Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 70



Đội thú nhân cứu hộ trở về, vẫn không tìm được bất kỳ tin tức nào về Y Ân. Tuy biết bọn họ đã cố gắng hết sức nhưng Giang Tiều vẫn không kiềm được nỗi nôn nóng trong lòng.

Điều an ủi duy nhất hiện giờ chính là hắn vẫn cảm nhận được – Y Ân còn sống.

“Dê dê, khi hai bên đánh nhau, ngươi hãy ở bên các giống cái nhé, lỡ như có chuyện gì xảy ra ta cũng yên tâm hơn.”

Trở lại căn nhà của hai người, chỉ thấy mỗi Dê Dê chạy như bay ra đón, Giang Tiều xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại của nó, dịu dàng nói.

“Dạ rõ, nhưng người không ở cùng nhóm với con ư?”

Dê Dê ngoan ngoãn nói, nó biết tâm trạng Giang Tiều không tốt nhưng nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Ta sẽ đi tìm Y Ân.”

Mặc dù biết như vậy rất tùy hứng nhưng Giang Tiều không thể cứ ngồi chờ như vậy. Y Ân chắc chắn vẫn còn sống nhưng hắn cảm nhận được tình trạng của y đang dần xấu đi. Nếu đến chậm trễ, kết quả thế nào, hắn không dám nghĩ tới…

“…”

Dê Dê muốn nói lại thôi, đôi mắt ôn nhuận to tròn tràn ngập xoắn xuýt không thôi, nó rất muốn đi theo bảo vệ Giang Tiều nhưng chắc có lẽ không được rồi.

Hiểu được nỗi lo lắng của tên nhóc này, Giang Tiều đang muốn trấn an vài câu thì đột nhiên một cơn đau dữ dội bùng nổ làm hắn không thốt nên lời, giống như máu trong người đột ngột bị rút sạch, một khắc sau sẽ chết ngay.

“Chủ nhân, người làm sao vậy?”

Dê Dê hoảng loạn la lên, chưa kịp chạy đến đỡ, Giang Tiều đã ngã khuỵu xuống đất.

Giang Tiều cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng dồn dập, không khí trong cơ thể liên tục giãn nở, cứ như sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, còn có một cỗ sức mạnh vô cùng lớn xuất hiện… Thùng thùng thùng – từ đó đến giờ hắn chưa bao giờ thấy tim mình đập mạnh như vậy. Quả tim trong lồng ngực như đang chực chờ muốn nhảy ra ngoài.

Có thứ gì đó xộc ra, khi hắn kịp phản ứng lại thì cơ thể đã hóa thú – một đôi cánh cực lớn giang rộng trong không trung. Cơ thể dường như cũng trở nên nhẹ hơn, hắn khẽ đập cánh vài cái đã bay lên.

Dê Dê ngơ ngác nhìn Giang Tiều hóa thân thành một con hắc ưng to lớn trước mặt mình, chủ nhân, không phải người không thể hóa thú sao? Này rốt cuộc là chuyện gì?

xin_3230308211045562110652

Hắc ưng – đại bàng đen

Về nguyên nhân tại sao lại hóa thú, Giang Tiều mơ hồ hiểu được. Nói ra sợ có người không tin nhưng trong khoảnh khắc bị huyết khế tác động mãnh liệt, nó đã truyền đến nguồn sức mạnh khủng lồ này nên hắn mới không tự chủ hóa thú. Cảm giác bất an rất rõ rệt, rốt cuộc cái gì đã làm cho Y Ân lâm vào trạng thái hoàn toàn điên cuồng như vậy?

“Chủ nhân, người … không sao chứ?”

Dê Dê chỉ thấy con hắc ưng kia bay ra khỏi cửa sổ, càng bay càng cao, dần dần chỉ còn lại một chấm đen.

Giang Tiều cảm thụ từng luồng gió thổi qua, đôi cánh hữu lực vỗ liên hồi. Hắn không thể không thừa nhận Ưng tộc là con cưng của bầu trời, kỹ năng bay lượn có sẵn trong máu, tùy ý thích là có thể bay được, tứ chi linh hoạt đến kinh người.

