Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Chương 17: Kế thất thật phiền



Sẫm Bí Uy vừa hồi phủ lập tức chạy đi tìm Phí Khả Doanh tặng yên chi. Không biết nàng có nhận hay không chỉ biết là tối hôm đó nàng cũng không có đến chỗ Sẫm Hảo Lân ngủ nữa.

Sáng hôm sau, cùng nhau đứng tấn xong mỗi người một việc. Sẫm Minh Kiệt tiến cung thượng triều. Phu thê Sẫm Bí Uy đi dạo phố cũng không ở phủ.

Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sẫm Hảo Lân ở tiền thính ngồi ăn trái cây. Hạ nhân ở bên cạnh người quạt người bóc vỏ trái cây, một người cho trái cây vào miệng họ, người giúp bọn họ lau miệng sau khi ăn. Tóm lại là cực kỳ hưởng thụ!

Lúc bốn di nương đồng loạt cùng nha hoàn thiếp thân tiến vào tiền thính. Đám hạ nhân ở tiền thính hành lễ qua một lượt rồi lại tiếp tục làm việc của mình. Bọn họ váy áo thướt tha tiến vào chỗ ngồi của mình.

Đại di nương ân cần cười hỏi: “Lân nhi Nguyệt nhi vì sao không đi chơi?”

Sẫm Hảo Lân nhìn qua tiểu tỷ tỷ rồi đáp: “Không có gì chơi nên không đi.” Hắn không biết vì sao tiểu tỷ tỷ lại có thái độ lạnh nhạt như vậy, nhưng tiểu tỷ tỷ không thích hắn không thích.

Nhị di nương che miệng cười nói: “Vậy liền chơi thả diều đi, hôm nay gió mát thế này diều nhất định bay rất cao.”  Nàng liếc mắt nhìn nha hoàn của mình.

Nha hoàn đó liền hiểu chuyện mang hai con diều đến trước mắt hai tiểu gia hỏa: “Thiếu gia, tiểu thư, đây là hai con diều di nương đặc biệt chuẩn bị cho hai người chơi.”

Cả hai đồng thanh nói: “Tạ qua nhị di nương.” Rồi bảo bà tử ở viện mình thu vào.

Tứ di nương thấy được liền liếc mắt che miệng cười nhị di nương ngu ngốc. Hai tiểu gia hỏa lớn lên ở thôn quê đương nhiên đã từng thấy qua trò này rồi. Nàng nặn ra một nụ cười tươi tắn nói: “Chỗ ta có con quay bằng gỗ nhất định Nguyệt nhi cùng Lân nhi sẽ thích a.”

Nói xong nha hoàn thiếp thân của nàng ta liền mang hai con quay bằng gỗ cùng hai sợi dây dâng lên trước mặt hai tiểu gia hỏa. Sẫm Hảo Lân nhìn thấy vật hình thể lạ liền phấn khởi hỏi: “Thứ này chơi thế nào?”

Tứ di nương thu được biểu tình kia vào mắt liền cũng cao hứng giải thích rồi bảo nha hoàn làm thử cho hai tiểu gia hỏa xem. Con quay liên tục quay không ngừng dưới mặt đất, mắt của Sẫm Hảo Lân sáng rõ lên liên tục vỗ tay: “Hay hay, ta cũng muốn chơi.”

“Lân nhi thích là được rồi.” Tứ di nương đưa mắt bảo nha hoàn dậy Sẫm Hảo Lân chơi rồi nhìn sang Sẫm Hảo Nguyệt vẫn một bộ mặt thờ ơ ngồi nhai trái cây: “Nguyệt nhi không thích sao?”

Sẫm Hảo Nguyệt nhẹ nhàng nâng mắt lên nhìn tứ di nương, chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng rồi mới lên tiếng: “Nếu là đệ đệ thích chơi thì ta chơi cùng hắn.”

Nàng vươn tay ra nhận lấy con quay cùng dây rồi bắt đầu chơi. Trò này ở hiện đại nàng chơi không ít lần nha. Nàng còn biết cách làm cho nó quay mãi không ngừng nữa cơ.

Sẫm Hảo Lân lần đầu thả con quay xuống đất. Con quay quay không mạnh nhưng vẫn là miễn cưỡng trụ được. Hắn cao hứng kéo tay Sẫm Hảo Nguyệt nói: “Nguyệt nhi, ta làm được rồi.”

Đảo mắt nhìn khuôn mặt không có tiền đồ của tiểu đệ đệ, Sẫm Hảo Nguyệt cũng bắt đầu thả con quay của mình xuống. Nàng ngồi trên ghế nhìn qua con quay của Sẫm Hảo Lân sắp ngã liền cầm đoạn dây trên tay vung một cái. Động tác cực nhẹ nhàng khiến dây như lướt qua con quay khiến con quay lấy lại được thăng bằng tiếp tục quay.

