Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang

Chương 54



Edit: Arisassan

Lúc Thẩm Tương Ngôn dẫn Tần Việt chạy đến tiền viện, Vinh thân vương đang trao đổi cái gì đó với hộ vệ bên cạnh, nhìn bộ dáng quả thực là chuẩn bị đi. Bởi vì hiện tại bên người Vinh thân vương ngoại trừ bốn tên hộ vệ nhìn thấy hôm qua, cách đó không xa còn có thêm hai đội hộ vệ xuất hiện, nhìn là biết lúc trước những người này đều cố ý ẩn mình, bây giờ thân phận của Vương gia đã bại lộ, những người này đương nhiên cũng theo đó mà lộ diện.

"Đại ca, sao không ở lại thêm vài ngày nữa, nhanh như vậy đã định đi rồi?" Do lúc đến có hơi gấp gáp, Thẩm Tương Ngôn thở hổn hển hai cái xong mới lên tiếng hỏi. Vốn hắn tưởng rằng có thể ở chung với Chu Thành thêm mấy ngày nữa, không ngờ đối phương lại muốn rời đi sớm như vậy.

Chu Thành trông thấy Thẩm Tương Ngôn đã đến, liền vỗ vỗ vai hắn, cười to hai tiếng rồi mới nói: "Ngôn đệ, trên người đại ca còn có nhiệm vụ do hoàng huynh giao cho, hoàng mệnh khó làm. Nếu ngươi ở nơi này không có chuyện gì, ta cũng không ở lại lâu thêm nữa. Ai, ngươi tiểu tử này dù khuyên thế nào cũng không chịu chuyển đến kinh thành, nếu không thì hai huynh đệ chúng ta sẽ có thể thường xuyên gặp mặt rồi."

Ở tiệc rượu tối hôm qua Chu Thành đã đề cập đến chuyện này mấy lần, đều bị hắn khước từ hết. Hiện tại mặc dù hắn là người có tước vị, nhưng loại địa phương như kinh thành kia thì một tên quan tầm thường thôi cũng có quyền thế hơn hắn gấp mấy lần, hắn lại không có dã tâm quyền khuynh triều chính gì cả, chỉ muốn sống một cuộc sống ấm áp bên phu lang cùng hài tử. Huống chi hắn và Dung nhi cũng đã quen với cuộc sống ở trấn Phù Dung, nếu đến kinh thành thì không chỉ có hắn không thích ứng, mà Dung nhi chắc chắn sẽ không quá thoải mái.

"Đại ca cũng không phải không hiểu ta, ta nha, vừa nghĩ tới chuyện đến kinh thành liền thấy gò bó vô cùng. Bây giờ đại ca ngươi giúp ta cầu một tước vị, ta với phu lang hài tử ở đây không ai dám bắt nạt hết, cực kỳ tự tại, có khi còn tốt hơn nhiều so với việc đến kinh thành sinh sống."

Chu Thành suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, bản thân y được sinh ra và lớn lên ở cái địa phương ăn tươi nuốt sống kia, sao có thể không biết nơi đó dù mặt ngoài phong quang, kỳ thực nội bộ lại vô cùng hung hiểm, cũng không tiếp tục khuyên nhiều, suy nghĩ một chút vẫn không cam lòng mà nói: "Vậy sau này rảnh rỗi nhớ cùng em dâu tới kinh thành làm khách đó, đến lúc đó đại ca ta làm chủ, chúng ta không say không ngừng, ngươi cũng đừng có từ chối chuyện này nha."

Thấy Thẩm Tương Ngôn gật đầu đáp lại, lúc này Chu Thành mới cười nói: "Cứ như thế nhé, Ngôn đệ lần sau gặp lại." Nói xong liền ra hiệu cho hộ vệ chuẩn bị rời đi.

Thẩm Tương Ngôn lúc này mới nhớ đến chuyện phong thư, vội vàng kéo người lại nói: "Đại ca, tiểu đệ có một phong thư muốn đưa cho ngươi, sau khi trở về ngươi đừng quên mở ra xem đó."

Chu Thành nhận lấy phong thư, mặc dù có chút không hiểu, nhưng cũng không nói gì mà cất vào. Thẩm Tương Ngôn nhìn bóng lưng của đội người Chu Thành đi xa, không khỏi cảm thán một tiếng trong lòng, hiện tại coi như đã thật sự rời đi rồi.

