Sẫm Hảo Nguyệt bất chấp buổi tối trống vắng lạnh lẽo một đường chạy về chỗ của mình. Nàng biết Hắc Bạch Vũ nhất định ở đó đợi nàng. Chỉ là nàng không biết, khi bản thân chạy trên mặt đất thì trên những ngọn cây không còn lá của vuong phủ, có một thân ảnh hắc sắc phi nhanh về phía viện của nàng.
Đúng như nàng đoán vừa trở về thấy cửa phòng của mình mở rộng. Nàng chạy vào đã thấy Hắc Bạch Vũ ngồi trên giường của mình nhìn Hàn Thố không rời mắt. Nàng vội tháo hài rồi chạy vào bên trong ôm lấy Hàn Thố bỏ vào trong hộp quát: “Ngươi còn có mặt mũi đến đây gặp bổn phi?”
“Ngươi báo hại bổn phi trộm đồ của phu quân giờ còn là tòng phạm đoạt đồ của mẫu hậu còn có mặt mũi hỏi ta câu này?” Hàn Thố lạnh khiến nàng chịu không được lập tức đẩy Hắc Bạch Vũ ra chui lên giường đắp chăn.
“Hừ, lần trước là ai ở đây khóc lóc cấm ta nhắc đến Sất Vưu Thần, nếu không có ta đưa ngươi đi cùng trộm đồ ngươi có vui vẻ được như vậy không? Rõ ràng qua cầu rút ván.” Hắc Bạch Vũ hừ hừ oán trách.
“Bổn phi không có bảo ngươi làm vậy nha, là ngươi tự nguyện không trách ta. Mau cút ra ngoài sau này không được đến đây nữa.” Sau này soái phu quân đến đây ở cùng nàng, hắn sẽ không dám đến nữa đâu.
“Thế nào? Hiện tại sợ Sất Vưu Thần biết quan hệ của chúng ta hưu ngươi sao?” Hắc Bạch Vũ mắt mang tiếu ý trêu chọc.
“Cái gì mà ‘quan hệ của chúng ta’ khó nghe như vậy chứ? Để người nghe không biết thực sự sinh ra hiểu lầm a. Ta cảnh cáo ngươi không được phép bén mảng đến đây nữa. Nếu không...” Sẫm Hảo Nguyệt nói đến đây câu từ có chút nghẹn, nàng đánh không lại hắn.
“Nếu không thì thế nào?” Hắc Bạch Vũ vẫn đứng đó khiêu khích.
“Nếu không...ta liền bảo phu quân đánh ngươi, hắn so với ngươi đều là tốt hơn không biết mấy vạn lần.” Sẫm Hảo Nguyệt hừ từ trong mũi ra.
“Vậy được, ngay mai ta đến xem thử hắn có dám hay không. Chỉ sợ hắn đánh không lại lưu ngươi ở quả nha.” Dứt lời Hắc Bạch Vũ như một cơn gió biến mất trước mắt nàng.
Sẫm Hảo Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trừng trừng mắt. Soái phu quân mà dễ chết như vậy hắn đã không trụ được lâu rồi. Còn dám trù nàng ở quả tên đạo tặc chết tiệt.
Sáng hôm sau, Sất Vưu Thần thượng triều sớm Sẫm Hảo Nguyệt giúp hắn chuyển hết đồ đến chỗ của nàng. Đương nhiên thứ nào đã có thì không giữ lại nữa, chỉ chuyển đống sách cùng văn phòng tứ bảo của hắn thôi.
Hôm nay nhìn kỹ mới thấy, văn phòng tứ bảo của hắn là hàng cực phẩm. Bên trên khắc hoa văn rất lạ mắt, cả văn phòng tứ bảo lần trước nàng tặng Sất Duệ Kỳ cũng sánh không được. Xem ra hắn cũng là người thích bảo vật a. Trách không được không chi bạc sửa phủ mà chi vào việc mua bảo vật.
Nàng đi xung quanh xem xét diện tích của viện kia rồi mới bắt đầu trở về phát thảo bản thiết kế. Nơi đó là chính viện nên sau này nàng cùng hắn nhất định ở đó.
Sất Vưu Thần hạ triều hắn cùng nàng dùng qua bữa sáng rồi cùng nắm tay nhau tản bộ. Sất Vưu Thần nhìn cảnh thán: “Nàng cũng rất biết hưởng thụ, cảnh đẹp như vậy.”
Sẫm Hảo Nguyệt bĩu môi lắc đầu: “Vẫn là thiếu cây xanh, không đẹp mắt.”
Mắt Sất Vưu Thần mang theo tiếu ý môi mỉm cười nhưng không đáp lời. Chân vẫn thả bước chậm rãi cùng nàng sóng vai. Nếu lúc nào cũng như vậy thì quá tốt, chỉ là không phải lúc nào cũng được như mong muốn.
Sau đó Sất Vưu Thần xem tấu chương. Hôm nay tấu chương của hắn đích xác ít hơn mọi ngày rất nhiều.
Đến tối nàng cùng hắn nằm trên một chiếc giường như hôm qua vậy. Chỉ khác là nàng không rời đi như hôm qua mà từ nay về sau vẫn sẽ mỗi tối cùng ngủ mỗi sáng thức giấc đều thấy hắn bên cạnh.
Sất Vưu Thần ôm lấy nàng khẽ giọng hỏi: “Nếu sau này nàng biết ta giấu nàng một chuyện rất quan trọng nàng sẽ tha thứ cho ta chứ?”
