Sau khi tiễn Sẫm Minh Kiệt lên xe ngựa tiến cung ba mẫu nữ cùng nhau trở về Khang Tĩnh cư. Lúc này một nén hương cũng cháy hết Sẫm Bí Uy nhận lấy khăn từ hạ nhân lau mồ hồi trên mặt.
Sẫm Hảo Lân chạy đến tốt bụng nhắc nhở: “Lần sau cha không được mất tập trung nữa, nương bảo nếu không tập trung rất dễ hỏng việc.”
“Vi phụ nhớ rồi.” Sẫm Bí Uy cúi đầu xoa đầu nhi tử thấp giọng nói, mặt mũi của hắn a, đều bị hai tiểu gia hỏa này ném hết rồi.
Phí Khả Doanh cũng buồn cười không ngớt nhưng chỉ dám nén ở trong bụng, bước đến nói: “Phần thức ăn của lão gia đang được hâm nóng, ngươi trở về viện tắm xong liền có thể ăn.”
“Ân, ta biết rồi.” Sẫm Bí Uy thở dài một tiếng, ánh mắt đầy luyến tiếc nhìn thê tử của mình. Nàng vẫn là cùng hắn giữ khoảng cách.
Hắn hướng hai tiểu gia hỏa nói: “Vi phụ dùng bữa xong sẽ đưa hai ngươi xuất phủ dạo.” Thấy hai tiểu gia hỏa reo hò vui vẻ cùng cao hứng hắn xoay lưng rời đi.
Một lúc sau, ba phụ tử cùng nhau xuất phủ. Phí Khả Doanh bảo cần ở trong phủ xử lý một số chuyện nên không cùng đi. Mặc cho có nói thế nào cũng không lay động được nên ba người cũng không tiếp tục hao phí thời gian nữa.
Bước chân xuống phố chính là được mọi người nhìn bằng ánh mắt đầy hoang nghênh. Bọn họ nhận ra Sẫm Bí Uy đương nhiên nhận ra hai tiểu gia hỏa này là ai. Trong kinh thành hiện tại không ai không biết hài tử song bào của Sẫm gia cả, chỉ là không biết ai lớn hai nhỏ mà thôi.
Sẫm Hảo Lân nhìn thấy đường phố tấp nập lòng hiếu kỳ nổi lên. Nắm lấy tay của Sâm Bí Uy liên tục hỏi ra rất nhiều nghi vấn trong lòng. Sẫm Hảo Nguyệt lại an tĩnh ngồi trong lòng của soái cha đảo mắt nhìn xung quanh. Sẫm Bí Uy cho rằng đứng tấn xong nữ nhi sẽ mệt mỏi hơn nhi tử nên đặc cách bế nữ nhi.
Khi bước chân đến một ngã tư, mà chỉ cần rẽ trái hoặc rẽ phải chính là con phố náo nhiệt nhất lớn nhất của kinh thành, đây còn được gọi là Bất Thụy nhai. Nơi này ngoài thanh lâu còn có đổ phường, người người ra ra vào vào không ngừng bất kể cả ngày lẫn đêm, và nơi này không cho xe ngựa chạy.
Sẫm Hảo Nguyệt chỉ tay sang một bên nói: “Chúng ta đến đó đi, bên đó có mấy cô cô thật xinh đẹp nha.” Hai bên đường đều đứng đầy người, bên trái là thanh lâu, bên phải là đổ phường liên tục có nữ nhân nam nhân đứng đầy tranh khách.
Sẫm Bí Uy cúi người bế luôn cả Sẫm Hảo Lân lên tay, chân thả nhanh cước bộ miệng cũng không quên nói: “Nơi này gọi là Bất Thụy nhai, gia quy của Sẫm gia chúng ta là tuyệt đối không được bước vào, hai người các ngươi phải nhớ rõ đấy.”
