Mộc nhĩ hay còn gọi là nấm mèo (chèn vô nhìn cho có màu mè tí thôi chứ thực ra mấy cái thứ này đối vs tụi mình chắc cũng chẳng hiếm lạ gì)
Đêm hôm ấy, Dương Dật nằm ở trên giường hỏi Trần Tĩnh rất nhiều điều, sau khi biết thân thể này chỉ mới mười chín tuổi thì vô cùng cao hứng. Người ta nói, nam nhân có thể cao đến năm 23 tuổi, vậy là hắn vẫn có khả năng cao lên được, à không, nhất định là phải cao lên. Ở phương diện này, kiếp trước hắn đã phải chịu nhịn, đến kiếp này nhất định phải phấn đấu, với lại, cũng không thể chỉ đứng đến cằm lão bà của mình được. Dương Dật quyết định từ ngày mai bắt đầu phải bổ xung thêm canxi. Hắn dự định sẽ làm một cái lưới đến dòng suối nhỏ bên cạnh bắt tôm, đó là biện pháp tốt nhất để có canxi ăn, dù sao thế giới này cũng không có bán thuốc bổ xung canxi, chính mình động thủ cơm no áo ấm.
Hắn cón biết thêm một điều, Trần Tĩnh vậy mà lại lớn hơn hắn hai tuổi. Khó trách người này lại đem phu quân y như hài tử mà nuông chiều. Chủ nhân của thân thể này thực sự là quá hồ đồ, một ca nhi tốt như vậy cũng không biết hảo hảo quý trọng, không đâu lại còn đi đâm đầu vào mộ phần của a mỗ mà chết đi. Có điều, Dương Dật không biết, thực ra tên kia chỉ là không cẩn thận nên mới bị đập đầu, khiến hắn chiếm được tiện nghi mà thôi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Trần Tĩnh đã rời giường. Dương Dật đại khái là đêm qua hưng phấn quá mức nên ngủ có chút muộn, đến bây giờ vẫn còn ôm Tiểu Bảo ngủ ngọt ngào. Nấu xong cháo, y lại lấy bột mì đã nhào tốt lúc nửa đêm ra làm bánh. Bọn họ khả năng sẽ phải ăn trưa ở trong rừng cho nên tốt nhất là chuẩn bị sẵn bánh mì, cộng thêm dưa chuột muối phu quân và Tiểu Bảo thích ăn, như vậy mang theo là tiện nhất.
Đem bánh mì gói vào trong giấy dầu, nấu sẵn trà giải nhiệt rót vào bình đậy nắp lại, gói thêm ít dưa chuột muối, tất cả bỏ vào trong bao vải, Trần Tĩnh đặt chúng ở phần ngăn phía trên cái giỏ, còn phần dưới để đến khi săn được sẽ đặt vào.
Thấy sắc trời đã dần sáng, Trần Tĩnh đi vào phòng ngủ ôm Tiểu Bảo ra, để nó lên đùi mặc quần áo cho nó, tiểu gia hỏa ấy vậy mà vẫn còn chưa tỉnh, ngả ngả nghiêng nghiêng, ngã trái ngã phải trong lòng y.
“Phu quân, mau tỉnh, mau tỉnh! Chúng ta phải xuất phát sớm một chút.” – Trần Tĩnh gọi Dương Dật dậy rồi mới mang Tiểu Bảo đi rửa mặt.
Dương Dật lúc mới tỉnh lại, nhất thời không phân biệt nổi bản thân đang ở nơi nào, phải qua một lúc lâu, mới nhớ ra hôm nay sẽ cùng Trần Tĩnh lên núi đi săn. Hắn lấy tay chà xát mặt một cái, đứng dậy mặc quần áo, lúc này cảm thấy tất cả tế bào trong cơ thể trở nên sinh động hơn một chút.
Tại thời điểm Dương Dật vào Tiểu Bảo đeo giày xong, Trần Tĩnh cho bọn hắn bôi lên mặt một ít nước của loại cây nào đó rồi mới xuất phát.
“Tiểu Bảo để ta bế cho.” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh trên lưng đeo giỏ trúc, trên tay còn phải bế hài tử nhất định sẽ rất mệt, bèn nói.
“Phu quân không thường bế Tiểu Bảo, nhất định sẽ không bế được lâu.” – Trần Tĩnh cười cự tuyệt.
Cuối cùng, Dương Dật đành đeo giỏ trúc để Trần Tĩnh bế nhóc con kia, y còn đem cây cung vốn dĩ đặt ở trong giỏ trúc đeo đến trên lưng.
