Gian phòng thứ ba mở ra, ngoài dự đoán của mọi người là, đồ vật bên trong hoàn toàn không chút tổn hại.
Gian phòng không lớn, hai chiếc giường đơn lớn bị để đầy. Giữa giường lớn đặt một kiện máy móc Diên Thiệu Bách chưa từng thấy qua, cao bằng nửa người, bên ngoài là hợp kim màu trắng bạc, hình kim tự tháp Maya, hai bên duỗi ra hai cái xúc tu trong suốt, ở trên đó là các sợi tơ dài ngắn không đồng đều như bạch tuộc. Đỉnh kim tự tháp viết một đoạn chữ nhỏ, Mạc Hoài Song không biết, nhưng trong lòng đoán rằng giải thích các loại công tắc.
“Trước đây người đã gặp loại vật này chưa?”
“Không.” Trong miệng Diên Thiệu Bách nói nhưng trong lòng lại rất rõ ràng đây rốt cuộc là yếu tố nào, nhưng hắn cũng không nói thẳng ra miệng, “Mang đi!”
Có người lập tức tiến lên mang máy chuyển đổi sinh mệnh đi.
Cướp đoạt xong tầng bốn dưới lòng đất, đoàn người đi đến tầng ba dưới lòng đất.
Tầng này có sáu gian phòng, bên cửa phỏng đều có nhãn,từ phòng thứ nhất đến phòng thứ sáu, nhưng mà hầu hết những gian phòng này đều rỗng tuếch, ngay cả sợ lông cũng không còn lại.
Sáu chiến sĩ cùng Diên Thiệu Bách xuống dưới, mỗi người đều ủ rũ, giống như bị thua trận!
“Đoàn trưởng, chuyện này… Chuyện này…”
“Đoàn trưởng, ta cảm thấy được việc này nhất định không thoát khỏi quan hệ với đám thành chủ kia!”
“Đúng a, không cẩn thận bọn họ đã ôm đi toàn bộ rồi!”
“ĐM! May mà đoàn trưởng anh minh, nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ!”
“Ha ha! Ngươi nói đúng!”
Sáu người trêu ghẹo lẫn nhau, ý đồ giảm bớt phiền muộn vì không tìm được một cọng lông nào.
Diên Thiệu Bách không có trả lời lại, mặt không đổi dẫn người đến tầng hai dưới lòng đất.
Trong lòng hắn nắm chắc, lần này đội viên của mình đã suy đoán sai rồi, đồ vật bên trong không phải là bị lấy đi lần này, mà mục đích của những người phủ thành chủ kia đến đây, cũng không phải là bảo tàng bên trong di tích, mà là muốn cho hắn phát hiện ra cái gì đó.
Giống như quyển sổ không trọn vẹn kia, nhật ký ghi lại làm thế nào chuyển đổi An tổ, giống như máy chuyển đổi sinh mệnh không bị tổn hại một chút nào.
Có lẽ, đây mới là mục đích thực sự khi Dư Kha muốn tiến vào di tích lần này.
Tầng hai dưới lòng đất là phòng thí nghiệm của văn minh nguyên thủy, mà tất cả dụng cụ thí nghiệm đã bị tổn hại, trong mỗi phòng đều tàn tạ một mảnh.
Đội viên của Cửu Bác một bên ghi chép máy móc, một bên than thở, một mặt đau lòng.
“Đây cũng là quá độc đi.” Mạc Hoài Song cảm thán, hắn còn tưởng Dư Kha chỉ lấy đi những thứ liên quan đến độc giác thú cấp chín là được rồi, quả nhiên vẫn quá ngây thơ rồi!
“Đúng a, quá là không phải!” Đội viên Cửu Bác căm giận mà phụ họa.
Tất cả máy móc của tầng này đều bị tổn hại, cũng có nghĩa là bọn họ không có được bất kỳ dữ liệu thí nghiệm này, chuyến đi tầng hai này là uổng công.
Sau hai giờ, mọi người ghi chép xong hết bản vẽ máy móc rồi tiếp tục đi lên tầng một.
Gian phòng ở tầng một khá nhiều, sau khi mở cửa, mọi người phát hiện nơi này là du dân cư của di tích, cũng là nơi được bảo tồn đầy đủ nhất toàn bộ di tích.
Đoàn người lục soát một chút, ngược lại tìm được một ít đồ vật nhỏ thực dụng, nếu như bán cho công ty chế tạo, cũng được coi là một khoản thu nhập không nhỏ.
