Đại kiếm của Diên Thiệu Bách múa may, tuy rằng có thể áp chế được độc giác thú cấp bảy, nhưng lập tức giải quyết nó là không có khả năng.
Đại kiếm cùng móng vuốt va chạm trong không trung vang lên âm thanh giống như kim loại đang va chạm, mỗi lần va chạm đều phát ra tia lửa.
Bên kia, độc giác thù nhìn như đang bị vây lại giống như sói vào đàn dê, chỉ thấy nó vung chân lên, lính đánh thuê đang công kích nó liền nhanh chóng bay ra ngoài, thạch giáp trên người hắn cũng nhanh chóng thối lui như thủy triều, cuối cùng thân thể không được bảo vệ liền đập mạnh xuống đất phun ra một búng máu.
Vu Thấu cắn chặt răng, tay nắm chặt chuôi kiếm, thân thể mấy lần muốn hướng lên phía trước, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì mà đứng trước người Mạc Hoài Song. Ngay tại thời điểm chiến sĩ bị độc giác thú tấn công kia, răng Mạc Hoài Song cắn chặt vào nhau, hắn thấy rất rõ, chỉ cần một lần tấn công thôi, vị chiến sĩ tốc độ đã rất nhanh kia liền bị quái vật lông trắng mà sừng chỉ dài vẻ vẹn năm tấc, mặt giống như khỉ, thân thể giống gấu, toàn thân chỉ có móng vuốt sắc bén kia dùng đòn đá ra ngoài.
Độc giác thú đang bị vây kín kia thấy có lỗ hổng liền lập tức hướng về phía Mạc Hoài Song. Chiến sĩ phía sau nó thấy tình thế không ổn, đại kiếm trong tay liền lập tức hóa thành tên vọt tới độc giác thú. Mũi tên kim loại như tia chớp xẹt ngang qua không trung nhanh chóng đuổi theo độc giác thú, ngay tại thời điểm nó sắp đến gần Vu Thấu liền chuẩn xác cắm vào mông nó.
Độc giác thú bị đau xoay người hướng về vị lính đánh thuê kia điên cuồng hét lên, ánh mắt nó lưu luyến không rời nhìn Mạc Hoài Song, dưới chân lại phát lực hướng về lính đánh thuê. Nó quyết định vẫn là trước hết đem tên quái vật xấu xí này giải quyết xong rồi lại tiến tới mục tiêu của mình.
Mạc Hoài Song tại thời điểm độc giác thú đánh tới hắn kia, trên mặt phút chốc mất đi huyết sắc, khoảng cách gần như vậy hắn có thể ngửi được mùi tanh hôi trong miệng độc giác thú, nhìn thấy cái năng nanh giống như những con cá ăn thịt người cùng với lợi trảo như xé gió lao đến.
Tại thời tiết nóng đến nỗi tay chân đều dính đầy mồ hôi,Mạc Hoài Song lại bị độc giác thú làm cho sợ đến nỗi tay chân lạnh như băng, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải thời điểm yếu đuối, thời khắc độc giác thú xoay người kia, hắn hô to, “Vu Thấu, nhanh đi hỗ trợ, đừng quan tâm ta!”
Ánh mắt Vu Thấu đỏ ngầu nhìn chằm chằm độc giác thú đã xoay người kia, tay nắm chặt lấy đại kiếm, chân lại không nhúc nhích.
Mạc Hoài Song thấy thế, tâm khẽ động, nhắm về phía xe thiết giác không xa, cầm lấy Đạt Mã hướng về phía độc giác thú.
Hắn đương nhiên biết tay nhỏ chân nhỏ của mình không phải đối thủ của độc giác thú, hắn là như vậy là vì kéo Vu Thấu nhập cuộc, nguyên tắc của hắn không phải thề chết bảo vệ mục tiêu nhiệm vụ sao? Cái này không phải là vẹn toàn đôi bên sao?
Hắn đi theo Vu Thấu học một tháng, đương nhiên hiểu rõ được thực lực thực sự của người này, đây là người giỏi nhất dưới đội trưởng.