Sẫm Hảo Nguyệt cả kinh đánh vào ngực hắn: “Ngươi giấu ta nạp thiếp hay có nữ nhân khác?”
Sất Vưu Thần dở khóc dở cười đưa tay đỡ trán. Nha đầu này là đang đang nghĩ cái gì a, hắn đang nói chuyện nghiêm túc cơ mà: “Không có, là chuyện khác.”
“Tha thứ, tha thứ tất cả.” Sẫm Hảo Nguyệt tựa vảo người vào lòng ngực của hắn rồi đột nhiên lại mạnh ngẩng đầu: “Mà ngươi có chuyện giấu ta sao?”
Sất Vưu Thần bật cười thành tiếng hôn lên đôi môi nhỏ của nàng. Hắn biết nàng nhất định sẽ không tha thứ cho hắn đâu. Nhưng hắn đã vì nàng buông tha rất nhiều thứ rồi. Những chuyện giữ lại đều là những chuyện quan trọng hắn tuyệt không bỏ được.
“Đúng nha, lúc trước mỗi đêm Hắc Bạch Vũ đều đến đây quấy rối ta a. Từ nay có ngươi ở hắn sẽ không dám đến nữa.” Sẫm Hảo Nguyệt cười hì hì kể cho soái phu quân nghe.
“Ân.” Sất Vưu Thần mãn nhãn tiếu ý không tắt được. Nàng quả thực không nói dối hắn. Hắn cũng muốn thành thật với nàng nhưng đợi chuyện hoàn thành đã. Còn muốn xử lý thế nào liền để nàng toàn quyền quyết định đi.
Bên này nàng chuẩn bị vào giấc ngủ liền có một trận gió thổi vào. Mắt nàng tối đi không ít, tên đạo tặc kia thực sự dám đến.
Hắc Bạch Vũ nhếch môi đứng bên giường khiêu khích: “Thế nào, bảo hắn đứng dậy đánh ta đi.”
Sẫm Hảo Nguyệt nhớ lại lúc trước Hắc Bạch Vũ nói cùng nàng Sất Vưu Thần dùng thuốc xong liền ngủ rất say. Nàng chuyển mình nằm trên giường nhìn Hắc Bạch Vũ quát: “Mau cút ra ngoài cho bổn phi.”
“Nếu không thì sao?” Hắc Bạch Vũ vẫn đứng bên giường nhìn nàng không rời mắt. Hiện hắn đứng ngược sáng nên nàng không nhìn thấy được ánh mắt của hắn.
Sẫm Hảo Nguyệt mím môi rất lâu lại nói: “Bổn phi thực sự thương tiếc cho ngươi a. Bên này ta cùng phu quân ân ái ngươi chỉ có một mình. Không cùng ngươi nhiều lời nữa bổn phi cùng phu quân ngủ.” Nói xong nàng khẽ cười trêu chọc lại xoay người ôm soái phu quân nhắm mắt lại.
Nàng mặc kệ Hắc Bạch Vũ để hắn từ từ đố kỵ đi. Mặt nàng vùi trong lòng ngực của soái phu quân chậm rãi vào giấc.
Sất Vưu Thần mở mắt nhìn Hắc Bạch Vũ. Đôi đồng tử trong phượng mâu khẽ dời ra cửa. Hắc Bạch Vũ hiểu rõ lập tức im lặng hành qua lễ rồi bước ra khỏi phòng cũng không quên đóng cửa lại.
Sất Vưu Thần mỉm cười mãn nguyện. Hắn sẽ nhớ mãi cảm giác này, thời khắc vui vẻ này cùng nàng một chỗ. Tương lai có lẽ nàng sẽ hận hắn, nàng sẽ cùng hắn vi địch đao kiếm tương hướng hay là sinh tử cách biệt. Hắn tuyệt không hối hận, đời này hắn có nàng, hắn biết như vậy là đủ.
Chỉ là hắn sợ đến lúc đó nàng sẽ đau lòng. Bất giác lại khẽ thở dài một tiếng. Khi nghe được hơi thở đều của nàng hắn xiết chặt vòng tay như muốn khảm nàng vào thân thể. Hắn thực sự nghĩ không ra biện pháp giải quyết khác.
Vốn chưa từng nghĩ sẽ đối với nàng động tâm. Thanh Đằng yến năm đó tặng hoa đăng cho nàng, hắn luôn thuyết phục bản thân chính là lợi dụng nàng bởi nàng là hòn ngọc được đám người Sẫm gia phủng trên tay. Nhưng hắn lại không ngờ rằng lúc đó bản thân chính là vì thấy đám người Sất Duệ Kỳ cùng tặng hoa đăng cho nàng nên mới khiến bản thân có hành động kia.
Mỗi lần có nàng ở bên mặc là nàng hận hắn hay mắng chữi thậm chí xem hắn như không tồn tại hắn vẫn rất mãn nguyện vì tận mắt nhìn thấy nàng. Chỉ là nhìn đến đám nam nhân quan tâm nàng hắn lại lửa giận đầy lòng. Lúc đó còn không biết suốt ngày bảo đám thuộc hạ bắt mạch chẩn bệnh. Nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười.
Đặt một nụ hôn lên trán của nàng hắn cũng bắt đầu an giấc. Nếu có thể rất mong thời gian này kéo dài bất tận, để hắn cùng nàng có thể mãi bên nhau.