Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 53: Ma xui quỷ khiến



Buổi sáng hôm sau, khi Giang Tiều tỉnh lại, mắt còn chưa mở, trong đầu đã tự động nhớ lại chuyện “hoang đường” tối qua. Hắn có chút mờ mịt, dù có phải “nhịn” hơn hai mươi mấy năm, cũng không nên biến thành bộ dạng đói khát đến như vậy chứ! Chỉ cần nghĩ tới những lời đã nói, thực hận không thể chui đầu xuống hố, không bao giờ chui lên nữa…

Khẽ cử động một chút, hắn phát hiện thân thể được một cánh tay rắn chắc ôm ngang, chỉ như vậy, Giang Tiều đã có thể cảm nhận được người nằm phía sau cường đại cỡ nào… nghĩ đến người nọ đã lật đi lật lại, giày vò mình như thế nào, mặt hắn bắt đầu đỏ lên. Hắn không ngờ, Y Ân trông lúc nào lãnh lạnh nhạt đạm trầm ổn bình tĩnh thế mà lại cũng có những lúc “nhiệt tình” đến như vậy. (hết H =))))

Nhẹ nhàng gỡ cánh tay Y Ân ra, Giang Tiều lén lút bước xuống giường như đi ăn trộm. Thế nhưng chân vừa chạm đất thì “bịch” một cái đã ngã quỵ, cộng thêm cơn đau nhói từ chỗ đó, hắn đau đến nhe răng nhếch miệng. Giữ tư thế tiếp đất bằng mông như thế trong vài phút đồng hồ, đang định nhịn đau đứng lên thì đột nhiên cả người bay lên không, sau đó trở lại giường.

Giang Tiều vừa nghiêng đầu liền bắt gặp cặp mắt thâm thúy của Y Ân, bên trong rõ ràng đang thể hiện ta đây vô cùng thoả mãn, như một con dã thú đã được cho ăn đầy đủ. Kinh qua cảm giác bị dày vò như vậy, tất cả mọi giác quan của Giang Tiều đều vựt dậy, bây giờ thì dường như mỗi cái xương đều kêu lên răng rắc, như một cỗ máy cũ kỹ cần tra thêm dầu, thậm chí đến cả mấy đốt ngón tay cũng không còn linh hoạt. Hắn không khỏi oán thầm, này thật sự là dã thú a!

Chỉ là, khi được nhìn thấy thần sắc vui vẻ hiếm có của Y Ân, trong lòng của hắn có một chút đắc ý, cùng với một chút ngọt ngào, dù sao Y Ân như vậy cũng là nhờ Giang Tiều hắn, mà cũng chỉ có một mình hắn mới có thể thấy Y Ân như vậy.

“Để ta, ta đi nấu cơm.”

Giang Tiều bị nhìn có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, lúng ta lúng túng nói. Ngay lúc hắn định nhịn đau, cố dựng cái thân thể đang không thoải mái này xuống giường thì lại bị ngăn trở lại, “đồ ngốc, để ta đi.”

” Ah……”

Giang Tiều có chút thụ sủng nhược kinh, thật sự thành thành thật thật nằm trên giường, không dám nhúc nhích. Kì thực, hắn biết là đây phản ứng bình thường đối với người đang ở trong tình trạng sau khi phải tiếp nhận cái thứ kia. Tựa như lúc hắn vô tình xem qua tiểu thuyết tam lưu BL, tiểu thụ luôn được sủng và luôn cần được hảo hảo chiếu cố. Chỉ là, những người kia… đều xinh đẹp hoặc nhu nhược, một chút cũng không giống với tình huống của hắn. Với hắn mà nói, được cẩn thận che chở gì gì đó cho tới bây giờ luôn là một mơ mộng xa vời.

Cười ngây ngô một hồi, hắn mới phát hiện, thân thể không hề có cảm giác dính dính không thoải mái, lúc bước xuống giường cũng không phát sinh sự kiện xấu hổ chất-lỏng-tràn-ra kia, điều này nói lên – thân thể hắn đã được thanh tẩy sạch sẽ rồi.

Có người yêu tốt như vậy, làm Giang Tiều rất không tiền đồ mà sụt sịt mấy cái, muốn khóc lên. Lúc này thật sự quá hạnh phúc, hạnh phúc đến sắp không chịu nổi, hóa thành nước mắt tuôn trào luôn rồi.

Hít hít cái mũi, hắn phát hiện trong không khí có một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra làm hắn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Y Ân không nướng thịt sao? Hắn nhớ là Y Ân chỉ biết nướng thịt thôi mà.

Lát sau, Y Ân bưng chén đến, thứ bên trong là “cháo” sao ?

