Sất Ngạo Lang: “Hôm nay thời tiết tốt, chi bằng Hảo Nguyệt cũng bổn vương thi cưỡi ngựa, thế nào?”
Sất Duệ Kỳ nhanh chóng đỡ lời: “Đại hoàng huynh có nhã hứng liền để đệ bồi vậy, làm sao có thể để một nữ hài như A Nguyệt xuất mã a.”
Sất Duệ Kỳ cũng đã sớm trở thành cái gai trong mắt của Sất Ngạo Lang rồi. Cũng may đám hoàng đệ một số đã chết, số ít còn lại bị điều đến đất phong hoang vu, Sất Vưu Thần tuy ở lại nhưng là cùng hắn một phe nên địa vị của hắn ngày hôm nay xem như ngang hàng với Sất Duệ Kỳ, phụ hoàng lại chậm trễ không chịu lập thái tử mặc kệ chúng thần dâng tấu. Nhưng nếu để Sất Duệ Kỳ chiếm được thế lực của Sẫm gia sợ là ngôi vị thái tử cũng vượt ra khỏi tầm tay của hắn.
“Thập nhất hoàng đệ muốn cùng tham gia cũng được thôi, chỉ là bổn vương muốn cùng Hảo Nguyệt thử một chút.” Hắn hoàn toàn không lo lắng việc có ai nói hắn cá cược với một nữ nhân bởi vì Sẫm Hảo Nguyệt từ trước luôn cùng Sất Duệ Kỳ đấu đá không ngừng.
Thôi Cẩn Hòa bắt được ánh mắt đầy sát khí của Sất Ngạo Lang liền nói đôi lời khích bác Sẫm Hảo Nguyệt để dụ nàng vào bẫy: “Sẫm gia đường đường là võ tướng, không lý nào không dám nhận lời thách đố nha.”
Sẫm Hảo Lân lúc này mới lên tiếng ôm quyền nói: “Nếu Ngạo vương gia muốn cùng Sẫm gia thi thố liền để ta thay Nguyệt nhi vậy.” Muốn tiểu tỷ tỷ xuất mã thì phải qua ải của hắn trước đi. Hắn đường đường là nam tử hán làm sao để nữ nhi xuất mã chứ.
“Ta cũng có thể thay đại tỷ cùng Ngạo vương gia cưỡi ngựa nha.” Sẫm Chi Dĩ nhe răng cười tươi tắn, ở biên cương bao lâu nay hắn cưỡi ngựa cũng không tệ. Tuy chưa từng thấy đại tỷ cưỡi qua ngựa nhưng cũng không để đại tỷ ứng chiến được. Nam tử của Sẫm gia không thể đứng sau nữ nhân.
Sẫm Hỉ Mộc có chút không vui cúi đầu. Trán hắn tựa sát vào eo của Sẫm Hảo Nguyệt, hắn cũng muốn giúp a, chỉ là hắn chưa được học cưỡi ngựa biết làm sao đây. Sẫm Hảo Nguyệt vòng tay qua người hắn vỗ vài cái an ủi.
Sất Ngạo Lang nhếch môi mắt không hề rời Sẫm Hảo Nguyệt: “Bất quá bổn vương chỉ muốn cùng Hảo Nguyệt đây cưỡi một hồi ngựa.”
“Nếu Ngạo vương gia muốn cưỡi ngựa thần nữ cũng có thể thay A Nguyệt.” Quân Tử Lan cũng nhịn không được mà lên tiếng. Thanh danh hoàn khố của Sẫm Hảo Nguyệt vang xa, nàng sẽ biết cưỡi ngựa sao? Nàng đã lâu không gặp nên không muốn nhiều nhưng thấy mọi người thay nàng ta đỡ lời có lẽ là không biết đi.
Lửa trong lòng Sất Ngạo Lang to hơn một phần. Nếu lần này Sẫm gia cùng Quân gia đều là giúp Sất Duệ kỳ hắn liền cơ hội thắng rất ít. Hiện bên hắn chỉ có Hác gia thôi, Đường gia vẫn chưa tỏ rõ thái độ, Sẫm gia cùng Quân gia cũng chưa có động tính nhưng nhìn một tràng này hắn càng không dám nắm chắc a.
“Các ngươi ai muốn tham gia đều được, chỉ là Hảo Nguyệt nhất định cũng phải tham gia.” Hắn muốn nhìn thấu hoàn khố nữ này.
Sẫm Hảo Nguyệt chống cằm nhìn Sất Ngạo Lang một hồi, nàng biết hắn muốn thử mình xem bản thân có thật sự hoàn khố hay không. Qua mấy chuyện gần đây nàng đều là chọc phải người của hắn, hắn nghi ngờ cũng là có đạo lý a.
