Trải qua sự kiện tra nam cùng tiểu bạch hoa, khúc mắc trong lòng hai người cũng theo đó mà biến mất, lúc ở chung với nhau càng thêm tự nhiên thoải mái.
Một tháng sau, Trì Tu được tiên sinh trong thư viện gọi đi, mãi đến tối mới trở về nhà.
Lúc Trì Tu về tới phòng, Hàn Liệt đang ngồi đọc sách, mặt y đầy men say, mùi rượu trên thân mình cũng hơi nặng.
"Sao lại uống nhiều rượu vậy?" Hàn Liệt đứng dậy rót cho y một chén trà lạnh rồi hỏi.
"Hôm nay tiên sinh gọi những học sinh khảo trúng tú tài như chúng ta tập hợp lại, có người đề nghị đi uống rượu nên mọi người mới kéo nhau đi, mục đích của bọn họ chủ yếu là để liên lạc tình cảm với nhau, cho nên cũng uống hơi nhiều một chút." Trì Tu nốc một hơi trà lạnh xong mới trả lời.
"Ra là vậy, bất quá nghe ngươi nói thế hình như cũng không quan tâm lắm nhỉ?" Hàn Liệt cười nói.
"Đầu hơi đau, giúp ta xoa một chút đi." Sau khi ngồi xuống Trì Tu híp đôi phượng mâu của mình lại, thấy Hàn Liệt đến sau lưng y đưa hai tay lên đặt gần huyệt thái dương nhẹ nhàng xoa xoa thì nhắm mắt lại tiếp tục nói: "Sau này ta không tính làm quan, nên cũng không cần phải dốc sức đi lôi kéo quan hệ gì."
"Ngươi không tính làm quan thật à? Có rất nhiều người đọc sách dù có năng lực hay không đều có dã tâm như vậy trong mình, mà ngươi lại là ngoại lệ, có năng lực nhưng không có dã tâm, khiến ta cảm thấy rất kinh ngạc." Hàn Liệt quả thật không thể hiểu được suy nghĩ của Trì Tu.
"Nếu ngươi khảo trúng cử nhân thì ngươi muốn đi làm quan không?" Trì Tu không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại.
Hàn Liệt lắc đầu: "Không đâu, tâm cơ với đầu óc của ta không đủ để đi làm quan, ta là người biết tự lượng sức mình, nếu ta mà khảo trúng cử nhân mà không có kỹ năng mưu sinh gì thì chắc sẽ đi dạy học thôi."
"Lại nói quan trường chẳng khác gì chiến trường, một bước đi sai cũng có thể mất đầu, ta còn quý cái mạng nhỏ này lắm. Nhưng ngươi thì khác, ngươi vừa có tâm cơ vừa có năng lực, hơn nữa cũng không giống như người không có dã tâm, nên ta thật sự không hiểu được suy nghĩ không muốn làm quan của ngươi đó." Hàn Liệt nhún vai nói thẳng.
Trì Tu sửng sốt, y không ngờ Hàn Liệt sẽ nói thẳng ra như vậy, bên trong con ngươi nhiễm lên một thứ cảm xúc mà người ngoài nhìn vào không hiểu được, thanh âm mang theo tia ám trầm, nhẹ hít một hơi, không đầu không đuôi nói: "Mệt."
Trong lòng Hàn Liệt có chút ê ẩm, cậu đoán Trì Tu đã trọng sinh, kiếp trước người này chắc phải trải qua chuyện gì đó mới có thể chán ghét quan trường đến như vậy, bất quá thế cũng tốt, cậu cũng không thích loại sinh hoạt lục đục rắc rối kia.
"Đúng là mệt thật, cao xử bất thắng hàn*, ai lại muốn vậy chứ, chức quan càng cao, suy nghĩ càng nhiều, đặc biệt lúc hoàng đế già rồi càng hay thích suy xét vấn đề chia phe chia phái. Đứng sai phe thì sẽ bị vây cánh của tân hoàng chèn ép, nói không chừng cái mạng nhỏ của mình cũng đứt luôn."