Sẫm Hảo Lân cùng Sẫm Hảo Nguyệt hiện đầy tiếc nuối trên mặt. Không phải là soái cha cấm vào mà là gia quy cấm vào nha. Nghĩa là cả đời này đừng mong có cơ hội đặt chân đến đó.
Thời gian ba phụ tử bọn họ thẳng lướt qua Bất Thụy nhai thì đám người đứng nhìn không chớp mắt. Bọn họ thi nhau bàn tán không ngừng a.
Lúc này Sẫm Bí Uy dừng chân tại một tiệm bán yên chi rất to tên là Nhất Phẩm Mỹ Nhân. Vừa thấy Sẫm Bí Uy bước vào lão bản liền mang vẻ mặt vui vẻ chạy ra nghênh đón: “Sẫm đại tướng quân là đến đây mua đồ tặng phu nhân sao? Chỗ chúng ta có rất nhiều loại, phu nhân nhất định sẽ hợp ý.”
Sẫm Bí Uy bế hai tiểu gia hỏa đứng đến một kệ đặt đầy yên chi hỏi: “Hiện màu nào thịnh hành nhất?” Hắn là võ tướng mấy chuyện này đương nhiên không có khái niệm.
Trong khi lão bản vui vẻ lấy mặt hàng bán chạy nhất cùng mặt hàng mới nhất ra ba hoa thì Sẫm Hảo Nguyệt vươn tay lấy từng hộp yên chi lên xem. Nàng là nữ nhân đương nhiên đối với những thứ này cực kỳ có hứng thú rồi. Sau mấy lượt nàng cầm lên vài màu yêu thích rồi đưa cho Sẫm Bí Uy xem.
“Người ta muốn những thứ này.”
Sẫm Bí Uy cũng có chút ngạc nhiên những rất nhanh thu lại nhãn thần: “Nguyệt nhi mua cho nương sao?”
Nàng lắc đầu: “Người ta dùng nha, thơm lắm lại là màu dễ phối y phục nữa.”
Sẫm Bí Uy nghe vậy liền y theo mấy hộp Sẫm Hảo Nguyệt chỉ mỗi loại mua hai hộp. Dù gì thì nữ nhi hắn cũng là nữ nhân lại nói nàng ở cùng thê tử hắn bao lâu nay ít nhiều cũng biết được không ít, đương nhiên hắn vẫn lựa chọn tin tưởng nữ nhi thông minh này thay vì tên lão bản lẻo mép kia.
Sẫm Hảo Lân thấy cũng biết được những thứ kia là gì. Lúc trước Cù lão gia từng mang đến tặng Phí Khả Doanh cơ mà. Hắn chỉ im lặng nhìn chứ không hề lên tiếng.
Ba phụ tử lại cùng nhau đến một tú phường nổi tiếng nhất kinh thành để đo thân may y phục cho hai tiểu gia hỏa. Hai tiểu gia hỏa đi theo lão bản nương nhìn kiểu dáng cùng chọn mẫu thêu. Sau khi xem xong tiểu nữ oa đều lắc đầu. Sẫm Hảo Lân về phương diện này cũng không có khái niệm nên tùy tiện mà tới.
Sẫm Hảo Nguyệt bắt tú nương ký một phần kế ước trọn đời, bên trên chính là y phục của nàng do nàng tự thiết kế không cho phép có người mặc giống mình. Dưới sự giám sát của Sẫm Bí Uy hai phần kế ước đã được ký kết trong tốt đẹp. Nàng vẽ ra sáu kiểu rồi nói ra màu cùng hoa văn mình mong muốn sau đó đưa cho lão bản nương.
Giờ cũng đến trưa rồi cả ba liền đến tửu lâu dùng bữa. Khi Sẫm Bí Uy mở miệng bảo muốn bao sương cùng lúc này cũng có người muốn bao sương. Hắn nhìn qua liền thấy được Cổ lão thái gia cùng tiểu nam hài cũng dùng bữa liền chào hỏi.
