Mấy ngày hôm nay Sất Vưu Thần cáo bệnh dưỡng thương, hoàng thượng cho người mang đến phủ không ít đồ trân quý cho hắn tẩm bộ. Sẫm Hảo Nguyệt ngồi bên bàn sách cùng soái phu quân, kinh ngạc miệng từ hôm đó đến nay chưa khép lại được.
Hắn qua nhiên giàu có, không chỉ làm đạo tặc trộm bảo vật mà còn kinh doanh rất nhiều thứ. Tỉ như cả Trường Sinh nhai đều là của hắn, tỉ như ở Bất Thụy nhai đa số đều là của hắn, nên chuyện Sất Duệ Kỳ mở sòng bạc là hắn âm thầm đáp ứng nên hắn sớm biết nàng là đi đâu. Tỉ như Nhất Phẩm Đường cũng là của hắn. Tỉ như Vĩnh Bảo Tề cũng là của hắn...Tỉ như, thôi đi kể mãi cũng không hết mà...Nàng có chút choáng váng a!
Chỉ là đột nhiên nhìn các chữ số ngất ngưởng thu được trong sổ sách nộ khí lại nổi lên, nàng đập bàn hỏi: “Người giàu có như vậy xây phủ không bỏ ra chút bạc còn có mặt mũi ngồi đây khoe tài sản với ta.”
Sất Vưu Thần khẽ cười véo véo mũi của nàng giải thích: “Của ta chẳng phải cũng là của nàng sao, hà tất phân biệt như vậy.” Chẳng phải nàng nói đợi hắn chết sẽ chiếm gia sản nhà hắn sao?
Thấy được sắc mặt tiểu thê tử hòa hoãn trở lại hắn lại nói: “Lúc đầu ta nghĩ nàng sẽ đến bảo ta đưa bạc nên sớm cùng Thế bá nói, nghĩ không ra nàng đi moi bạc chỗ phụ hoàng a!” Lúc đó hắn còn chuẩn bị sẵn rất nhiều câu trả lời trong đầu đề phòng nàng hỏi mấy câu quái dị. Bất quá thấy nàng đi moi bạc phụ hoàng cũng tốt, hắn cũng không có ngăn cản.
Sẫm Hảo Nguyệt lại cười hề hề đáp trả: “Lúc đó ta nghĩ phụ hoàng bạc đãi ngươi nên ta cũng không thích hắn, hiện xem ra người bị bạc đãi chính là phụ hoàng a.”
Sất Vưu Thần nắm tay nàng bước ra ngoài Trường Sinh nhai, đưa nàng xem từng kho vàng mà hắn tích trữ được. Đương nhiên tất cả đều chứa trong quan tài, khố phòng rỗng nhếch nhát trong phủ chỉ là để lừa người thôi. Lúc đó hắn nghĩ giang sơn này không còn với chỗ bạc này hắn cùng mẫu thân sống cả đời sung sướng. Lại đoán không ra sự tình đã rẽ sang một ngã khác.
Sẫm Hảo Nguyệt vui vẻ cầm vàng khối đưa lên miệng cắn cắn. Nàng không chọn lầm phu quân nha, hắn quả nhiên có tài lực. Lại nói tiệm quan tài nào trên Trường Sinh nhai cũng đều là chất đầy vàng trong quan tài, mà quan tài không cần nói mọi người cũng biết kích cỡ rồi. Không vàng cũng là đồ trân quý, khiến tâm nàng kích động liên hồi.
Thấy nàng cao hứng thử vàng như vậy Sất Vưu Thần lại nói: “Tối nay đến Sẫm gia.”
“Ân, vết thương đã tốt?” Sẫm Hảo Nguyệt cũng không buồn nhìn hắn vì giờ đây soái phu quân không tỏa sáng bằng kho bạc trước mắt.
Sất Vưu Thần nhàn nhạt buông ra một câu: “Vẫn còn một chút.” Vết thương đó sâu như vậy cơ mà, cũng may là hắn bách độc bất xâm nếu không cũng là sớm không trụ được. Không ngờ được thân mẫu thực sự muốn lấy mạng hắn, lại có là từ khi hắn còn trong bụng đã bắt đầu hạ thủ. Trong mắt ánh đầy thê lương không thể phai nhạt.
Đến tối, Sất Vưu Thần cùng Sẫm Hảo Nguyệt cùng nhau ngồi kiệu đến Sẫm gia. Hạ nhân trước cửa vừa thấy cổ kiệu to lập tức mở rộng hai cánh cửa rồi chạy vào thông báo. Ba tên tiểu đệ đệ cùng Quân Tử Lan vui mừng chạy ra ngênh tiếp.