Thẩm Tương Ngôn quay người định về xem Hạ Dung tỉnh chưa thì bị đám người đứng sau lưng doạ sợ hết cả hồn, chỉ thấy tất cả hạ nhân trong nhà đều từng người một quỳ trên mặt đất, giọng nói khó nén kích động mà dập đầu hành lễ với hắn: "Nô tài thỉnh an Hầu gia."

Thẩm Tương Ngôn nhìn đám người Trần Tài, Phùng Cần, Tần Việt, Hà Hân này, muốn nói không được, không nói cũng không xong, cuối cùng chỉ phì cười nói: "Nhìn các ngươi kìa, mau đứng dậy đi, thế này thì ai đi hầu chính quân đây?" Cũng đừng chỉ lo hống hắn vui vẻ, Hạ Dung bên kia không có ai chiếu cố thì sao.

Mọi người lúc này mới cười đùa đứng dậy, Hà Hân che miệng cười trả lời: "Hầu gia yên tâm, Hà Miêu cùng vài tiểu nha đầu đều ở lại chỗ chính quân, cả nhà cũng vì ngài đã trở thành Hầu gia mà vui thay mà, sau này đám hạ nhân chúng ta ra đường cũng có thể dính tí ánh sáng nữa."

Bọn hạ nhân xung quanh nghe Hà Hân nói ra lời này liền nhao nhao đáp lại, vốn bởi vì hai vị chủ nhân Thẩm gia đều là những chủ nhân dễ tính hiếm thấy, nên trấn Phù Dung có rất nhiều người hâm mộ bọn họ được vào làm người hầu trong Thẩm trạch. Lúc này bọn họ lại lắc mình biến hoá thành hạ nhân quý phủ Hầu gia, đám người kia chắc chắn sẽ ghen tị chết, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy đây là phúc lớn trời cho.

Sau khi Thẩm Tương Ngôn cho mọi người lui xuống, liền dẫn theo Hà Hân đi đến Hải Đường Viện. Trên đường đột nhiên nhớ tới chủ nhân có được tước vị lẽ ra nên thưởng bạc, vừa nhắc tới chuyện này với Hà Hân, Hà Hân liền đáp: "Nô tỳ đại diện cho những người khác cảm ơn Hầu gia đã quan tâm, bất quá chính quân hôm qua đã giao phó cho nô tỳ rồi, trước hôm nay mọi người đã lĩnh xong bạc thưởng." Thẩm Tương Ngôn nghe xong cũng không giận, trái lại còn cảm thấy vô cùng tự hào, đây là phu lang do một tay hắn dạy dỗ đó, xử lý việc nhà càng ngày càng thoả đáng mà.

Đợi đến khi Thẩm Tương Ngôn trở về Hải Đường Viện, Hạ Dung đã tỉnh giấc, Hà Miêu đang đứng bên cạnh hầu hạ y rửa mặt. Thẩm Tương Ngôn tiện tay thay thế vị trí của Hà Miêu, cầm lấy khăn ướt cẩn thận lau mặt cho Hạ Dung. Hạ Dung cũng một bộ tập mãi thành quen, ngoan ngoãn ngồi để tướng công giúp mình xử lý: "Vương gia đi rồi sao?" Vừa nãy lúc tỉnh lại, y liền nghe Hà Miêu nhắc tới chuyện này, cũng hơi kinh ngạc khi Vương gia đi vội như thế.

"Ừ, Vương gia còn có hoàng mệnh trên người, đương nhiên không thể ở lâu. Được rồi, Dung nhi chúng ta không nói về y nữa, tướng công định mua toà nhà sát vách kia về, đả thông tường hai nhà rồi xây một cái hoa viên cho ngươi, ngươi thấy sao?" Tuy Chu Thành người này không tồi, nhưng Thẩm Tương Ngôn nghe Hạ Dung nhắc đến nam nhân khác vẫn cảm thấy không thoải mái, Dung nhi là của một mình hắn, sao có thể sáng sớm tỉnh lại câu đầu tiên lại hỏi về nam nhân khác chứ, cái này không được.