[*Cao xử bất thắng hàn (高处不胜寒): lấy từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức, ý bảo chỗ trên cao khó tránh khỏi rét lạnh, còn dùng để chỉ người quyền cao chức trọng khó tránh khỏi cảnh cô đơn lạnh lẽo, không ai làm bạn]
"Còn theo đúng phe, nếu tân hoàng là người lòng dạ rộng lượng thì tốt, phỏng chừng có thể được vinh sủng cả đời, hưởng vô số vinh hoa phú quý đến khi chết già, nếu xui xẻo gặp phải một tân hoàng lòng dạ hẹp hòi thì lúc hắn củng cố xong vị trí của mình, chức quan cao sẽ bị nghi kỵ đủ thứ, đến phút cuối cũng chẳng nhận được gì tốt cả, mà ngày qua ngày còn lại phải lo lắng đề phòng."
"Hạ triều xong còn phải nghi kỵ đồng nghiệp, tìm cách đả thương phe phái đối lập mình, quan lớn thì cố kỵ đủ thứ, quan nhỏ thì bị chèn ép đủ điều, nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi. Ta thấy làm dân thường chỉ lo việc ăn uống ngủ nghỉ thôi cũng rất tốt rồi." Hàn Liệt vừa nói suy nghĩ trong lòng của mình, đồng thời cũng muốn an ủi Trì Tu.
Trì Tu càng nghe, thần sắc kinh ngạc trên mặt càng lộ rõ, y không ngờ tiểu nam thê của mình có thể thấu triệt như vậy, những vấn đề y gặp phải ở kiếp trước đều được cậu kể hết ra.
"Ngươi nói đúng, ta cũng muốn làm một người nhàn rỗi." Trì Tu mở to mắt cười sâu xa nói, bên trong con ngươi dường như có thêm gì đó.
Hàn Liệt cười trả lời: "Làm một người nhàn rỗi cũng được, ngươi chính là gia chủ ở đây, mục tiêu của chúng ta là nhất định phải trở thành một người nhàn rỗi giàu có, ít nhất phải đến mức đếm tiền đến mức tay rút gân luôn mới được."
Mục tiêu của cậu ở hiện đại cũng giống như bao người khác, có thể ngủ thẳng rồi tự nhiên tỉnh, kiếm tiền đếm tới tay rút gân.
"Ha ha..." Trì Tu đột nhiên cười to, sao bé mèo nhỏ này lại đáng yêu đến thế chứ.
"Cười cười cái gì, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?" Hàn Liệt hừ hừ nói.
Trì Tu dựa vào lưng ghế, vươn một bàn tay ra nắm lấy tay trái của Hàn Liệt, cười nói: "Ngươi nói đúng, ta chỉ không nhịn cười được thôi, đợi đến lúc có thật nhiều tiền, chúng ta có thể mời một tiên sinh đến quản lý việc thu chi đến tính sổ là được, ngươi chỉ cần ngồi đó đọc qua sổ là đủ rồi mà."
Hàn Liệt cũng không rút tay ra, tay còn lại thì đặt lên vai Trì Tu xoa bóp, nói: "Nếu làm vậy thì đâu còn ý nghĩa gì nữa! Tự mình đếm tiền mới có cảm giác thành tựu chứ, ngươi không hiểu đâu."
"Được rồi, chỉ cần ngươi vui là được, sau này tiền bạc trong nhà đều đưa cho ngươi hết, chúng ta cùng nhau làm người nhàn rỗi giàu có thôi." Trì Tu cười nói rồi buông tay Hàn Liệt ra, chợt nhớ vẫn còn chuyện cần nói, liền bổ sung thêm: "Tiên sinh hôm nay gọi bọn ta đến chủ yếu là vì năm nay thánh thượng có hạ chỉ, phàm là học sinh khảo trúng tú tài đều có thể tham gia thi Hương ba tháng sau, không cần phải chờ thêm hai năm nữa, tiên sinh mới đề nghị người nào nắm chắc rồi thì có thể thi thử xem, nên ta đã báo danh ngay rồi."