Mọi người thấy được điều là há hốc ôm cằm. Đây là một tiểu nữ oa ba tuổi sao? Bọn họ thấy không giống nha, nàng không những biết cách chơi mà còn thành thục như vậy sao? Quả đáng sợ a!

Sẫm Hảo Lân cười đến híp mắt vỗ tay tán thán: “Nguyệt nhi thật giỏi!” Tiểu tỷ tỷ lúc nào cũng giỏi hơn hắn, nàng biết những thứ hắn không biết. Có lẽ là do nàng sinh trước nên mới như thế. Hắn phải cố gắng nhiều hơn mới được.

Đến khi chơi chán con quay cũng bị bà tử mang sang một bên. Lúc này tam di nương lại nói: “Chơi cũng mệt rồi, chi bằng dùng ít chè đi. Là chè mè đen ta bảo người làm nha.” Trong mắt nàng ánh lên khinh bỉ nhị di nương cùng tứ di nương. Là hài tử thì phải dùng thức ăn để dụ dỗ chứ.

Lúc này cũng có một nha hoàn mang hai chén chè mè đen đến đặt trên bàn nhỏ bên cạnh hai tiểu gia hỏa. Hai tiểu gia hỏa đa tạ xong cũng không khách khí mà cầm muỗng lên ăn. Chè mè đen dưỡng nhan cực tốt lại ngon nữa nên không có người nào bài xích.

Đại di nương nhìn thấy đôi mày có chút nhăn lại, tay bắt giác đặt lên bụng của mình. Bọn họ là đến lấy lòng hai tiểu gia hỏa, một là để Sẫm Bí Uy để ý đến mình một chút, hai là để dựa lấy hơi cho bụng mau chóng có tiền đồ. Chỉ là không hiểu sau bụng mãi vẫn là không động tĩnh.

Lại nói từ khi gả vào Sẫm gia bọn họ chưa từng được Sẫm Bí Uy để mắt đến. Hắn đến tìm bọn họ ngoài chuyện nối dõi tông đường ra thì không còn gì nữa. Lúc trước Thôi Phiến Phiến còn ở các nàng đều phải nhìn sắc mặt người mà sống. Khi nàng ta bị đưa về Thôi gia các nàng còn chưa kịp thở phào chính là hoàng thượng mang đến một Mễ Ngải Tư.

Mễ Ngải Tư so với Thôi Phiến Phiến còn ác liệt hơn nhiều. Đến chi tiêu hàng tháng của các nàng cũng bị cắt bớt. Đã thế Sẫm Minh Kiệt lại không quản mấy chịu nhỏ nhặt này nên các nàng chỉ biết nhịn xuống thôi. Hiện tại liền phải xem ai thủ đoạn hơn lôi kéo được hai tiểu gia hỏa về phía mình rồi. Nếu là được hai tiểu gia hỏa tiếp sức cuộc sống sau này mới tốt hơn được.

“Các ngươi ăn từ từ thôi.”

Trong lòng của Sẫm Hảo Nguyệt suy đoán xem đám nữ nhân này đột nhiên đến tìm các nàng, không biết có chuyện gì hay không? Là ý tốt hay là ý xấu? Lúc trước ba nuôi nàng từ khi mẹ nuôi qua đời liền không có đi bước nữa mà chỉ là cặp kè tình nhân bên ngoài thôi nên nàng đối với trạch đấu chính là không có kiến thức.

Lúc này có một nữ nhân dưới sự nâng đỡ của nha hoàn yếu ớt tiến vào. Trên mặt được trang điểm chỉnh chu, mang theo vài tiếng ho khan như muốn thu hút sự chú ý của mọi người vậy.

Sẫm Hảo Lân vì tiếng ho khan kia mà quay đầu nhìn về phía cửa tràn đầy hiếu kỳ. Đây là người nào, vì sao hắn chưa từng gặp qua?

Sẫm Hảo Nguyệt lại thờ ơ không thèm nhìn mà chăm chú ăn phần chè của mình. Chỉ cần đám hạ nhân hàng lễ thì nàng sẽ biết thôi mà.

Đám di nương cùng đám hạ nhân thấy được người tiến vào lập tức đứng lên hành lễ. Qua tiếng hành lễ của mọi người hai tiểu gia hỏa mới biết đây là Mễ Ngải Tư.

Ánh mắt của Mễ Ngải Tư sắc lẹm lướt qua bốn di nương khiến bọn họ cúi đầu xuống không dám động đậy. Đường nhìn của nàng giữ chặt trên người của hai tiểu gia hỏa như muốn đợi hành lễ. Đáng tiếng Sẫm Hảo Nguyệt chưa từng nhìn nàng, Sẫm Hảo Lân nhìn thoáng qua liền quay lại tiếp tục ăn.

Trong đầu của Sẫm Hảo Nguyệt chính là không có chuyện hành lễ với những người nàng không cho vào mắt. Còn Sẫm Hảo Lân lại nghĩ trong Sẫm gia chỉ có người ta hành lễ với hắn thôi.

