Mạc Cát Hội xem xong tư liệu, đặc biệt là sau khi nhìn thấy giám định cha con hoàn toàn khác với lúc trước, cảm giác giống như ăn phải ruồi bọ, không nhịn được cảm thấy buồn nôn.
Hắn vốn kì quái tại sao đứa bé kia lại giống cậu mình như vậy, hóa ra, hóa ra…
Mạc Cát Hội nắm lấy chén sứ tinh xảo trên bàn quăng xuống mặt đất, miệng tức đến run rẩy, “Khinh người quá đáng! Thật sự là khinh người quá đáng!”
“Thành chủ bớt giận, thế nhưng hai người kia hẳn là không dám làm chuyện như vậy, trong này chỉ sợ có nội tình.” Lãng Liêm khuyên nhủ.
Hắn có thể hiểu được tâm tình của thành chủ bây giờ, lúc hắn điều tra chân tướng thực sự cũng khó có thể hình dung, cõi đời này thực sự là có người vì tiền mà liều mạng, hai kẻ ngu xuẩn kia chẳng lẽ không cân nhắc hậu quả khi bại lộ, hay là do đã có con bài chưa lộ?
Lãng Liêm không ngừng suy đoán, nhưng hắn cũng tin tưởng bất kể là chiêu gì, thành chủ đều sẽ không bỏ qua hai người ngu xuẩn coi trời bằng vung kia!
Mạc Cát Hội đứng lên chắp tay sau lưng đi lại trong phòng, sau một lúc lâu, hắn phất phất tay, “Lập tức đem hai người kia khống chế lại, ngươi lập tức mời Dương viện trưởng, không, đến Tư Kế một chuyến mời Cận viện trưởng mang thiết bị đến một chuyến, ngươi tự đi nhìn kĩ làm một lần giám định khác.”
“Nếu như là con trai ta, đem căn nhà ở nam khu kia cho hắn, lại chuyển 20 triệu an ủi hắn. Nếu như không phải ——” ánh mắt Mạc Cát Hội trở nên âm ngoan, “Làm một chuyện ngoài ý muốn đừng lưu lại nhược điểm.” (*Cái nhà này đều là cực phẩm cả*)
“Vâng.”
“Còn có cái người tên Âm gì kia, nếu như Cẩm Mục cùng Tiểu Ninh đính hôn, giữ lại cũng gieo vạ.”
“Vâng.”
Mạc Cát Hội nói xong liền phất phất tay với Lãng Liêm, ý bảo hắn nhanh làm chuyện được giao.
Sau khi Lãng Liêm đi rồi, Mạc Cát Hội day day trán lại ngồi lên ghế lần nữa.
Thành chủ Dư Kha → đổi trắng thay đen → dong binh đoàn Cửu Bác, cái này cũng như Lãng Liêm nói, chuyện của nơi này sợ là cũng không ít, mà hắn hiện tại chứng kiến chỉ là kết quả ở mặt ngoài, còn có nhân quả phức tạp trong này, hắn hiện tại không có thực lực, cũng không có gan đi thăm dò.
Hắn hiện tại còn nhớ trong trận chiến đoạt thành ba năm trước thành chủ Dư Kha mạnh mẽ mà tàn nhẫn, chỉ một cái chớp mắt, nam nhân căn bản không cần thạch giáp phụ thân kia đã có thể một tay bóp chết chiến sĩ mạnh nhất mà thánh giáo phái ra —— trang bị thạch giáp có lực công kích vô hạn tiếp cận cấp chín!
Loại vũ lực khủng bố đến mức tận cùng này, không cần nói một chữ liền chấn nhiếp toàn trường, đặc biệt tầm mắt sau khi giết chết chiến sĩ kia sau đó dò xét toàn trường, làm cho hắn mỗi lần hồi tưởng không thể khống chế được mà đổ mồ hôi lạnh, run như cầy sấy.
Nam nhân này tuyệt đối là tồn tại đến cấp chín, là vua không ngai của thế giới này, là tồn tại dù cho thánh giáo cũng không thể rung chuyển.
Nếu “con trai” kia của hắn có liên quan đến người này, cho nên cho dù hắn có hận không thể lột da tróc thịt đôi tiện nhân kia, cũng không thể không xử lí cẩn thận, để tránh lưu lại hậu hoạn sau này.
