Sẫm Hảo Nguyệt không trở về mà lại đến trù phòng. Nàng quyết định tấn công từ đường bao tử trước. Thế là gọi Thế bá ra hỏi hết khẩu vị của soái phu quân.
Thế bá vô cùng khó hiểu nhưng cũng chỉ biết y lệnh mà làm thôi. Hắn thẳng thắn nói ra những thứ Sất Vưu Thần thích dùng.
Sẫm Hảo Nguyệt nghe xong cũng có chút không ngờ. Tên ma bệnh này chính là không có kén ăn càng là thứ gì cũng không cần kiêng. Thứ gì hắn cũng ăn liền quá tốt rồi, báo hại nãy giờ nàng lo lắng. Liền mang mấy món hiện đại ra để hắn hảo hảo thưởng thức.
Không nhiều lời nàng trực tiếp xắn tay áo bắt đầu nấu ăn. Không bao lâu nàng bước ra khỏi trù phòng liền trở về tắm xong mới mang thức ăn đến viện của hắn.
Cầm theo lồng thức ăn miệng cười tươi vui vẻ. Đứng ở trước của viện nàng hô to: “Phu quân, chúng ta cùng dùng bữa.”
Tám tên thủ vệ nghe xong sống lưng lành lạnh như có gì ở phía sau vậy. Bọn hắn là nghe nhầm đi? Sẽ không phải là bị dung mạo của chủ nhân mê hoặc rồi chứ? Mà cũng phải thôi, đây là chuyện bình thường cơ mà. Nhưng cũng không lý nào thái độ chuyển biến nhanh đến như vậy!
Sất Vưu Thần vốn ở trong thư phòng phê tấu trương nghe xong cũng lại khóe miệng liên tục co rút không ngừng. Hai từ ‘phu quân’ kia hắn nghe có chút không quen rồi. Nàng đây là đối với hắn động tâm hay có mục đích gì khác? Nàng vừa nhìn thấy hắn không lý nào nhanh như vậy liền động tâm. Thế là hắn quyết định thử nàng.
“Bổn vương không thích dùng cùng người khác.” Hắn lại dùng nội công truyền âm ra ngoài.
Sẫm Hảo Nguyệt nghe xong lại không hề tức giận mà chỉ đưa lồng thức hắn cho một trong tám thủ vệ rồi hô to: “Vậy ngươi từ từ ăn, đây là do ta đích thân làm.”
Nói xong nàng cũng không quản hắn có ăn hay không mà trực tiếp rời đi.
Thủ vệ kia mang lồng thức ăn vào trong thư phòng bày ra. Mùi thức ăn thơm tho bay ngập phòng khiến Sất Vưu Thần không thể không ngẩng lên nhìn. Khi nhìn đến món ăn hắn có chút không hiểu rồi.
Trên bàn chỉ có bốn món, hai món nóng hai món lạnh, mà đều là đi chung một đôi, chứng tỏ nàng là muốn ở lại cùng hắn dùng bữa. Chỉ là hắn nhìn xung quanh tìm mãi vẫn không thấy cơm đâu nha. Ăn như vậy có thể no bụng sao? Mà hình dạng lại phi thường kì lạ. Nhìn đẹp mắt mùi vị cũng rất hấp dẫn chỉ là không biết có ngon miệng không.
Đây là món gì a? Vì sao hắn chưa từng thấy qua? Nàng có hay không hạ độc thuốc chết hắn để tái giá với Sất Duệ Kỳ? Bất quá hắn cũng không do dự đặt bút xuống bắt đầu thưởng thức.
Tay nghề của nha đầu này xem ra cũng không tệ. Hắn biết nàng không có học nữ hồng, mà dù có cũng không ai có thể dạy ra những món này. Nàng là học ở đâu ra? Nha đầu này luôn có những suy nghĩ vượt xa với tưởng tượng của người khác.
Cứ như thế mỗi ngày hai bữa Sẫm Hảo Nguyệt đều làm hai món khác nhau mang đến cho soái phu quân. Mà tâm trạng của nàng cũng là phi thường tốt không hề có dấu hiệu bị ép uổng.
Mỗi đêm Hắc Bạch Vũ đến nàng cũng không hề cùng hắn khắc khẩu khiến hắn vô cùng ngạc nhiên. Chỉ là cùng nàng trò chuyện như vậy cũng rất tốt. Mà chuyện nàng nói cùng hắn toàn về Sất Vưu Thần thôi làm hắn có chút choáng váng rồi, nhưng hắn cũng mang một ít chuyện hắn biết về Sất Vưu Thần nói cho nàng nghe.
Đến một hôm Sất Vưu Thần cảm thấy nàng thay đối bản thân cũng rất hiếu kỳ muốn biết tên những món nàng làm nên cho nàng vào trong viện. Nhưng là chỉ cho vào để nàng cùng hắn nói chuyện thôi không hề cùng nàng dùng bữa.