Thế nhưng, có một vấn đề, mồ hôi mẹ mồ hôi con trên trán Giang Tiều tuôn ra, hắn, hắn sợ độ cao a! Đó giờ cứ nghĩ là đã vượt qua rồi nhưng sau khi bay đến độ cao này hắn mới phát hiện, căn bệnh này căn bản là bất trị được.

Từ trên cao có thể nhìn thấy mô hình thu nhỏ của nhiều bộ lạc, tựa như mấy căn nhà gỗ chơi đồ hàng ngày bé, cảm giác này có lẽ cũng giống như khi ngồi trên máy bay nhìn xuống. Chỉ là nhìn cả đám nhà như thế làm hắn quáng gà, nếu không phải cơ thể này vẫn còn giữ lại một số đặc tính xuất chinh ngày xưa thì có lẽ hắn thật sự đã lộn nhào xuống đất.

Vô số tế bào kêu gào xao động làm Giang Tiều càng muốn phát rồ, đây rõ ràng là cảm giác huyết khế truyền tới, hắn càng thêm bất an – Y Ân phải giữ mình thật tỉnh táo đấy.

Khẽ cắn môi, hắn phải gắng gượng chịu đựng, ở thời khắc sinh tử này chứng sợ độ cao gì đó đi gặp quỷ đi!

Nói thì dễ làm mới khó, Giang Tiều tựa như người say lái xe, bắt đầu loạng choạng trên bầu trời.

Chỉ dẫn của huyết khế ngày càng mãnh liệt, Giang Tiều liền có tinh thần lao nhanh trên không trung, mặc cho nó dẫn đi hướng nào, hắn tin Y Ân nhất định đang ở một nơi nào đó quanh đây.

“Gào – ”

Một tiếng báo rống kinh thiên vang lên, làm Giang Tiều run rẩy, lập tức nhìn xuống phía dưới. Đó là một khu rừng rậm rạp, cây cối um tùm che hết ánh sáng mặt trời.

Hắn không tài nào có thể nhìn thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Trước đây không ít lần Giang Tiều nghe tiếng rống của Y Ân khi hóa thú, hoặc trầm hoặc bổng, chưa bao giờ lại quá mức thuần túy, quá mức giống như dã thú thực sự như thế này.

Xuyên qua từng nhánh cây, Giang Tiều trắc trở đáp xuống, chưa kịp định thần thì bị một người đánh tới. Giang Tiều đang lúc không có bất kỳ đề phòng nào đương nhiên sẽ phản ứng chậm hơn bình thường, tới lúc muốn né cũng đã muộn – Bốp! Giang Tiều có nói thế nào cũng là một người đàn ông lực lưỡng nhưng lực sát thương của cú đánh kia tương đương với một quả đạn pháo nhỏ, muốn mất nửa cái mạng của hắn.

“Ai –”

Tộc trưởng Báo tộc uy phong lẫm liệt giờ đây có chút bẩn thỉu, hơn nữa khuôn mặt được yêu thích kia dường như xấu đi.

“Y Ân”

Giang Tiều ho khan đứng dậy, mắt nhìn người kia đột nhiên biến thành hắc báo.

“Gào –”

Nào biết, con hắc báo kia chỉ gầm nhẹ một tiếng, không giống như ngày xưa lười biếng quấn quýt bên người Giang Tiều. Đôi con ngươi màu lam trong vắt lạnh buốt mang theo một tia nghi hoặc nhàn nhạt.

“Y Ân?”

Ánh mắt khờ dại lạ lẫm như vậy làm Giang Tiều lạnh cả sống lưng, hắn lại cao giọng gọi thêm một tiếng. Trong thanh âm mang theo bất an tràn đầy sợ hãi, biểu hiện của Y Ân cứ như không quen biết hắn là ai.

“Ha ha, hắn đã không còn nhận ra ngươi nữa rồi, không bao giờ còn nhận ra ai nữa!”

