Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 33: Ăn dấm chua với dê (đánh ghen với dê)



Y Ân vốn cho rằng, cuộc sống cuối cùng có thể trở lại như ban đầu, nhưng sự thật lại không phải là như vậy.

Nói Tạp Lỗ Lỗ phải sinh cũng không phải là lấy cớ. Càng ngày nó càng nôn nóng, ngày sinh cũng là hai ngày này.

“Ngươi ăn nhiều một chút, bằng không đến lúc đó lại không có sức……”

Giang Tiều vừa nói vừa thêm một nhánh cỏ tím vào trong máng, mặc kệ nó nghe có hiểu hay không.

Xa xa trông thấy Y Ân khiêng con mồi về hắn từ trong chuồng nhô đầu ra… “Về rồi à? Ta làm cơm xong rồi, ngươi rửa tay ăn trước đi, không cần chờ ta.”

Y Ân vừa vào đến cửa đã thấy đồ ăn nóng hổi bày trên bàn, tất cả đều là món hắn thích ăn .

Ăn được một nửa, lại nhìn vào số đồ ăn dần nguội lạnh, chỗ ngồi đối diện vẫn trống không. Hắn nhíu mày nhìn về phía ngoài cửa sổ, Giang Tiều vẫn đang làm tổ trong chuồng, không có ý muốn đi ra chút nào.

Nửa đêm, Y Ân trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, bốn bề yên tĩnh đến dị thường, khó có được không gian không có tiếng hô hấp cùng nghiến răng của người nào đó. Mở mắt ra xem xét, bên cạnh đã không còn một bóng người.

Hắn đen mặt bước xuống giường, trực tiếp đi ra ngoài phòng chuồng, quả nhiên thấy Giang Tiều đang ngây ngốc ngồi xổm ở đó, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cái con Tạp Lỗ Lỗ kia.

“Đi ngủ!”

Y Ân đến phía sau hắn, lạnh lùng thốt lên. Bình thường lúc hắn dùng loại giọng điệu này nói chuyện, Giang Tiều đều ngoan ngoãn nghe theo.

“Ta không yên tâm, ngươi đi ngủ trước đi.”

Giang Tiều nói mà không hề quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái con Tạp Lỗ Lỗ kia như cũ, tựa như ngay sau đó sẽ không còn thấy nó nữa.

“……”

Y Ân nói không nên lời, thói quen ngoan ngoãn nghe lời của Giang Tiều đâu rồi? Lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này, trong khoảnh khắc thật không biết nên làm sao bây giờ!

Cuộc sống như vậy một mực giằng co qua ba ngày. Cứ tiếp tục như vậy, Y Ân cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Trước kia không có cái con Tạp Lỗ Lỗ chết tiệt, tuyệt đối sẽ không xuất hiện đứa ngốc trước mắt này.

“Ngươi muốn tự trở về ngủ hay là để ta đánh ngất xỉu rồi ném vào?”

Lãnh ý tràn ngập bên trong tròng mắt màu lam, thanh âm phát ra càng lạnh lùng.

Giang Tiều không nói hai lời đứng dậy, đi vào trong phòng. Hắn biết rõ, Y Ân nói lời này tuyệt đối rất nghiêm túc. Cũng không có gì mất mặt, nghe theo vẫn tốt hơn.

Nằm trên giường, lăn qua lộn lại đến nửa đêm. Đôi mắt Giang Tiều cứ khép khép mở mở, ngủ không được!

“Hình như ta nghe thấy tiếng be be be be đang gọi!”

Hắn bật dậy ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không cách nào yên tâm được. Không đợi Y Ân kịp phản ứng, đã không còn bóng người sót lại.

Y Ân lúc này hối hận vô cùng, có lẽ lúc trước hắn không nên bắt con Tạp Lỗ Lỗ này về. Hiện tại tốt rồi, đây không phải đang tự làm mình ấm ức mình sao?