Mới vừa đi một đoạn đường núi, Dương Dật liền phát hiện ra đồ tốt, đó chính là mộc nhĩ mọc ra ở một số nhánh cây ven đường.
“Trần Tĩnh, chờ một chút! Bình thường chúng ta có ăn những thứ này không?” – Dương Dật chỉ vào mộc nhĩ trên cây hỏi.
“Cái gì có thể ăn a?” – Trần Tĩnh có chút nghi hoặc. Y nhìn ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy toàn nhánh cây với lá cây.
“Chính là cái thứ đen đen kia kìa, sau khi mưa chúng sẽ mọc ra, chúng ta mau đem nó hái xuống đi.” – Dương Dật nói, hắn tại thời điểm ở nhà đồng học cũng đã từng hái qua mộc nhĩ giống như vậy.
“Thứ này có thể ăn sao?” – Trần Tĩnh cuối cùng cũng nhìn thấy cái thứ đen sì ấy, nhưng mà, thứ này thực sự có thể ăn được sao?
“Nhất định là ăn được. Ta cảm thấy trước kia đã từng nếm qua rồi, hương vị cũng khá tốt.” – Dương Dật nói.
Nói xong, hắn đem giỏ trúc đặt xuống, mộc nhĩ mọc ở nhánh cây cách mặt đất khoảng hai mét, hắn muốn leo lên hái.
“Phu quân không cần phải leo lên, dưới gốc cây cũng có.” – Trần Tĩnh nói xong, chỉ tay về phía gốc cây mọc lên mấy thứ đen sì.
“Trần Tĩnh, nơi này của chúng ta có nấm không?” – Dương Dật hỏi. Hắn kiếp trước thích nhất là ăn những món chế biến từ nấm, không biết ở chỗ này có còn được ăn đến không.
“Dĩ nhiên là có. Bất quá, phải sau khi trời mưa mới hái được. Hơn nữa, đa số đều là có độc.” – Trần Tĩnh nói.
Nguyên bản bọn họ muốn đi săn, cuối cùng lại ngồi chồm hổm tìm hái mộc nhĩ. Trần Tĩnh thì không có vấn đề gì, nhưng cái y lo lắng là không biết thứ đen sì này có thể ăn được không. Nhất định là sau khi trở về phải làm một ít đem cho đám gà con ăn trước, nếu gà con ăn được thì người ăn chắc không sao.
Dương Dật đi thêm về phía trước vài bước, lại phát hiện ra cây ớt. Hắn thấy hiện tại ở trong nhà không có bất kỳ loại gia vị nào có vị cay cả nên thấy cây ớt liền cao hứng bừng bừng hái tất cả quả bỏ vào giỏ.
“Phu quân, ngươi hái cái này làm gì? Thứ này không thể ăn, rất cay, chạm vào mắt sẽ làm mắt bị thương đấy.”
Trần Tĩnh ngẩng đầu lên liền thấy phu quân y thế mà lại đi hái loại quả mà người trong thôn không ai dám đụng đến. Y nhớ rõ, thứ này là mấy năm gần đây mới mọc ở đây. Lần trước có người trong thôn hái loại quả này, không cẩn thận để dính lên mắt khiến hai con mắt của người nọ sưng phồng lên, phải qua hai ba ngày mới khá lên được.
“Không sao. Hái thứ này xong không dụi lên mắt là được. Thứ này là đồ tốt.” – Dương Dật nói.
“Phu quân làm sao biết cái này là thứ tốt?” – Trần Tĩnh hỏi. Y cảm thấy phu quân mình càng ngày càng trở nên kỳ quái.
“Tối hôm qua có một tiên nhân tiến vào trong mộng của ta, hắn nói cho ta biết đấy. Thứ này làm đồ ăn ăn rất ngon, bất quá đến mùa đông mới là ngon nhất.” – Dương Dật nói.
Với những người chưa bao giờ ăn cay làm sao thoáng một cái đã ăn được, Dương Dật quyết định muốn dần dần luyện cho y ăn cay. Vốn tưởng rằng thế giới này không có cây ớt, thật không ngờ người ở đây còn chưa cả bắt đầu ăn cay.
Trần Tĩnh im lặng nhìn phu quân của y, hôm nay dự định sẽ lên núi đi săn, vậy mà hiện tại bọn họ chỉ mới đi đến lưng chừng núi. Xem ra hôm nay vẫn là cùng phu quân đi chơi một chút, đợi mặt trời lên thì trở về để phu quân cất những thứ kia rồi nói sau.
Dương Dật đem mấy quả ớt chín hái xuống hết, lúc này mới hướng về phía Trần Tĩnh đi tới.
