Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 71: Lựa chọn không hối hận



Xác chết rải đầy đường, thú nhân các tộc đều có, máu thấm đỏ đất, mùi tanh vấn vưởng không tan. Chiến tranh bất kể bắt nguồn từ nguyên nhân gì, đều mang lại tổn thất với cả hai phía. Mà chết chóc là không thể nào tránh được.

“Tiều, tìm ra Y Ân rồi, thật tốt quá!”

Cát Nhĩ huy động người quét dọn đường xá, trông thấy Giang Tiều từ phía xa xa, theo sau là con hắc báo quen thuộc. Nhớ đến còn một vấn đề nan giải, giờ Y Ân về là tốt rồi!

Chỉ là có chút kì quái, Y Ân bình thường rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người dưới hình thú, hơn nữa vẻ mặt Giang Tiều cũng rất kì dị. Tìm được người rồi chẳng phải nên vui vẻ sao? Bộ dạng muốn khóc cũng không được của hắn là thế nào vậy? Ngẫm lại, Tiều có bao giờ không khóc đâu?

Hắn vội vàng đi tới muốn hỏi cho ra nhẽ, không ngờ còn cách Giang Tiều ba bước đã bị một tiếng gầm khẽ phẫn nộ dọa sợ.

“Cát Nhĩ, đừng tới nữa –“

Giang Tiều vỗ vỗ đầu hắc báo trấn an, cười khổ. Mới nãy trên đường trở về, hắn phát hiện, chỉ cần có bất cứ sinh vật nào đến gần mình, dù là động vật ăn cỏ vô hại, Y Ân cũng đều không thích.

“Này, rốt cuộc đã xảy ra cái gì?”

Cảm nhận được địch ý trong đôi mắt xanh băng kia, Cát Nhĩ càng hoảng sợ, bộ dạng này của Y Ân giống như không hề quen biết hắn, thậm chí còn xem hắn là kẻ thù.

“Ta không nghe được khí tức thú nhân trên người nó.”

Giản tế ti không biết xuất hiện từ khi nào mang vẻ mặt trầm trọng, qua Thần Tự Nhiên, hắn có thể xem xét tinh tường những thứ mà người thường không biết được. Thấy tình hình Y Ân, trong người đang tập trung một khối năng lượng to lớn, mà khối năng lượng này lại gây ra biến hóa trên cơ thể hắn.

“Có cách nào không?”

Giang Tiều hít sâu, nỗ lực giữ vững tâm tình bình tĩnh, lúc trên đường đã chuẩn bị tinh thần nhiều lần như vậy, mà đến hồi “Thẩm phán” vẫn căng thẳng suýt ngất.

“Đây vẫn là Y Ân, nhưng nếu đến cuối cùng vẫn không áp chế được thú tính trong cơ thể thì hắn sẽ vĩnh viễn trở thành một con dã thú.”

Sở dĩ thú nhân khác với dã thú, là nằm ở tính người lớn hơn tính thú, duy trì được lý trí. Mà bây giờ năng lượng phá hoại nào đó đánh vỡ cân bằng ấy, thì ngay cả Giản thân là tế ti cũng không còn cách nào.

“Khả năng khôi phục, bao nhiêu….”

Giang Tiều ôm tia hi vọng cuối cùng hỏi, giọng nói đã bắt đầu nghẹn ngào.

“Ta không biết.”

Giản tế ti lắc đầu, không dám nhìn mặt Giang Tiều lúc này nữa, có thể sau một khắc nữa hắn sẽ phát khóc lên. Hắn vô cùng hận bản thân mình chỉ có thể nói vậy vào thời điểm này, nhưng Thần Tự Nhiên rất công bằng, năng lượng không thể dễ dàng giành lấy vậy được, những quái vật nửa người nửa thú trước kia chính là minh chứng rõ ràng nhất.

“Vạn nhất sau này cũng không hồi phục được, Y Ân hắn….”

Cát Nhĩ nóng nảy gãi đầu giậm chân, không cách nào nói hết câu trước mặt Giang Tiều –nếu chỉ có thể sống như một con thú, thì còn tàn nhẫn hơn so với cái chết.

“Grhh!”

Thấy động tác của Cát Nhĩ, cho là hắn sẽ gây bất lợi với Giang Tiều, hắc báo lên tiếng gầm nhẹ cảnh cáo. Hàm răng sắc nhọn lóe hàn quang dưới ánh mặt trời, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào qua.

“Không sao đâu, hắn không có ác ý.”

Giang Tiều trong lòng cay cay, lại có chút ngọt ngào, dù đã đến hồi này rồi, Y Ân vẫn không quên bảo vệ mình. Dù cho, dù cho phải như vậy cả đời, mình cũng không hối hận. Bản thân vốn là một kẻ xui xẻo, nhờ gặp được Y Ân mới trở nên hạnh phúc, hắn vô cùng khẳng định, chỉ có ở bên Y Ân hắn mới có thể hạnh phúc.