Giang Tiều chạy đến trước chuồng, nhìn cái con Tạp Lỗ Lỗ kia nằm nửa mình trơ trọi trên mặt đất, thống khổ rên rĩ. Trên mặt đất có một vũng máu, nước ối trào ra.

Giang Tiều khi còn bé ở nông thôn với bà nội trong một thời gian ngắn. Thường đi theo nội nên cũng từng thấy bà đỡ đẻ cho dê mẹ. Hiện tại chứng kiến loại tình hình này thì không còn hoảng sợ nữa.

Ngồi xổm xuống sờ sờ bụng Tạp Lỗ Lỗ, thăm dò hướng, làm cho nó rên càng thảm.

“Be be, tới lúc ngươi phải dùng lực rồi!”

Giang Tiều ấn mạnh rồi nhào nặn bụng nó, nói một cách nhẹ nhàng, hoàn toàn đối xử với nó như người.

“Nhìn thấy đầu rồi, cố lên!”

Giang Tiều lau lau mồ hôi trên đầu, cái đầu tên nhóc này lớn quá nên mới khó sinh như vậy!

” Be be–”

Thời gian từng chút từng chút qua đi, thanh âm của con mẹ càng thêm suy yếu, Giang Tiều có chút hoảng, làm sao bây giờ? Lâu như vậy rồi, không chỉ làm con non ngạt thở, mà cả cơ thể mẹ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

“Bình tỉnh một chút, không được hoảng.”

Thanh âm lạnh nhạt vang lên bên tai, như có chút tác dụng làm yên ổn lòng người. Giang Tiều khẽ cắn môi, tay phải với tới con mẹ.

Sờ lên cái đầu mềm mềm, ướt sũng, Giang Tiều đột nhiên ác tâm, mạnh mẽ ra khỏi ngoài chuồng.

“Be be!”

Mang theo giải thoát, hét thảm một tiếng, Tạp Lỗ Lỗ xụi lơ ngã xuống.

Giang Tiều bưng thú con vừa sinh ra máu chảy đầm đìa, trực tiếp đưa đến trước mặt Y Ân như hiến dâng vật quý, bất chấp dơ bẩn…. “Ngươi xem, cái đầu tên tiểu tử này ghê gớm thật!”

“…….”

Y Ân nhìn tên gia hỏa cười sáng lạn trước mặt, giống như đã chiếm được toàn bộ thế giới, nhất thời trong nội tâm không biết là cái tư vị gì.

Trong đầu đột nhiên trào ra một cái ý niệm, chỉ là một con dã thú con mà đã thích như vậy, nếu như là con của mình và Giang Tiều, không biết hắn sẽ cao hứng thành bộ dáng gì nữa.

Chỉ là, nghĩ đến Giang Tiều sẽ cùng giống cái nào đó cùng một chỗ, nội tâm trực giác bài xích. Nếu thật sự có một ngày như vậy, hắn lấy lý do gì để ngăn cản đây?

“Dê dê, ngươi về sau kêu là dê dê có được không?”

Cẩn thận từng li từng tí lau sạch thú con rồi ôm vào ngực, Giang Tiều cười híp mắt nói.

Một thú nhân cao lớn thô kệch, cực kì khéo léo ôm một con thú con còn chưa mở mắt. Hình ảnh có chút ấm áp kỳ lạ, làm cho Y Ân  hơi động tâm một chút.

Bản tính trước sau như một, kiên trì theo đuổi mấy thứ đông tây gì đó, cứ mơ hồ xuất hiện trên người Giang Tiều.

“Ngươi ôm trước đi.”

Không đợi Y Ân trả lời, Giang Tiều trực tiếp đem dê dê bỏ vào trong lòng ngực của hắn, đứng dậy đi tìm lá mây tre bện lại, đắp lên cho con Tạp Lỗ lỗ suy yếu.

Trong lòng ngực Y Ân, vật nhỏ vẫn mềm mại như trước. Cứ đứng không nhúc nhích một hồi như vậy, đầu Y Ân cảm giác không biết phải làm sao.