“A mỗ, chỗ đó có một con thỏ.” – Tiểu Bảo vẫn một mực đứng bên cạnh Trần Tĩnh, tại thời điểm xoay người lại liền thấy một con thỏ chạy xuống núi, liền la lớn.
Dương Dật nhìn qua, thấy Trần Tĩnh quay người lấy ra cây cung, ngay lập tức, một mũi tên đã rời khỏi tay. Sưu một tiếng, con thỏ đã bị mũi tên cố định trên mặt đất, chân sau đạp đạp hai cái liền bất động.
“Thực sự là một con thỏ.” Dương Dật tại thời điểm Trần Tĩnh còn chưa phản ứng liền chạy qua nhặt lên con thỏ đã bị bắn chết.
Trần Tĩnh nhìn đến phu quân nhanh nhẹn hoạt bát như vậy, hai ngày nay tâm tình y thực sự rất tốt, nếu như có thể để phu quân y lúc nào cũng như vậy thì tốt rồi. Bất quá, con thỏ này nhất định buổi tối phải ăn hết, con mồi bị bắn chết không thể để lâu trong thời tiết nóng bức thế này. Vả lại, chỉ là một con thỏ, mang đi bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền.
“Trần Tĩnh, con thỏ này cũng thật là nặng.” – Dương Dật đem con thỏ trở lại, hưng phấn nói. Trước kia ở nhà đồng học, đi dạo chơi trên núi hắn cũng thấy bọn thỏ rừng, nhưng đáng tiếc là không biết sử dụng cung tên nên chỉ có thể nhìn ngắm cho đã mắt mà thôi. Cuối cùng muốn ăn vẫn là phải đi mua thỏ được người ta chăn nuôi sẵn.
“Buổi tối làm cho các ngươi ăn.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
“Ai nha, ta vậy mà quên mất là chúng ta đang đi săn. Nhóc Béo lại đây cha ôm. Trần Tĩnh, ngươi mang giỏ nhé, để chút nữa bắt thêm mấy con thỏ cho thuận tiện.” – Dương Dật tâm tình thật tốt nói.
Hai người một người lưng đeo giỏ trúc, một người bế hài tử, tiếp tục đi về phía trước. Con thỏ thì bị cột ở bên ngoài giỏ vì sợ máu thỏ sẽ làm dơ bình nước bên trong.
“Trần Tĩnh, chúng ta không phải là đi lên núi sao? Sao ta cứ có cảm giác nãy giờ vẫn đi lòng vòng một chỗ.” – Dương Dật đối người phía trước kêu lên.
“Trên núi cành cây nhiều, rất khó bắn trúng con mồi. Chúng ta đi đến sau núi, chỗ đó có nhiều cỏ và một dòng suối nhỏ, mùa hè thường xuyên có con mồi đến đó uống nước.”
Chưa đi được bao lâu, Dương Dật mải nhìn người phía trước, không chú ý dưới chân liền dẫm phải cỏ tranh, phịch một tiếng, một con chim nhảy ra, không chuẩn bị tâm lý nên hắn bị hù đến hồn vía lên mây.
Trần Tĩnh nghe tiếng động phía sau, xoay người lại liền thấy một con gà rừng đang chạy trốn. Dương Dật chỉ thấy y kéo cung một cái, không cần ngắm bắn, con gà rừng đã bị bắn chết. Thật đúng là bách phát bách trúng. Y đi đến nhặt con gà, đem thỏ và gà mới săn được bỏ vào trong giỏ trúc, sau đó nhổ một ít cây cỏ che ở bên trên rồi mới đặt bình nước vào trong.
“Chúng ta không đi tiếp sao?” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh đi ngược trở về liền hỏi.
“Bên kia hẳn là có một ổ gà, ta tới đó xem.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Phu quân y đối với mấy thứ này không hiểu, thời tiết như thế này, những địa phương mà mà rừng mái sống bình thường đều có trứng gà rừng.
Dương Dật sau đi nghe nói, cũng lập tức đi theo tìm trứng.
Rất nhanh, hai người đã tìm thấy trứng gà, chỉ là không giống như bọn họ dự đoán, ổ gà rừng có bảy trái trứng thì trong đó đã có ba quả đã nứt vỏ. Có hai con gà rừng con lảo đảo phá vỏ đi ra, còn con thứ ba vẫn đang dãy dụa trong vỏ chưa ra được. Ngoài ba quả trứng đó ra, những quả còn lại không có động tĩnh gì.
“A mỗ!!! Gà con kìa, gà con kìa!!! Chúng ta bắt chúng về nuôi nha!!! Cha!!! Có được không, có được không???” – Nhóc Béo hưng phấn kêu to khiến cho ba con gà con cũng bị hoảng sợ.