Một người cất tiếng cười to, giọng nói không còn dễ nghe như trước mà là đay nghiến căm hờn, mỗi một tiếng bên trong đều mang vẻ điên cuồng tuyệt vọng.

“Các ngươi đã làm gì?”

Giang Tiều gian nan quay đầu lại, ánh mắt hướng về Kiều và một thú nhân đứng bên cạnh, nỗi bất an như bị đặt dưới lớp kính phóng đại cứ to lớn dần lên.

“Ngươi thật không biết nhìn hàng, vì một tên xấu xí như vậy mà bỏ rơi Kiều…”

Tây Pháp nhìn hắc báo đang nóng nảy, chậc chậc vài tiếng, trong mắt lộ ra ý cười cợt đắc ý, từ nay về sau Kiều đã là của hắn. Tuy không thể không thừa nhận Y Ân ngoại trừ mắt nhìn có ‘vấn đề’ ở các phương diện khác đều rất mạnh, cho dù có cho ăn hồng tinh số lượng gấp đôi vẫn không nổ banh xác, chỉ biến thành thú hoàn toàn thôi.

“Quả nhiên –” Lang tộc đã biết được bí mật hồng tinh, nói đi cũng nói lại, đâu có bức tường nào chắn nổi gió, chúng nó không biết kể cũng lạ. Chỉ là Giang Tiều không ngờ chúng lại tàn nhẫn như vậy, khiến một người biến thành quái vật nửa người nửa thú. Cũng may là thành công nếu không đã chết thảm thế nào…

Đối với dã thú như vậy cũng đã quá tàn nhẫn, đằng này chúng lại áp dụng phương pháp đấy với Y Ân, không thể nào tha thứ được!

“Ngươi nhìn xem, ta lương thiện quá chừng, nhớ đến các ngươi đối xử với ta thế nào nên ta không nỡ để hắn chết đấy.”

Kiều nửa tựa vào ngực Tây Pháp, cười đến khoái chí, ánh mắt nhìn hắc báo trở nên trống rỗng. Cuối cùng, hắn không thể nào đạt được – vẫn còn may mắn vì Giang Tiều so ra thảm hại hơn, sống không bằng chết!

Tây Pháp nghe hai chữ “không nỡ” của Kiều, thần sắc ảm đạm trong nháy mắt nhưng lại rất nhanh được sự khoái trá của Kiều làm cho tiêu biến.

Hắn sẽ nhanh chóng thống nhất toàn bộ thế giới thú nhân, có mỹ nhân này làm bầu bạn, một chút khuyết điểm nhỏ nhặt không đáng là bao.

“Y Ân, đến đây.”

Chịu kích thích quá lớn Giang Tiều thế mà lại rất điềm tĩnh, hắn đi về phía hắc báo đang phòng bị, vẫy tay, nhẹ giọng gọi.

Tính mạng của Y Ân được bảo toàn, cho dù Kiều có nghĩ ra cách ác độc nào khác, y cũng sẽ không giết mình, hai người bọn họ có thể sẽ sống, đây là một tin tức tốt a –

“Gào!”

Con ngươi màu lam lạnh giá lóe lên, hắc báo nhẹ nhàng khéo léo từng bước chân đến bên Giang Tiều. Do có huyết khế, trực giác mách bảo người này sẽ không thương tổn nó. Càng làm nó hoang mang hơn, có một loại cảm giác muốn thân mật với người này không ngừng bốc lên, đến mức nó không thể nào kiềm lại, đành phải thuận theo lòng mình…

“Ngươi còn nhớ ta, đúng không?”

Giang Tiều vui vẻ cực kỳ, không quản gì nữa cứ thế nhào tới, dùng hai tay ôm cổ hắc báo, quyến luyến vô cùng cọ qua cọ lại.

“…”

Hắc báo không nói gì, có một loại cảm giác rất thân quen khiến nó dung túng Giang Tiều càn quấy.

“Không thể, không thể nào!”