Hạ Dung quả nhiên bị lời của hắn thành công dời đi lực chú ý, nhớ tới tứ hợp viện sát vách kia, y liền kéo tay Thẩm Tương Ngôn, hơi sốt sắng nói: "Dung nhi không cần hoa viên gì đâu. Toà nhà chúng ta đang ở đã đủ lớn rồi, mua thêm toà nhà kia làm gì chứ?" Kỳ thực trước đây khi y cùng phu quân ở trong toà nhà nhị tiến không quá lớn, y cũng cảm thấy vô cùng thoả mãn rồi. Sau đó chuyển sang toà nhà này xong vẫn cảm thấy nó khá lớn, dù sao trong nhà chỉ có hai người là phu quân và y, Hạ Dung thật sự không nghĩ tới chuyện xây thêm.

Thẩm Tương Ngôn sờ sờ đầu Hạ Dung, cười nói: "Dung nhi, tiểu tử trong bụng ngươi sắp ra đời rồi, đến lúc đó nếu là tiểu song nhi hoặc tiểu cô nương, có một cái hậu hoa viên sẽ khiến nó vô cùng vui vẻ, huống chi nhà chúng ta hiện tại chính là Hầu phủ, xây dựng thêm một chút cũng là lẽ thường." Hắn kiếm tiền không phải để cho phu lang cùng hài tử có thể có một cuộc sống thoải mái sao, nếu không phải trước đây hắn chỉ là một thương nhân bình thường, sợ phô trương quá mức sẽ rước ấy hậu hoạn, hắn hận không thể trang trí cho toà nhà này tinh xảo hết mức có thể.

Hạ Dung xưa nay đều mang tư tưởng phu quân nói gì chính là cái đó, huống chi từ trước đến nay, mỗi một quyết định của phu quân luôn vì muốn tốt cho y, đành mơ mơ màng màng gật đầu đáp lại. Do vốn không biết tiểu tử trong bụng sẽ là gì, Thẩm Tương Ngôn cũng không hề nghĩ nhiều đến thế, xây hoa viên hoàn toàn là vì đại đa số thời gian Hạ Dung chỉ ở nhà, Thẩm Tương Ngôn sợ Hạ Dung ở nhà quá buồn chán nên mới quyết định như thế.

Chuyện hôm qua Vinh thân vương tự mình tuyên đọc thánh chỉ, phong Thẩm Tương Ngôn làm An Khang Hầu, trong một buổi tối đã truyền khắp toàn bộ trấn Phù Dung. Những nhà thường ngày có quan hệ tốt với Thẩm Tương Ngôn như Lý gia, Lục gia, Cố gia đều cảm thấy cao hứng cho Thẩm Tương Ngôn, từ sớm liền chuẩn bị lễ vật rồi sai người hôm nay đưa tới Thẩm gia.

Những nhà có quan hệ làm ăn với hắn lẫn Hương Tự Lai cũng biết tin từ rất sớm, sợ bị người khác hạ thấp, liền sớm bàn giao cho người trong nhà chuẩn bị lễ vật. Đương nhiên còn có những người mặt ngoài thì ra vẻ chúc phúc cho Thẩm Tương Ngôn, kỳ thực trong lòng lại vô cùng ghen ghét, tựa như Hạ Quý cùng Diệp Trăn, thế nhưng họ cũng không thể không noi theo người khác mà tặng lễ cho Thẩm gia, nếu không thì sẽ bị xem là đang tỏ vẻ bất mãn với ý chỉ của hoàng đế. Cuối cùng còn có loại người như Đào Chi, mặc dù biết tin, trong lòng có không cam đến mấy, bản thân cũng không hề có tư cách để tặng lễ vật.

Nói chung không quản là hạng người gì, từ sau khi Vương gia rời đi, hạ nhân ở phủ An Khang Hầu cuối cùng cũng biết được cảm giác thu lễ thu tới tay rút gân là cái gì. Đúng thế, hai ngày này Thẩm trạch chính thức được đổi thành phủ An Khang Hầu, toà nhà sát vách cũng bị Thẩm Tương Ngôn phái người thuận lợi mua lại, người ở quan nha thấy hạ nhân phủ An Khang Hầu đến mua nhà, không nói hai lời, vừa nhận tiền liền giao khế đất, tốc độ kia quả thật không ai sánh kịp.