Nhưng những cái này căn bản không an ủi được thất lạc của chiến sĩ Cửu Bác, cùng với cái giá thật lớn bọn họ đã trả để đươc tiến vào di tích, chút tiền này không hề có chút giá trị nào.
Sau một tiếng, Diên Thiệu Bách dẫn người ra khỏi di tích.
Lúc này sắc trời đã tối, Vu Thấu thấy Diên Thiệu Bách đi ra, dẫn người nghênh tiếp.
Diên Thiệu Bách mặt đầy bình tĩnh mà hướng hắn gật đầu, tính chào hỏi, “Người của phủ thành chủ đi ra chưa?”
“Bốn người chạy, còn bị bọn họ cướp đi một chiếc xe.” Vu Thấu xoa xoa cái đầu trọc, có chút xấu hổ.
“Ừm.” Diên Thiệu Bách biểu thị đã biết, “Lên xe, về Dư Kha.”
Sau khi hắn suy đoán được mục đích thực sự của Dư Kha, chạy mấy người đã không phải là chuyện quan trọng!
Trái ngược với Diên Thiệu Bách bình tĩnh, các chiến sĩ Cửu Bác sau khi bọn người Mạc Hoài Song ra ngoài liền tiến tới hỏi thăm tình huống.
“Các ngươi có tìm được cái gì phía dưới không?”
“Các ngươi lấy được cái gì tốt từ đám người phủ thành chủ kia?”
Léo nha léo nhéo bàn luận với nhau một hồi, sau khi phát hiện ai cũng không gặp được vận may có được chỗ tốt, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, tất cả mọi người trầm mặc lại.
Bọn họ hi sinh tính mạng của bảy người mới đổi được chuyến đi di tích này, bây giờ nhìn lại hoàn toàn chính là trò cười.
“Đồ vật bên trong khẳng định đã sớm bị Dư Kha lấy đi.” Trên đường quay lại xe, một vị chiến sĩ dùng câu mở đầu như vậy đánh vỡ trầm mặc.
Có thể làm lính đánh thuê, hơn nữa còn sống được rất dễ chịu, không có ai là người ngu, chờ đến khi tỉnh táo lại, che ra kết luận như vậy cũng không khó.
“Đệt! Đây là vui đùa chúng ta đây!”
“Lần này phủ thành chủ thật giống cũng đã chết không ít người đúng không, ngươi nói thành chủ là có ý đồ gì đây?”
“Biến thái chứ sao, có thể mưu đồ gì?”
“Đệt!”
Người trên xe ngươi nói một lời ta nói một câu đem thành chủ mắng thành máu chó đầy đầu.
Mạc Hoài Song ngồi đằng sau nhắm mắt dưỡng thần nghe chiến sĩ Cửu Bác dùng phương thức chửi bới cho hả giận. Diên Thiệu Bách đem người kéo vào trong lồng ngực, thanh âm trầm thấp, “Ngủ đi.”
Mạc Hoài Song thuận thế dựa vào trên vai hắn, “Người không mệt, tâm nặng.”
“Ta hiểu.”
Mạc Hoài Song duỗi tay nắm chặt Diên Thiệu Bách, nhẹ nhàng nói: “Ngươi nhất định biết được tại sai Dư Kha muốn làm vậy, đúng hay không?”
Diên Thiệu Bách không hé răng.
Mạc Hoài Song thở dài, “Quyển nhật ký kia viết không phải là điều gì tốt đúng hay không?”
Diên Thiệu Bách trầm mặc hai giây, nói: “Có khả năng Dư Kha muốn ra tay với ngươi.”
Mạc Hoài Song: “Không phải là lần đầu tiên hắn muốn giết ta.”
Diên Thiệu Bách nắm chặt khuỷu tay, đem Mạc Hoài Song siết chặt thêm chút: “Lần này không giống nhau, bắt đầu từ bây giờ ngươi một bước cũng không được rời khỏi ta.”
“Được.”
“Ngủ đi.” Diên Thiệu Bách vỗ vỗ hắn.
Đi suốt một ngày một đêm, thời điểm bọn người Diên Thiệu Bách một lần nữa xuất hiện trước cửa thành Dư Kha, biểu tình trên mặt người phụ trách đăng ký lính đánh thuê vô cùng quái dị.
Hồ lão cửu lười cùng hắn tính toán, trực tiếp đạp ga tiến thẳng vào trụ sở chính của Cửu Bác.
Chờ đến nơi, nhìn cửa lớn tiêu điều, tất cả mọi người đều cảm giác đươc có gì không đúng.