Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 36



“Về sau không cho Bảo Bảo tùy tiện đi cùng với người xa lạ, biết không?” Lục Thanh lấy bánh hạt dẻ bên miệng ra, biểu tình rất là nghiêm túc.

Tiểu Ngốc Tử được Lục Thanh nuông chiều, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng của hắn, cho nên chân tay lập tức có chút luống cuống. Bánh hạt dẻ thơm ngọt mềm mịn rơi xuống đất, Tiểu Ngốc Tử đứng ở tại chỗ không nói một lời, ngón tay không ngừng vặn vẹo. Lục Thanh thấy bộ dáng này của Tiểu Ngốc Tử,  cũng biết ngữ khí vừa rồi của mình có hơi nặng, nhưng hắn làm như thế là vì an toàn của Tiểu Ngốc Tử, nhất định phải buộc Tiểu Ngốc Tử nhớ kỹ.

“Bảo Bảo sai lầm, phu quân không cần sinh khí.”

Tiểu Ngốc Tử ôm eo Lục Thanh, đem đầu chôn vào trong  ngực Lục Thanh, khóe mắt có nước mắt xẹt qua. Y rất sợ bộ dáng vừa rồi của phu quân, rất sợ hãi phu quân không cần y.

Lục Thanh ôm chặt Tiểu Ngốc Tử, biểu tình lập tức nhu hòa xuống, ngữ khí cũng ôn nhu rất nhiều:“Bảo Bảo rất ngoan.”

Lục Thanh còn nghĩ rằng Tiểu Ngốc Tử sẽ khóc, nhưng hiện tại xem ra Tiểu Ngốc Tử trưởng thành nhanh hơn nhiều  so với trong tưởng tượng của hắn, cư nhiên còn học được trấn an người khác.

Tiểu Ngốc Tử nghe được ngữ khí của phu quân đã ôn nhu trở lại, hốc mắt đỏ hồng, cố nhịn để không rơi nước mắt. Y nghe người ta nói, chỉ có tiểu hài tử mới tùy tiện rơi nước mắt, hiện tại y là người lớn rồi, cho nên không thể khóc. Ủy khuất trong đầu không biết để đâu, Tiểu Ngốc Tử chỉ phải cố ôm Lục Thanh chặt hơn chút nữa, cơ hồ cả người đều dán trên cơ thể của Lục Thanh.  [yuki-hana: cưng quá]

“Bảo Bảo ngoan, chúng ta về hậu viện được không?”

“Nhưng Bảo Bảo đói bụng.” Tiểu Ngốc Tử che bụng nhỏ trống rỗng, mặt đầy uể oải nói.

Bánh hạt dẻ rơi trên mặt đất liền không thể nhặt lên ăn, Tiểu Ngốc Tử ngóng trông nhìn Lục Thanh, thẳng đến khi Lục Thanh chịu đựng không nổi mà đầu hàng, mang theo Tiểu Ngốc Tử đi ra ngoài mua này nọ ăn.

Lúc này chính là giờ cơ ở Thực Vi Thiên, bọn tiểu nhị đều vội vàng tiếp đón khách nhân, cho nên Lục Thanh cũng không ăn ở trong điếm, trực tiếp mang Tiểu Ngốc Tử đi chợ mua đồ ăn. Mà đợi đến khi hai người từ bên ngoài trở về, Tần Hải cũng đã về tới Thực Vi Thiên, nhưng xem ra, công việc không được thành công  ……

“Lưu huyện lệnh nói như thế nào?” Lục Thanh đem toàn bộ đồ ăn đưa cho Tiểu Ngốc Tử, sau đó nói.

Tần Hải thở dài:“Ai, không nói cũng thế, tham quan này cùng Lục viên ngoại cấu kết đã lâu, có lẽ chuyện hoa anh túc cũng có phần của hắn, một trăm lượng bạc kia xem như mất trắng.”