————————————

Vinh thân vương một đường vội vàng đi đến địa điểm tiếp theo, mãi đến khi đến được chỗ dừng chân mới lấy ra phong thư Thẩm Tương Ngôn viết cho y, mở thư ra liền trông thấy một tờ giấy ghi phương pháp chế gương. Vinh thân vương đọc phương pháp kia một lần, trong lòng có hơi kinh ngạc một chút, đặt tờ phương pháp kia xuống rồi mới tiếp tục xem nội dung bức thư của Thẩm Tương Ngôn.

Hoá ra Thẩm Tương Ngôn tuy giao phương pháp chế gương này ra, nhưng cũng biết rõ đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội, liền viết thư giải thích rõ ngọn nguồn của chế phương này. Nói là phụ thân quá cố lúc xuôi nam chọn mua hương liệu ngẫu nhiên có được, bản thân sau khi tiếp nhận vẫn luôn hữu tâm vô lực, dù có ý muốn làm sinh ý về gương nhưng cũng chưa chắc giữ được. Cơ mà chế phương này cứ ở yên trên tay hắn như thế thì thực sự quá đáng tiếc, lúc này mới nghĩ đến việc giao chế phương cho y, coi như là lễ vật ra mắt đệ đệ tặng cho đại ca.

Chu Thành nắm chặt chế phương trong tay, sau nửa ngày mới thở dài nói: "Ngôn đệ quả nhiên đáng giá để bản vương kết giao mà." Sao y có thể không biết giá trị của chế phương này chứ, đây chính là tiền đề của một mối buôn bán lợi nhuận kếch xù, chỉ cần làm tốt, sầu não mà chuyện quốc khố mang tới cho hoàng huynh cũng có thể giảm bớt được chút ít.

Việc này cũng không thể chiếm tiện nghi của Ngôn đệ được, Chu Thành suy nghĩ một chút rồi bảo hộ vệ mang giấy bút tới, đề bút viết một phong thư hồi âm. Trong thư y làm chủ phân hai phần lợi nhuận cho Thẩm Tương Ngôn, tám phần còn lại thì góp cho quốc khố, sợ Thẩm Tương Ngôn từ chối không nhận, y còn viết rất nhiều lý do khuyên hắn nhận lấy.

Lúc Thẩm Tương Ngôn nhận được phong thư này thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, vốn hắn có tiểu tâm tư của bản thân, muốn cho không Vinh thân vương một món này. Kết quả y lại xem hắn là người tốt, vô duyên vô cớ có thêm hai phần lợi nhuận. Bất quá việc đã đến nước này, Thẩm Tương Ngôn cũng chỉ có thể rộng lượng nhận lấy hai phần lợi nhuận vô duyên vô cớ sinh ra này.

Khí trời càng ngày càng nóng, Hạ Dung vốn không sợ nóng cho lắm, nhưng có lẽ do hoài thai, cho nên mùa hè năm nay lại cực kỳ sợ nóng. Băng trong phủ An Khang Hầu tất nhiên không hề thiếu, nhưng Thẩm Tương Ngôn sợ thân thể Hạ Dung không chịu được, cũng không dám cho y dùng quá nhiều băng, bụng Hạ Dung hiện tại đã bảy tháng, là lúc cần phải cẩn thận nhất.

Ngày sinh của Cố Thần tính ra còn có gần nửa tháng nữa, Hạ Dung từ sớm đã đưa bà đỡ ở quý phủ qua, nói tới bà đỡ, Hạ Dung liền không nhịn được mà oán thầm. Lúc bụng y được năm, sáu tháng, phu quân bắt đầu phái người bỏ một số tiền lớn ra mời bà đỡ về, cho tới bây giờ bụng y bảy tháng, bà đỡ trong nhà đã có tận năm người, nếu không phải y cực lực khuyên bảo đến khi hắn bỏ qua mới thôi, bộ dáng điên cuồng kia của phu quân tựa như hận không thể mời hết tất cả bà đỡ ở trấn Phù Dung về.

Bởi vì khí trời quá nóng, hiện tại Hạ Dung đang hóng mát trong hoa viên, Thẩm Tương Ngôn cố ý xây sửa cho y một rừng trúc không khác lắm so với cái ở trong sơn trang, chỉ tiếc chỗ này không có ôn tuyền. Bất quá cũng nhờ có mảnh rừng trúc này, bằng không thể chất sợ nóng hiện tại của Hạ Dung chắc chắn sẽ vô cùng thảm hại.