“Nhưng là hiện tại bổn tiểu thư lại không có nhã hứng cưỡi ngựa, không biết Ngạo vương gia có muốn cùng bổn tiểu thư cược thứ khác không?”
Sất Ngạo Lang nhướng mày lộ vẻ hứng thú, mỗi lẫn nàng bày trò chính là toàn trò thú vị mà cũng sẽ không bị trùng lập, nhếch môi đáp ứng: “Nói đi!”
“Chúng ta chơi rút gỗ đi.” Buổi trưa nắng nóng như thế này bảo đi cưỡi ngựa, nghĩ nàng điên chắc, vẫn là dùng trò chơi cà phê văn phòng nhàn nhã một chút vẫn hơn.
“Rút gỗ?” Sất Ngạo Lang không hiểu phản vấn. Đây là loại hình trò chơi gì, vì sao hắn nghe một chút cũng không hiểu.
Đám người Cổ Sùng Kính nghe được lại cực kỳ hưng phấn, mắt đều là mở to chờ đợi. Trò này bọn hắn cùng Sẫm Hảo Nguyệt thường chơi nhưng chưa bao giờ thắng được nàng.
“Đại tỷ, đó là trò gì?” Sẫm Chi Dĩ cùng Sẫm Hỉ Mộc đồng thanh hô, mắt mở to nhìn đại tỷ cực kỳ mong đợi. Hôm nay chính là ngày bọn hắn đại khai nhãn giới nha.
Sẫm Hảo Lân cũng hiếu kỳ không thôi: “Trò chơi rút gỗ mà Nguyệt nhi nói cách thức chơi thế nào?” Nếu là vượt quá mức hắn liền tìm cách thay nàng vậy.
Sất Duệ Kỳ cao hứng vỗ tay gọi cung nhân mang trò chơi đến. Bọn hắn chơi cùng nàng bao lâu nay còn chưa từng thắng được, hắn không tin Sất Ngạo Lang lại có thể thắng a. Vẫn là theo dõi hạ tràng thôi, thật mong đợi.
“Trò này thích hợp với không khí ở nhà thủy tạ lúc này a.” Sẫm Hảo Nguyệt nháy mắt gian xảo nói: “Chỉ là người thua phải trút y phục, thế nào?”
Mắt của Sất Ngạo Lang tối lại một phần, hắn nhìn thấy cổ kiệu của Sất Vưu Thần theo hướng này tiến liền hô to: “Tam hoàng đệ đến thật đúng lúc, chúng ta đang cá cược a.” Hắn là cố tình kéo dài thời gian đáp ứng để khi nhìn thấy được trò kia mới tính. Đây là trút y phục a, nhất định là làm xấu mặt hắn.
Mọi người lại một phen hành lễ, hiện liền là có ba người không hành lễ. Sẫm Hảo Nguyệt hừ một tiếng từ trong lỗ mũi ra đầy nộ khí. Tên ma bệnh này lại đến đây làm gì? Mà cho dù có hắn thì kết cục kia cũng đã quyết định rồi.
Kiệu to của Sất Vưu Thần được đặt xuống nhà thủy tạ. Mắt đảo hết lên mọi người nhàn nhạt hô ‘miễn’ rồi đường nhìn dừng lại trên lưng tiểu kiều của Sẫm Hảo Nguyệt. Sau khi nghe qua Thôi Cẩn Hòa thuật lại hắn cũng cảm thấy thú vị khẽ gật đầu: “Nghe qua rất tốt bổn vương cũng muốn nhìn thử một chút.”
Sẫm nha đầu này luôn có những chủ kiến rất quái dị, hắn cũng muốn thử trải nghiệm. Nhìn thái độ của nàng chính là bất mãn chuyện lúc sáng đây. Muốn cùng hắn vạch rõ quan hệ sao, sợ là khiến nàng thật vọng rồi, sau này giữa hắn và nàng vẫn là phải có rất nhiều chuyện liên quan đến nhau a.
“Kinh Lang vương gia thân thể không được tốt cũng không nên ở nơi này tiêu dao, nhỡ như gió độc thổi trúng mất luôn mạng thì không hay, vẫn là trở về nghỉ ngơi cho tốt.” Sẫm Hảo Nguyệt kéo dài giọng mát mẻ con ma bệnh trong cổ kiệu quen thuộc ở sau lưng kia. Toàn bộ bầu không khí từ khi Sất Vưu Thần xuất hiện chính là tràn ngập mùi thuốc đông y rồi.
“Bổn vương tự biết không phiền ngươi phí tâm.” Sất Vưu Thần lạnh nhạt phun ra một câu. Đây là công khai nguyền rủa hắn.
