Cách đó thêm năm ngày, Sất Vưu Thần lại cho người gọi Sẫm Hảo Nguyệt đến hảo hảo cùng chơi rút gỗ. Nàng vừa đến đã thấy soái phu quân ngồi trong cổ kiệu đặt ở trong sân viện.
Đều khác biệt chính là trướng mạn trên cổ kiệu không còn bao quanh cổ kiệu như trước nữa mà là được kéo vào trong để lộ ra một cái bàn thấp nhỏ. Bên trên chính là đặt một bộ rút gỗ cùng trà bánh, đối diện bàn có một ghế thấp dành cho nàng.
“Ngồi đi.”
Sẫm Hảo Nguyệt lại ngửa đầu nhìn trời rồi cười nói: “Phu quân hôm nay không khí không được tốt, chi bằng vào bên trong chơi đi.” Tay không quên chỉ vào bên trong phòng.
Muốn vào trong? Nàng đây là có dụng ý gì? Mặc kệ nàng là có mục đích gì hôm nay cũng không được tiến vào.
“Bổn vương muốn ở ngoài này.”
Hắn đẹp nàng nhẫn. Vuốt vuốt ngực nàng ngồi xuống. Tay cầm thanh gỗ trước mặt lên lắc đầu nói: “Cái này không thể chơi được nha.”
“Vì sao?” Sất Vưu Thần hiếu kỳ hỏi, hắn là dựa theo bộ rút gỗ lần trước thấy được mà đặt làm y hệt. Đừng nói với hắn là chỉ có bộ rút gỗ của Sất Duệ Kỳ chơi được.
Sẫm Hảo Nguyệt cầm một thanh gỗ lên giải thích: “Bề mặt quá bằng phẳng, huyền cơ của bộ đồ chơi này chính là bề mặt phải có chút không đồng đều.” Nói xong nàng mang một bộ do nàng đặt làm từ mấy ngày trước lên bàn: “Chơi bộ của ta đi.”
Sất Vưu Thần không nói gì để nàng chất gỗ lên. Đến lúc chơi hắn cũng không có xuất đầu lộ diện.
Sẫm Hảo Nguyệt nghiến răng nghiến lợi oán hận. Nàng vì bộ mặt tuấn lãng của hắn mới phải hạ mình như vậy lý nào hắn lại không để nàng xem. Giọng được bẻ đến ngọt ngào đầy dụ dỗ.
“Phu quân, cũng là ra đây chơi đi, cách trướng mạn thế này khó thắng lắm.”
“Không cần.”
Sẫm Hảo Nguyệt hừ hừ trong lòng đầy khó chịu. Đương nhiên kết quả vẫn là nàng thắng mấy ván liền.
Trong lúc soái phu quân bên kia đang chau mày cẩn thận suy đoán xem nên rút thanh gỗ nào ra thì bên này Sẫm Hảo Nguyệt nói: “Phu quân, ngươi nói xem Sất Ngạo Lang cùng Sất Duệ Kỳ người nào xứng đáng với thái tử vị a.”
Tay của Sất Vưu Thần định vươn ra nắm thanh gỗ nghe xong lời của nàng liền đình chỉ trên không trung, bất giác nắm chặt thành quyền, hận không thể bóp cái miệng nhỏ của nàng. Vì sao lúc nào đóng mở miệng cũng chính là Sất Duệ Kỳ như vậy? Nàng đây là muốn hắn ủng hộ Sất Duệ Kỳ đi, đừng vọng tưởng!
“Không biết.”
Băng lãnh hai chữ khiến Sẫm Hảo Nguyệt bĩu môi. Nàng cũng là muốn kéo soái phu quân cùng tiểu bằng hữu về một phe nên buông tha mà vẫn tiếp tục lải nhải ưu điểm của Sất Duệ Kỳ. Soái phu quân đang theo phe Sất Ngạo Lang nên nàng cũng không tiện nói xấu hắn, nên khen tiểu bằng hữu thôi.
Càng nghe mặt của Sất Vưu Thần càng đen tiếp đó chính là ném cho nàng một câu: “Bổn vương không chơi nữa.”
Sau đó bảo người đến mang kiệu vào trong phòng. Đương nhiên bên trong vẫn là bắt mạch cùng người bắt mạch bị hành hạ rồi.
Sẫm hảo Nguyệt ngồi bên ngoài hận hận trừng mắt cái cửa phòng đang từ từ đóng lại. Hắn đây là đang làm giá với nàng đi, đáng ghét.