Vu Thấu thấy Mạc Hoài Song không biết sống chết hướng về độc giác thú, cũng hiểu được ý tứ của hắn, nhất thời không câu nệ mệnh lệnh của đội trưởng, lấy tốc độ còn nhanh hơn Mạc Hoài Song gia nhập cuộc chiến.
Nếu như hắn không xông lên, Mạc Hoài Song thực sự gia nhập cuộc chiến, chỉ sợ sự tình càng không ổn.
Vu Thấu gia nhập nhất thời giảm bớt áp lực bên ta, thực lực của Vu Thấu đã đạt đến cấp bảy, chỉ là bởi vì không có thạch giáp cấp bảy nên không thể thăng cấp, nhưng khống chế thạch giáp cấp sáu với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
Hắn lấy ưu thế tốc độ mà giành lấy giá tri cừu hận của độc giác thú, mọi người lại không ngừng lấy Đạt Mã ta cùng công kích độc giác thú.
Độc giác thú nhất thời bị hai đầu công kích, vô cùng nổi giận.
Mà đoàn đội vây công độc giác thú cấp ba tình huống lại vô cùng nguy cấp, không có viện trợ thực lực mạnh mẽ, độc giác thú này va chạm vài cái liền làm bốn lính đánh thuê bị thương nặng.
Mạc Hoài Song thấy mình không giúp được gì trên chiến trường, cắn chặt răng, mạo hiểm nguy hiểm bị công kích, bằng tốc độ nhanh chóng vọt lấy bên người bệnh.
Sau khi sờ thấy hơi thở, hắn ngồi xổm xuống tính toán đem người kéo đến cạnh xe thiết giáp, bọn họ nàm ở khoảng đất trống như vậy tùy thời đều có khả năng gặp nguy hiểm, chỉ thấy người nọ nhẹ giật giật môi, Mạc Hoài Song vội vàng cúi người xuống.
“Cánh tay… Túi…”
Mạc Hoài Song nhanh chóng mở cái túi chỗ cánh tay ra, thấy bên trong ngoại trừ có một miếng kim loại cùng vài tiền đá đen, còn có một lọ chất lỏng màu trong suốt.
Mạc Hoài Song lấy cái chai ra, mở ra, nâng người dậy rót cho hắn loại chất lỏng này. Người nọ thuận thế hé miệng ra, Mạc Hoài Song chỉ biết chính mình không lầm. Uy hắn uống xong, Mạc Hoài Song ngồi xổm đem người kéo lên xe thiết giáp.
Sau đó xuống xe cứu người thứ hai…
Hầu hết trong cái túi chỗ cánh tay của bọn họ đều có một loại bình nhỏ này, Mạc Hoài Song không biết có cái gì, nhưng thoạt nhìn hiệu quả không tệ, chờ đến khi Mạc Hoài Song đem người thứ năm lên trên xe, vẻ mặt của người thứ nhất liền tốt hơn một chút.
Mà cuộc chiến ngoài xe đã biến hóa, Vu Thấu mang theo một tiểu đội hấp dẫn một con độc giác thú, hai con khác liền hợp sức vây Diên Thiệu Bách lại.
Chúng nó giống như đã nhìn ra được chỉ có hợp lực giết chết Diên Thiệu Bách mới có thể thuận lợi tiếp cận được mục tiêu của mình.
Hai con độc giác thú vây công, ngay cả Diên Thiệu Bách thực lực mạnh mẽ cũng có chút cố hết sức. Một con độc giác thú nhanh nhẹn vọt vào phía sau Diên Thiệu Bách, ý đồ cùng với con trước đồng thời tiến công.
Diên Thiệu Bách sớm thấy rõ động tác của nó, thời điểm nó vươn lợi trảo tiếp cận mình liền xoay kiếm quét về phía bụng nó, đồng thời tay trái biến ra một cái Đạt Mã công kích một con độc giác thú khác.
Hai con độc giác thú đồng thời né tránh, trong đó một con vì hả giận liền tru lên một tiếng nhằm về phía lính đánh thuê không ngừng tìm nó phiền toái.
