“Tần đại ca, ngươi cứ đem A Dật đi xem trước đi, nếu hắn cảm thấy được thì mua lại luôn.” – Trần Tĩnh sau khi nghe Tần Huy kể lại nói.
“Vậy thì tốt, bởi vì hôm nay đến quá gấp nên không có chuẩn bị xe, để ta dẫn Dương Dật đi xem trước, sau này dẫn ngươi qua sau.” – Tần Huy nói xong lập tức kéo Dương Dật lên ngựa.
“Tần đại ca, ngươi đi chậm một chút, A Dật hắn không biết cưỡi ngựa.” – Trần Tĩnh nói với theo Tần Huy đang thúc ngựa phi như bay. Lời y nói không sai, Dương Dật hai tay đã gắt gao nắm chặt lấy Tần Huy, hắn trước kia cũng đã từng cưỡi qua ngựa hai lần, nhưng mà tình huống bây giờ không giống với lúc đó. Dương Dật tin rằng, nếu mình buông tay Tần Huy ra sẽ lập tức ngã xuống đất sống dở chết dở.
“Lâm quản gia, nếu như người vừa rồi lại đến, ngài cứ đem bán cho người ta đi, những năm nay ngài luôn một mực lo nghĩ cho Đường gia, bốn trăm lượng này coi như để lại cho ngài làm tiền dưỡng lão.” – Đường thiếu gia nói.
“Thiếu gia, người đừng vứt bỏ nô tài! Nô tài từ nhỏ đến lớn đều đi theo chủ quân đến Đường gia, hiện tại ngài muốn ta đi đâu mà dưỡng lão đây? Họ của ta cũng là theo chủ quân mà đặt, thứ cho lão nô bất kính, lão nô từ lâu đã coi thiếu gia như người thân trong nhà rồi.” – Lão quản gia quỳ gối trước mặt Đường thiếu gia.
“Đứng lên đi! Lâm quản gia, ngài nếu muốn đi cùng ta vậy thì cứ đi cùng. Trước tiên cứ đem những chuyện ở đây xử lý tốt đã rồi hãy vào thành tìm ta, ta ở đó chờ ngài ba ngày. Đường gia hiện tại cũng chỉ còn có mình ta mà thôi, ta muốn đến quê nhà của a mỗ nhìn xem một chút. Nếu như ngài nguyện ý đi theo ta, chỉ cần ta có ăn một miếng cũng không để ngài chịu đói.” – Đường thiếu gia nâng lão quản gia dậy nói.
Lâm quản gia cả kinh, thiếu gia đây là thực sự muốn rời khỏi nơi này. Nếu y đã muốn đi, đừng nói là ông đã lớn tuổi, chỉ còn một chút hơi tàn, chỉ còn có thể động ông cũng nhất định đi theo để chiếu cố ngài ấy.
Dương Dật sau khi xem qua trang viên này thì cảm thấy cũng khá ổn, những trang viên khác hắn cũng đã xem hết, tuy rằng so ra thì tốt hơn nơi này nhưng giá cả lại quá cao. Hiện tại, hắn chỉ cần một cái trang viên rộng mà rẻ, hơn nữa, nơi này có ba tiểu viện cũng không tệ. Những thứ khác tạm thời bỏ qua cũng được, từ từ tìm người đến sửa chữa sau, sau khi sửa chữa thì dùng để chứa rượu. Nhà hắn ở Trần gia thôn hơi ít phòng, bây giờ muốn đặt nhiều bình rượu cũng không có chỗ.
Bận rộn hơn mười ngày, mãi cho đến khi đem toàn bộ đồ đạc ở Trần gia thôn chuẩn bị tốt, bọn hắn mới chuyển đến thị trấn. Sau khi nhìn qua phòng ở, bọn họ nhanh chóng đến nha môn ký kết khế ước. Cầm được khế ước bán nhà trong tay, Dương Dật cao hứng vô cùng, cuối cùng cái trang viên này bọn họ mua được cũng chỉ tốn có ba trăm tám mươi lượng mà thôi.
Mua được giá rẻ như vậy cũng là bởi vì Lâm quản gia sợ thiếu gia nhà ông không đợi mình cho nên dù ít đi một chút cũng đồng ý, chỉ mong mau chóng cầm được tiền rồi đi tìm thiếu gia nhà mình.