“…”

Vì huyết khế, mặc dù ngôn ngữ không thông, hắc báo vẫn hiểu ý tứ Giang Tiều, thân thể nháy mắt trầm tĩnh lại, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng. Ở bên người này, nó luôn luôn không thể nào khước từ, tựu như yêu cầu đi chung lúc trước, nó đồng ý ngay thậm chí không chút do dự nào.

“Grừ cái gì mà grừ, cái tên chả lễ độ tí nào!”

Bị cảnh cáo như vậy, Cát Nhĩ giận dỗi “gừ” lại, nếu là trước mặt Y Ân hắn đương nhiên không dám làm thế. Nhưng bây giờ, hu hu, tộc trưởng chẳng còn, chỉ còn một con hắc báo khó ưa…

“Cát Nhĩ, ngươi chọc giận nó thiệt thì ta cũng kệ đó.”

Thấy “Báo đen” nhà mình bị bắt nạt, Giang Tiều tính khí gần đây nóng nảy không vui, thốt ra lời cảnh cáo.

“Hứ.”

Cát Nhĩ ném ánh mắt khing thường qua, bất kể lúc nào, Y Ân trong lòng Tiều vẫn luôn là quan trọng nhất.

“Đi xem Kết đi, hắn bên kia còn chuyện nan giải kìa.”

Giản tế ti nhẹ nhàng ngăn cản hai người sắp tiếp tục “tranh cãi” thêm, Giang Tiều còn chưa bị đả kích đánh gục đã là tốt lắm rồi.

“Là chỗ cấm địa đó sao ! "

Giang Tiều đại khái có thể đoán ra chuyện gì, ngược lại thở phào một hơi, kế hoạch lúc trước, kết cục xấu nhất là cái chết. Nhưng nghe giọng Giản tế ti, bọn họ hẳn không sao.

“Ừ, Lôi và Đạt Lý bị nhốt, còn có lũ quái vật nọ…”

Nói đến đây, sắc mặt Cát Nhĩ cũng trở nên khó coi. Một thú nhân ưng tộc thể hình đặc biệt nhỏ lại mạo hiểm bay vào, đã vậy còn là vị thành niên, nếu không phải bây giờ chẳng còn cách nào khác…

“Có mấy thú nhân bị thương nghiêm trọng, cần có y sư trị liệu…Thức ăn cũng không đưa lên được, chỉ mang theo một túi nước nhỏ.”

Cứ thế này, chưa tới một ngày, bọn họ đều chết mất. Chớ nói chi là đợi năm con quái vật kia vây khốn—

Hai người vừa nói, vừa đi về phía cấm địa, khoảng cách vẫn còn xa, Giang Tiều chợt nghe tiếng quái vật rống. Từ khi hóa thú được, năng lực của hắn cũng ngày càng nâng cao.

“Y Ân—“

Một tia chớp đen bắn ra ngoài, tiếng Giang Tiều còn chưa hạ xuống, đã biến mất tăm.

“Không xong!”

Chỗ cấm địa ấy có năm con quái vật, sau vì chậm chạp không tài nào công kích được mục tiêu, chúng trở nên ngày càng cuồng bạo. Mười lăm thú nhân cường tráng không đối phó được, nói gì đến Y Ân, đây còn không phải là đi tìm chết sao?

Cấm địa, ngay lúc mười mấy thú nhân đang dần rơi vào tuyệt vọng, chợt trông thấy tia chớp đen kia, mà sau này mỗi khi nhớ lại, đó cũng chính là thời điểm bọn họ bùng lên hi vọng. Lạ lùng thay, vì lúc đầu không cách nào tưởng tượng nổi, nên sau đó chỉ còn niềm vui sướng và kính phục thuần nhiên nhất….

“Đó là, Y Ân…?”

Đạt Lý cảm thấy chắc là mình gặp ảo giác rồi, khi ấy hắn tận mắt thấy Y Ân bị thương nặng, sao có thể ổn nhanh vậy được? Hơn nữa, dựa vào trực giác, hắn có thể cảm thụ được –con hắc báo này rất mạnh, lợi hại hơn bất cứ thú nhân nào hắn từng gặp, kể cả Y Ân.

Những thú nhân còn chưa kịp thở dài thất vọng, chuyện xảy ra kế tiếp khiến họ càng mở rộng tầm mắt –

Năm con quái phát hiện con mồi, lập tức gầm rú nhào tới, nhưng thứ móng vuốt và hàm răng từng làm các thú nhân sợ hãi, căn bản không đáng nhắc tới trước mặt hắc báo, nó linh xảo tự do chạy xung quanh, thỉnh thoảng bồi thêm một vuốt. Ngẫu nhiên bị đánh trúng, vết thương sẽ khép lại với tốc độ mắt thường cũng thấy được, cho đến khi không còn chút dấu vết, đây là loại tồn tại nghịch thiên tới cỡ nào?

Bọn họ cứ vậy mà chăm chú nhìn, một con, hai con….Xem nó giải quyết năm con quái vật bằng thắng lợi áp đảo, rồi ưu nhã bước ra ngoài. Bình tĩnh thong dong vậy, như thể giải quyết những chuyện thế này là vô cùng bình thường.