Tuy rằng những con kiến này không làm thương tổn nó, nhưng mấy ánh sáng này đánh vào bên người nó nên cũng có chút đau đớn.
Lính đánh thuê kia nhất thời không tránh được, không đợi vũ khí của hắn biến hóa liền bị một trảo của nó trấn động đến cả nội phủ, móng vuốt của độc giác thú thu hồi lại, dòng máu đỏ tươi phun ra không ngừng, trong nháy mắt thạch giáp bị công phá nhanh chóng thoát ly thên thể chiến sĩ, hóa thành viên đá trước ngực lính đánh thuê.
Mạc Hoài Song nhìn thấy một màn này càng thêm run rẩy, thời điểm Diên Thiệu Bách bắt đầu công kích độc giác thú đả thương chiến sĩ kia, hắn không suy nghĩ liền chạy đến chiến sĩ máu tươi chảy đầy đất kia.
Diên Thiệu Bách cũng vô cùng tức giận độc giác thú thời điểm công kích nó còn có thể công kích đoàn viên của hắn, nhất thời không để ý đến con khác chỉ muốn giải quyết con thú kia.
Hai con độc giác thú thấy Mạc Hoài Song chạy đến liền có một tia do dự, giống như nên tiến về phía mục tiêu hay nên giết chết tên quái vật chán ghét trước mặt này.
Kinh nghiệm chiến đấu của Diên Thiệu Bách vô cùng phong phú, chỉ cần có một giây cơ hội, hắn liền vung tay lên, “Cao tần” liền nhanh chóng hướng đến yết hầu của độc giác thú, độc giác thú thống khổ ôm lấy yết hầu mình, giãy dụa, phẫn nộ, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng mà ngã xuống đất.
Lúc này Mạc Hoài Song đã chạy đến bên người chiến sĩ, mùi máu tươi kích thích lỗ mũi hắn, máu tươi chảy đầy đất khiến cho thanh niên đến từ thời đại hòa bình sợ đến nỗi chân có chút nhũn ra, chiến sĩ trước mắt không rõ sống chết, hắn chịu đựng không khỏe trong lòng, rất nhanh liền tìm một cái chai rót thuốc cho người nọ, cố gắng đem người mang về xe thiết giáp.
Thể trọng của chiến sĩ nơi này người Trái Đất không thể so được, mỗi bước đi của Mạc Hoài Song đều giống như cõng một ngọn núi, thêm vào đó nơi này đều là đá, đường cũng không dễ đi, thể lực của hắn tiêu hao nhanh chóng, khi cõng người này, hắn cảm thấy thể lực của mình nhanh chóng bị xói mòn.
Hắn cắn chặt răng, tiếp tục đem người hướng về xe thiết giáp.
Mà bên kia, sau khi Diên Thiệu Bách giải quyết một con độc giác thú liền nhanh chóng chuyển sang con thứ hai.
Có lẽ là đồng bạn tử vong đã kích thích hai con độc giác thú khác, bọn họ ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, lợi trảo càng thêm dùng sức..
“Chạy mau –!” Diên Thiệu Bách vừa thấy tình hình này liền rống to, đồng thời mũi chân lấy đà nhanh chóng tấn công.
Đây là độc giác thú sau khi bị kích thích cuồng hóa, loại cuồng hóa này rất ít khi phát sinh, chỉ khi nào xuất hiện loại tình huống này, tốc độ, thể năng, phòng ngự, công kích đều được nhân lên.
Năng lực của Diên Thiệu Bách chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với một con độc giác thú như vậy, nhưng cứu viện những người khác là chuyện không có khả năng.
Ngay tại lúc Diên Thiệu Bách rống lên, độc giác thú cuống hóa bị vây công kia nháy mắt điên cuồng tấn công đám lính đánh thuê, cho dù tốc độ của Vu Thấu rất nhanh, nhưng trước mặt độc giác thú căn bản là không đủ xem, chỉ tầm ba giây, ngực Vu Thấu liền bị một kích, thạch giáp cũng nhanh chóng biến mất.
