Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 13



Sau khi nhắc nhở tiểu ngốc tử không được đánh chủ ý vào hồ lô nữa, Lục Thanh liền cầm hồ lô thần kỳ kia lên quan sát cẩn thận.

Dựa vào nhãn lực hiện tại của hắn, căn bản không nhìn ra chỗ độc đáo của hồ lô này, nhưng hắn lại ngẫu nhiên biết được công dụng của hồ lô, loại cảnh ngộ này  đúng là không thể nói rõ ràng được. Tuy rằng hiện tại xem ra linh tuyền trong hồ lô là vĩnh viễn sẽ không khô kiệt, thế nhưng sau này thì không ai dám chắc, cho nên Lục Thanh quyết định tích cóp linh tuyền lại, coi như có giữ gốc.

Cẩn thận đem cất hồ lô, Lục Thanh quay đầu nói với Tiểu Ngốc Tử:“Chúng ta đi vào bên trong rừng xem đi.”

Vị trí núi Thanh Vân có chút hiểm trở, nhưng chính vì như thế cho nên các loại động thực vật cũng đều cực kỳ phong phú. Theo như Vương Hán nói, thôn dân của thôn Bạch Hổ là không trồng trọt, bởi vì rau dưa sinh trưởng hoang ở núi Thanh Vân cũng đã đủ cho mọi người ăn, so với gieo trồng, các thôn dân càng thích đi săn thú hơn.

Tuy nói thân mình xương cốt của Lục Thanh đã được linh tuyền cải tạo qua cho nên đã cường tráng rất nhiều so với trước đây, thế nhưng nếu để vào bên trong rừng sâu mà săn thú thì quả thực chưa đủ tư cách. May mà Lục Thanh cũng tự hiểu được điều này, hắn chỉ tính toán kiếm một chút rau dưa trở về nấu cơm mà thôi.

Lục Thanh mang theo Tiểu Ngốc Tử đi lòng vòng trong rừng rậm, liền phát hiện thật nhiều thực vật có thể ăn. Khi về nhà,  còn gặp phải một con thỏ béo xui xẻo tự đụng đầu chết trước mắt bọn họ. (^_^). Hai người thắng lợi trở về, rốt cuộc cũng cảm nhận được vì sao thôn dân Bạch Hổ thôn nguyện ý thường trụ ở  núi Thanh Vân. Có một bảo tàng phong phú như vậy ở trước mắt, ai còn sẽ nguyện ý rời đi đâu?

Một lúc sau về đến nhà gỗ, Tiểu Ngốc Tử ngóng trông nhìn Lục Thanh, Lục Thanh thập phần lý giải tính cách của y cho nên biết rõ đây là Tiểu Ngốc Tử lại muốn ăn này nọ. Nay đã sinh hoạt trong một sơn thôn nhỏ, cho nên Lục Thanh cũng không quan tâm đến bản thân khổ mệt bẩn, mang theo công cụ, dẫn Tiểu Ngốc Tử đến bên bờ suối bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Khi xử lý con thỏ kia, màu máu đỏ tươi làm cho hai tay Lục Thanh nhiễm hồng, mà lúc này, Tiểu Ngốc Tử nhìn thấy hình ảnh đó liền lập tức rung rung một chút, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia sợ hãi.

Vẻ mặt của y không thoát được ánh mắt của Lục Thanh, nhưng hắn không phản ứng gì nhiều, chỉ là tiếp tục công việc trên tay mình, sau đó thản nhiên đem thức ăn bên cạnh cho Tiểu Ngốc Tử:“Bảo Bảo cũng đến hỗ trợ đi, đem đồ ăn rửa.”

“Ân!” Tiểu Ngốc Tử gật đầu, cầm lấy giỏ rau liền bắt đầu làm việc nghiêm túc.

Đầu óc không thể cùng một lúc suy nghĩ hai việc, vậy nên Tiểu Ngốc Tử rất nhanh liền quên cảnh tượng vừa rồi, tập trung tinh thần vào công tác mà Lục Thanh giao cho y, rất nhanh, dưới sự hợp tác của hai người, nguyên liệu nấu bữa trưa ngày hôm nay đều chuẩn bị tốt.

Thịt thỏ thích hợp nướng, thế nhưng hiện tại trong nhà không có công cụ nướng cùng đồ gia vị, cho nên chỉ có thể dùng nồi lớn để nấu. Thịt thỏ tươi mới nấu với rau xanh cùng nấm mèo, thêm vào ớt cùng tiêu, rất nhanh sau đó, một cổ hương khí nồng đậm liền tán phát đi ra, Lục Thanh lấy *bính* mua từ bên trong thị trấn ra, hai người một trận lang thôn hổ yết, một con thỏ rất nhanh liền bị ăn chỉ còn lại có xương cốt.

Tiểu Ngốc Tử liếm liếm miệng, biểu hiện cho thấy y rất  yêu loại hương vị cay độc này. Tuy rằng lúc ăn thì rất cay nghiệt, thế nhưng lại để cho người nhịn không được mà ăn một lần lại một lần, hơn nữa tối vui vẻ là, ăn xong bát thịt thỏ này thì cả người đều ấm áp lên.

