Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 7: Một Góc Băng Sơn



Căn phòng xây bằng đá tảng vừa cao lớn lại vừa vô cùng kiên cố chắc chắn, nếu nói nơi ở của bảy chú lùn cái gì cũng đều nhỏ, thì nơi này vật gì cũng to hết. Ngay cả cái chén uống nước cũng to không khác gì cái tô.

Giang Tiều đảo mắt một vòng, nhận ra nơi này tuy lớn thật, nhưng đồ đạc cũng không nhiều nhặn gì, một cái bàn gỗ đơn sơ, sọ dã thú treo tường dữ tợn như một thứ sức phẩm thô kệch, hết thảy tạo nên cho nơi đây thứ phong cách chẳng chút nhu hòa, vừa nhìn là biết ngay chỗ ở quá thích hợp với một “Người đàn ông độc thân”.

Ngần ngừ một chút, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi không ở cùng người nhà sao?” Phụ mẫu hắn hẳn là vẫn còn ha, Cát Nhĩ đã nói rõ rành rành là hắn đang theo mẫu thân Y Ân học tập…Chẳng lẽ gia đình bất hòa?

Trong đôi mắt xanh thẫm toát ra vẻ nghi hoặc, lần này đổi lại đến lượt Y Ân khó hiểu –Bất kể bộ lạc nào, thú nhân giống đực sau tuổi trưởng thành đều sẽ không ở cùng người nhà nữa. Dĩ nhiên, gia đình mới sẽ rất mau cấu thành thôi. Tên này, sao ngay cả đến loại đạo lí thông thường này cũng không biết?

Giang Tiều nhìn chăm chú vào khuôn mặt lạnh lùng kia, nỗ lực nhìn ra một chút biểu tình nào đấy, tiếc là cũng thất bại. Hai tay hắn mất tự nhiên cứ níu chặt lấy cái quần da thú đáng thương, bứt rứt không biết phải nói cái gì. Trong lòng thầm ảo não, sớm biết thế này đã chẳng hỏi rồi…

“Ta từ khi thành niên đã bắt đầu ở một mình rồi.”

Thấy hắn có vẻ mất tự nhiên, Y Ân mở miệng giải thích, dù một mặt vẫn mang biểu tình lạnh lùng như cũ.

“Ọc ọc ọc….”

Tiếng bụng sôi rất to, trong chớp mắt đã phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người, nhưng với Giang Tiều mà nói đây vốn chẳng phải cách cứu vãn tình thế hay ho gì cho cam, chỉ khiến hắn càng thêm xấu hổ. Ôm bụng muốn dừng ngay thứ âm thanh mất mặt này, chẳng qua là hồi sáng chưa ăn nên dạ dày liên tục kháng nghị thôi.

“Đi nhóm lửa.”

Bỏ lại ba chữ gọn lỏn, Y Ân đi về phía phòng cất trữ, hôm qua vẫn còn dư lại nửa con nai sừng tấm, chắc là đủ cho hai người ăn.

“…”

Giang Tiều vào trù phòng, lọt vào tầm mắt hắn là một cái giá nướng cực lớn, bên tường chất ngay ngắn một đống củi. Ôm một ít củi để xuống dưới giá, nhưng lại không biết tiếp theo phải làm gì nữa.

Ở hiện đại nấu ăn đều dùng lò vi sóng, dù là hồi nhỏ ở nhà bà nội nhóm củi đốt lò, ít ra lúc đó còn có diêm quẹt, không biết ở đây muốn nhóm lửa thì phải làm sao?

Lại nhìn cả gian trù phòng, tựa hồ ngoại trừ cái giá nướng này là được sử dụng thường xuyên, còn lại đến một cái nồi cũng không có, chẳng lẽ bạn “Chủ thuê nhà” này ngày nào cũng ăn có mỗi thịt nướng?

Trán hắn đổ mồ hôi lạnh, thịt nướng ăn thì cũng được, nhưng không thể ngày ngày đều ăn, chẳng phải nhất định sẽ dẫn tới mất cân bằng dinh dưỡng hoặc táo bón hay sao?

Chính lúc hắn đang nghĩ ngợi linh tinh, thần trí bay đi đâu mất thì thấy Y Ân vác con mồi đã bắt được đến. Vội vội vàng đứng dậy giải thích: ”Cái này, không phải do ta lười biếng đâu, chỉ là không biết phải làm sao…”

Trong ánh mắt lam thẫm tựa như kết một tầng băng mỏng, khiến Giang Tiều lập tức lạnh run từ đầu tới chân.

“Ta lúc trước bị trọng thương, ngủ mê man hơn một tháng, lúc tỉnh dậy cái gì cũng quên hết thảy rồi.”

Lần thứ hai viện đến cái cớ sứt sẹo này, Giang Tiều rất sợ hắn không tin, lại vội vội vàng vàng bổ sung: “Ngay cả hóa thú thế nào cũng quên mất, cho nên mới bị bọn họ vứt bỏ…”

Hai khối đá đen đánh khẽ vào nhau, phụt ra tia lửa xanh, đống củi vốn khô ráo liền tanh tách bén lửa ngay….

Giang Tiều tròn xoe mắt ngơ ngẩn nhìn, này là đá đánh lửa trong truyền thuyết đó sao? Thứ cổ xưa như thế, không nghĩ đến thế giới này lại dùng.