“Tần đại ca, hai tiểu ca nhi và Tiểu Bảo làm phiền huynh giúp ta trông chừng một chút.” – Dương Dật ngồi ở trước mặt Trần Tĩnh, quay mặt về phía Tần Huy nói.
“Đi đi, Đi đi, ta nhất định sẽ trông tốt bọn nó, chờ các ngươi chuẩn bị xong rồi ta cũng sẽ đến đó ở.” – Tần Huy thúc giục hai người mau chóng đi sửa sang lại trang viên. Hắn mong mấy tiểu gia hỏa ở lại trong quán rượu với mình còn không được, sao lại cảm thấy phiền được chứ. Hai tiểu ca nhi ôm vào lòng mềm mềm khiến Tần Huy yêu thích không buông. Tiểu Bảo bây giờ trở thành ca ca, cũng đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, còn biết ngoan ngoãn thành thật chăm sóc cho đệ đệ.
Trần Tĩnh cũng mua một con ngựa, đợi đến khi bọn họ chuẩn bị tốt trang viên, Tiểu Bảo cũng phải đến học đường, cưỡi ngựa cũng sẽ nhanh hơn một chút.
“A Tĩnh, cưỡi ngựa cùng với ngươi rất thoải mái, chẳng giống như lúc cưỡi với Tần đại ca gì cả, mệt chết đi được ấy.” – Dương Dật quay đầu lại hôn chụt một cái lên mặt Trần Tĩnh nói.
“Tần đại ca cưỡi cùng ngươi mới mệt chết ấy chứ. Hắn lại không thể đem ngươi ôm vào trong ngực được, mau nhìn xem bộ dạng của ngươi kìa…” – Trần Tĩnh lắc đầu. Y một tay kéo dây cương, một tay nhẹ nhàng ôm lấy Dương Dật đang dựa vào người mình.
Hai người mở ra cửa trang viên, phía trước là một cái vườn hoa nhỏ, chỉ là hiện tại hơi loạn một chút, cả hoa lẫn cỏ đều mọc chen chúc với nhau, những thứ này cứ để đó, sau này sửa sau cũng được.
“A Tĩnh, chúng ta đến khi nào mới đến Trần gia thôn cắt dây nho? Dây nho phải giâm một thời gian đến khi ra rễ mới có thể đem đến trang viên trồng được.” – Dương Dật quay lại nói với Trần Tĩnh đang cột ngựa nói.
“Cũng không cần quay lại đó đâu. Thời đểm ta đến xem trang viên có đến ngọn núi kia xem qua rồi, bên đó cũng có không ít quả chua, a quên mất, là nho.” – Ngày đó, sau khi Trần Tĩnh đến xem trang viên thì để Tần Huy về trước, sau đó liền đi xem toàn bộ địa hình xung quanh, ngay cả ngọn núi kia cũng leo lên xem thử một lần. Núi đó tuy rất cao, nhưng lại không có dã thú hung mãnh gì, chỉ có một ít hồ ly, gà rừng, thỏ rừng vớ vẩn mà thôi, so với Trần gia thôn thì thực sự an toàn hơn rất nhiều. Càng quan trọng hơn chính là, trên ngọn núi đó mọc rất nhiều nho. Cho nên, dù năm nay trang viên trồng nho của bọn họ không có kết quả thì cũng vẫn có nho để ủ rượu. Nếu như thời gian ủ rượu này dài hơn một chút, y tin rằng vị của nó nhất định sẽ càng thêm đậm, đến khi đó, giá cả cũng sẽ càng cao, mà Dương Dật cũng sẽ càng vui vẻ.
“Trần Tĩnh, thực sự là quá tuyệt rồi. Ta còn chẳng nghĩ ra là sẽ lên núi tìm, còn tưởng là phải đến Trần gia thôn nữa ấy.” – Dương Dật bổ nhào qua ôm lấy Trần Tĩnh hôn một cái.
“Được rồi, được rồi, nhanh làm việc đi, chúng ta trước tiên phải đem chủ viện dọn dẹp cho sạch sẽ đã. Đợi đến khi chuyển hài tử đến đây rồi, mấy việc lặt vặt khác chúng ta dần dần làm sau cũng được.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật. Dương Dật không có nói rằng muốn mua người hầu, mà y cũng chẳng muốn có người cứ nhìn chằm chằm cuộc sống của bọn họ. Tiền trong nhà tuy không nhiều, mà y cũng chẳng cần nhiều để làm gì, nhưng mà ở lại Trần gia thôn sẽ có nhiều bất tiện, khả năng sẽ gặp phải đủ thứ việc phiền toái, chắc chắn so với ở trong trang viên không có mấy chuyện loạn thất bát tao thì không bằng.