Thẩm Tương Ngôn vừa về liền trông thấy Hạ Dung nằm trên giường trúc nhỏ, nhắm mắt lại ưỡn bụng nằm sưởi nắng, khung cảnh này khiến cho Thẩm Tương Ngôn bị manh không chịu được. Thẩm Tương Ngôn nhẹ chân đi đến, nhận lấy quạt trong tay Hà Miêu, ra hiệu cho tất cả hạ nhân xung quanh lui xuống, mình thì ngồi ở ghế trúc nhỏ bên cạnh quạt gió cho Hạ Dung.

Sáng sớm hôm nay hắn đã bắt lấy Lý đại phu không tha, bảo ông kê thuốc phòng trường hợp lúc sinh sản xảy ra vấn đề, cần gấp vô cùng, cái gì mà nhân sâm núi, linh chi thượng hạng nhất, không quan tâm nó hữu dụng hay vô dụng, hắn đều tìm một chút về đưa cho Lý đại phu. Điều này cũng không thể trách hắn không đúng, dù ở nơi hắn sống đời trước, phụ nữ có thai sinh con cũng là chuyện lớn, huống chi tại thời đại mà trình độ chữa bệnh vô cùng lạc hậu như thế này. Hắn nghe nói rằng, có rất nhiều nữ nhân nơi này do khó sinh nên xuất huyết mà chết, nói chi đến song nhi sinh con còn nguy hiểm hơn nữ nhân gấp ba lần.

Nhìn gò má điềm tĩnh của Hạ Dung, lông mi thật dài theo hô hấp mà thỉnh thoảng run lên vài cái, vừa nhìn liền biết vẫn chưa ngủ. Bất quá đây chính là đại bảo bối của hắn, nếu không chuẩn bị đầy đủ trước đó, tâm hắn sao có thể an ổn được, coi như tất cả mọi người đều vì chuyện này mà cười Thẩm Tương Ngôn hắn, hắn cũng không để ý, đại bảo bối của mình mình không thương thì ai thương đây.

Chuyện An Khang Hầu vì phu lang sinh con nên mời tới năm bà đỡ rồi mà vẫn chưa yên lòng, cứ mãi lôi kéo Lý đại phu không tha kỳ thực đã sớm truyền khắp toàn bộ trấn Phù Dung. Dù sao người cổ đại không có quá nhiều hạng mục giải trí, bát quái giữa các nhà khó tránh khỏi trở thành trọng điểm mà mấy người này chú ý, chớ nói chi là chuyện của quý phủ An Khang Hầu, hiện tại dù là chuyện đầu bếp phủ An Khang Hầu vừa làm ra món ăn mới nào, hay Hầu gia phu nhân hôm nay mặc đồ gì cũng đều có thể trở thành đề tài bàn tán của đám người kia.

Từ khi Thẩm Tương Ngôn bắt đầu cầm quạt quạt gió cho y, Hạ Dung liền biết là tướng công, đừng hỏi tại sao y biết, đây chính là giác quan thứ sáu của song nhi. Hạ Dung nằm đó chỉ vì khí trời quá nóng, toàn thân y đều nặng nề, không muốn động đậy tí nào. Hạ Dung hưởng thụ tướng công quạt gió cho mình, nằm yên một hồi lâu, thấy tướng công chỉ lo quạt, không nói chuyện với y, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở một con mắt, muốn biết tướng công đang làm gì, kết quả lại trông thấy tướng công cười thấu hiểu với y, tựa như đã sớm phát hiện y không ngủ.

Hạ Dung hừ hừ hai tiếng, bất mãn ngạo kiều nói: "Tướng công ta muốn ăn vải, ngươi lột cho ta ăn đi." Ai bảo tướng công cố ý đùa y chứ, y mới không phải lười biếng không muốn động thủ đâu.

Thẩm Tương Ngôn bưng mâm trái cây lên bàn lên rồi sủng nịch nhìn y, cười cười nói: "Được rồi, được rồi, tướng công lột cho ngươi." Nói xong liền lột một trái vải ra, lại không bỏ vào miệng Hạ Dung, ngược lại lại bỏ vào miệng của mình, sau đó cúi người hôn xuống bờ môi ướt át mềm mại. Hạ Dung chỉ kịp phát ra một tiếng "ưm", trong miệng liền được truyền vào một trái vải, trái vải kia ở trong miệng hai người không ngừng đưa đẩy, cuối cùng vẫn tiến vào bụng Hạ Dung.