Một trăm lượng là lễ gặp mặt, không có bạc thì ngay cả mặt của vị Huyện thái gia này cũng đừng mong mà thấy, càng không nói đến thỉnh hắn rat ay. Chỗ tốt duy nhất của chuyến đi này chính là, bọn họ xác định Lục viên ngoại cùng Huyện thái gia là chung một giuộc, muốn động Lục viên ngoại, chỉ sợ không phải thực dễ dàng. Nhưng hoa anh túc đối dân chúng mà nói là nguy hại thật sự là quá lớn, loại chuyện này là giấy không thể gói được lửa, hắn thật sự rất muốn nhìn Huyện thái gia kia sẽ có một kết cục như thế nào.

Lục Thanh suy tư một phen, sau đó nói:“Có thể bọn họ chỉ hoa anh túc để đả đảo chúng ta, đợi đến khi Thực Vi Thiên suy sụp, phỏng chừng cũng liền buông tay, nhưng độc tính của hoa anh túc lớn như thế, cho dù Lục gia muốn thu tay mặc kệ, cũng khó mà ngăn cản.”

“Theo ý kiến của ngươi thì nên ứng đối như thế nào, tổng không thể trơ mắt nhìn khách nhân của Thực Vi Thiên dần dần giảm bớt đi?”

“Tất nhiên là không thể, ta nhớ rõ Lục gia có hơn mười mẫu đất hoang ở núi Thanh Vân, địa phương kia vắng bóng người, nếu muốn gieo trồng hoa anh túc, chỉ có thể là ở nơi đó, chúng ta phải nghĩ biện pháp trừ bỏ, nhưng nhổ cỏ phải nhỏ tận gốc, ngày mai chúng ta vẫn phải đi đến huyện nha một chuyến.”

“Lại đi huyện nha?” Tần Hải có chút nghi hoặc, bởi vì hắn cảm giác hiện tại đi huyện nha đã vô dụng, Lưu huyện lệnh kia không có khả năng giúp bọn họ.

Lục Thanh nói:“Lần này không phải đi tìm Lưu huyện lệnh, mà là đi kích trống minh oan, cáo trạng Lục viên ngoại. Đương nhiên, không thể chỉ là hai người chúng ta khởi tố, ta tin tưởng lão bản của những tửu lâu khác cũng đều không phải là người táng tận lương tâm, nếu chúng ta có thể gom những người phản đối lại cùng một chỗ, cho dù là huyện lệnh thì cũng không thể tùy ý phán xử.”

Lần này tranh đấu giữa hai nhà tửu lâu đã vượt qua phương diện buôn bán, việc ngươi thắng ta thua đã không còn là mục tiêu để giải quyết vấn đề nữa rồi.

Vào một buổi chiều, Tần Hải phụ trách liên lạc chưởng quầy của các tửu lâu khác, Lục Thanh thì mang theo Tiểu Ngốc Tử đi đến núi Thanh Vân tìm kiếm địa điểm mà Lục gia dùng để gieo trồng hoa anh túc.

Loại hoa này giá cực cao, Lục viên ngoại không biết từ nơi nào lấy được mầm móng, hắn quyết định lén lút gieo trồng tại mảnh ruộng ở núi Thanh Vân. Lục viên ngoại vốn chỉ tính toán đem hoa bán đi, nhằm kiếm một khoản lớn, nhưng sau khi bị Hải Thiên phát hiện,  Hải Thiên lại nói cho hắn rằng có thể dùng hoa anh túc chế tác thành gia vị, như vậy sẽ hấp dẫn khách hàng không ngừng tiến đến.

Bị Thực Vi Thiên bức đến gần tới đường cùng, Lục viên ngoại vừa nghe đến phương pháp này, liền vui vẻ đồng ý đề nghị của Hải Thiên, ngay từ đầu chỉ là dùng chút ít, sau khi được ngon ngọt, Lục viên ngoại cả gan làm loạn, hoàn toàn đem vương pháp để qua sau đầu. Trên thực tế, vì gần nhất lạm dụng hoa anh túc, cho nên đã có một bộ phận dân chúng xuất hiện phản ứng không tốt, nhưng Lục viên ngoại đã mua chuộc huyện lệnh huyện Phương Lâm, cho nên hắn không sợ.