Đầy trời đều là máu, cảnh tượng huyết nhục mơ hồ đập vào mắt Mạc Hoài Song, tâm của hắn bị hung hăng đánh trúng mà nhảy lên kịch liệt, cảnh tượng trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ, trong đầu co rút từng trận đau đớn. Hắn không có thời gian tự hỏi, tại một khắc Vu Thấu bị tấn công rơi xuống đất kia,hắn buông chiến sĩ trên người kia ra, rút Đạt Mã cắm ở trong quần ra bắt đầu tấn công độc giác thú đang phát cuồng kia.
Hắn đã không có thời gian tự hỏi hành vi của mình có hợp lý hay không, cũng không có thời gian tự hỏi hậu quả, hắn hiện tại chỉ muốn giết chết tên quái vật kia!
Sau khi con độc giác thú kia bị đánh trúng, thân hình lại quay lại đánh tới chỗ Mạc Hoài Song.
Lúc này Mạc Hoài Song lại vô cùng bình tĩnh, chỉ sợ lúc hắn huấn luyện cũng không bình tĩnh được như vậy, tốc độ của độc giác thú đã không thể dùng từ để hình dung, nhưng Mạc Hoài Song vẫn cảm thấy mình có thể nắm giữ được động tác của nó, hoặc chính xác hơn là dự cảm được.
Dựa vào trực giác, sắc mặt hắn bình tĩnh giơ Đạt Mã lên bắn!
Ngay tại thời khắc bắn ra, bạch quang liền rơi xuống phía trên độc giác thú — đó là nơi đau nhất cả người nó.
Độc giác thú kêu lên một tiếng, Mạc Hoài Song bắn ra phát thứ hai. Độc giác thú ăn đau một lần liền lăn một vòng sang bên tránh thoát một kích kia, phi thân đánh tới Mạc Hoài Song.
Dù cho giờ phút này đầu óc Mạc Hoài Song thanh tỉnh lại, động tác nhanh nhẹn hơn, nhưng dù sao thực lực cũng hữu hạn, hắn không có khả năng tránh thoát độc giác thú đã cuồng hóa.
Cơ hồ trong nháy mắt, hắn đã bị nhào đến.
Diên Thiệu Bách nhất thời khẩn trương, “Cao tần” như chiêu thức bình thường hướng tới độc giác thú đang cùng mình sinh tử, trong lòng hắn tuy rằng vội vàng, nhưng động tác cũng không dừng lại, trong lúc kiếm cùng trảo của độc giác thú giao vào nhau, hắn bình tĩnh tìm sơ hở của nó, hắn biết chỉ như vậy mới có thể chân chính cứu đồng bạn.
Mà thời khắc Mạc Hoài Song bị độc giác thú nhào đến làm cho ngã xuống đất kia, lộ ra răng nanh cắn vão chỗ bả vai của Mạc Hoài Song, máu từ miệng vào thẳng yết hầu của nó.
Toàn thân nó liền hưng phấn hơn, không thể ức chế liền ngẩng cao đầu kêu một tiếng.
Cũng may âm thanh này khiến cho một độc giác thú khác đang chiến đấu cùng Diên Thiệu Bách phiền toái lên, lợi trảo của nó không ngừng cào cào đất, không kiên nhẫn muốn lướt qua Diên Thiệu Bách, ý đồ tốc chiến tốc thắng.
Trên đất, Mạc Hoài Song bắt lấy độc giác thú nhất thời bất ngờ hưng phấn, cũng không quản độc giác thú cấp bảy biến thái cỡ nào, đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu dùng hết sức mình cắn một ngụm vào cổ độc giác thú!
Răng nanh đâm vào da thịt phát ra âm thanh “Kẽo kẹt-“ khiến người ta rùng mình, dòng máu tanh hôi chảy xuống yết hầu, Mạc Hoài Song không có thời gian suy xét đến bất kì chuyện gì, trong đầu thầm nghĩ, cắn chết nó!