Đám người có mặt nghe được khóe miệng liên tục co rút không ngừng, tiếng hút khí cũng dần dần tăng mạnh. Thân thể suy nhược của Sất Vưu Thần chính là sẽ như nàng nói a. Nhỡ cái tốt không cái xấu linh thì...ai...
Lúc này cung nhân cũng mang bộ đồ chơi rút gỗ đến. Bộ đồ chơi này được làm bằng hồng mộc trân quý, không mùi chỉ có một màu đỏ thuần. Khi Sất Duệ Kỳ lấy từng khúc gỗ nhỏ ra khiến mọi người điều kinh ngạc không thôi.
Cổ Sùng Kính ở bên vội vàng phổ biến cách chơi tránh Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sất Vưu Thần thật sự khẩu thiệt qua lại. Hắn còn xếp trận hình ra mình họa cho mọi người thấy rõ nữa. Kỳ thực nhìn thì dễ nhưng đòi hỏi người chơi phải có tính kiên nhẫn cực kỳ, mà Sất Ngạo Lang lại không có nha.
“Ngạo vương gia vẫn còn chưa đáp ứng nha.” Ân Mặc Nguyên lên tiếng nhắc nhở. Trút y phục sợ là Sất Ngạo Lang không dám đâu.
Khóe miệng của Sất Ngạo Lang liên tục co rút, trò này...mắt hắn nhìn qua bên Sất Vưu Thần rồi mới hít một hơi đáp ứng. Dù gì cũng đã nói rồi biết làm sao được: “Bổn vương cùng ngươi chơi.”
Hai phiến môi mọng nước mỏng manh của Sẫm Hỏa Nguyệt kéo lên một hình bán nguyệt cực đẹp, âm thanh nhu như nước vang lên: “Ngạo vương gia cũng không thể vứt bỏ thanh danh được vậy liền phiền Thôi thiếu chịu phạt vậy.” Đáng lẽ nàng chỉ đích danh Sất Vưu Thần cơ nhưng nghĩ nghĩ hắn cũng là ma bệnh liền để Thôi gia triệt để mất mặt mũi vậy.
Thôi Cẩn Hòa muốn lên tiếng phản bác nhưng lại nhận được ánh mắt ‘không lẽ để bổn vương cởi’ của Sất Ngạo Lang liền nhịn xuống. Vì sao lúc nào người thua thiệt cũng sẽ là hắn?
Sất Ngạo Lang tà cười tầm mắt dừng lại trên người của nữ nhân đang run rẩy nép sau lưng Sẫm Hảo Lân: “Nếu Hảo Nguyệt chọn người chịu phạt bên bổn vương vậy bổn vương liền chọn Mạch tiểu thư.”
Nếu đã là trút y phục liền để nữ nhân trút mới tốt, mà nữ nhân ở đây liền chỉ còn Mạch Nhiễm Thuần là đã cập kê. Sẫm Hảo Nguyệt tư chất tốt chỉ là còn nhỏ, Quân Tử Lan đen nhẻm cũng là chưa cập kê không hợp khẩu vị của hắn.
“Nhưng vậy có chút không tốt.” Ân Mặc Nguyên liền lên tiếng cản lại: “Mạch tiểu thư dù gì cũng là nữ nhi chỉ bằng để hạ quan thay nàng.”
Sất Vưu Thần ho từ nãy đến giờ mới lên tiếng: “Vậy làm sao có thể, Sẫm tiểu thư đã chọn người bên chúng ta, đại hoàng huynh chọn lại cũng rất hợp đạo lý nha.”
“Tam hoàng huynh nói vậy liền không đúng rồi.” Sất Duệ Kỳ cũng lên tiếng cản trở, lý nào lại chọn nữ nhân chứ, dù cho Sẫm Hảo Nguyệt có nắm chắc phần thắng thì cũng không thể được: “Bên của nhị vị hoàng huynh đều là nam nhân, mà hai người lại còn là vương gia nên A Nguyệt bất đắc dĩ mới phải chọn Thôi thiếu.”
Mạch Nhiễm Thuần nuốt một ngụm nước bọt quan sát sắc mặt của Sẫm Hảo Nguyệt mới chậm rãi nói: “Thần nữ chấp nhận.” Sắc mặt này chính là như lần trước vậy, nàng thập phần xác định nàng ta nắm chắc phần thắng. Nếu là còn từ chối sợ là không xong nha.
Sẫm Hảo Nguyệt vốn là giận đến nộ hỏa đầy lòng, nàng định nói ‘vậy cũng mời Ngạo vương phi cũng đến thử đi’ nhưng nghe được lời đáp ứng của Mạch Nhiễm Thuận lời đến miệng không cách nào phun ra được. Đầu mạnh quay về phía sau, mắt nàng mở thật to trấn trối nhìn nữ nhân vừa phát ngôn. Thấy được ánh mắt kiên định của nàng ta nàng nén giận nói: