Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 80



Làm người cầm quyền tôn giáo lớn nhất thế giới, Nguyên Quân Đường có lẽ bởi vì tuổi, trên phương diện thủ đoạn còn có khiếm khuyết, nhưng tầm nhìn cơ bản vẫn có.

Đội viên Cửu Bác cường thế trở về, làm cho nàng rõ ràng biết được, thánh giáo không thể cứu vãn, nếu như không muốn sau khi chiến tranh bị thanh toán, vậy cũng chỉ có con đường bỏ đi tôn nghiêm dựa vào cường giả.

Mà tỉnh táo nhận thức là một chuyện, nhưng đem giang sơn sư phụ vất vả xây dựng chắp tay dâng cho người khác, ít nhất đối với nàng mà nói, hoàn toàn không thể làm được, nếu như để nàng nói, ngoại trừ chiến đấu đến cùng, không có con đường thứ hai.

Mà đây chỉ là mông muốn đơn phương của nàng mà thôi.

Nguyên Quân Đường cả đời này có thể nói là thuận lợi. Tuy rằng vì phụ thân nàng, từ khi sinh ra đều không được hai bên thân thích yêu thích, nhưng vận khí của nàng không tệ, mẫu thân nàng chưa bao giờ vứt bỏ nàng, đối với nàng vô cùng thương yêu, tại thời điểm nàng hoàn toàn không hiểu chuyện, liền vận dụng tất cả nhân mạch của mình trải đường cho tương lai của nàng. Những năng này, theo địa vị của sư phụ nàng tại thánh giáo nước lên thì thuyền lên cùng với “Thiên phú” kinh người của nàng, người của thánh giáo vẫn đối với nàng tôn kính dị thường, không có một tia làm trái, có thể nói muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, cho nên nhận thức tại hai phương diện lòng người cùng trung  thành đều vô cùng nông cạn.

Nàng cũng không biết được, bên trong thánh giáo không phải mỗi người đều giống như nàng, nguyện ý dùng tính mạng để giữ gìn lợi ích cùng vinh quang.

Hai vị phó giáo chủ chính là những người đại biểu tiêu biểu.

Sau khi biết Nguyên Quân Đường phái ra mười lăm vị chiến sĩ thánh giáo không có ai sống sót, ý đồ vốn bị chôn giấu kia liền bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Phó giáo chủ Dư Hưng sau khi tự đánh giá, tìm tới Dương Khuê.

“Dương phó giáo.” Dư Hưng gõ gõ cửa phòng làm việc của Dương Khuê.

Hai người này đều tọa trấn ở tổng bộ, đều không có đến Phiền Lâm.

“Dư phó giáo, mời ngồi.” Dương Khuê nhiệt tình đứng dậy, rót một chén nước cho Dư Hưng.

Hắn đối với vì sao Dư Hưng đến đây khá là nắm chắc trong lòng.

Dư Hưng kéo ghế tựa trước bàn làm việc của Dương Khuê, ngồi xuống, “Dương phó giáo, ta vừa nhận được một tin dữ đối với sự phát triển của thánh giáo trong tương lai, không biết ngài có nhận được hay không?”

Dương Khuê hai tay chắp tay trước ngực, chỉ hướng trên bàn, lộ ra thần sắc bi thống tiếc hận, “Thực sự là bất hạnh to lớn của thánh giáo ta.”

Trên mặt Dư Hưng tràn đầy thần sắc phụ họa, thở dài một tiếng, “Ai ——! Thánh nữ điện hạ đến cùng vẫn là quá thiếu kinh nghiệm.”

Dương Khuê liếc mắt nhìn Dư Hưng một cái, ý vị thâm trường nói: “Thánh nữ điện hạ còn trẻ tuổi, phạm chút sai lầm là chuyện khó tránh khỏi. Chỉ là chúng ta là những trưởng bối không thể nhìn thấy nàng phạm sai lầm liền bỏ mặc, khuyên bảo nàng một, hai cũng là chức trách của chúng ta.”

“Dương giáo chủ nói rất đúng. Minh giáo chủ thân thể không tốt, nếu như trách phạt thì chúng ta đương nhiên là bụng làm dạ chịu.”

Dương Khuê đương nhiên nghe được Dư Hưng thay đổi xưng hô với mình, cũng rõ ràng Dư Hưng đây là đang ám chỉ cái gì, vì vậy lời tiếp theo liền nói, “Dư phó giáo nói phải, chỉ sợ nếu như làm như vậy chỉ sợ phải phiền đến Dư phó giáo.”

Dư Hưng khẽ mỉm cười, “Tất cả vì thánh giáo, làm sao lại nói đến chuyện làm phiền.”

Hai người nói đi nói lại mấy câu, lời lẽ sắc bén, liền hiểu được ý đồ của đối phương, từng người động thủ, sau khi thành công một người là giáo chủ, một người là thánh tử.

Đối với lợi ích được chia cắt  này, hai người đều hết sức hài lòng, đương nhiên, vấn đề của thánh giáo bây giờ không phải phân chia phạm vi thế lực một lần nữa liền có thể giải quyết được.

Làm kẻ lõi đời lăn lộn trong xã hội hơn nửa đời người, tự nhiên rõ ràng sau đại chiến thánh giáo phải đối mặt với tình trạng nào.

Trước đây thánh giáo binh cường mã tráng, thành chủ Dư Kha đối với việc động đến bọn họ đương nhiên nhẫn nại một, hai phần, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không động thủ với thành giáo đang xuống dốc.

Huống chi những năm này thánh giáo vì mở rộng, đắc tội cũng không chỉ một nhà Dư Kha, cái gọi là mọi người đẩy tường, thánh giáo hiện tại đã đứng ở trên vách đá cheo leo, việc bọn hắn cần phải làm bây giờ là không thể để cho người khác thực hiện việc đẩy tường này.

“Không biết Dư phó giáo đối với việc phát triển thánh giáo tương lai có tính toán gì?” Sau khi chia cắt lợi ích, thần sắc Dương Khuê liền nhiệt tình hơn mấy phần.

“Chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có kẻ địch viễn viễn.” Dư Hưng chỉ chỉ hướng Phiền Lâm, “Không ngại cắt “Đuôi” cầu sinh.”

Dư Hưng nhấn mạnh  chữ “Đuôi”.

Dương Khuê nghe hiểu ý tứ còn lại, một là ra hiệu hắn nhường ra một phần lợi ích cho Dư Kha, hai là đang nói thu nhỏ lại phạm vi thế lực.

Hai điểm này không hẹn mà gặp giống như hắn suy nghĩ.

Môt khi nhất trí về phương hướng cơ bản, đi sâu vào chi tiết cũng chỉ là trao đổi cụ thể hơn. Hai người sau khi mật đàm tại phòng của Dương Khuê năm tiếng, Dư Hưng không nghỉ ngơi mà tiếp tục chạy tới Phiền Lâm.

Một bên khác, sau khi Tông Tần gặp được bọn Diên Thiệu Bách, trực tiếp đưa người vào phòng bắt đầu cẩn thận giải thích những chuyện phát sinh mấy ngày qua.

Sau khi mục đích thành lập thực sự của Cửu Bác bị công bố, một ít lính đánh thuê có tâm tình chống lại An tổ lui đoàn, mà đây chỉ là số ít. Có thể làm lính đánh thuê, hầu hết mọi người đều có ý thức chủng tộc tương đối mỏng, sau khi Tông Tần đưa ra khoản thuê mướn kếch sù, rất nhiều người lưu lại, thậm chí còn có chút lính đánh thuê tự do vội xin vào với giá cao.

Mấy ngày nay Dư Kha vẫn luôn án binh bất động, mà thánh giáo nhảy nhót rất vui mừng, song phương đã xảy ra ba lần xung đột quy mô nhỏ, nhưng mà ra mấy lần ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, thánh giáo đã an phận không ít.

Diên Thiệu Bách nghe song mặt không thay đổi, “Trước mắt Liên Quân ở đâu?”

Tông Tần lau mặt một cái, giống như muốn biến mất một ít tâm trạng bi thống, “Ta đã cho người cứu ra, bị ép uống chân dược tề, hai lần, người xem như triệt để phế bỏ.”

Diên Thiệu Bách có chút trầm trọng vỗ vỗ vai Tông Tần, “Mối thù này, chúng ta nhất định sẽ báo!”

Liên Quân là thân nhân duy nhất của Tông Tần trên đời này, hiện tại Liên Quân bị làm thành như vậy, tâm trạng của Tông Tần hắn có thể hiểu được. Hắn cũng không nghĩ tới Liên Quân sẽ kiên cường như vậy, kiên cường đến mức phải dùng đến hai lần chân dược tề!

Nói thật, tuy rằng hắn vô cùng chán ghét Liên Quân, mà vào lúc này, Diên Thiệu Bách đã không nói được tâm tình của mình, chỉ có thể thở dài một tiếng, người đáng trách cũng có chỗ đáng thương.

Mạc Hoài Song cũng không biết ai là Liên Quân, hắn thấy thần sắc Tông Tần bi thống, tính toán là có thể là người rất quan trọng đối với hắn, hắn có thể hiểu được tâm tình của Tông Tần, mà không muốn hắn quá mức bi thương, vì vậy chuyển đề tài nói, “Các ngươi nói Dư Kha vây quanh Phiền Lâm nhưng không có động thủ, là tại sao?”

“Không quản mục đích của hắn là gì,” Diên Thiệu Bách chặn đề tài của Mạc Hoài Song, khí phách nói, “Tông Tần, tiếp tục đề phòng, những người khác trước tiên nghỉ ngơi, chuẩn bị chiến tranh. Hiện nay ta đã trở về, thành này liền không giống như Dư Kha có thể tưởng!”

Diên Thiệu Bách có thể đoán được mục đích Dư Kha vây công thành nhưng không giết, nhưng mà muốn lấy tính mạng toàn thành uy hiếp hắn rửa sạch huyết thống cho Mạc Hoài Song, nhưng Diên Thiệu Bách hắn cũng không phải là người quên mình vì người khác. Hắn có thể toàn lực bảo vệ An tổ, nhưng sẽ không vì cái này mà hi sinh tất cả, Dư Kha muốn dùng điểm này mà uy hiếp hắn, nằm mơ!

Vả lại, An tổ không nghe bọn họ khuyên bảo cố ý lưu lại Phiền Lâm, bản thân cũng nên phụ trách cho hành vi của chính mình, không có người nào nhất định phải trả nợ cho sai lầm của người khác!

Hơn nữa Dư Kha muốn dùng An tổ uy hiếp hắn rửa sạch huyết thống cho Mạc Hoài Song, tự nhiên sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, một là sợ An tổ chết hết không có đồ vật uy hiếp hắn, hai là sợ giết hắn không ai có thể đạt được mục đích cúa hắn, cho nên ai là người cười cuối cùng cũng không biết chắc được!

Diên Thiệu Bách ra lệnh một tiếng, bảo mọi người nhanh chóng hành động.

Tông Tần nhường phòng chính, Diên Thiệu Bách thấy tất cả mọi người đều lùi ra, lôi kéo Mạc Hoài Song lên giường ngủ.

Mạc Hoài Song vô cùng thuận theo nằm ở trên giường nhắm mắt lại, hắn thả lỏng tâm tình, nỗ lực để cho mình ngủ, nhanh chóng tiến vào không gian hư vô.

Bên trong di tích bọn họ gần như là không có thu hoạch, giấc mộng máu cấp chín hoàn toàn thất bại. Không có năng lượng cấp chín, thạch giáp của Diên Thiệu Bách chẳng mấy chốc sẽ trở thành phế phẩm.

Hiện tại hắn cần phải làm chính là ở trong không gian hư vô nghĩ ra một chút biện pháp, xem có thể hay không đánh thức hỏa nguyên phù, nếu có nguyên phù năng lượng chống đỡ, thạch giáp cấp chín có thể đạt được cuộc sống mới.

Thế nhưng Mạc Hoài Song biết được cái phương pháp này không hẳn có thể làm được, trong lòng hắn suy nghĩ, nếu như thực sự không được, hắn liền hi sinh tính mạng của mình chế lại một chiếc thạch giáp cấp chín cho Diên Thiệu Bách, hắn không thể trơ mắt nhìn Diên Thiệu Bách chết trên tay Dư Kha.

Sau khi xác nhận Mạc Hoài Song đã ngủ, Diên Thiệu Bách đứng dậy xuống giường, cho người gọi Tông Tần đến.

“Đoàn trưởng?”

Diên Thiệu Bách làm một động tác cấm khẩu, viết lại những việc muốn Tông Tần làm xuống bản điện tử.
  1. Phân tích mảnh vỡ máy móc mang về.
  2. Phân tích hoạt tính của tế bào bên trong máu của hắn.
  3. Sưu tập tất cả lịch sử có liên quan đến Dư Kha.
Tông Tần không biết mục đích của Diên Thiệu Bách khi muốn hắn làm như vậy, nhưng vẫn trung thực mà thi hành mệnh lệnh của Diên Thiệu Bách.

Sau khi phân phó Tông Tần xong, lúc này Diên Thiệu Bách mới lên giường một lần nữa, hôn Mạc Hoài Song một cái, đem người kéo vào trong lồng ngực, ngủ say.

Ngày thứ hai, tại thời điểm Diên Thiệu Bách chuẩn bị cưỡng ép công thành, quản gia mới nhận chức của Dư Kha đột nhiên mang đến tin tức của thành chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.