Nếu như nói việc làm của “con trai giả” khiến hắn buồn nôn như nuốt phải ruồi, vậy Mạc Hoài Song là con trai thật của hắn lại khiến cho hắn suốt ruột không nói ra được tư vị gì.
Nếu như nói Mạc Hoài Song không biết chuyện này, hắn sống chết không tin. Nhưng chính là con trai thật này của hắn, không chỉ ngu xuẩn khi thờ ơ lạnh hạt hắn, thậm chí còn không cảm thấy mệt giả con trai của hắn, chỉ sợ trong lòng người đã sớm có tâm tư chế giễu.
Nghĩ tới đây Mạc Cát Hội liền cảm thấy chuyện mình âm mưu lần này chính là một trò khôi hài mà bọn họ bày ra chờ mình nhảy vào.
Bằng không bằng vào một luyện thạch giả kiệt xuất như vậy, dựa vào cái gì lại có thể nhận một nhiệm vụ vừa nhìn là biết làm pháo hôi.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Mạc Cát Hội liền đen kịt lại, càng nghĩ càng cảm thấy như vậy.
Cầm tiền của hắn, cười hắn ngu xuẩn, cuối cùng còn có thể thông qua tay hắn thủ tiêu hai kẻ tiện nhân kia, chiêu tính kế ấy khiến cho hắn còn cảm thấy mặc cảm không bằng.
Mạc Cát Hội tức giận đập mạnh xuống bàn, trong lòng lại càng thêm mù mịt.
Bởi vì trong lòng có một loại tối tăm cùng buồn bực không thể để cho người ngoài biết được, thời điểm tiếp khách buổi tối, nụ cười của hắn có chút mất hứng.
Cũng may lúc bình thường hắn ít khi cười, ngược lại cũng không có ai cảm thấy không thích hợp, vả lại Mạc phu nhân ăn vận xinh đẹp,cho nên cảnh tượng hoàn toàn không có trở ngại.
Mạc Khúc Ngang đứng thẳng tắp bên người phụ mẫu, phong độ nhẹ nhàng cử chỉ tiêu sái. Khi nhìn thấy trưởng bối liền lễ phép mười phần vấn an, nhìn thấy ngang hàng thì khiêm tốn bắt tay, nhìn thấy tiểu bối thì thân thiết đưa lì xì, hành động lần này liền khiến cho không ít người có ấn tượng tốt.
Bởi vì thi đấu của luyện thạch giả còn đang tổ chức, lần này những người đến đều khá đầy đủ, ngay cả thánh giáo Nguyên Quân Đường sau khi nhận được thiếp mời cũng mang theo sư đệ cùng sư muội mình đến cùng.
Đối mặt với nhân vật cấp cao của thế giới này như Nguyên Quân Đường, dù cho trong lòng Mạc Cát Hội có ngàn vạn lần không cao hứng cũng không dám biểu hiện ở trên mặt, thánh giáo nể tình như vậy cũng khiến cho mặt hắn lộ ra mấy phần ý cười thật lòng. Hắn nhiệt tình đón tiếp, tự mình hướng dẫn người tiến vào yến hội.
“Chúc mừng Mạc thành chủ, thực sự là hổ phụ vô khuyển tử (*là cha là hổ không sinh ra con là chó, cha tài giỏi không sinh ra con kém cỏi*) Nguyên Quân Đường lộ ra ý cười.
“Không dám, không dám, thánh giáo mới là người đứng đầu của giới luyện thạch, chúng ta cũng là dựa vào thánh giáo.”
Nguyên Quân Đường đối với thái độ của Mạc Cát Hội cảm thấy rất hài lòng, trong nụ cười cũng mang theo mấy phần thật lòng, “Thiếu gia của thành chủ thực sự là tiền độ vô lượng.”
“Đa tạ thánh giáo khích lệ. So với mấy vị thiên tài của thánh giáo còn kém xa.”
Nguyên Quân Đường nghe hắn nói như vậy, cũng không khiêm tốn, ý cười bên môi càng sâu.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu Nguyên Quân Đường liền được mời vào phòng yến hội, nàng đến khiến cho tiệc rượu còn chưa bắt đầu nổi lên một trận cao trào nhỏ.
Mạc Cát Hội nhìn mỗi một vị thiên tài ưỡn ngực ngẩng đầu đi theo sau Nguyên Quân Đường, không biết làm sao lại nhớ tới Mạc Hoài Song.