“Ừ. Thường Thanh các này sau này sẽ là chỗ ở của chúng ta. Nếu sau này Tần đại ca muốn đến ở cùng, thì để huynh ấy ở Vọng Nguyệt các đi. Còn có Ngạo Mai các, cũng ta cũng thu dọn sạch sẽ luôn, đừng để lãng phí, đợi đến khi Tiểu Bảo trưởng thành sẽ để nó ở đó. Còn có, mấy cái phòng cho người hầu ở cũng phải tu sửa lại, sau này chỗ đó sẽ dùng làm nơi chứa rượu. Chúng ta cũng phải làm thêm một ít thùng rượu bằng gỗ hương, sau này khi nhưỡng tốt rượu rồi, cho vào đó bảo quản, như vậy rượu sẽ càng thêm ngon, giá cả cũng cao hơn.”
“Được rồi, mau đi thu dọn đi, làm nhanh thì hai ngày nữa là có thể chuyển đến ở rồi.” – Trần Tĩnh kéo Dương Dật đến Thường Thanh các cách đó không xa. Trang viên này mặt trước tu sửa không tồi, chỉ có đằng sau đa số là bị bỏ cho hoang phế mà thôi, có điều, cái đó cũng không ảnh hưởng hưởng gì lớn với bọn họ, dù sao thì sau này hậu viện cũng chỉ dùng để trồng nho.
Hai người đi vào trong Thường Thanh các, đây là một toàn nhà hai tầng nhỏ, tường làm bằng gạch xanh, lầu hai chỉ dựng bằng gỗ.
Bên cạnh lầu một là một cái thư phòng, đồ đạc của chủ nhân cũ bên trong đáng lẽ phải được mang đi, nhưng bởi vì Lâm quản gia cảm thấy không cần đến những thứ đó nên tất cả đều để lại cho bọn họ. Hiện tại, hai người chỉ cần dọn dẹp qua cho sạch sẽ, mở cửa cho thông khí là có thể vào ở được rồi.
Chếch về bên hông có một phòng bếp nhỏ, một nhà năm khẩu bọn họ sử dụng coi như rộng rãi. Căn phòng chính giữa chính là nơi tiếp khách, còn thang bắc lên lầu nằm ở phía sau nhà chính.
Trên lầu cũng có ba gian phòng, còn có một phòng trà nhỏ. Trong ba gian phòng đó, một cái phòng ngủ chính và hai phòng phụ hai bên, đại khái là để cho thị vệ ngủ. Dương Dật quyết định, đợi đến khi Tiểu Bảo lớn hơn một chút sẽ sửa gian phòng nhỏ bên cạnh đó cho nó ngủ một mình, còn gian lớn hơn một chút kia thì để cho hai tiểu ca nhi.
“Trần Tĩnh, mau đến giúp ta khiêng mấy thứ này ra ngoài phơi nắng!” – Dương Dật đem toàn bộ những thứ ở trên giường ra ngoài phơi nắng, mở hết tất cả cửa sổ trong phòng ra để thông gió.
Trần Tĩnh đi múc nước, bắt đầu tẩy sạch toàn bộ bụi bẩn trong phòng, quét dọn qua một cái, ngày mai mang chút chăn nệm qua, ngày kia là có thể chuyển đến ở rồi. Về phần những đồ vật mà chủ nhân trước kia để lại thì cứ đem phơi nắng rồi lấy ra dùng, dù sao mấy thứ đó cũng đều là đồ tốt cả.
Hai ngày sau, một nhà năm người, có cả Tần Huy cũng chuyển đến, Tiểu Bảo rất cao hứng, từ nay về sau nơi này sẽ là nhà mới của nó. Ở đây rất rộng, quan trọng nhất là còn có hẳn một cái sân lớn cho nó tha hồ chơi, bên trong này còn có một dòng suối nhỏ, dòng suối nhỏ lại còn có rất nhiều cá con có màu sắc xinh đẹp.
“Tiểu Bảo, đừng có chạy lung tung, chơi ở gần gần đây thôi.” – Trần Tĩnh thấy Tiểu Bảo đang muốn chạy xa thì gọi nó lại.