"Muốn tướng công đút nữa không? Hửm?" Thẩm Tương Ngôn nhìn tiểu phu lang nằm trên giường trúc nhỏ đang mở mắt nhìn mình chằm chằm, hoàn toàn không có ý muốn buông tha, hắn làm thế này cũng vì lo cho Hạ Dung gần đây quá lười biếng, cả ngày cũng không hề động đậy, chuyện này không tốt tí nào, hiện tại mới nghĩ cách chọc y.

Thấy Hạ Dung lắc đầu không muốn hắn đút nữa, Thẩm Tương Ngôn tiếp tục dỗ dành nói: "Vậy Dung nhi đứng lên đi, cùng vi phu đi dạo xung quanh vườn được không?" Hạ Dung vừa nghe thấy từ đi dạo liền mất hết cả hứng. Tuy y biết tướng công chỉ muốn tốt cho mình, thế nhưng hắn thật sự không muốn động đậy tí nào đâu.

"Không đứng dậy, lẽ nào Dung nhi muốn vi phu đút ngươi ăn vải à?" Nói xong liền vươn tay định lấy vải, lúc này Hạ Dung thật sự bị doạ sợ, vội vàng xua tay muốn đứng lên.

Thẩm Tương Ngôn duỗi tay dìu Hạ Dung dậy, xoa xoa đầu y nói: "Chúng ta đi một vòng thôi, đi xong buổi tối tướng công nấu canh cá viên cho ngươi ăn được không?" Món ăn này lúc trước Thẩm Tương Ngôn đã từng làm qua một lần, do món này muốn ngon thì phải thật cay, sợ Hạ Dung ăn vào sẽ khó chịu cho nên hắn cũng chỉ làm đúng một lần. Bất quá Hạ Dung ăn qua một lần liền thích, Thẩm Tương Ngôn nghĩ, đêm nay nấu phải bỏ ít ớt một chút mới được, được rồi, bây giờ hắn vì hống Dung nhi vận động chung với hắn, thực sự là dùng hết thủ đoạn mà.

Hạ Dung nghe đến việc buổi tối sẽ được ăn canh cá viên, cũng không oán giận nữa, tuỳ ý để cho Thẩm Tương Ngôn nắm tay y, bắt đầu tản bộ quanh vườn. Thẩm Tương Ngôn chọn thời gian vô cùng tốt, đúng lúc đã qua thời gian mặt trời buổi trưa nóng nhất, hơn nữa đường đi đều là chọn bóng cây mà đi, cho nên Hạ Dung cũng không cảm thấy quá khó chịu, thế nhưng hôm nay bọn họ chưa đi được một vòng, vừa đi được nửa vòng liền trông thấy Hà Hân vội vội vàng vàng chạy tới chỗ bọn họ.

Thẩm Tương Ngôn thấy Hà Hân chạy đến thở hồng hộc, cũng không vội hỏi cậu, để cậu hồi sức lại rồi mới hỏi: "Có chuyện gì xảy ra mà vội vã như vậy?"

Hà Hân lúc này mới hành lễ trả lời: "Chính quân, Cố thiếu gia sinh rồi, nghe nói là vào đêm qua, sinh được một song nhi." Nói xong còn có ý muốn nói lại thôi, cẩn thận giương mắt nhìn chính quân.

Hạ Dung nghe thấy Cố Thần đã sinh, liền hơi nghi hoặc một chút, không phải ngày sinh dự tính còn nửa tháng nữa à. Thấy bộ dáng này của Hà Hân, Hạ Dung càng hoài nghi, vội hỏi: "Cố đại ca đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Theo lời của người hầu bên cạnh Cố thiếu gia, Cố thiếu gia bị người ta đẩy một chút, cho nên mới sinh non. Cũng may bà đỡ Hầu gia tìm cho ngài đều thật sự có bản lĩnh, hơn nữa đứa bé trong bụng vốn đã đủ tháng, hơn nữa có nửa củ nhân sâm trăm năm do Hầu gia đưa tới lúc trước, đêm qua tuy hung hiểm một chút, nhưng tốt xấu phụ tử đều bình an."