Sẫm Hảo Nguyệt cười hì hì bước vào trong. Nàng biết kế này nhất định thành công cơ mà. Nhìn hắn ngồi trong cổ kiệu bị trướng mạn trắng che lại không hề thấy được dung mạo khiến nàng lại có chút không vui thu nụ cười một chút.
“Hôm nay thế nào tâm tình tốt như vậy?”
“Hôm nay không có công sự muốn cùng nàng hảo hảo hàn huyên.” Sất Vưu Thần nhàn nhạt ném ra ngoài một câu rồi cho một hạt sen tẩm đường vào miệng.
Sẫm Hảo Nguyệt ngửa đầu nhìn nhìn bầu trời cao quan sát khí tượng rồi lại nhớ đến hắn có nội công. Nàng có nên thử hắn một chút không?
“Thế này đi, ta muốn vận động một chút. Ngươi suốt ngày ngồi trong cổ kiệu thiếu vận động sẽ không tốt đâu, rất khó khỏi bệnh a.” Gạt hắn bước ra cổ kiệu, ăn không được ngắm cũng no mà. Nếu hắn đứng không nổi...ha ha nàng không ngại cho hắn tựa đâu.
Sất Vưu Thần khẽ gật đầu nói: “Nàng muốn thế nào?” Hắn đương nhiên đoán được suy nghĩ trong đôi mắt thoáng nhìn trong veo mà đáy mắt lại cực kỳ gian xảo của nàng.
“Bắn cung đi, vừa lúc ở đây có trái cây, ta mang nó đặt bên kia người nào bắn trúng nhiều nhất sẽ thắng.” Sẫm Hảo Nguyệt nói xong liền ôm đĩa trái cây được đặt ở bàn nhỏ trước mặt chạy đến bên chỗ xa xa bên kia bày ra. Nếu là hắn bắn không được...ha ha nàng cùng hắn bắn. Nghĩ đến đã thấy hồn bay tận chín tần mây rồi.
Sất Vưu Thần gọi người mang cung tên đến. Đương nhiên hắn không hề có ý bước ra ngoài cổ kiệu.
Sẫm Hảo Nguyệt bày xong chạy trở về thấy hắn không có bước ra liền hỏi: “Ngươi không bước ra thế nào bắn.” Bước ra đi, mọi chuyện để bổn phi lo cho ngươi.
“Không cần.” Lại ném ra hai chữ liền ngồi bên trong cổ kiệu giương cung. Ở phẩn nhỏ của trướng mạn lộ ra đầu mũi tên. Một thả, mũi tên bay thẳng đến một trái cam gần đó cấm thẳng tâm. Mà do tốc độ nhanh đến kinh người nên trướng mạn cũng không hề động khiến không ai nhìn được vào trong.
Sẫm Hảo Nguyệt há hốc mở to mắt nhìn. Lý nào lại cẩu huyết như vậy cơ chứ. Rõ ràng nàng để xa như vậy, hắn lại ngồi không có thế bắn. Cho dù là soái cha hay soái gia gia vẫn là phải ngắm một hồi mới thả tên, còn hắn, không biết được mười giây chưa. Không thể xem thường a!
Một tay đặt trước ngực một tay đỡ trán suy nghĩ biện pháp đối ứng thì lại nghe được Sất Vưu Thần hư nhược ho khan rồi nói: “Thế này quá đơn giản không vui, chúng ta đổi chút đi.” Đáy mắt hắn nhìn nàng mang theo tia sáng thú vị.
“Được, đổi thế nào?” Sẫm Hảo Nguyệt nói một cách chán nản vì chưa nghĩ ra được kế sách gì hay ho buộc soái phu quân bước ra khỏi kiệu. Soái phu quân ngoại trừ bệnh tật ra thì cái gì cũng hoàn hảo. Nàng nắm không được cổ của hắn sau này liền chết không chỗ chôn a.
Sất Vưu Thần mang theo ngoạn ý nói: “Đặt trái táo ở giữa, bổn vương cùng nàng giữ khoảng cách bằng nhau cùng một lượt thả tên, thế nào?”
Mắt của Sẫm Hảo Nguyệt mở to, cách chơi này mới lại a. Chỉ là, nàng không có nội công nhất định không thể đả thương được hắn. Nhưng hắn có nội công nếu là dùng thêm chút lực chẳng phải nàng tiêu rồi sao. Thôi đi, cách này không tốt, không chơi.
Đọc được cách nghĩ trong mắt nàng hắn lại nói: “Nàng bắn xong liền có thể tránh.”
“Được.” Sẫm Hảo Nguyệt gật đầu sảng khoái đáp ứng, lấy thân thủ của nàng nhất định tránh được.