“Ta biết rồi, a mỗ, ta nhất định sẽ trông chừng tiểu đệ đệ.” – Tiểu Bảo chạy xung quanh Thường Thanh các một vòng, sau đó quay trở lại.
“Động tác của các ngươi cũng nhanh thật đấy, mới có hai ngày ngắn ngủn đã đem phía trước này thu thập xong rồi.” – Hiện tại cái sân trước nhà đã được Trần Tĩnh tu sửa một phen, số cỏ dại mọc chen chúc cũng bị nhổ đi hết, nhìn khắp một lượt cũng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Bây giờ chỉ cần thêm chút thời gian, cái trang viên này nhất định sẽ trở nên bừng bừng sinh khí.
“Muốn chuyển vào đây sớm một chút, nơi này phong cảnh không tệ, cũng không có mấy chuyện loạn thất bát tao khiến mình phải phiền lòng, lại càng không có thôn trưởng gì gì đó cứ một mực bắt A Tĩnh phải đi đánh sói.” – Dương Dật cao hứng nói. Đây chính là nhà mà hắn dùng bạc mình kiếm ra để mua đấy. Ở kiếp trước, hắn không có nhà, chẳng có xe, tiền lại càng không có. Đời này, hắn cuối cùng cũng đã có nhà có xe, à quên, xe thì vẫn chưa có mua, nhưng mà chỉ cần muốn thì lập tức sẽ có một cái, càng quan trọng hơn là, hắn đã có lão bà, có cả hài tử, gia đình hạnh phúc. Đối với hắn như vậy là quá đủ rồi.
Hai tiểu gia hỏa được Tần Huy và Dương Dật ôm, mặc quần áo y hệt như hai con gấu nhỏ. Lúc vừa quay về, Tần Huy mua cho mấy đứa nhỏ rất nhiều đồ đạc, trong đó ngoại trừ quần áo chất liệu mềm mại còn có cả y phục làm bằng da gấu. Tiểu Bảo cũng được hưởng ké phúc của hai đệ đệ, cũng được mua cho vài bộ áo khoác rất mềm mại, chính là may bằng loại vải mà trước kia nó rất thích. Có điều, khiến Tần Huy dở khóc dở cười nhất là a mỗ hắn cho rằng hắn ở ngoài có ca nhi, lại còn có cả con rồi, hại hắn phải giải thích một hồi là mua cho hài tử của huynh đệ, a mỗ hắn mới chịu để yên.
“Hôm nay thời tiết rất tốt, ngươi dẫn mấy đứa nhỏ đi chơi chút đi, để ta chuẩn bị đồ ăn cho.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật và Tần Huy, cũng nên để cho đám hài tử thăm nhà mới của mình mới đúng.
Hiện tại đã là tháng hai, thời tiết tuy còn có chút lạnh, nhưng càng ngày lại càng ấm áp hơn. Đất đai nguyên bản trụi lủi cũng đã bắt đầu được bao phủ bởi một lớp cỏ xanh.
Cành liễu cũng đã nảy lộc, trải qua hơn mười ngày chỉnh đốn, vườn hoa trước sân cũng đã không còn mọc um tùm như trước nữa.
Trần Tĩnh từ lúc chuyển đến đã sớm tìm một chỗ tốt trồng ít rau quả, hiện tại chỗ rau gieo xuống cũng đã mọc dài khoảng một ngón tay, giữa trưa là có thể mang đi nấu canh.
Dương Dật lấy chừng một trăm dây nho bên trong gùi ra, lấy nước tưới lên mặt đất rồi sau đó đem từng dây từng dây trồng xuống, mỗi dây cách nhau khoảng hai mươi centimet, trồng ngay ngắn lại.
“Cha, ngươi đang làm gì thế?” – Tiểu Bảo từ trong Thường Thanh các đi ra thì nhìn thấy cha nó đang ngồi chồm hổm bên dòng suối nhỏ trồng cây.
“Cha đang trồng nho, đợi đến khi chúng nó kết được quả thì chúng ta sẽ bán được rất nhiều tiền. Tiểu Bảo, những cái cây này ngươi không được đụng vào đâu đấy, nếu chúng chết thì cha sẽ không có tiền đâu.” – Dương Dật dặn dò Tiểu Bảo đang hiếu kỳ, hắn sợ nhất là tiểu hài tử này không hiểu chuyện lại đem chúng nhổ đi mất.