“Hay là chúng ta về đi phu quân, trời hôm nay có vẻ sẽ nắng gắt.” – Trần Tĩnh mượn ý Tiểu Bảo mà nói ra, y thấy thời tiết hôm nay khả năng sẽ rất nóng, mới đi được một lúc mà mặt trời đã lên rất cao rồi.
Dương Dật do dự, vẫn là nghe theo lời của Trần Tĩnh. Bởi vì, hắn phát hiện, cứ hễ có hắn và Tiểu Bảo ở đây, Trần Tĩnh căn bản không thể yên tâm mà đi săn được. Ngay cả con mồi mà Tiểu Bảo phát hiện Trần Tĩnh cũng không phát giác, đó là vì tất cả lực chú ý của y đều đã đặt ở trên người của hắn và Tiểu Bảo. Vì để không gây thêm phiền toái cho Trần Tĩnh, Dương Dật quyết định cùng Tiểu Bảo trở về, đương nhiên là không quên đem theo mấy con gà rừng con về rồi.
Thời điểm đi xuống sườn dốc, Dương Dật nhìn thấy một cây tỏi lớn đã sắp muốn héo, cả hai mắt của hắn đều phát sáng. Tỏi thực sự là gia vị tốt a, có nó rồi có thể chế biến rất nhiều đồ ăn ngon.
“Phu quân sao lại dừng lại?” – Trần Tĩnh hỏi. Phu quân y sao lại đi nhìn chằm chằm vào trứng đất, cái thứ mà bình thường chẳng ai thèm đụng đến. Thứ cây này chỉ có lá là có thể dùng để xào một ít thức ăn, còn củ bên dưới đất có vẻ chẳng dùng để làm gì được cả.
Dương Dật buông bình nước và túi đựng thức ăn đang ôm trước ngực xuống, vốn dĩ bình nước và túi thức ăn để trong giỏ trúc đeo trên lưng Trần Tĩnh, nhưng giờ chỗ đó đã đặt ổ gà rừng nên hắn phải ôm lấy.
“Trần Tĩnh, ngươi biết thứ này sao? Ta muốn lấy cái này.” – Dương Dật không giải thích gì cả, hắn biết rõ chỉ cần hắn mở miệng người nam nhân này nhất định đều đáp ứng, hơn nữa còn làm rất tốt.
“Đây là trứng đất, nếu phu quân muốn ta đi tìm là được. Nhưng mà bây giờ trứng đất đang lớn rất ít, hay là chúng ta về nhà trước, sau này lại đi tìm.” – Trần Tĩnh ôm Tiểu Bảo nói.
Bọn họ đi không xa nên thời gian trở về rất nhanh, đợi lúc về đến nhà, bên ngoài mặt trời đã lên rất cao, không khí cũng trở nên nóng rát. Trần Tĩnh về đến liền đem Tiểu Bảo đặt xuống đất, đem ổ gà rừng từ trong giỏ lấy ra, đặt dưới mái hiên, gà rừng và thỏ rừng săn được cũng được đặt ở đó. Sau đó y lấy trà giải nhiệt ở trong bình đem đổ vào khay nước cho gà uống.
“Phu quân, Tiểu Bảo, các ngươi đừng nên nghịch chúng, chúng giờ còn quá nhỏ, nếu bị đùa quá sẽ chết đấy.” – Trần Tĩnh vừa quay lại liền thấy Dương Dật và Tiểu Bảo đang trêu chọc ba con gà rừng con, lập tức đầu đầy hắc tuyến, lên tiếng nhắc nhở.
“Trần Tĩnh, sao ngươi lại đem trà giải nhiệt rót cho gà con uống thế?” – Dương Dật thu tay lại hỏi.
“Trong phòng còn có một chén lớn đấy, phu quân mau đi vào uống một chút rồi ở nhà trông hài tử nhé. Ta đi ra ngoài một chút xem có thể tìm thấy chút trứng đất nào không.” – Trần Tĩnh nói.
“Trần Tĩnh, ta cùng Nhóc Béo đi theo làm ngươi không thể đi săn đúng không?” – Dương Dật hỏi, hắn muốn nghe chính Trần Tĩnh thừa nhận điều này.
Trần Tĩnh thâm thúy nhìn Dương Dật một lúc nói:
“Ân, có các ngươi ở đó, lực chú ý của ta đều tập trung ở trên người các ngươi mà không phải động vật, chỉ sợ các ngươi sẽ đụng phải thứ gì đó nguy hiểm.” – Y hào phóng thừa nhận.