Nhìn chén cháo màu đen, Giang Tiều bất ngờ thêm lần nữa, vì từ lâu hắn luôn muốn tìm được một loài thực vật có thể thay gạo để nấu cháo, tiếc là vẫn chưa có kết quả. Nhưng bây giờ xem ra, thứ này xác thực là có tồn tại .

“Cái này, tại sao trước kia ta không thấy qua?”

Giang Tiều chỉ vào chén cháo, phòng bếp vẫn là địa bàn của hắn, bởi vậy bên trong có cái gì hắn đều nhất thanh nhị sở, căn bản là không hề có loại thực vật có thể làm ra loại cháo này.

“Buổi sáng, Kết đưa tới.”

Sáng sớm, Kết đã đưa một rổ hắc quả tới, chỉ là Giang Tiều ngủ say quá, không nghe thấy. Đương nhiên, sở dĩ hắn mệt mỏi như vậy, cũng bởi vì phải “cày bừa” hết sức vất vả mà.

Giang Tiều nếm một ngụm, trông vậy mà lại chua chua ngọt ngọt, nuốt xuống lại thấy mềm mềm dính dính, ấm áp rất thích hợp cho dạ dày, làm người ta cứ muốn ăn thêm nữa.

Khó lắm mới có dịp được uống cháo, hắn liên tục uống ba chén mà vẫn chưa thỏa mãn, nhưng bụng đã căng.

“Ta không biết là ngươi có thể làm được món khác ngoài thịt nướng nha.”

Cũng do quá thoải mái, Giang Tiều không cẩn thận đi nói luôn lời trong lòng mình ra, may là Y Ân không mất hứng.

“ Cái này, giống đực nào cũng sẽ làm……”

Lúc Y Ân nói ra lời này còn rất thâm ý liếc nhìn Giang Tiều một cái, nhìn những dấu vết xanh xanh tím tím trên người y… tâm tình hắn sung sướng hẳn.

“…”

Lúc đầu Giang Tiều còn chưa rõ, đang muốn hỏi lại thì nhìn theo ánh mắt của Y Ân, một ý niệm với tốc độ ánh sáng nhảy ra trong đầu… chẳng lẽ đây là “bữa ăn dinh dưỡng” sau khi làm chuyện đó sao? Hèn gì, y nói mỗi giống đực đều làm cả……

Giang Tiều quýnh lên, có chút không suy nghĩ mà nói… “Thì, sau này em cũng sẽ nấu cho anh ăn…”

Lời vừa ra khỏi miệng hắn liền hối hận, nhìnY Ân nhướn lông mày, hắn chỉ có thể giả ngu cho qua. Áp đảo ông thần Y Ân này căn bản là không có khả năng , hơn nữa hắn cũng không có cái suy nghĩ kia!

Giữa trưa, Giang Tiều nhìn nụ cười dâm đãng của Cát Nhĩ, mà tay chân không biết phải làm như thế nào, hôm qua hắn và Y Ân làm gì, chắc chắn trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ. Mặc dù chuyện này căn bản chỉ là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện bình thường), nhưng ai bảo hắn da mặt mỏng làm chi.

“Này, bình trà trên bàn đâu?”

Giang Tiều lập tức quýnh quáng cả lên, lúc này Cát Nhĩ mới hảo tâm buông tha cho y. Chỉ là lúc nhìn lên bàn, hắn mới phát hiện bình trà thật sự không thấy đâu.

“Hôm qua Sâm đã lấy đi rồi.”

Nói đến đây, Giang Tiều có chút đau trứng, tính toán đống nguyên liệu còn lại không biết có đủ làm thêm một bình nữa không.

“Ngươi nói, Sâm với Lôi… uống hết trà bên trong rồi… ?!!”

Nụ cười của Cát Nhĩ trì trệ trên môi, khóe miệng co rút, thần sắc cổ quái.

“Sâm có uống hay không thì ta không biết, nhưng Lôi nhất định sẽ uống, hắn thích cái này nhất mà.”

Giang Tiều nhìn Cát Nhĩ có cái gì đó không đúng, cực kỳ nghi ngờ, thế nhưng vẫn thành thật nói ra suy đoán của hắn.

Nhưng cũng thật là kỳ quái, bây giờ đã giữa trưa, hai ông vua dạ dày cỡ lớn kia sao còn chưa tới ăn cơm? Cho dù Lôi không đến thì tên Sâm siêu cấp tham ăn kia không thể vắng mặt nha!

Hai người đang trò chuyện, thì Sâm leo cửa sổ nhảy vào, không biết có phải lâu ngày ngốc ngốc đi theo Lôi hay không mà đã bắt đầu bắt chước y không đi cửa chính nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.