“Ta biết rồi, cha, nếu làm hư chỗ này nhà chúng ta sẽ không có tiền, Tiểu Bảo cũng sẽ không có thức ăn.” – tiểu gia hỏa hiểu chuyện gật đầu nói. Tiểu đệ đệ vừa mới ngủ nó liền chạy ra ngoài chơi, cha đi đến sau viện nhặt ngói rồi, cho nên nó không thể chạy đi xa được, chỉ có thể chơi ở những chỗ có thể nghe được tiếng khóc của đệ đệ thôi.
Dương Dật sau khi trồng xong toàn bộ dây nho, liền đến cạnh chỗ tường vây mọc đầy cỏ dại dọn dẹp một chút rồi vung xuống đó một ít hạt giống cây ớt. Số hạt giống này chính là do hắn ăn tiếp kiệm để dành để trồng, năm nay nếu bọn chúng mọc tốt, hắn sẽ không cần phải lo lắng không có ớt mà ăn nữa.
Đợi đến khi làm xong toàn bộ việc nhà thì chạy đến hậu việc tìm Trần Tĩnh. Y vừa mới dọn xong căn phòng dành cho người hầu. Gian phòng này rất lớn, còn có cả giường chung, đối với Dương Dật mà nói, căn phòng này dùng để đặt thùng rượu là quá tuyệt vời. Bên trong này chẳng nhưng thông gió tốt, bên ngoài lại có một cây đại thụ, dù là mùa hè cũng không quá nóng, đây chính là chỗ cất rượu vô cùng lý tưởng.
“A Dật, ngươi sao lại tới đây? Tiểu Bảo có phải là lại chạy ra ngoài chơi rồi không? Ngươi quay về cho Tiểu Bảo đi ngủ trưa đi, tiểu tử đó mấy ngày nay không ngủ trưa rồi.” – Trần Tĩnh từ trên nóc nhà nói với xuống với Dương Dật, trong tay vẫn còn đang cầm một viên ngói đen sì.
Bởi vì đã rất lâu rồi nơi này không có người ở, cho nên trên mái đã mất không ít ngói, có lẽ là do bị gió thổi bay, cũng có thể là bị rơi xuống, nói tóm lại cái phòng này mà gặp mưa thì đúng là bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ. Hiện tại Trần Tĩnh muốn đem toàn bộ số mái ngói bị mất ấy lợp lại, như vậy, đợi đến mùa hè cũng có thể dùng làm phòng nhưỡng rượu.
“Trần Tĩnh, ngươi làm ta sợ muốn chết, sao lại leo lên đó chứ?” – Dương Dật ngẩng đầu lên nhìn Trần Tĩnh nói. Lão bà có võ công cao cường quá không tốt chính là ở điểm này, leo lên nóc nhà cũng không cần phải dùng thang, đúng là người dọa chết người ta mà.
“Ta đang sửa lại nóc nhà, căn bên này mất rất nhiều mái ngói, ta đem số ngói ở mấy căn phòng dành cho người hầu kia lợp lên đây để sau này có chỗ mà nhưỡng rượu. Còn số phòng dùng cho người hầu thì thôi không sửa cũng được, đợi đến sang năm trồng được nho rồi hãy tính tiếp.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật đang ngẩng đầu.
Kỳ thực, thứ Dương Dật nghĩ đến lúc này không phải là sẽ trồng được bao nhiêu nho, cũng không phải là về đem Tiểu Bảo đi ngủ, mà là muốn được giống như Trần Tĩnh, dù không cần đến thang cũng có thể nhảy lên được nóc nhà. Nhìn thấy Trần Tĩnh đứng vững vàng trên đó, hắn cảm thấy hâm mộ muốn chết. Hiện tại mỗi tối Trần Tĩnh đều truyền vào người hắn một ít nội lực, hắn nhất định phải luyện cho thật tốt, bời vì từ khi bắt đầu có nội lực trong người, thân thể hắn đã ấp áp, dễ chịu hơn rất nhiều. Mỗi lần được truyền nội lực vào người, Dương Dật đều cảm nhận được có một dòng nước ấm luân chuyển trong cơ thể, có điều, chỉ cần Trần Tĩnh vừa rời ra một cái, dòng nước ấm ấy sẽ lập tức biến mất không thấy bóng dáng.