Hà Hân thuật lại lời của người Cố gia đến đây bẩm báo, tận lực kỹ càng nói lại từng chữ, nhưng lại bỏ qua chuyện người đẩy Cố thiếu gia là ai, sợ chính quân nghe xong sẽ nổi giận. Hạ Dung lại vô cùng bức thiết muốn biết người kia là ai, Cố đại ca muốn cái thai này từ rất lâu, nếu không phải ông trời mở mắt, không chừng đã mất mạng người rồi, liền không để Hà Hân che giấu nữa mà hỏi: "Ai lại có tâm tư ác độc như vậy, ngươi mau nói ra đi."

"Người đẩy Cố thiếu gia chính là nha đầu tên Tiểu Ngọc lúc trước muốn bò lên giường của Lục thiếu gia, vốn vẫn luôn bị giam tại phòng người hầu, không hiểu sao lại có thể chạy ra ngoài, còn làm ra chuyện như thế nữa."

Thẩm Tương Ngôn nhíu nhíu mày, cũng nhớ lại nha đầu tên Tiểu Ngọc kia là ai, lúc trước hắn vốn cảm thấy Lục Đình Sinh xử trí nha đầu này quá nhẹ, dù Tiểu Ngọc này là do mẹ hắn ban cho hắn, mang vài phần mặt mũi, thế nhưng nếu muốn bò lên giường người ta thì đánh chết cũng không quá đáng. Thế nhưng chuyện đã rồi, nhìn Hạ Dung đầy mặt lo lắng, Thẩm Tương Ngôn liền làm chủ cho Dung nhi mà dặn dò Hà Hân: "Ngươi tự mình đến Lục gia trang một chuyến, mang theo một chút dược liệu bồi bổ thân thể, cùng với nửa củ nhân sâm núi, coi như là chính quân của các ngươi tỏ thái độ, đến lúc đó Lục Đình Sinh chắc chắn sẽ biết nên làm gì."

"Tướng công nói đúng lắm, Hà Hân ngươi tự mình đi một chuyến, xem xem tình huống hiện tại của Cố đại ca như thế nào." Hạ Dung cũng có ý như vậy, y lần đầu tiên mừng rằng mình hiện tại được dựa vào tướng công, thân phận của bản thân cũng khác hẳn so với lúc trước. Cố đại ca xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa lại sinh ra một song nhi, Cố đại ca chắc chắn phải đối mặt với mẫu thân của Lục Đình Sinh, lúc này y để người hầu thiếp thân đến đó một chuyến, cũng đại biểu cho ý của phủ An Khang Hầu bọn họ, đến lúc đó dù Lục mẫu muốn làm gì, trước hết cũng sẽ nể mặt y và tướng công mà suy nghĩ lại.

Hà Hân thi lễ một cái, vui vẻ lĩnh mệnh: "Vâng, nô tỳ đi ngay."

Thẩm Tương Ngôn thấy Hà Hân lui xuống xong, sợ Hạ Dung suy nghĩ nhiều, liền bế người lên đi về hướng Hải Đường Viện, vừa đi vừa nói: "Dung nhi không cần lo lắng, người tới báo không phải đã nói sao, Cố đại ca cùng hài tử đều bình an vô sự, chỉ cần người vẫn còn thì không có gì đáng ngại hết. Nhiệm vụ to lớn nhất hiện tại của Dung nhi là ăn ngon ngủ ngon, thuận thuận lợi lợi mà sinh tiểu bảo bảo của chúng ta ra."

Hạ Dung biết tướng công đang quan tâm mình, cũng vui vẻ cười đáp lại, vươn tay ôm lấy cổ tướng công, nghiêng đầu dựa vào bả vai của tướng công, khẽ gật đầu nói: "Dung nhi biết, Dung nhi chỉ hơi lo lắng cho Cố đại ca thôi. Nhưng Dung nhi lại rất vui, vui là không có ai nhét nha đầu thông phòng cho tướng công."

"Tất nhiên rồi, trong nhà có một bao dấm chua đây, tướng công ta sao dám trêu chọc người khác chứ." Lúc Thẩm Tương Ngôn nói lời này thì ngữ khí tràn đầy sủng nịch cùng bất đắc dĩ, tựa như mọi chuyện đúng là như vậy.

Hạ Dung nghe xong cũng không giận, chỉ đập một cái lên ngực tướng công: "Ngươi mới là bao dấm chua, không phải Dung nhi."