——Phân Cách Tuyến Luna Huang——-
Cách đó lại qua mấy ngày, Sất Vưu Thần cư nhiên để nàng mang vào bên trong phòng cho hắn. Sẫm Hảo Nguyệt vui vẻ mang vào, vừa thấy hắn nàng đã chạy đến: “Dô, phu quân thân mang bệnh còn phê nhiều tấu chương như vậy sao? Phụ hoàng chính là muốn lấy mạng người rồi. Ngày mai tiến cung ta phải đi khiếu nại mới được.”
“Vương phi lúc nào lại quan tâm bổn vương như thế?” Sất Vưu Thần mắt không rời khỏi tấu chương nhàn nhạt hỏi một câu. Tâm tình của hắn lúc này cao hứng miễn bàn.
“Chúng ta là phu thê nên tương thân tương ái.” Sẫm Hảo Nguyệt không chút đỏ mặt nâng độ dày của da mặt vừa nói vừa đến gần: “Ngươi sao lại gọi ‘vương phi’ xa lạ như vậy, gọi tên ta có phải là thân thiết hơn không.”
Khóe miệng của Sất Vưu Thần giần giật vài cái, nha đầu này là đang muốn giở trò gì. Bất quá hắn muốn dò xét tâm ý của nàng nên cũng không nói gì nữa chỉ chăm chú viết gì đó trên tấu chương. Thực tại hắn chính là quan tâm hôm nay nàng mang món gì đến cho hắn.
Sẫm Hảo Nguyệt bước đến bày hai món lên bàn. Do hôm nay nàng không biết hắn sẽ để nàng tiến vào nên chỉ mang phần của hắn thôi. Hôm nay nàng chính là hầm cho hắn một con gà ác cùng một chén chè mè đen.
Mùi thuốc đông y bay vào mũi Sất Vưu Thần dừng tay ngẩng đầu khẽ nhìn. Nga, hôm nay là dùng món quen thuộc.
Thấy đôi mày hắn khẽ nhiều lại nàng liền giải thích: “Hôm nay tẩm bổ nên dùng đồ hầm.” Thực ra là nàng đột nhiên muốn ăn món này nghĩ thế nên để hắn ăn luôn.
“Ân, để đó chút nữa ta dùng.” Sất Vưu Thần lại cúi đầu phê cho xong quyến tấu chương đang phe dỡ.
Sẫm hảo Nguyệt thuận tiền ngồi xuống ghế thấp ở bên trái của hắn rồi múc canh ra chén nhỏ: “Cái này phải dùng nóng mới tốt, ngươi bận ta uy ngươi.”
Trong lòng nàng thầm gian xảo cười vài trận. Nàng không tin hắn không chút cảm động nào. Lấy một người lúc nào cũng cô độc đột nhiên được quan tâm đương nhiên là vui sướng rồi. Lại nói dạo này hắn cũng không cách xa nàng như trước nữa a, bằng chứng tốt nhất chính là cho nàng bước vào phòng. Tuy lúc trước từng đột nhập không ít lần nhưng không tính.
Nàng đưa một thìa lên môi thổi đến ấm rồi đưa đến bên miệng hắn. Sất Vưu Thần kinh ngạc nói không nên lời, đây là tình huống gì a? Nàng làm vậy có mục đích gì?
Tim hắn đập rộn trong lòng ngực, gương mặt vốn tái nhợt có chút phiếm hồng. Hắn tránh đầu sang một bên ngượng ngùng nói: “Bổn vương tự đến.” Nha đầu này...
“Ta cũng đã lỡ tay rồi, chi bằng dùng luôn thìa này đi.” Sẫm Hảo Nguyệt không từ chút cơ hội nào để tiếp cận hắn thế nên vẫn muốn uy luôn cho hắn thìa này. Nàng khẽ chòm người đưa thìa đến bên miệng của hắn, vẻ mặt đầy mong đợi.
Sất Vưu Thần chần chờ nhìn thìa canh bên môi cả nửa ngày trời mới hạ quyết định. Chỉ là thời khắc hắn chuẩn bị mở miệng thì Thế bá đến thông báo rằng Sất Duệ Kỳ đến đang chờ ngoài tiền thính. Sẫm Hảo Nguyệt nghe vậy lập tức thu thìa trở về.