Đợi mãi không có kết quả, ho đến khan cổ họng mà hai tên tiểu gia hỏa không ai để ý đến mình, Mễ Ngải Tư ôm một bụng nộ khí chậm rãi dưới sự nâng đỡ của nha hoàn tiếng đến ghế ngồi. Mông còn chưa chạm vào ghế liền nghe âm thanh êm tai của Sẫm Hảo Lân truyền đến.

“Chỗ đó không phải là của nương sao?”

Từ lúc trở về Sẫm gia đến nay hắn đều thấy nương ngồi chỗ đó. Mà hắn để ý chính là Sẫm Minh Kiệt cùng Sẫm Bí Uy cũng chỉ ngồi một chỗ không có đổi. Thế nên đột nhiên có người ngồi chỗ của nương hắn cũng sẽ hỏi lên nghi vấn trong lòng rồi.

Mặt của Mễ Ngải Tư triệt để âm hàn, đây chẳng phải là nhắc nhở thân phận của nàng sao? Rõ ràng chính là nếu Phí Khả Doanh không trở về thì đây là chỗ của nàng. Hít một hơi sâu nàng đứng lên bày ra vẻ mệt mỏi của người bị bệnh nhẹ nhàng nói: “Vì Nguyệt nhi ngồi chỗ có ta mất rồi, thế nên ta mới ngồi chỗ của tỷ tỷ.”

Sẫm Hảo Lân lại không đồng ý lập tức kháng nghị: “Hôm đó là gia gia bảo Nguyệt nhi ngồi ở đây a.” Trong đầu của tiểu hài tử chính là chỗ người người đó dùng, nước sông không phạm nước giếng nên mới có thái độ gây gắt như vậy.

Đám di nương thấy một màn trước mắt trong lòng đắc ý cực hạn. Ngày thường khi dễ bọn họ nay lại bị tiểu gia hỏa khi dễ lại trước mặt bọn họ. Đây gọi là đáng đời a!

Mễ Ngải Tư vốn là sinh khí lại còn bị trước mặt bao người ném hết mặt mũi, hai tay bắt giác nắm chặt lại. Nàng còn chưa mở miệng đã nghe Sẫm Hảo Nguyệt nhàn nhạt nói: “Đây là Sẫm gia, ta lại mang họ Sẫm đương nhiên được ưu tiên hơn rồi. Ngươi có ý kiến gì?”

Đôi mắt của nàng nàng lên sắc lẹm phóng đến trên người của Mễ Ngải Tư. Lúc nàng ta bước vào nàng đã cảm thấy được không khí yên tĩnh lạ thường rồi. Lại thêm thái độ rụt rè của đám di nương nữa liền xác định ngày thường nữ nhân này trong phủ tác oai không ít. Lại nói sắc mặt cùng khí tức của nàng ta đích xác là như người có bệnh nhưng nhãn thần lại không phải nha

Mặt của Mễ Ngải Tư giờ đây màu sắc liên tục biến đổi không ngừng. Nàng bị hai tên tiểu gia hỏa sống ở nông thôn gây khó dễ. Nàng mím chặt môi khẽ dùng tay ra hiệu cho Liễu ma ma phía sau.

Liễu ma ma thấy được liền lên tiếng hướng hai tiểu gia hỏa dùng giọng ôn hòa nói: “Thiếu gia, tiểu thư, hai người mới về nên không biết. Đây là nhị nương của hai người a. Hai người phải bước đến hành lễ với nhị phu nhân mới đúng. Còn chỗ tiểu thư đang ngồi là của nhị phu nhân, thân phận của nhị phu nhân làm sao có thể ngồi dưới tiểu thư được.”

Sẫm Hảo Lân nghe được liền nhìn Liễu ma ma, đôi mắt tinh anh khẽ nhíu, lát sau mới nói: “Vậy nghĩa là thân phận của Nguyệt nhi chính phải ngồi sau nhị nương?”

“Đúng a!” Liễu ma ma mỉm cười cong cong lưng đáp.

Sẫm Hảo Nguyệt nheo mắt đầy bất mãn nhìn Sẫm Hảo Lân. Lý nào nhanh như vậy đã nhìn nhận người ta rồi. Nàng hằng hộc hừ một tiếng thật khẽ rồi nói: “Nếu ta không nhường chỗ thì sao?”

“Vậy thì nhị phu nhân phải ngồi chỗ của đại phu nhân a.” Liễu ma ma vẫn kiên nhẫn giải thích, nhưng thực chất chính là trắng trợn thể hiện uy quyền a.

Mễ Ngải Tư lúc này cực kỳ đắc ý vì cho rằng lý lẽ của các nàng quá chặt chẽ. Tiểu gia hỏa chỉ có ba tuổi đương nhiên là sẽ không thể bắt chẹt được rồi. Mà đây cũng chính là gia quy a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.