“Đại công cáo thành rồi, ha ha ha, có thứ này nhất định có thể nấu thành sữa đậu nành.” – Dương Dật buông tay ra khỏi cán gỗ, bưng lấy bát sứ cúi đầu hít một hơi thật sâu, qua một lúc mới ngẩng đầu lên thở ra. Thơm quá, đã rất lâu hắn không được uống rồi, Dương Dật nội tâm kích động nghĩ.
“Đi, Trần Tĩnh, Nhóc Béo, để cha nấu sữa đậu nành cho các ngươi uống. Đúng rồi, Trần Tĩnh, lấy hộ ta tấm khăn lụa mới mua ra đây, ta muốn lọc qua một cái, đem cặn bột bỏ đi vị sẽ ngon hơn.” – Dương Dật cao hứng nói.
“Được.” – Trần Tĩnh lập tức đi lấy một tấm khăn lụa đến.
Dương Dật đem khăn lụa gấp làm đôi đặt ở bên trên một cái bình gốm nhỏ đổ nước bột đậu nành từ trong bát vào bình cho nó chảy ra tấm khăn rồi lại làm ngược lại, rất nhanh nước bột đậu nành đã được lọc tốt.
“Trần Tĩnh, ta đi nhóm lửa, ngươi bắt đầu gói sủi cảo đi.” – Dương Dật sau khi đem số nước đậu nành đã được lọc tốt đổ vào nồi nói. Trước kia ăn sủi cảo đều ăn cùng với cháo, tối nay sẽ dùng sữa đậu nành.
Cho sủi cảo đã được gói xong bỏ vào trong chảo, lửa phải để lửa vừa nếu không dù tay nghề có tốt cỡ nào cũng có thể bị cháy mất. Có điều, chỉ cần căn đủ lửa thì với tay nghề của Trần Tĩnh nhất định sẽ không bị cháy.
Ba tô sủi cảo rất nhanh đã được chiên xong. Cái sủi cảo cuối cùng bên trong có hành và trứng gà vô cùng thơm được Trần Tĩnh thả vào trong cái bát nhỏ của Tiểu Bảo, nó vốn dĩ đã bụng đói kêu vang, có được sủi cảo thì đưa lên thổi thổi mấy cái đến khi bàn tay nhỏ nhỏ thịt thịt có thể nhúm được liền cầm lấy ăn.
“Phu quân, sữa đậu nành sôi rồi, ngươi đến xem đi.” – Trần Tĩnh thấy nồi sữa đậu nành đã sôi lập tức gọi Dương Dật.
“Được, ta tới ngay đây.” – Dương Dật vừa từ trong bếp đi ra, cả người toàn là mồ hôi, hắn bèn lấy tay áo lau lau trán.
Sau khi rửa sạch tay, Dương Dật cầm một cái bát lớn múc một muỗng hành và một chút dầu hạt trà, muối, dấm, rượu và một ít dưa chuột muối rồi lúc này mới đem sữa đậu nành đổ vào trong bát. Hắn chỉ múc hơn nửa bát, sợ uống nhiều quá sẽ bị trướng bụng.
Mặc dù Dương Dật rất thích ăn ngọt, nhưng mà hắn biết rõ những người bình thường không uống sữa đậu nành mà đột nhiên uống thân thể có thể không hấp thụ được, hắn sợ Nhóc Béo và Trần Tĩnh uống vào sẽ đau bụng cho nên sữa đậu nành mặn là lựa chọn tốt nhất. Không biết là ở đây có thuốc trị tiêu chảy không, vả lại, Trần Tĩnh bụng lớn như vậy rồi nếu bị tiêu chảy cũng không tốt. Đợi sau này Trần Tĩnh và Nhóc Béo uống quen rồi mới để uống ngọt cũng không muộn.
Dương Dật đem sữa đậu nành mặn đặt ở trên bàn để lát nữa uống, ăn trước một ít sủi cảo lấp bụng đã. Hắn cầm một cái sủi cảo lên cắn, tay nghề của Trần Tĩnh thật là tốt.