Cổ kiệu không ngừng lại trực tiếp tiến vào bên trong tiền thính. Sau khi kiệu hạ, Sẫm Hảo Nguyệt trước bước ra, theo sao nàng chính là Sất Vưu Thần.
Sẫm Minh Kiệt, Sẫm Bí Uy cùng Phí Khả Doanh đều nín thở nhìn chằm chằm dung mạo của Sất Vưu Thần không biết hồi hồn. Do mỗi ngày đều cùng Sẫm Hảo Nguyệt tản bộ tiếp xúc với ánh sáng mặt trời nhiều nên lúc này nhìn không ra chút bệnh tật nào trên da cả.
Không những thế mà đám hạ nhân trong phủ cũng nhìn đến không thể rời mắt. Nhớ lại ngày đó khi Sẫm Hảo Nguyệt xuất giá không ai không thương tiếc nàng, hiện giờ đây trong lòng chỉ cảm khái một câu, tiểu thư thật may mắn a. Vốn nghĩ trên đời này hơn được các đời chủ tử Sẫm gia chỉ có mỗi mình Duệ vương, hiện vị cô gia này quả nhiên xuất chúng, cũng là một nhân vật nha.
Nghe qua tiến hành lễ của cả hai, ba người bọn họ mới hồi thần. Nguyên lai đây được gọi là bệnh vương a, tuấn mỹ thế này mà thân mang bệnh thật là tiếc. Trách không được ba tên tiểu tử cùng Quân Tử Lan là líu lo ton hót ‘tỷ phu’ mãi như vậy.
Sẫm Minh Kiệt ho khan chữa ngượng rồi cùng cùng Sẫm Bí Uy, Phí Hảo Doanh đứng lên chuẩn bị. Chỉ là còn chưa kịp làm gì đã nghe Sất Vưu Thần dùng khiêm ngữ nói: “Tôn tế có chuyện muốn cùng gia gia và nhạc phụ nói, không biết hiện có tiện?”
Thấy được Sất Vưu Thần không những sức khỏe tốt mà giọng nói còn hữu lực như vậy không ai không chấn kinh. Nhưng vẫn là thể hiện cung kính đáp ứng.
Sau khi ba người kia rời đi, Phí Khả Doanh gọi Sẫm Chi Dĩ cùng Sẫm Hỉ Mộc đi theo mình hỏi về khẩu vị của Sất Vưu Thần. Quân Tử Lan cũng vui vẻ mà chạy theo giúp Phí Khả Doanh.
Sẫm Hảo Lân nhạy bén kéo tiểu tỷ tỷ sang một bên hỏi chuyện. Chẳng phải đều nói dạo này tỷ phu cáo bệnh sao, lý nào giờ đây một chút bệnh cũng không có.
Sẫm Hảo Nguyệt cũng không giấu diếm hắn liền kể hết cho hắn nghe. Chân cũng không quên cùng hắn bước về phía Khang Tĩnh cư.
Sẫm Hảo Lân nghe xong thập phần kinh trụ. Chỉ là hắn cũng cảm thấy Sất Vưu Thần làm không sai, dù gì đó cũng là mẫu thân, nếu đổi lại là hắn, hắn nhất định cũng phụ cả thiên hạ giúp đỡ mẫu thân. Chỉ là nghĩ không ra tất cả hy sinh đều là vô nghĩa, đến cuối cùng chỉ là một quân cờ, còn suýt mất cả tính mạng. Cũng may quay đầu vẫn là bờ chưa đến nỗi toàn thấy biển.
Hai tỷ đệ đứng bên ngoài thư phòng rất lâu cũng không nghe được bên trong phát ra tiếng động gì. Cả hai sốt ruột đi qua đi lại trước cửa phòng như thị vệ canh gác vậy.
Đột nhiên bên trong phát sinh tiếng đao kiếm hoảng loạn khiến cả hại bốn mắt nhìn nhau một vài giây lập tức xoay người muốn xông vào trong. Chỉ là ngay lúc bọn họ vừa xoay người, đã thấy ba thân ảnh nam nhân bên trong dùng khinh công lao ra, tốc độ cực nhanh khiến bọn họ chỉ có nhanh chóng ngã sang một bên tránh.