Kết và mấy thú nhân thủ bên ngoài, kèm thêm Giang Tiều và Cát Nhĩ cùng tiến vào, thì thấy hắc báo đang muốn ra ngoài, tiếp đó là mặt đất đầy thi thể.

“Vậy, cứ vậy, giải quyết xong rồi…?”

Vấn đề lớn như vậy, khốn nhiễu mọi người lâu như vậy, lại giải quyết dễ dàng thế, tất cả mọi người nhất thời không kịp hoàn hồn.

“Ngươi không sao chứ?”

Giang Tiều lo lắng, trước trước sau sau, trái trái phải phải, tỉ mỉ kiểm tra nó một hồi, cư nhiên chẳng có lấy một vết thương.

Khi hắn làm những động tác này, hắc báo chỉ thành thật đứng thẳng, trung hậu như một con chó săn vâng lời, khiến một đám thú nhân đã chứng kiến qua tư thế oai hùng của nó lần nữa nín thinh.

“Này, mau cứu bọn ta dưới này.” Vẫn là Lôi phản ứng trước, lập tức la lớn. Tốt quá, rốt cuộc Sâm cũng được cứu rồi. Người này dám gạt hắn lâu như vậy, nợ này ghi sổ cứ từ từ rồi tính. Ừ, tốt nhất là tính cả đời luôn!

“Ngươi nói Y Ân thành dã thú? Thậm chí không nhớ rõ chúng ta? Buồn cười thật, hắn còn vừa chạy vào cứu bọn ta.”

Đạt Lý ha ha cười gượng hai tiếng, cái trò đùa này không vui chút nào, nếu theo lời họ, một con thú hoang thì sao hiểu được cứu người?

“Thực ra thì, hành động vừa rồi của nó là để giữ uy nghiêm địa vị của mình. Ở chỗ này, nó là mạnh nhất, đương nhiên không cho pháp bất kì khiêu khích nào. Hiển nhiên vừa rồi tiếng gầm của mấy con quái kia chọc giận nó. Cho nên nói, không hẳn nó có ý thức cứu người, chỉ là một kiểu thể hiện bản năng thú tính.”

Kết tỉnh táo phân tích, biết Đạt Lý và Y Ân là bạn tốt lâu năm, giao tình không phải bình thường, thế nhưng hắn phải làm Đạt Lý tỉnh ngộ, hắc báo trước mặt không còn như xưa. Ngay cả tộc nhân đến gần cũng khiến nó đề phòng, trong mắt nó chỉ có Giang Tiều, không còn gì khác.

“Sao có thể như vậy…”

Kết luôn có năng lực khiến người ta tỉnh ngộ, Đạt Lý dần tỉnh táo lại, nghi ngờ hỏi. Hơn nữa đây cũng là nghi vấn của mọi người trong tộc.

“Những quái vật kia…Lang tộc cũng làm giống vậy với Y Ân, chỉ là hắn may mắn hơn.”

Giang Tiều điểm tĩnh trả lời, bất luận thế nào hắn cũng không thể để người khác biết chuyện “hồng tinh”. Chẳng qua nói đến “may mắn”, đáy mắt hắn tràn đầy trào phúng, hẳn là may mắn đi, Y Ân không biến thành quái vật nửa người nửa thú.

“Đúng rồi, Kiều tự sát.”

Chợt nhớ tới chuyện này, hắn tiện thể nhắc luôn, dù sao cũng nên cho người thân Kiều biết.

“…”

Với kết cục của Kiều, mọi người nhất thời không nói gì, người đáng trách tất có chỗ đáng thương, chỉ có thể nói là y quá cố chấp thôi.

Trận chiến này Ưng tộc và Báo tộc giành thắng lợi, mấy trăm năm sau hai tộc vẫn duy trì quan hệ hữu hảo.

“Tiều, về sau ngươi có thể quay lại thăm một chút, dù sao cũng là nơi ngươi trưởng thành.”

Ưng tộc về tới lãnh địa mình, Mai Á có mời Giang Tiều đến “làm khách”, không bàn tới chuyện Tiều rời Báo tộc nữa, chuyện ấy vĩnh viễn không bao giờ có thể.

“Được.”

Giang Tiều cười nhạt đáp ứng, ánh mắt bình thản, những tổn thương ở Ưng tộc, hắn đã hoàn toàn đặt xuống. Mà giúp hắn xoa dịu hết thảy ấy –là một con báo đen.

“Sau này ngươi thực sự cùng nó…..” Bên nhau suốt đời sao? Với một con dã thú?

Mai Á muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng rời đi với bạn đời mình.

Giang Tiều hiểu rõ hắn muốn nói gì, cũng nghe được tiếc hận trong lời hắn, nhưng đây là lựa chọn của mình, hơn nữa hắn nghĩ thật sự đến tận cuối đời mình cũng sẽ không hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.