Nghĩ đến phần truyền thừa hắn nắm trong tay, Mạc Cát Hội không hỏi ảo não một chút tại sao không có chân chính đem người nhận về, không mất công được cái cơ duyên to lớn.
Đương nhiên lịch duyệt của hắn vẫn còn kia, tuy rằng trông mà thèm truyền thừa của Mạc Hoài Song, nhưng cũng không kì lạ khi hắn coi đó là đường lui của mình. Từ giờ khắc Mạc Hoài Song lấy tâm tình ôm trò vui tiến vào đại môn Mạc gia, quan hệ phụ tử của họn họ liền tràn ngập nguy cơ, mà sau đó mấy lần uy hiếp cùng phản kích càng đem loại quan hệ này đập nát không còn một tia dư thừa.
Bây giờ quan hệ của hắn cùng Mạc Hoài Song chỉ sợ còn ác liệt hơn mấy phần so với người xa lạ.
Nếu như nghĩ thoáng chút, như vậy cũng tốt. Không có Mạc Hoài Song liền mang ý nghĩa không có quả bom hẹn giờ là thành chủ Dư Kha kia, hai chuyện này gộp lại, một truyền thừa không sánh được với truyền thừa của Mạc thị cũng không quan trọng đến như vậy.
Trong đầu Mạc Cát Hội suy nghĩ hết thảy lợi hại một lần, cuối cùng đem tên của Mạc Hoài Song đuổi khỏi đầu óc, biểu tình trên mặt cũng bắt đầu tự nhiên tiếp khách.
Thời điểm tiệc rượu chính thức bắt đầu, Mạc Cát Hội liền khôi phục phong độ bình tĩnh như xưa, hắn hiện tại đang bước lên đài chủ tịch vẻ mặt tươi cười chậm rãi nói, cũng hướng những người tham gia yến hội chính thức giới thiệu người thừa kế của mình —— Mạc Khúc Ngang.
Mọi người dưới đài rất nể tình vỗ tay ăn mừng, trên đài chủ tịch, Mạc phu nhân cười đến dịu dàng đoan trang, đôi mắt không dấu vết liếc về phía Chu phu nhân lúc trước đã cười nhạo, không cần nói cũng biết đang thị uy.
Chu phu nhân hừ lạnh một tiếng, chỉ làm như không thấy.
Lương Ngu nhìn nhà họ Mạc đang làm bộ làm tịch trên đài, làm động tác buồn nôn liền muốn về nhà, ca hắn liền kéo lại, chờ Mạc Cát Hội kết thúc mở màn liền mới kéo người ra phía sau.
“Ta trở về.” Gương mặt Lương Ngu không cao hứng, “Thật không có ý nghĩa.”
“Đợi thêm hai mươi phút, ăn một chút gì, ta đưa ngươi trở lại.” Lương Côn nhìn đồng hồ nói.
Lương Ngu mím môi, vẫn nghe lời cầm lấy đĩa đi vào khu ăn uống giữ yến hội, nhìn thấy thịt độc giác thú cấp bảy mình thích nhất nhưng ít khi được ăn, hắn cầm lấy cái muôi không ngừng múc vào đĩa của mình.
Từ trước đến nay, thịt độc giác thú cấp bảy đều vô cùng quý giá, giá cả cũng giống như gạo, cho nên cho dù là đĩa chính cũng không có nhiều, sau mấy muỗng của hắn, trong mâm liền không còn dư lại bao nhiêu.
Thiếu niên mặt trong tới trễ mấy bước vừa nhìn thấy liền kêu, “Ngươi là thú nói nhiều a! Không thể ăn ít một chút sao!”
Tâm tình Lương Ngu vốn không tốt liền kém hơn, hắn quay đầu trừng thiếu niên một cái, liếc mắt một cái, ai ngờ liền nhìn thấy dây chuyền trên cổ của thiếu niên, trên mặt dây truyền là một cái sừng nhọn, tượng trưng cho thánh giáo!
Lần này Lương Ngu càng không thể không bỏ qua, hắn cầm lấy cái muôi liều mạng đem thịt độc giác thú cấp bảy bỏ vào trong đĩa mình, cho dù hắn không thích ăn, cũng tuyệt đối không cho người của thánh giáo một miếng, huống hồ thịt này ăn rất ngon a.