“Ăn trước đi, đợi một lát nữa nó nguội rồi hãy uống. Nhưng mà, Trần Tĩnh với Tiểu Bảo lần đầu uống thứ này nên phải uống mặn, đợi đến khi nào uống quen rồi sẽ để các ngươi uống ngọt, cái này uống ngọt sẽ càng ngon hơn.” – Dương Dật cao hứng nói.
Nhìn số sữa đậu nành còn sót lại trong nồi, Dương Dật thầm nghĩ, nếu có chút nước đắng thì tốt rồi, có thể đem chỗ đó làm thành mấy cái đậu hũ. Nhưng mà, bây giờ làm cách nào mới có thể tìm được nước đắng đây? Nơi này căn bản là không bán thứ đó. Dương Dật nhớ, loại nước đó là do nước biển bốc hơi mà thành, hơn nữa lại còn có độc, vả lại hắn cũng chưa từng thực tế tiếp xúc qua, cho dù có để ở trước mặt hắn cũng không biết.
“Cha, nguội rồi, có thể uống chưa?” – Thời điểm Dương Dật còn đang suy nghĩ thì Tiểu Bảo đã dùng cái muỗng của nó thò vào bên trong bát sữa đậu nành mặn.
“Phu quân, thứ này chính là sữa đậu nành sao? Uống rất ngon.” – Trần Tĩnh uống một ngụm sau mới vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy, cha, ngươi xem, bọn nó đang kết thành khối này.” – Tiểu Bảo dùng thìa khuấy vào chỗ đậu hoa trong bát nói. Thứ này thật thần kỳ, vừa rồi rõ ràng là canh, bây giờ đã cứng lại.
“À… Trần Tĩnh, nơi này của chúng ta có bán nước đắng không? Loại nước cô lại từ muối, lại còn có độc ấy.” – Dương Dật hỏi.
“Muối có độc sao? Ta chưa từng nghe nói qua, nhưng mà khi chúng ta để muối vào bình gốm lâu ngày, dưới đáy bình cũng có một ít nước, loại đó có độc. Không biết có phải là thứ ngươi nói đến không?” – Trần Tĩnh nói.
“Các ngươi ăn trước đi, để ta đi lấy xem.” – Vừa nghe thấy lời của Trần Tĩnh, Dương Dật chẳng còn tâm trí đâu mà ăn cơm nữa.
Trần Tĩnh thấy Dương Dật chạy vào trong bếp muốn mang bình đựng muối ra liền đoán được phu quân y đây là muốn loại nước có độc đó. Phu quân nhiều lúc đúng là ngốc, không chịu hỏi y cho rõ ràng, muốn đem hết số muối trong bình gốm đó lấy ra không biết là phải tốn bao nhiêu thời gian nữa.
“Tiểu Bảo từ từ ăn, để a mỗ đi giúp cha ngươi.” – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo đang uống sữa đậu nành ngon lành.
“Phu quân, muốn lấy thứ nước kia cũng không cần phải đổ muối ra đâu.” – Trần Tĩnh đi đến bên cạnh Dương Dật.
Nói xong, chỉ thấy y cầm lấy cái bình gốm cao nửa thước nghiêng sang một bên, nước từ dưới dáy bình gốm liền theo một cái lỗ nhỏ ở trên đó chảy ra.
Dương Dật im lặng nhìn cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, sau đó liền vội vàng cầm lấy một cái thìa hứng lấy vài giọt.
“Được rồi Trần Tĩnh, để cái bình lại đi, như thế này đủ rồi.” – Dương Dật nhìn thấy trong nồi nổi lên một lớp váng vì thế liền đặt cái thìa đựng nước muối kia lên bàn, hắn biết lớp váng nổi lên đó chính là tàu hũ ky. Thứ này nghe nói rất có dinh dưỡng, trước tiên phải đem hớt vào bát cái đã.
“Trần Tĩnh, thứ này có thể là thứ tốt đấy.” – Dương Dật cầm đũa đem lớp tàu hũ ky nhẹ nhàng nhấc lên để vào trong bát, cho một thìa đường vào rồi quấy lên hai cái.