Sẫm Minh Kiệt cùng Sẫm Bí Uy tay cầm trường kiếm liên thủ hướng Sất Vưu Thần công kích không ngừng. Sất Vưu Thần bên này cũng là tận lực cầm một thanh trường kiếm chống trả. Đương nhiên cũng không có đặc biệt gì khi thấy hắn có kiếm, ở Sẫm phủ tùy tiện đi nơi nào cũng có thể thấy vũ khí được trưng bày.
“Mọi người làm gì, có chuyện gì từ từ nói.” Cả hai tỷ đệ cũng không biết làm sao ngoại trừ khuyên nhủ. Sẽ không phải là xảy ra chuyện gì nên mới đánh nhau đi?
Chỉ là ba nam nhân kia không hề đáp trả chỉ cực lực mà chiến. Bất đắc dĩ cả hai tỷ đệ cũng xông vào thư phòng lấy đại một thanh kiếm bất kỳ lao đến cản. Sẫm Hảo Nguyệt ngăn soái phu quân còn Sẫm Hảo Lân lại ngăn soái cha.
Sất Vưu Thần thấy được mắt của Sẫm Bí Uy lóe sáng cầm trường kiếm đánh tới người của Sẫm Hảo Nguyệt, hắn nhanh chống đưa tay ôm lấy nàng, đem kiếm trong tay ngăn kiếm của Sẫm Bí uy rồi lộn vài vòng trên không trung tiếp đất cách chiến trường một đoạn. Bên kia Sẫm Minh Kiệt cùng Sẫm Bí Uy cũng ngừng tay, Sẫm Hảo Lân thấy vậy cũng thu kiếm.
Sất Vưu Thần nhíu mày hỏi: “Nàng làm gì vậy?”
Sẫm Hảo Nguyệt còn chưa kịp đáp đã nghe tiếng cười của soái gia gia vang lên: “Nghĩ không ra ngươi thân thủ tốt như vậy.” Nguyên lai mấy lần trước hắn thực sự đối với hắn hạ thủ lưu tình.
Tôn tế này ẩn mình lâu như vậy thật khiến người bất ngờ. Hắn vốn trước đó nghi ngờ sau lưng tôn tế là thầm giúp Sất Ngạo Lang làm tất cả, hóa ra nghi ngờ lại trở thành sự thật. Bất quá sau chuyện kia có lẽ là thái tử vị một lần nữa trở về trong tay của tôn tế rồi a.
Hôm đó hoàng thượng triệu hắn vào cung tìm mọi cách giữ lại cho kỳ được. Đến khi được thả cũng là nghe được tin đồn hắn chết trong cung khiến hắn có chút suy đoán. Nhưng mấy hôm nay hoàng thượng lại không đề cập đến, nguyên lai là để Sất Vưu Thần tự đến hướng hắn nói rõ.
Hai tỷ đệ bốn mắt nhìn nhau có chút đoán ra được ra. Đây chính là thử võ nghệ nha, làm bọn họ phí tâm lo lắng, thật không vui chút nào.
“Chuyện cũng đã giải quyết rồi ra ngoài dùng chút gì trước đi.” Sẫm Bí Uy cũng vui vẻ không kém. Vốn nghĩ nữ nhi của hắn lần này nhất định tái giá rồi, hiện chính là nữ tế không những không bị bệnh còn xuất chúng như vậy. Cũng tốt, sắp chọn thái tử rồi, nếu là nữ tế này nguyện ý nhất định ngồi được vững vị trí đó nha.
Sau đó mọi người cùng dùng bữa, đột nhiên Quân Tử Lan buồn nôn. Sất Vưu Thần để thủ hạ giúp nàng ta bắt mạch mới biết là có hỷ mạch. Sẫm phủ hiện tại chính là phúc hỷ mãn đường rồi.
Phí Khả Doanh vui vẻ ra mặt không quên nhắc nhở nữ nhi: “Nguyệt nhi cũng mau chóng báo hỷ đi thôi.”
Sẫm Hảo Nguyệt vốn là đang dùng thìa canh nghe xong cũng là sặc mà ho đến sắc mặt đỏ ửng. Đùa chắc, nàng chỉ mới mười lăm thôi, qua mùa đông này cũng chỉ mười sáu, thụ thai sớm như vậy làm gì?
Sất Vưu Thần bên cạnh đáp ứng cũng không quên vuốt sống lưng của thê tử. Hắn còn đang bị thương, không thích hợp vận động mạnh a.
Ngồi ở tiền thính trở chuyện một lúc mới để đôi phu thê kia hồi phủ. Hạ nhân của phủ cực kỳ kín miệng nên chuyện hôm nay không chút để lộ ra ngoài.