Thiếu niên mặt tròn vừa nhìn thấy, gấp đến độ nhanh chân đến cướp đồ. Thịt độc giác thú cấp bảy, không phải hắn chưa từng thấy, chưa từng ăn. Mà thái độ của người trước mắt này làm cho hắn vô cùng khó chịu muốn tranh một trận, cướp thì cướp!
Có thể nhận được thiếp mời của Mạc gia cơ bản đều là nhân vật có tiếng trên thế giới này, nhân cơ hội lần này giao lưu mở rộng vòng xã giao của mình, cũng không ai đem cơ hội vô cùng tốt này lãng phí vào đồ ăn.
Kết quả chờ đến khi âm thanh chén bát rơi xuống, liền thấy Lương Ngu cùng thiếu niên đang đánh nhau thành một khối, thiếu niên đang chiếm thế thượng phong, giương quyền không chút lưu tình đánh vào huyệt thái dương của Lương Ngu.
Lương Ngu dưới vẻ mặt vô cùng kinh hãi của ca hắn liền ngã xuống, rốt cuộc không thể đứng lên, hiện trường nhất thời rối loạn không ngừng.
Chờ đến thời điểm Mạc Hoài Song biết được tin tức này, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Hắn có chút không quá tin tưởng nhìn Diên Thiệu Bách, muốn xác nhận người này không đùa mình chút nào.
“Lương Ngu hôn mê bất tỉnh? Này, này, không phải ngày hôm qua còn rất tốt sao?”
“Bữa tiệc ngày hôm qua hắn cùng Kim Dương của thánh giáo động thủ. Không may là bị thương ở não bộ.”
Mạc Hoài Song cuống lên, “Thuốc chữa trị cấp bảy thì sao?”
“Không tiến triển, theo như dược sư nói, cần thuốc chữa trị cấp tám.”
“Đem người đánh thành như vậy, thánh giáo chó má kia không đưa lời giải thích?” Mạc Hoài Song vừa nói vừa vội vàng hướng ra cửa, chuẩn bị đến xem Lương Ngu.
Thuốc chữa trị cấp tám mà thôi, hắn không tin thánh giáo gần như đứng ở đầu thế giới lại không thể bỏ ra được.
Diên Thiệu Bách nói, “Nguyên Quân Đường đương nhiên càng quan tâm đến bệnh tình của Lương Ngu hơn ai hết, nàng biểu thị áy náy khi Dương Kim đánh Lương Ngu, cũng công bố, chỉ cần có máu độc giác thú cấp tám, nàng lập tức chế thuốc chữa trị cấp tám cho Lương Ngu.”
Mạc Hoài Song tức giận, mẹ nó lừa gạt quỷ hay sao, bên trong thánh giáo lại không có máu cấp tám, coi người khác đều là kẻ ngốc hả! Hơn nữa lại còn thay mặt xin lỗi, cái tên Kim Dương kia quý giá đến mức nào mà muốn người khác thay mặt xin lỗi? Hay là nói Nguyên Quân Đường nàng quý giá đến bao nhiêu, chỉ cần nói lời xin lỗi liền được tha thứ?
“Con mẹ nó một đám rác rưởi!” Mạc Hoài Song không nhịn được chửi bới, tâm lý vô cùng không dễ chịu, hận không thể lập tức vọt đến bên trong thánh giáo bóp chết đám ngụy quân tử kia.
Thời gian hắn và Lương Ngu ở chung không nhiều, nhưng đối với thiếu nhiên thật thà nhiệt này vẫn có tình cảm rất sâu đậm, hắn coi y là đệ đệ mà sủng. Ban đầu thời điểm hắn khó khăn nhất, thiếu niên đơn thuần kia liền đưa bàn tay hữu nghị cho hắn, giúp hắn vượt qua được cửa ải khó khăn. Chỉ bằng điểm này, hắn sẽ bảo vệ y cả đời.
Hiện tại đệ đệ bị người đánh, hắn làm ca ca lại chỉ bó tay toàn tập. Mạc Hoài Song cảm nhận sâu sắc sự vô năng của mình, tâm tư muốn làm điều gì đó cho Lương Ngu càng thêm mãnh liệt.
Cho nên sau khi suy nghĩ hai giây, hắn dừng chân lại, nói từng chữ từng chữ, “Thiệu Bách, ta muốn tiến lên cấp bảy!”