“Lần sau tới ngươi nhóm lửa.”

Thanh âm nhàn nhạt không mang theo chút bất mãn nào, hiển nhiên là tin tưởng lời Giang Tiều nói. Bất quá, khi Y Ân lưu người lại, cũng không định để kẻ kia ăn không ngồi rồi. Hắn không trông đợi gì nhiều, chỉ cần Giang Tiều vẫn còn khả năng làm chút việc vặt là được rồi.

“Ta sẽ cố gắng trở nên hữu dụng.”

Giang Tiều ngoan ngoãn gật đầu, thành khẩn cam đoan, thực tế thì hắn cũng chả dám phản đối.

Khinh xa thục lộ** gác nửa con dã thú lên giá nướng, rồi thuần thục trở qua trở lại, thỉnh thoảng lại có vài giọt mỡ nhỏ xuống đất, cả khối thịt nhanh chóng bày ra sắc vàng ruộm.

Y Ân rút một lọ nhỏ ra rắc ít gia vị lên, mùi thịt càng thêm thơm nức, làm Giang Tiều chảy cả nước miếng.

Một miếng thịt lớn được chuyền tới tay Giang Tiều, mùi thơm nghe mê người, hắn cảm động muốn phát khóc được. Vùi đầu lang thôn hổ yết ăn xong, hắn liếm liếm môi vẻ chưa thỏa mãn, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói: “Ta ăn no rồi.”

Nói xong, cũng chẳng chờ Y Ân phản ứng, lập tức chạy biến ra ngoài.

Hắn nói qua, là phải tự dưỡng tốt bản thân, nếu Y Ân vì mình mà thay đổi khẩu phần ăn, thì lợi bất cập hại.

“…”

Y Ân tiếp tục nhai miếng thịt nướng, ánh mắt trầm mặc dán lên giá nướng, không biết đang nghĩ gì.

Trong nhà chỉ có một cái giường, may là đủ lớn, hai người ngủ chung cũng không thành vấn đề. Tính ra có trở mình cũng không đụng tới đối phương.

Có lẽ là vì lúc mới đến khẩn trương thái quá, Giang Tiều không sao ngủ được, mở mắt đăm đăm ngắm sắc trăng tím ngoài cửa sổ –so với lần đầu tiên nhìn thấy dường như đã có phần khác biệt, tuy cũng thần bí cao quý như nhau, nhưng đã bớt đi vài phần thanh lãnh, lại thêm một chút nhu hòa làm an lòng người.

Trong phòng có hơi thở của người khác, không hề an tĩnh đáng sợ, nhớ lại tâm tình trước đây khi bản thân dường như bị cả thế giới ruồng bỏ, hắn không tự chủ được co người cuộn tròn thân thể lại.

“Ọc ọc ọc…” Đêm hôm khuya khoắt, thứ thanh âm quen thuộc làm người ta thống hận lần nữa vang lên, cả người Giang Tiều cứng ngắt, chỉ mong thú nhân nằm cạnh không nghe thấy.

Đương nhiên là làm sao mà được chứ.

Hắn trợn mắt nhìn Y Ân ngồi dậy, bước xuống giường đi ra ngoài.

Gian ngoài thỉnh thoảng nghe thấy tiếng động, Giang Tiều gắt gao nhắm mắt lại không dám nhìn, hoài công nằm trên giường suy đoán, không biết Y Ân rốt cuộc đang làm cái gì.

Nỗi bất an càng lúc càng đè nặng trong lòng, phải chăng sẽ bị đuổi ra ngoài?

Tiếng bước chân truyền đến, dù cảm giác được Y Ân đang đứng trước mặt, Giang Tiều vẫn không dám mở mắt, lừa mình dối người trốn tránh hiện thực.

“Ăn đi.”

Tay phải bị kéo ra, thịt nướng ấm nóng tỏa ra mùi hương đặc biệt, nhiệt khí truyền thẳng vào tâm Giang Tiều.

Mới cắn một miếng, nước mắt đã tràn đầy gò má, trượt đến khóe miệng, đầu lưỡi nếm được tư vị mằn mặn.

“Ta đã đáp ứng cho ngươi lưu lại, thì sẽ không nuốt lời.”

Thấy nước mắt kia có chiều hướng càng lúc càng tăng, khuôn mặt như băng của Y Ân có chút nứt ra, bất đắc dĩ “an ủi” nói.

“Hức–“

Giang Tiều khóc đến phát nấc, muốn ngừng cũng không được. Oa oa, hắn cứ động chút là khóc, đến cả chính bản thân cũng không khống chế được.

Chỉ là chưa từng nghĩ đến, Y Ân như vậy lại hiểu rõ lòng hắn –bởi vì sợ bị xua đuổi… đủ loại bất an…

Mơ mơ màng màng thiếp đi trước, trong đầu chỉ hiện ra được một ý niệm –tên thú nhân bên người này, xem ra cũng không lạnh lùng đến vậy, từ việc hắn chịu thu lưu mình, có thể nhận ra…

Mà sở dĩ Y Ân được hoan nghênh thế trong bộ lạc, là bởi vì mọi người vô cùng hiểu rõ duyên cớ này của hắn.

*chỗ dựa mỏng manh

**quen việc dễ làm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.