hết những tin tức vừa nghe được bên đường.
Hết chương 47*Thảo quyết minh/quyết minh tử (决明子): hạt quả phơi khô của cây quyết minh