Lại nói tiếp huyện lệnh cũng có chút thân bất do kỷ, bởi vì Lục viên ngoại cho hắn dùng thuốc phiện, loại cảm giác này chỉ cần nếm thử qua một lần thì rất khó lấy dứt bỏ. Đôi khi đầu óc Lưu huyện lệnh sẽ thanh tỉnh trong chốc lát, nhắc nhở chính mình phải rời xa loại quỷ quái này, nhưng mà phần lớn thời gian hắn đều chìm trong loại cảm giác mê loạn này.  Vì để có thuốc phiện, thì cho dù Lục viên ngoại giết người hắn đều có thể ngoảnh mặt làm ngơ.[yuki-hana: đúng là nguy hiểm thật]

Kế hoạch không kịp biến hóa, Lục Thanh nhìn thấy khắp nơi toàn là cành khô kia mới hiểu được Lục viên ngoại đã sớm thu hoạch xong hoa anh túc. Lục Thanh rất rõ, lấy tính cách cẩn thận tham tài của Lục viên ngoại, nhiều hoa anh túc như vậy, nhất định sẽ được Lục viên ngoại đặt ở trong Lục phủ. Hiện tại, hắn không có khả năng điều tra Lục phủ, nhưng bên trong tửu lâu Lục gia, nhất định vẫn là có trữ hàng.

“Phu quân, chúng ta tới nơi này làm gì?” Tiểu Ngốc Tử tò mò nhìn mặt đất trụi lủi xung quanh, nghi hoặc nói.

Lục Thanh xoa xoa khuôn mặt Tiểu Ngốc Tử, sủng nịch nói:“Ta đến tìm một thứ, nhưng đáng tiếc, hiện tại không ở nơi này.”

Tiểu Ngốc Tử nghĩ nghĩ, sau đó lại hỏi Lục Thanh,“Là thứ gì? Bảo Bảo có thể giúp phu quân tìm đến!”

Lục Thanh cười cười, nắm tay Tiểu Ngốc Tử đi tới trước xe ngựa.

“Chỉ cần Bảo Bảo mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.”

Hắn không cần Tiểu Ngốc Tử làm gì cho hắn,  hắn chỉ cần Tiểu Ngốc Tử có thể vẫn ở bên người hắn, luôn vui vẻ hạnh phúc, như vậy Lục Thanh sẽ cảm giác dị thường thỏa mãn.

Tiểu Ngốc Tử bĩu bĩu môi, hiển nhiên không vừa lòng lời nói của Lục Thanh. Tuy rằng ngoài miệng y không nói, nhưng trong lòng lại có chút rối rắm khổ sở, vì sao y không có chút hữu dụng nào hết vậy?

“Mỗi ngày phu quân cũng phải vui vẻ hạnh phúc.” Tiểu Ngốc Tử tựa vào trên vai Lục Thanh, nhỏ giọng than thở một câu, sau đó trong nhịp xe ngựa lắc lắc lắc lắc, y dần chìm vào trong giấc ngủ.

Sau khi xuống núi,  lúc  sắp đi ngang qua cửa Lục gia, lực chú ý của Lục Thanh bị một nam nhân mặc quần áo ngăn nắp trên đường hấp dẫn. Nam nhân kia tuy rằng mặc quần áo rất tốt, thế nhưng vẻ mặt uể oải không phấn chấn, đi đường đều không quá vững chắc. Thanh danh của hắn có vẻ không phải rất tốt, bởi vì dân chúng khi đi ngang qua bên người hắn đều có một bộ dáng rất e sợ, mà hắn lại không hề phát giác, chỉ một mặt hướng về phía trước mà đi.