Đã nhiều ngày nay, nhiệt độ không khí hạ xuống rất thắp, mặc áo bông bình thường đã không có bao nhiêu hiệu quả, nhưng mà sau khi ăn ớt thì lại có thể làm cho toàn thân trở nên thật ấm áp, chỉ cần điểm này thôi thì cũng đã đủ hấp dẫn người khác.

Sau khi cơm nước xong thì đi nghỉ tạm, Tiểu Ngốc Tử ăn đến bụng tròn vo nằm ở trên giường, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ, Lục Thanh thay Tiểu Ngốc Tử cởi áo khoác, đắp chăn, sau đó thì tự mình nhẹ nhàng xuống giường.

Hiện tại hắn không thể so ngày xưa, nếu không cố gắng làm việc thì bạc trên người rất nhanh  sẽ bị xài hết, miệng ăn núi lở không phải cách mà Lục Thanh lựa chọn.

Số lượng ớt đã phơi nắng không nhiều lắm, nếu muốn chống đỡ cho một tửu lâu thì nhất định phải dùng luôn ớt ở trong ruộng. May mà ớt đã chín, Lục Thanh mang theo một túi vải bố to, không ngại mệt nhọc mà đi ra ruộng. Cũng may mắn là thân thể của hắn hiện tại không kém, không thì với lượng lao động như vậy sẽ đủ khiến cho Lục Thanh mười ngày nửa tháng không xuống giường được.

Thẳng khi hái đầy túi vải kia, Lục Thanh mới thu tay bắt đầu đi trở về. Khoảng đường từ  mảnh ruộng này đến nhà gỗ tuy rằng không tính là xa, nhưng cũng không tính là gần, huống chi Lục Thanh lại phải kéo một túi to nặng như vậy. Cho nên, khi hắn về đến cửa nhà gỗ thì cả người cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm.

Lục Thanh như trút được gánh nặng mà buông gói to, vừa hoạt động bả vai, vừa nghĩ nên xử trí đám ớt này như thế nào. Dựa vào một mình hắn mà muốn xử lý hết toàn bộ ớt và tiêu là chuyện không thể, còn nếu làm giống như hôm nay, cứ thong thả thu gặt thì chỉ sợ những trái ớt chín trước sẽ rơi xuống đất, sau đó bị phân hủy, biến thành chất dinh dưỡng cho đất. Kết quả như vậy hiển nhiên không phải Lục Thanh muốn nhìn thấy, cho nên hắn quyết định tìm vài người giúp đỡ, cùng nhau thu hoạch hết ớt cùng tiêu trong ruộng.

Lục Thanh không có bao nhiêu bạc dư, mọi người ở Thực Vi Thiên tất nhên nằm trong sự chọn lựa của hắn, nhưng quan hệ hợp tác của bọn họ thành lập không lâu, Lục Thanh còn chưa muốn đem tiền vốn của mình bại lộ ra bên ngoài. Cho nên hắn nghĩ tới một người khác — Vương Hán.

Vương Hán là thôn dân của Bạch Hổ thôn, tất nhiên nhận thức không ít người, nếu có hắn tương trợ, như vậy việc thu gặt ớt sẽ không hề trở thành việc khó. Đương nhiên, Lục Thanh cũng sẽ không để hắn làm không công, chút đạo lý ấy, Lục Thanh vẫn là biết.

Lúc gần đi Vương Hán có nói vị trí nhà mình cho Lục Thanh biết, Lục Thanh buông gói to, đang định tìm Vương Hán, lại nghe được một trận tiếng khóc từ bên trong nhà gỗ truyền ra, trong lòng Lục Thanh căng thẳng, liền đẩy cửa mà vào.

Trên người Tiểu Ngốc Tử chỉ mặc một kiện nội sam mỏng manh, cộng với tư thế ngủ không thành thật của y cho nên quần áo bị giải khai hơn phân nửa, liếc mắt nhìn đến liền thấy hai điểm phấn hồng như ẩn như hiện, Lục Thanh cảm giác tự chủ của mình đang dần dần bị phá vỡ ……[yuki-hana: mong nó mau vỡ cho rồi]

Lục Thanh không được tự nhiên mà dời đi ánh mắt, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Nghe được tiếng động này, Tiểu Ngốc Tử vốn đang khóc liền xoay người lại, ánh mắt sưng đỏ mở to, liếc mắt liền phát hiện thân ảnh của Lục Thanh. Không quản trên người mình còn chưa mặc quần áo, Tiểu Ngốc Tử trực tiếp đứng dậy, muốn nhào vào trong lòng Lục Thanh. Lục Thanh vội vàng đi tới phía trước, đem thân thể ấm áp của Tiểu Ngốc Tử ôm vào trong lòng.

“Ô ô……” Tiểu Ngốc Tử nức nở, đem đầu chôn trước ngực Lục Thanh, tiếng khóc không nhịn được truyền đến,“Ca ca không cần ta, ca ca không cần ta ……”

Vừa mở mắt ra, toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại một mình y. Trong một khắc kia, cảm giác bất lực liền ùa đến khiến đầu óc của hắn trống rỗng. Trong lòng chỉ có một thanh âm không ngừng nói với y: “Ca ca không cần y”.