Kiều không thể tin vào mắt mình nhìn một người một thú quấn quýt nhau, hắn nhịn không được muốn tiến lên xác nhận lại nhưng vừa tiến một bước đã bị hắc báo rống lên một tiếng dữ dội.

“Đi thôi, cứ để thằng này chăm sóc hắc báo cả đời.”

Tây Pháp vỗ vỗ vai hắn trấn an, vô cùng âm độc nói. Ngu quá, còn ở lại đây làm gì, dù sao Kiều cũng không cho mình làm tổn hại đến chúng.

Kiều giãy dụa một cái rồi vô lực buông xuôi, cho dù bọn họ có thân thiết cỡ nào, Y Ân vẫn không bao giờ dành bất kỳ tình cảm nào cho hắn.

“Thú.”

Khi bọn họ chuẩn bị rời đi, xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một thú nhân Lang tộc hô tô: “Tộc trưởng, chạy mau!!”

Tây Pháp nghe xong liền biến sắc, hắn không thể tin được, kế hoạch chuẩn bị lâu như vậy, kết thân với Hùng tộc còn có năm “Đòn sát thủ”, làm sao có thể thất bại?

Chỉ là, sự thật đã bày ra trước mắt, những người truy hô bị nhiều thú nhân đuổi theo phía sau, hắn không thể nhìn nhầm được. Cho dù không cam tâm cũng phải tiếp nhận sự thật.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải rút lui lấy lại sức mới có thể đợi thời trở lại.

“Đi thôi!”

Phát hiện Kiều vẫn đứng yên tại chỗ, Tây Pháp lo lắng lôi kéo y, thời gian không còn nhiều nữa, nếu ngươi không chịu đi thì sẽ không kịp đấy.

“Đi, đi đến nơi nào?”

Kiều không dịch bước, hắn dửng dưng nhìn Tây Pháp, nhẹ giọng hỏi.

“Đương nhiên là theo ta trở về lãnh địa.”

Tây Pháp dựa theo lý mà nói, chuyện này còn phải hỏi sao?

“Trở về lãnh địa? Ngươi cho rằng còn có cơ hội sao? Chớ quên, Lang tộc không còn hùng mạnh như trước nữa, Báo tộc sẽ bỏ qua cho các ngươi sao? Theo ngươi trốn đông trốn tây còn không bằng…”

Trong mắt lộ vẻ trào phúng, Kiều chậm rãi móc từ trong ngực ra một bả cốt đao, dịu dàng vuốt ve lưỡi của nó, đời này hắn chỉ có lỗi với a mỗ và mỗ phụ. Thanh cốt đao này hắn có được lúc làm lễ trưởng thành.

(*) a mỗ – mẹ; mỗ phụ – cha

“Vì cái gì…”

Tây Pháp ôm thật chặt người trong lòng. Cho đến lúc này hắn mới hiểu vẻ xinh đẹp cao ngạo của Kiều chính là một đóa sói độc hoa nở rộ trong lòng hắn.

“Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất.”

Cho dù Kiều không muốn thừa nhận nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn thật sự mệt mỏi, không còn lý do nào nữa để tiếp tục chèo chống cái sinh mệnh này.

Mũi đao đi xuống găm vào.

“Ầy, đến cuối cùng, trong lòng ngươi vẫn chỉ có hắn.”

Tây Pháp ghen ghét liếc mắt nhìn hắc báo, cho dù hắn có biến thành thú hoàn toàn, mình vẫn không thể sánh bằng sao…

Giang Tiều nhìn Tây Pháp mang thi thể Kiều đi, trong lòng ngũ vị tạp trần, đoạn nghiệt duyên này cuối cùng cũng đã có thể kết thúc. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ hắc báo, dịu dàng nói: “Đi thôi, chúng ta về thôi.”

(*) ngũ vị tạp trần: đủ năm loại mùi vị mặn ngọt đắng chua cay, có lẽ ý chỉ trong lòng hỗn tạp không biết nên vui hay nên buồn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.