Lục Thanh cảm giác khuôn mặt người này có chút quen mắt, cẩn thận nghĩ nghĩ, mới phát hiện nam nhân này cư nhiên có tám phần giống Lưu huyện lệnh kia. Xem ra nơi nam nhân này đi tới hẳn là Lục phủ, nhưng còn chưa chính thức đi đến cửa Lục phủ,  cả người nam nhân lại đột nhiên run rẩy, miệng sùi bọt mép ngã xuống đất.

Hắn cứ nằm đó như vậy, dân chúng bốn phía trực tiếp bị dọa đều chạy hết, sợ có liên quan đến việc này.  Chỉ có Lục Thanh, từ trên xe ngựa đi xuống, không hề ngại mà nhéo nhéo vào nhân trung của nam nhân kia.

Người này còn có hô hấp, thế nhưng thần trí lại không thanh tỉnh, nghĩ tới hơn mười mẫu hoa anh túc của Lục viên ngoại, trong lòng Lục Thanh minh bạch vài phần.

Lục Thanh nâng thân thể nặng nề của người này lên, đặt ở trên xe ngựa, sau đó mang theo nam nhân này về Thực Vi Thiên.

Tần Hải nhìn thấy nam nhân trên xe của Lục Thanh,  lắp bắp kinh hãi:“Đây không phải là nhi tử của Lưu huyện lệnh sao? Như thế nào sẽ ở trong tay ngươi?”

Lục Thanh nâng người xuống dưới, sau đó nói:“Hắn té xỉu ở trên đường cái, ta thấy bộ dạng của hắn hơi giống với Lưu huyện lệnh nên mang  hắn trở về, quả nhiên là nhi tử của cẩu quan kia.”

Hắn hiện tại xem như thấy rõ ràng, vì lung lạc Lưu huyện lệnh, Lục viên ngoại nhất định là cầm ra thuốc phiện, cho nên Lưu huyện lệnh kia mới có thể nghe theo hắn như thế. Nhưng hiện tại, trên tay Lục Thanh đang nắm mệnh của con hắn, chính là không biết Lưu huyện lệnh có phải giống như câu “Hổ không ăn thịt con” hay không.

Buổi chiều hôm nay, Thực Vi Thiên đóng cửa sớm, Lục Thanh ngồi ở sảnh lớn của Thực Vi Thiên chờ Lưu huyện lệnh đến, sau nửa canh giờ, Lưu huyện lệnh mang theo một đám nha dịch hùng dũng oai vệ lại đây, vừa thấy Lục Thanh liền ra lệnh bắt người.

“Bắt lấy hắn cho bản quan!”

Chúng nha dịch trăm miệng một lời nói:“Vâng, đại nhân.”

Lục Thanh ngồi tại chỗ, thần sắc không chút biến đổi, nói:“Đại nhân, lấy pháp chế của Tây Lưu quốc, không biết thảo dân có tội gì, mà làm cho đại nhân hưng sư động chúng như thế chứ?”

“Hừ, ngươi ở trên đường hành hung đả thương người, *còn có lý bất thành*? Bắt người cho ta!”

Lưu huyện lệnh chỉ có một nhi tử bảo bối, sau khi nghe nói nhi tử té xỉu ở trên đường cái rồi  bị Lục Thanh mang đi, lúc ấy hắn liền nổi trận lôi đình. Hắn biết Lục Thanh muốn hắn đối phó với Lục viên ngoại, nhưng mà hiện tại bản thân hắn cũng khó mà tự lo cho mình,  mỗi ngày đều trông cậy vào Lục viên ngoại cung phụng chút thuốc phiện. Huống chi Lục Thanh dám động nhi tử của hắn, như thế thì thật sự không có người nào có thể cứu được!

Đối mặt với bọn nha dịch tựa như lang hổ, Lục Thanh chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, một thân ảnh lòm khòm liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Cha, ngài không cần bắt Lục chưởng quầy, nếu không phải có Lục chưởng quầy, chỉ sợ hôm nay nhi tử sẽ chết ở trên đường cái.”

Lưu huyện lệnh vô cùng kinh ngạc, như thế nào Lục Thanh này chẳng những không phải là hung thủ, ngược lại biến thành ân nhân rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.