“Ngươi cầm lấy, thứ này nhìn vậy nhưng rất bổ, ngươi và Nhóc Béo ăn đi. Ta bây giờ phải đem nước đắng đổ vào nồi đã.” – Hắn đưa cái bát cho Trần Tĩnh nói.
Dương Dật cầm một cái thìa lớn quấy sữa đậu nành trong nồi, vừa quấy vừa đem nước đắng từ cái thìa nhỏ vào. Sau khi nhỏ được vài giọt, quấy thêm một lúc mới đem mấy cái muôi đi rửa rồi rửa tay luôn.
Nói gì thì nói thứ này cũng có độc, nếu không rửa tay sạch lỡ đụng vào Nhóc Béo sẽ làm nó bị thương, hắn không thể bất cẩn như vậy được.
“Phụt, Nhóc Béo, ngươi làm gì vậy?” – Dương Dật vửa ngẩng đầu lên liền thấy Nhóc Béo ngậm một miệng lớn tàu hũ ky, có thể là vì khối tàu hũ quá lớn không thể cắn đứt, cũng có thể là do nó không nỡ cắn đứt cho nên miếng tàu hũ ky cứ vậy mà từng mảnh từng mảnh nhỏ rơi vào bên trong bát sữa đậu nành. Hai con mắt đen nhay nháy của tiểu gia hỏa cứ nhìn chằm chằm vào đó, buồn cười không thể tả.
“Tiểu Bảo, ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn, không có ai tranh giành với ngươi” – Trần Tĩnh cũng nhìn thấy tình huống của Tiểu Bảo. Vừa rồi y nếm thử một miếng cảm thấy rất ngon nên đã chưa cho Tiểu Bảo ăn, không ngờ đứa nhỏ này lại ăn đến khôi hài như vậy.
Cái miệng nhỏ của Nhóc Béo phình lên, căn bản không thể nói chuyện được, đành phải ngoan ngoãn gật đầu.
Lăn qua lộn lại cuối cũng cũng ăn xong cơm, cái bụng nhỏ của Nhóc Béo căng phồng, hiện tại ngồi ở trên ghế cho tiêu thực, còn Trần Tĩnh thì thu dọn chuẩn bị đi rửa bát.
“Để ta làm là được rồi. À, Trần Tĩnh, ngươi tìm giúp ta một cái giỏ trúc nhỏ thật sạch và tấm vải ngươi vẫn dùng để hấp màn thầu, rồi để tấm vải vào bên trong giỏ trúc. Xong rồi thì đem đậu hũ hoa trong nồi múc vào đó.” – Dương Dật cầm mấy cái bát bỏ vào trong chậu gỗ nói.
Trần Tĩnh gật gật đầu, y đi lấy cái rổ trúc nhỏ mà bình thường Tiểu Bảo vẫn cầm để vào trong một cái tô lớn, cái rổ trúc này so ra lớn hơn cái tô một chút cho nên hơn phân nửa rổ nằm gọn vào trong, còn lại ở bên ngoài. Chuẩn bị xong y đem số đậu hũ hoa trong nồi từng khối từng khối múc vào trong rổ, nước rất nhanh thấm qua tấm vải nhỏ vào trong cái tô bên đưới. Thấy nước ở trong rổ không kịp thấm qua vải chảy xuống, Trần Tĩnh liền dừng lại kéo kéo tấm vải một chút, cứ làm như thế cho đến khi toàn bộ đậu hũ hoa đều được múc vào trong rổ.
“Được rồi.” – Dương Dật sau khi rửa bát xong thì đem nước trong thùng gỗ đổ vào nồi, cầm mớ chà chà sạch. Trước kia đều là Trần Tĩnh đi vào thôn múc nước, hiện tại hắn thay thế y làm việc đó. Thời điểm đi xách nước mới biết được muốn đem nước đổ đầy cái chum phải tốn rất nhiều thời gian. Kỳ thực, mỗi ngày vào buổi trưa nhân lúc Dương Dật và Tiểu Bảo còn đang ngủ, Trần Tĩnh đã lén đi vào thôn lấy nước về đem chum nước đổ đầy khoảng bảy phần, chỉ vì Dương Dật thần kinh quá thô nên căn bản không biết, nếu không phải như vậy hắn có thể sẽ phải chân chính trái nghiệm cảm giác gánh đầy một chum nước là như thế nào.