"Đúng, đúng, tướng công ta chính là bao dấm chua, hận không thể để cho mắt Dung nhi chỉ nhìn thấy mỗi mình vi phu thôi." Ngữ khí khi nói lời này tuy đang đùa giỡn, nhưng Thẩm Tương Ngôn biết lúc hắn nói lời này lại cực kỳ nghiêm túc, cái này cũng là mặt tối trong lòng hắn. May mà Hạ Dung cũng yêu hắn, nếu không Thẩm Tương Ngôn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Tuy ban đầu chỉ xem người trong ngực như một trách nhiệm khi đi tới nơi này, dung nhập vào nơi này, một nửa kia có thể tự do theo đuổi tình cảm của bản thân. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, người trong ngực lại trọng yếu hơn cả chính bản thân mình, chỉ muốn dâng thứ tốt nhất đến cho y, muốn khiến y hạnh phúc, khiến cho y vĩnh viễn không thể rời bỏ mình. Thẩm Tương Ngôn không dám suy nghĩ sâu thêm, cái này cũng là lý do hắn tìm nhiều bà đỡ, chuẩn bị mọi thứ cho Hạ Dung sinh sản nhiều như vậy, trong lòng hắn vẫn luôn sợ, sợ lúc Hạ Dung sinh sản sẽ xảy ra biến cố bất ngờ, dù loại khả năng kia chỉ là vạn nhất.

——————————

Lục Đình Sinh thấy bà đỡ ôm anh nhi bước ra, không hề liếc mắt nhìn một cái, liền đẩy cửa phòng sinh đi vào, lập tức trông thấy Cố Thần không có chút hồng hào nào, tựa như một con búp bê rách nằm đó không nhúc nhích. Lục Đình Sinh không nhịn được mà run rẩy duỗi tay ra, vuốt ve tóc mai ướt mồ hôi kia một chút, mãi đến khi có dũng khí đưa tay xuống dưới mũi Cố Thần, cảm thấy vẫn còn hô hấp, lúc này mới không nhịn được mà ôm chặt người trên giường.

Lục Đình Sinh chưa bao giờ hận mình hèn nhát như thế, rõ ràng có thể từ chối mẫu thân ngay từ ban đầu, rõ ràng có thể trực tiếp xử lý ngay lúc người vừa mới vào phủ, rõ ràng có thể sai người đánh chết khi ả hạ nhân gan to bằng trời kia dám bò lên giường của hắn. Thế nhưng hắn lại một lần rồi một lần bỏ qua cho đối phương, vừa nằm xuống liền gây hại cho ai, còn không phải khiến cho Thần nhi của hắn lần lượt chịu oan ức, cuối cùng suýt chút nữa đã mất mạng.

Lục Đình Sinh không nhịn được mà nắm chặt tay lại, quay đầu ra lệnh cho người hầu bên cạnh Cố Thần: "Kéo ả Tiểu Ngọc kia ra giữa sân rồi bịt miệng ả lại, dùng côn đánh chết cho ta, để bọn họ xem thật cẩn thận, xem xem loại hạ nhân dám nảy ra ý đồ xấu sẽ có kết cục như thế nào."

Hạ nhân kia hiển nhiên bị vẻ quyết tuyệt trên người Lục Đình Sinh hiện tại doạ sợ, lắp bắp nửa ngày mới đáp lại một chữ "Vâng", sau đó vội vã chạy ra ngoài.

Lục Đình Sinh cũng không quan tâm đến người kia, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tái nhợt của Cố Thần, nói nhỏ: "Thần nhi không cần phải sợ, có tướng công ở đây, sau này tướng công chắc chắn sẽ không để ngươi chịu oan ức nữa, được không? Ngươi cũng tuyệt đối đừng doạ ta như thế."

Lúc Hà Hân đến liền nhìn thấy Lục Đình Sinh đang nửa ôm Cố thiếu gia đã hôn mê bất tỉnh, trông thấy tình cảnh này, Hà Hân cũng không nhịn được mà than nhẹ trong lòng, sớm biết có hôm nay vậy sao lúc trước còn hành động như vậy. Sau khi giao hết dược liệu mang tới cho quản sự Lục trạch, Hà Hân cũng không rời đi, cậu phải ở lại chỗ này chờ cho đến khi Cố thiếu gia tỉnh dậy mới có thể yên tâm rời khỏi, không thì lúc trở về chính quân sẽ nháo nhào đòi đích thân đến đây mất.

Hết chương 54

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.