“Cổ bá đã lâu không gặp.” Cổ lão thái gia chính là vị thái y năm đó cùng Sẫm Minh Kiệt ở chiến trường, không biết bao nhiêu phen cứu mạng Sẫm Minh Kiệt. Cho dù đã cáo lão thế nhưng hắn cũng rất là kính trọng.
“Thật trùng hợp không ngờ Sẫm tướng quân cũng đưa hài tử đến dùng bữa. Ta cũng đưa tôn nhi đến dùng bữa.” Cổ lão thái gia vuốt râu vui vẻ nói rồi nhìn tiểu hài tử bên cạnh mình nói: “Sùng Kính mau hành lễ với Sẫm tướng quân đi.”
Sẫm Hảo Nguyệt phóng tầm mắt nhìn Cổ Sùng Kính bên dưới. Hắn nhìn qua cũng chỉ chừng năm tuổi nha, một thân lam y nhìn rất nho nhã.
Cổ Sùng Kính khom lưng hành lễ nồng nặc mùi thư sinh: “Sùng Kính gặp qua Sẫm tướng quân.”
“Được rồi được rồi, ở đây cũng không phải trong cung. Nguyệt nhi, Lân nhi đã gọi Cổ gia gia chưa?” Sẫm Bí Uy nhìn hai tiểu gia hỏa trên tay của mình nói.
“Hảo Nguyệt gặp qua Cổ gia gia.”
“Hảo Lân gặp qua Cổ gia gia.”
Cổ lão thái gia cũng khách sáo vài câu. Lúc này tiểu nhị kiểm tra phòng xong thông báo bảo chỉ còn một phòng thế nên hai người cũng không ngại dùng cùng nhau.
Sau khi lên an vị chọn qua vài món ăn, tiểu nhị vui vẻ nhận tiền bo đi ra ngoài. Cổ lão thái gia mới nói: “Ta nghe nói hoàng thượng để Hảo Nguyệt cùng Hảo Lân vài ngày nữa tiến đến Thư Lạc các học.”
“Đúng vậy, Cổ bá quả thực tin tức linh thông.” Sẫm Bí Uy điềm đạm xác nhận cũng không quên khen lão nhân gia vài câu.
Cổ lão thái gia cười ha hả: “Sùng Kính cũng được đến đó học, vậy sau này chính là đồng học rồi.” Cổ gia của hắn nổi tiếng y thuật cao minh nên hoàng thượng mới đặc cách bước vào Thư Lạc các. Hoàng thượng chính là muốn bồi dưỡng nhân tài để phục vụ hoàng thất a.
Cổ Sùng Kính vừa nghe được liền nhìn sang hai tiểu oa nhi ở phía đối diện. Hai tiểu gia hỏa này quá giống nhau, nếu như không phải y phục khác biệt e là hắn nhận không ra rồi.
Sẫm Hảo Lân ngồi uống trà nghe được liền hướng hắn vẫy tay cười hì hì: “Đồng học hảo.” Nương từng nói đồng học chính là bằng hữu học cùng, giống hắn cùng tiểu tỷ tỷ lúc trước vậy.
Sẫm hảo Nguyệt liên tục ngồi ăn đậu phộng rang muối được đặt trên bàn. Cảm nhận được ánh mắt nhìn mình nàng nàng nâng mí mắt nhìn sang. Đôi môi bĩu một cái lạnh nhạt hỏi: “Mặt bổn tiểu thư có hoa?”
“Không có.” Cổ Sùng Kính đang trầm tư tìm điểm khác nhau giữa hai tiểu gia hỏa thì bị bọn họ làm cho xấu hổ. Mặt hắn vội vàng cúi xuống không dám nhìn nữa.
Bên kia hai người kia vẫn là trò chuyện say sưa không để ý đến đám tiểu oa nhi bên này. Tiểu nhị mang thức ăn lên liền cùng nhau ăn.
Sau khi dùng qua bữa, mà hai bên cáo từ ra về. Sẫm Bí Uy lại mang hai tiểu gia hỏa đi vài nơi nữa đến chiều mới hồi phủ.