“Ngươi nói, dê dê lúc nào thì có thể bước đi!”

Giang Tiều miệng cắn thìa, tâm tư lại chạy tới trên người tiểu Tạp Lỗ Lỗ bên ngoài . Mấy ngày nay, hắn mở miệng ngậm miệng đều là dê dê.

Y Ân mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút, tự chiếu cố bản thân ăn cơm.

“Bên ngoài lạnh quá, hay là chúng ta ôm nó lên trên giường đi!”

Không cách một phút nào, Giang Tiều lại thử thương lượng với Y Ân.

Lúc này, Y Ân dứt khoát để chén cơm xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

“……”

Cái này, cho dù Giang Tiều trì độn, cũng phát giác được Y Ân có gì đó bất thường. Phải nói, hắn bất thường như vậy đã vài ngày rồi, là từ khi nào bắt đầu vậy?

Ngoài phòng, Y Ân cũng rất phiền muộn… đồ ăn vẫn là cùng một người làm, vẫn thơm ngon ngào ngạt như trước. Lúc trước khi Giang Tiều không ở đây một vài ngày, hắn mới cảm thấy không quen. Hiện tại, người ngay bên cạnh, vì cái gì hắn vẫn thấy thiếu một chút gì đó?

Còn có, mỗi lần thấy Giang Tiều làm tổ bên người cái con Tạp Lỗ lỗ kia, vẻ mặt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào con “Dê dê” kia. Trong nội tâm hắn càng không thoải mái.

Từ khi Giang Tiều đỡ đẻ cho con Tạp Lỗ Lỗ kia, về sau nó không còn bài xích Giang Tiều nữa, ngẫu nhiên còn cho phép hắn sờ bộ lông dày đặc mềm mại của nó. Cứ như vậy, Giang Tiều càng cần mẫn bốc hơi đi nhanh hơn.

Gần như mỗi lần hắn trở về, Giang Tiều đều đứng bên cạnh hai con súc sinh kia. Bộ lông dày khó coi như vậy có gì tốt mà sờ hả? Chẳng phải hắn hóa thú cũng xinh đẹp sao? Cứ đi sờ con Tạp Lỗ Lỗ kia, không bằng sờ hắn đây này!

… như thế nào lại có thể có loại suy nghĩ này…

Giang Tiều suy đi nghĩ lại, tìm không ra nguyên nhân, đành đi tìm quân sư đến phân tích một chút.

“Nói như vậy, sau khi các ngươi từ chợ trở về, hắn bắt đầu bất thường.”

Kết nghe Giang Tiều kể tình hình sống chung của hai người gần đây xong, cẩn thận phân tích rồi ra kết luận.

“Ngươi nói, ta làm như vậy chẳng những không được lợi, mà còn phản tác dụng?”

Giang Tiều thoáng một cái liền mất tinh thần, uổng công hắn còn vì kế hoạch của mình đắc chí.

“Kế hoạch của ngươi không có bất cứ vấn đề gì, thật ra là còn có hiệu quả.”

Kết không đồng ý cái nhìn của hắn, nghĩ đến khả năng nào đó, ý cười trên mặt càng sâu sắc.

Sự tình thật sự càng ngày càng thú vị, không nghĩ tới Y Ân còn có một mặt như vậy.

“Ngươi cứ việc nói thẳng đi!”

Giang Tiều sốt ruột thúc giục, lúc này là lúc nào rồi, Kết còn có tâm tư thừa nước đục thả câu.

“Đơn giản mà nói, Y Ân ghen.” Cái này có khả năng nhất, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không hiểu mình ghen.

“Sao có thể……?”

Giang Tiều lập tức mở to hai mắt, như thế nào cũng không nghĩ tới Kết sẽ cho đáp án như vậy. Trong lòng hắn, dù trời đất sụt đổ, Y Ân cùng cái từ “Ghen” này cũng không dính dáng đến nhau, huống chi là ăn dấm chua của Giang Tiều  hắn?