“Ta cũng đoán là như vậy, ngươi đi đi, ta nhất định sẽ coi chừng Nhóc Béo thật tốt.” – Dương Dật tâm tình thật tốt nói. Nghe được lời nói như vậy,biết y quan tâm mình như vậy, trong lòng hắn cảm thấy thực ấm áp.
Trần Tĩnh nhìn nhìn hai người trong sân cảm thấy phu quân y giờ không còn chán ghét Tiểu Bảo giống như trước nữa. Từ nửa tháng trước, khi lão a mỗ qua đời, y dù thế nào cũng không dám để Tiểu Bảo một mình trong nhà. Bây giờ nhìn thấy ánh mắt phu quân nhìn Tiểu Bảo không còn chán ghét, thậm chí còn có yêu thương, lúc nào cũng Nhóc Béo Nhóc Béo mà kêu. Chỉ cần nghe tiếng phu quân gọi, Trần Tĩnh có thể nghe ra hắn đối Tiểu Bảo là yêu thích. Có lẽ, y không cần phải lo lắng phu quân đối với Tiểu Bảo động chân động tay nữa.
Thời điểm Trần Tĩnh rời đi, Dương Dật múc một chậu nước đầy cho Tiểu Bảo cùng chính mình rửa tay rồi nói:
“Tiểu Bảo, vừa rồi phụ phân đã đem tay của ngươi rửa sạch rồi, hiện tại ngươi không được phép đi sờ gà rừng con nữa đấy.”
“Đã biết, cha. Hay là chúng ta đi kiếm gì đó cho gà rừng con ăn được không? Chúng cho đến bây giờ cũng chưa có cái gì ăn đâu.” – Tiểu Bảo nói.
“Được, chờ một chút, cha đi uống trà giải nhiệt trước, ngươi cũng đến uống, rồi chúng ta sẽ ra ngoài hái ít cây cỏ.”
Nói xong, Dương Dật đi vào trong nhà chính, mở cái ***g bàn bằng trúc ra, bên trong đúng là có một chén trà giải nhiệt lớn.
Uống trà giải nhiệt xong, hắn đem theo một cái giỏ trúc cùng một cái liềm, mang theo Tiểu Bảo đi ra dòng suối nhỏ hái cỏ.
“Cha, cha! Bên này cỏ tốt lắm!” – Nhóc Béo hét lớn, nó đối với dòng suối nhỏ này rất quen thuộc, bởi vì trước kia a ma thường xuyên dẫn nó đi cắt cỏ cho gà ăn. A ma chính là dùng để chỉ nãi nãi. (nãi nãi = bà)
“Đến rồi, đến rồi, ngươi đừng chạy nhanh quá.” – Dương Dật vừa nói vừa đem đám cỏ mà Nhóc Béo chỉ cắt xuống. Hắn phải công nhận, đám cỏ mà nó chỉ đúng là đám cỏ non nhất.
Ngay tại thời điểm Dương Dật chuẩn bị đem cỏ bỏ vào giỏ trúc, hắn liền nghe thấy bên trong dòng xuối phát ra tiếng vang “rầm rầm ào ào”.
Nhóc Béo đứng ở bên cạnh hắn cũng chú ý, nó tròn to mắt nhìn vào trong nước.
“Hư, cha, đừng làm ồn, mau mau tới xem, bên dưới bùn có một con cá lớn kìa. Chúng ta bắt nó đem về được không?” Nhóc Béo chỉ vào con cá đang đem đầu rúc xuống dưới đất nói.
Con cá kia lớn bằng hai bàn tay của Dương Dật, nhìn có vẻ giống cá trích.
Dương Dật quyết định nghe theo lời Tiểu Bảo. Hắn quan sát một chút rồi quyết định dùng giỏ trúc chặn hướng đầu con cá đang rúc xuống, bây giờ chỉ cần đem phía đằng sau nó ngăn chặn là được. Hắn nhớ rõ trong nhà còn có mấy cái giỏ trúc, đủ để đem con cá này cả hai đầu đều bị chặn lại. Dương Dật cảm thấy mình thực thông mình, như vậy chính là đơn giản như bắt rùa trong hũ.
“Nhóc Béo, ngươi ở đây trông nó, đợi cha đi lấy hai cái giỏ trúc đem con cá này vây lại đã.” – Dương Dật nói nhỏ vào tai Tiểu Bảo.
Nhóc Béo gật gật đầu, tuy nó không hiểu ý của cha lắm, nhưng mà nó nghe ra được cha muốn đi lấy hai cái giỏ trúc, muốn nó ở lại coi chừng con cá. Nó nhất định sẽ làm tốt.