“Không làm khó ngươi nữa, ngươi chậm dùng ta ra ngoài gặp hắn.” Vẻ mặt của nàng tràn đầy hưng phấn đặt hết đồ trên tay xuống, chân như lấp hỏa tiễn chạy ra ngoài.
Sất Vưu Thần vừa thẹn vừa giận tay nắm thành quyền vỗ xuống bàn. Hắn dùng nội công truyền thanh ra ngoài nói cùng ta tên thủ vệ rằng bản thân cũng muốn đến tiền thính.
Sẫm Hảo Nguyệt vừa đến tiền thính đã cười với Sất Duệ Kỳ hỏi: “Thế nào hôm nay lại đến tìm ta?” Dạo này toàn ở trong phủ nên nàng vừa nghe tiểu bằng hữu đến tìm nên cực kỳ cao hứng. Có phải hắn lại muốn tổ chức bữa tiệc nào đó mời nàng tham dự hay không?
Sất Duệ Kỳ hơi cúi đầu sờ sờ mũi, bản thân hắn cũng nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải a. Nghĩ tới nghĩ lui liền mở miệng nói: “A Nguyệt, ta...”
Lời còn chưa nói hết thì đã nghe âm thanh hư nhược của Sất Vưu Thần truyền đến: “Thập nhất hoàng đệ chẳng phải nên gọi nàng là tam hoàng tẩu sao?”
Cả hai mở to mắt nhìn ra cửa liền thấy được cổ kiệu của Sất Vưu Thần tiến vào. Mùi thuốc đông y cùng tiếng ho khan cũng theo đó bao phủ không khí bên trong tiền thính.
“Tam hoàng huynh an hảo.” Sất Duệ Kỳ ngượng ngùng cười rồi lại nhìn sang tiểu bằng hữu bên cạnh. Hắn cùng nàng chính là xưng hô như vậy đã quen, đột nhiên lại đổi có chút...
“Ai dô chẳng phải chỉ là một từ xưng hô thôi sao, không cần quá khắc khe như vậy.” Sẫm Hảo Nguyệt giả lả cười rồi xua xua tay. Nàng nhìn sang Sất Vưu Thần hỏi: “Ngươi ra đây làm gì? Sao không ở bên trong dùng bữa?”
“Bổn vương nghe nói thập nhất hoàng đệ đến nên bước ra đón tiếp, có gì quái lạ sao?” Sất Vưu Thần vừa nói vừa ho khan liên tục nhưng mắt lại thù hận nhìn hai người trước mặt.
Sất Duệ Kỳ nghẹn lời vội vã nói: “Tam hoàng huynh có lòng rồi.” Hắn cũng không còn biết nói gì nữa a. Bình thường hắn cùng vị hoàng huynh này ngoài sáng là không có giao tình, trong tối chính là ám đấu, làm sao tốt đẹp đến mức ra đây chiêu đãi hắn.
Sẫm Hảo Nguyệt nghe vậy cười ha ha lại hỏi Sất Duệ Kỳ: “Mặc kệ hắn. Nói, có chuyện gì?” Nàng cũng không có gì phải giấu diếm soái phu quân, nếu là có thể kéo hắn về phe mình liền càng tốt nữa.
Sất Duệ Kỳ lúng túng nhìn cổ kiệu lại không dám nói. Hắn lần này đến là có chuyện muốn nhờ vã lại có thêm Sất Vưu Thần ở đây thực sự nói không ra miệng a.
Thấy vậy Sẫm Hảo Nguyệt cũng hiểu liền nắm lấy khuỷu tay của Sất Duệ Kỳ kéo ra ngoài. Nàng ném lại cho soái phu quân một câu sau cùng: “Chúng ta đi trò chuyện rất nhanh liền trở về, ngươi mau chóng trở về dùng bữa đi.”
Đương nhiên cùng Sất Duệ Kỳ nói chuyện được một chung trà nhỏ thời gian cả hai liền cưỡi ngựa rời phủ. Hai đêm không trở về khiến Sất Vưu Thần tức đến điên cuồng.
Nhìn theo bóng lưng của hai người nhanh chóng tiêu thất, Sất Vưu Thần hít một hơi hạ quyết tâm. Hắn sẽ không lại tin nha đầu này nữa, nàng nhất định là muốn lợi dụng hắn.
Chỉ là hiện tại tim vẫn đập rất mạnh mà nộ khí trong người cũng là tăng theo nha. Thế là lại bảo đám thuộc hạ bắt mạch. Chỉ là đám thuộc hạ nhăn nhó nhận mệnh.