Thế là mỗi người duy trì một khoảng cách bằng nhau tính từ trái táo đang đặt ở giữa. Đôi bên cung tên tương hướng, nháy một mắt nhắm chuẩn vào trái táo.
Âm thanh của Sất Vưu Thần lại nhàn nhạt truyền đến: “Chuẩn bị xong?”
“Ân, bắt đầu.”
Lời dứt cả hai cùng thả tên. Sẫm Hảo Nguyệt nhanh chóng lách người sang một bên né đường tên của soái phu quân. Mắt cũng không rời tình huống trước mặt.
Hai mũi tên cùng lúc cắm vào trong trái táo. Chỉ là mũi tên của Sất Vưu Thần không những không ngừng lại mà mãnh liệt xuyên qua. Mũi tên của Sẫm Hảo Nguyệt lại như bị cản ngừng một lúc rồi phần thân bị chẻ làm hai, đầu mũi tê rơi xuống đất.
Trái táo chịu lực bổ đôi, đầu mũi tên của Sẫm Hảo Nguyệt hoa lệ rơi xuống đất tạo thành một âm hưởng không to không nhỏ. Mũi tên của Sẫm Vưu Thần lại nguyên vẹn rơi cùng một chỗ.
Sẫm Hảo Nguyệt mồm trương khẩu ngốc chạy đến cầm cả hai lên xem, nội công quả nhiên lợi hại a.
“Ngươi lợi hại nha, lúc trước ta vốn cứ nghĩ gia gia cùng cha là lợi hại thôi. A còn có Sất Duệ Kỳ nha. Hắn bắn tên cũng rất khá.” Bắn chẻ đôi mũi tên của Sất Ngạo Lang cơ mà.
Vừa nghe được tên của Sất Duệ Kỳ mặt của Sất Vưu Thần lại có chút không hài lòng, tâm trạng cũng tuột đi một chút. Hắn ném cây cung xuống đất không vui nói: “Không chơi trò này nữa, rút gỗ đi.”
Lần đó ở hoàng cung thấy được vẫn còn chưa được thử. Lần này nhất định cùng nàng hảo hảo thử. Hắn không tin trò đó lại khó như vậy.
Sẫm Hảo Nguyệt nghe vậy vỗ tay một cái nhảy cẫng lên: “Tốt, ta đi mượn bộ đồ chơi của Sất Duệ Kỳ.”
Vừa thấy nàng xoay lưng muốn rời đi hắn liền gọi trở lại: “Nàng không có sao vì sao lại phải mượn?” Lại là Sất Duệ Kỳ, tâm trạng của hắn hiện tại mất hết rồi.
Sẫm Hảo Nguyệt mạnh xoay người trở lại chớp chớp đôi mâu tử xinh đẹp giải thích: “Chúng cùng nhau chơi thì chỉ làm một bộ, làm nhiều bộ làm gì?”
Ngay thời điểm nàng xoay người, vạt váy dạm tử sắc thêu hoa trắng ở chân váy tung bay, mái tóc được búi cầu kỳ cùng với đám tóc xõa ra ở hai bên nhất thời xoay. Lưu tô trên trâm cài cũng lây động khiến cộng thêm đôi môi đỏ mọng kia khiến nàng vô cùng lộng lẫy.
Tâm của Sất Vưu Thần cũng đập rộn khi nhìn thấy, hắn đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng rồi xua tay: “Không cần nữa, bổn vương mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Nàng trước trở về đi.” Lý nào nộ khí đột nhiên mất hết, hắn có bệnh rồi.
Sẫm Hảo Nguyệt nghe vậy liền dậm chân giận hờn bỏ đi. Ỷ bản thân xinh đẹp được nàng mến mộ liền xem nàng như đồ vật thích thì gọi đến không thích liền đá đi sao? Nể mặt hắn đẹp nàng nhẫn, sau này từ từ trị, thứ nàng có chính là thời gian.
Nhìn bóng lưng tiểu kiều biến mất sau viện môn Sất Vưu Thần rất lâu mới điều chỉnh được tâm trạng đang kích động của mình. Vì sao mỗi lần thấy dáng vẻ của nàng hắn đều là tim đập mạnh cả người nóng như vậy chứ?
“Người đến, bắt mạch cho bổn vương.”
Thối nha đầu này, trong lòng chỉ luôn có mỗi mình Sất Duệ Kỳ thôi sao? Nàng xem hắn thực sự chết rồi?
Trong đám thủ vệ lại cùng nhau chơi búa kéo bao để lựa ra người hy sinh đi chịu nộ khi của chủ tử. Chủ tử đây là làm sao a? Đến giờ thực sự vẫn chưa phát hiện bản thân yêu thích vương phi sao? Lý nào cứ bảo bọn hắn bắt mạch như vậy cũng không phải là cách đâu.