Lần trước suýt chút nữa là Nhóc Béo bị ngã vào trong chum nước, bây giờ bên cạnh cũng đã có thêm một cái vạc nước nhỏ, cho nên Dương Dật đã bảo Trần Tĩnh đem một tấm ván gỗ lớn đậy lên. Vả lại hiện tại đang là mùa hè, trời nắng nước cũng bốc hơi rất nhanh, cho nên làm như vậy cũng coi như là nhất cử lưỡng tiện.
Dương Dật sau khi rửa sạch bát thì đem tất cả số nước bẩn mang ra góc vườn tưới cây. Nơi đó bây giờ đang trồng rau hẹ, mấy thứ rau xanh khác căn bản là không thể trồng được, vì cứ trồng lên là lại bị sâu và côn trùng làm hư mất. Kết quả như vậy cũng là do Nhóc Béo ngày nào cũng đi bắt côn trùng về cho gà ăn khiến bọn sâu ăn rau sinh sôi nảy nở quá nhanh, không có cách nào tiêu diệt được. Cho nên bây giờ số rau trồng ở góc vườn nhà hắn toàn bộ đều là để nuôi côn trùng bắt cho gà ăn. Thứ đó rất giàu protein, chẳng trách gà nhà bọn hắn mỗi ngày đều đẻ trứng đúng giờ. Dương Dật nghĩ nghĩ, lại bê chậu gỗ trở vào nhà.
Thực sự thì bây giờ trong lòng hắn vô cùng hưng phấn, đậu hũ, đậu hũ, hắn lại thành công nữa rồi. Trong lòng Dương Dật chỉ muốn hét to lên vài tiếng, nhưng mà vì sợ hù đến Nhóc Béo và Trần Tĩnh cho nên đành nhịn lại, chỉ là khóe miệng không lúc nào là ngưng nhếch lên.
Vừa về đến nhà Dương Dật liền nhìn thấy nước trong rổ trúc đựng đậu hũ từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Bởi vì Trần Tĩnh không biết thứ này phải làm thế nào cho nên chỉ có thể tận lực đem nước đọng bên trong rổ nhỏ ra chứ không hề ép số đậu hoa trong đó xuống.
“Để ta làm cho.” – Dương Dật đem tấm vải bên trong rổ trúc túm lại, bắt đầu ép. Bời vì sữa đậu nành còn lại ở trong nồi cũng không nhiều lắm, cho nên hắn cảm thấy nếu có làm thành đậu hũ thì chắc cũng chỉ được hai cái to bằng nắm đấm.
Đem miếng vài từng chút từng chút một vặn lại khiến số nước trong đó chảy ra gần hết, lúc này mới nghĩ tìm một thứ gì đó để làm khuôn, nếu không đậu hũ làm ra ngày mai sẽ giống như cái nắm tay vậy.
“Trần Tĩnh, nhà chúng ta có cái khung gỗ nào có thế nhét thứ này vào, lại còn có thể thoát nước được không?” – Dương Dật lấy đậu hũ được bao trong bao vải ra, hỏi.
Từ đầu đến giờ, Trần Tĩnh một mực theo dõi phu quân y làm, bắt đầu từ ngâm đậu nành, xay thành nước rồi nấu lên cho ra sữa đậu nành, sau đó lại không ngờ thứ nước đắng mà phu quân nói lại có thể biến sữa đậu nành thành một thứ có hình dáng. Y cảm thấy thứ này rất thần kỳ, thực sự vô cùng thần kỳ.
“Có, trước kia ta có làm cho Tiểu Bảo một cái giỏ trúc nhỏ, đem đựng thứ này cũng không sai biệt lắm.” – Trần Tĩnh nói xong lại đi vào nhà chính tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm được, Tiểu Bảo không biết từ lúc nào đã đem cái giỏ trúc này ném xuống đất.
Trần Tĩnh múc nước, đem cái giỏ trúc lớn hơn bàn tay một chút rửa sạch rồi đưa cho Dương Dật.
Dương Dật nhận lấy giỏ trúc nhỏ, đem khối đậu hũ bọc bên trong bao vải ấn vào, tận lực khiến nó biến thành hình vuông. Sau khi làm xong rồi, hắn cẩn thận nhìn lại vài lần, nhưng mà cảm giác vẫn thiếu thiếu cái gì đó.
“Phu quân, ngươi làm sao vậy?” – Trần Tĩnh hiếu kỳ hỏi, phu quân của y hình như đang tìm thứ gì đó thì phải.
“Không có gì, ta chỉ cảm thấy hình như là thiếu thiếu cái gì đó thôi.” – Dương Dật ngẩng đầu lên nói.
“À, phu quân, ngươi lấy một hòn đá đè lên, như vậy nó mới có thể chặt xuống, mà nước cũng sẽ ép ra nhanh hơn.” – Trần Tĩnh nói, y cảm thấy thứ này có lẽ phải rắn rắn một chút mới đúng.
Dương Dật ngẩng đầu nhìn Trần Tĩnh, trong đôi mắt không hề che đậy sự sùng bái. Hắn vậy mà quên mất người ta làm đậu hũ là phải ép xuống. Trước kia chỉ từng thấy qua máy ép đậu hũ, hoàn toàn không nghĩ đến việc dùng tảng đá đè lên cũng thu được tác dụng tương tự.
“Trần Tĩnh, ngươi thực sự rất thông minh.” – Nói xong, Dương Dật khiễng chân hôn lên mặt Trần Tĩnh một cái, cao hứng chạy ra ngoài sân kiếm tảng đá.
Thời *** nằm ở trên giường, hắn hưng phấn đến mức không ngủ được. Cứ nghĩ đến cảnh ngày mai có thể ăn được đậu hũ là lại khấp khởi mừng thầm, ngay cả con sâu ngủ cũng bị đậu hũ dọa cho bỏ chạy.
“Cha, ngươi đừng lăn qua lăn lại nữa có được không? Tiểu Bảo buồn ngủ lắm.” – Tiểu gia hỏa kéo kéo cái chăn trên người bất mãn kêu lên. Nó đây là bị cha làm cho không thể ngủ được. Nhóc con này mới đó mà đã quên mấy ngày trước bản thân còn bất mãn vì sao cha không giống lúc trước, trước khi đi ngủ phải chơi đùa cùng cùng nó.
Dương Dật nghe thấy lời kiến nghị của Nhóc Béo thì xác định là bản thân đã bị ghét bỏ rồi. Hắn bị Nhóc Béo ghét bỏ. Y nghĩ này rút cuộc làm cho cơn hưng phấn quá mức của Dương Dật an tĩnh lại. Trong lòng bây giờ chỉ toàn là âm thanh “Nhóc Béo ghét bỏ hắn, Nhóc Béo ghét bỏ hắn” đả kích không nhỏ. Kỳ thực, đó là do hắn nghĩ nhiều quá mà ra, Nhóc Béo đơn giản chỉ là quá buồn ngủ mà thôi.
“Tiểu Bảo, sao lại nói cha như vậy. Phu quân, ngươi cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy xem đậu hũ thế nào nữa.” – Trần Tĩnh nói xong nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Dương Dật. Hắn vốn dĩ đang cảm thấy lạc lõng vì con trai ghét bỏ, cuối nhờ sự an ủi của Trần Tĩnh mà ngủ mất.
Lảm nhảm: Cuối cùng cái tay cũng khỏi và có thể gõ bàn phím liên tục đc rồi. Đã để mọi người phải chờ lâu, ha ha.
Về nước đắng: Thứ nước đắng mà Dương Dật sử dụng mình seach được có tên gọi là muối Nigari. Muối nigari là tầng muối mặt trên cùng khi cho bay hơi nước biển để sản xuất muối ăn, gồm MgCl, KCl, Mg2SO4, NaCl,… và các vi chất khác.