Kỳ thật Tiểu Ngốc Tử biết hết. Y biết mình không quá giống người  bình thường, y cũng biết có rất nhiều người đều ghét bỏ y, cười nhạo y. Trong khoản thời gian Lục Thanh ốm đau nằm trên giường cũng là thời điểm đen tốt nhất trong cuộc đời của y.  Không có người chiếu cố, không có người quý trọng, tất cả người ở Lục gia đều vênh mặt hất hàm sai khiến y. Có người thấy y đáng thương liền cho một ngụm cơm ăn, nhưng mà đại đa số thời gian, Tiểu Ngốc Tử chỉ có thể vụng trộm ăn cơm thừa của người ở Lục gia. Hiện tại Lục Thanh mang y ra khỏi những ngày đói khổ lạnh lẽo kia, trong mắt Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh chính là trời là đất. Nếu có một ngày ngay cả Lục Thanh cũng không muốn y thì y thật sự không biết nên sống sót như thế nào.[yuki-hana: an tâm, cưng là con ruột của t.giả, nên sẽ ko có ngày đó đâu]

“Ngoan, Bảo Bảo không khóc, ta làm sao sẽ không cần ngươi được.”

Lục Thanh cười khổ, không nghĩ tới hắn chỉ có ly khai một chút thôi vậy mà đã làm cho Tiểu Ngốc Tử khóc thành như vậy. Xem ra về sau đi chỗ nào cũng phải mang theo  vật nhỏ này rồi. Bất quá cảm giác được người ỷ lại như vậy thật sự làm hắn không hề chán ghét.

Lục Thanh ôm chặt thân thể Tiểu Ngốc Tử, nhẹ giọng thầm thì dỗ một hồi, lúc này mới khiến Tiểu Ngốc Tử ngoan ngoãn ngừng tiếng khóc, mặc xong quần áo rồi xuống giường. Vốn tính toán hiện tại đi tìm Vương Hán, chỉ là Tiểu Ngốc Tử khóc nhiều như thế, ánh mắt vừa sưng vừa đỏ, trạng thái như vậy, Lục Thanh làm sao có thể bỏ mặc được.

Dùng khăn tay thấm chút nước có pha linh tuyền, nhẹ nhàng đắp vào trên mắt. Dưới tác dụng của linh tuyền,  chỉ chốc lát sau liền giảm sưng, mà cặp mắt đen to kia cũng khôi phục lại thần thái ngày xưa.

“Lần sau không cho khóc.” Lục Thanh lấy ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi Tiểu Ngốc Tử.

“Không cho ca ca đi!” Tiểu Ngốc Tử có chút cường ngạnh nói.

“Được a, về sau Bảo Bảo đều gọi ta là phu quân, ta sẽ không đi.” Lục Thanh thực vô sỉ dụ dỗ.

“Phu quân, không cho đi!” Tiểu Ngốc Tử không chút do dự nói.

Lục Thanh cười cười, nắm tay Tiểu Ngốc Tử đi ra cửa. Trải qua sự kiện vừa rồi, Tiểu Ngốc Tử giống như phi thường kinh hoảng khi Lục Thanh rời đi, dọc theo đường y cứ im lặng gắt gao nắm tay Thanh, ngay cả bươm bướm mà y thích nhất cũng đều không chịu nhìn nhiều một chút.

Rất nhanh, Lục Thanh liền đi tới Bạch Hổ thôn. Hắn tùy tiện hỏi một người liền biết nhà của Vương Hán, khi Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử đến nơi, vị hán tử trung niên thành thật kia đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lộ ra một nụ cười sáng lạn.

“Lão đệ, có chuyện gì thì ngươi cứ việc nói, nếu Vương Hán ta có thể làm liền tuyệt đối sẽ không chối từ.”

Lục Thanh mỉm cười nói:“Không phải đại sự gì, chỉ là muốn mời Vương đại ca giúp ta kêu vài người cùng nhau thu hoạch chút đồ ăn trong ruộng mà thôi, ta trả tiền.”

Vương Hán hào sảng phất tay, cười to hai tiếng nói:“Ta còn tưởng chuyện gì to tác, ngươi yên tâm, người trong thôn đều giúp nhau như vậy, ngày mai ta sẽ mang người đi với ngươi, nhưng ngươi không thể trả tiền a, nói tiền bạc sẽ làm hư cảm tình, mọi người đều là hàng xóm, chút việc ấy thì tính cái gì.”

Lục Thanh vốn định kiên trì, nhưng thấy thần sắc Vương Hán lại vô cùng nghiêm túc cho nên không hề nói thêm. Hắn đem tiền chuẩn bị, nếu thôn dân không cần, hắn sẽ mời mọi người ăn một bữa, hắn nghĩ lão bản Thực Vi Thiên chắc là sẽ không cự tuyệt hắn dẫn người đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.