“Ngươi không tin? Chúng ta có thể thử xem…”

Kết khẽ lắc đầu, xem ra vô luận dù Giang Tiều hạ quyết tâm đến đâu, vẫn là không đủ tự tin ah!

“Thử như thế nào?” Giang Tiều hoài nghi nói, Kết không nên trêu chọc hắn nữa nha!

“Về rồi à? Ta làm cơm xong rồi, ngươi rửa tay rồi đến ăn đi!”

Lời nói như cũ vẫn giống như trước kia, Giang Tiều đứng tại cửa, niềm nở tiếp nhận con mồi. Trộm nhìn phản ứng của Y Ân, không biết nên hành động theo lời của Kết hay không.

Kết chỉ nói, hắn cứ làm giống như hai người ở chung trước kia là được rồi!

“……”

Y Ân vẫn không nói gì như cũ, chỉ là sắc mặt so với lúc ra khỏi cửa dễ nhìn hơn một chút?

“Ta mới làm vị thịt bằm, chút nữa ngươi nếm thử giúp ta nha?”

Trên bàn cơm, Giang Tiều tiếp tục thăm dò.

“Ừ.”

Cuối cùng Y Ân đã chịu mở tôn khẩu. (tôn khẩu: cái miệng tôn quý – miệng vàng)

Thực đúng là có tác dụng… Giang Tiều vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Hương vị thế nào?”

Như mọi ngày, chờ Y Ân nếm qua, Giang Tiều hỏi với vẻ mặt chờ mong.

“Thêm chút bột đèn lồng quả xay sẽ ngon hơn.”

!!! hoàn toàn khôi phục lại bình thường? Cái cằm Giang Tiều thiếu chút nữa rơi xuống.

Hai ngày kế tiếp, Giang Tiều cố gắng nhịn ít đi xem dê dê, cho dù trong nội tâm vẫn rất muốn. Ở trước mặt Y Ân, càng im lặng không đề cập tới.

Về phần Y Ân, không còn bất thường như trước nữa…

“Bị ta nói trúng rồi!”

Vừa thấy vẻ mặt của Giang Tiều, Kết biết mình đoán đúng rồi, Y Ân quả nhiên ghen.

Ha ha, nếu như đi nói với người khác, Y Ân như thế mà lại đi ăn dấm chua với súc sinh, khẳng định không có ai tin đâu. Trong mắt mọi người, Y Ân gần như là tự nhiên chi thần tái thế mà.

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Giang Tiều vẫn khó hiểu, chỉ làm dựa theo hình thức ở chung lúc trước, như thế nào lại giải quyết được sự tình… đơn giản như vậy thôi sao?

“Cuộc sống trước kia của ngươi luôn đặt Y Ân làm trung tâm, làm chuyện gì cũng nghĩ đến hắn trước tiên. Lần này sau khi trở về, tinh thần của ngươi đều tập trung trên người Tạp Lỗ Lỗ, về sau còn đặt phần lớn lực chú ý trên người thú con, hắn đương nhiên sẽ cảm thấy không quen, tiến tới ghen.”

“Khó trách, mỗi lần ta nói chuyện dê dê trước mặt hắn, hắn đều làm bộ dạng mất hứng.”

Giang Tiều gãi gãi đầu, ngây ngô cười, nhất thời không thể tin, Y Ân thật sự vì mình mà ghen, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt….

“Kết, ngươi nói, hắn ghen như vậy, có phải hay không đã bắt đầu thích ta?”

Hẳn là như vậy đi, Giang Tiều thật không dám khẳng định.

“Đồ ngốc! Dốc lòng quan tâm đến một người nào đó nhất định sẽ có lúc ghen tuông. Chỉ có điều Y Ân vẫn không rõ chính mình.”

Kết mỉm cười, bước tiếp theo là làm cách nào để Y Ân minh bạch tâm ý của chính hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.