"Ừa, có thân phận cử nhân còn đỡ hơn trên mình không có gì, thời đại này sĩ luôn chiếm hạng đầu, trên người gánh theo chức danh này, về sau làm chuyện gì cũng dễ hết, ta ủng hộ ngươi." Hàn Liệt lấy tay giúp y mát xa bả vai, kỹ thuật mát xa của cậu đúng là không tốt như của Trì Tu được.
"Cám ơn." Bên trong con ngươi đen sẫm của Trì Tu đong đầy ấm áp, y may mắn lắm mới có thể trọng sinh lại một đời rồi gặp được Hàn Liệt.
"Chúng ta là ai mà còn phải nói cảm ơn chứ." Hàn Liệt tùy ý cười nói.
"Ừ, chúng ta là phu phu, tất nhiên không cần phải khách khí gì nữa." Trì Tu cười nói: "Đi ngủ đi."
Hàn Liệt còn có cái nhìn xa hơn về phía tương lai của bọn họ, cậu đã hiểu biết được chế độ của thời đại này, tuy cũng sắp xếp theo thứ tự sĩ nông công thương, nhưng Tây Nguyên quốc lại không trọng nông ức thương, đặc biệt lúc tiên hoàng còn tại vị đã đưa ra hàng loại cải cách cho thương nghiệp, khiến cho địa vị của thương nhân được nâng lên, hậu đại thương gia cũng có thể vào triều làm quan, đương kim thánh thượng còn mạnh mẽ kêu gọi dân chúng phát triển thương nghiệp, tú tài cùng cử nhân không làm quan mà theo nghiệp thương còn được ưu đãi ở nhiều mặt.
Tây Nguyên quốc sau khi trải qua chiến loạn, chịu phải rất nhiều thương tổn, nhờ những phương pháp cải cách hiệu quả mà quốc gia mới được gầy dựng phát triển trở lại, rõ nhất là về phương diện thương nghiệp. Thương nhân của Tây Nguyên quốc trải rộng khắp Tứ Quốc, chẳng những có thể thu thập tin tức, mà còn có thể mở mang bờ cõi cùng cung cấp tài phú cho Tây Nguyên quốc, chưa kể đương kim thánh thượng còn là một vị hiền quân vừa có dã tâm vừa có năng lực.
Qua thêm một tháng, Trì Tu đã điêu chế xong tất cả những khay trà do Hàn Liệt thiết kế ra, lúc đưa cho Lý Thanh, bọn họ cũng được nhận về số phần trăm trích ra, tổng cộng năm trăm lượng bạc.
Thời điểm đưa tiền tới Lý Thanh còn cố ý bảo đây là lợi nhuận từ cửa hàng ở kinh thành, lúc đó khay trà chỉ có mỗi ba kiểu dáng, hiện tại có thêm mười kiểu dáng đa dạng được nhập vào, hơn nữa Từ Sơ Ngôn còn tự mở cửa hàng ở bên trong một phủ thành thuộc địa phận Tây Nguyên quốc, cho nên tiền lời tháng sau của bọn họ sẽ càng ngày càng nhiều hơn.
Nhận được bạc xong, Hàn Liệt cùng Trì Tu lại lên trấn mua một xe đầy đồ, chủ yếu vẫn là đồ ăn, sau khi về đến nhà, Trì Tu cố ý bảo Hàn Dực ngày mai kêu mọi người trong Hàn gia đến ăn mừng thành quả lao động của bọn họ trong khoảng thời gian này.
Hàn Liệt tắm rửa xong leo lên giường nằm trầm tư, Trì Tu tiến vào đứng bên giường thì cậu mới hồi thần lại.
"Đang nghĩ gì vậy?" Trì Tu tay cầm khăn lau mái tóc dài chưa khô, hỏi.
Hàn Liệt suy nghĩ một chút rồi ngồi dậy nói: "Đưa khăn đây, ta giúp ngươi lau cho."
Trì Tu cười đưa khăn sang, rồi ngồi lên giường quay lưng lại với cậu, Hàn Liệt cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau tóc y, nói: "Mấy ngày nữa chúng ta đi mua ít đất đi."
"Vậy cũng được, ngày mai đúng lúc nhạc phụ bọn họ đến đây ăn cơm, đến lúc đó hỏi ý kiến của ông chút đi, ông ấy rất giỏi trong việc làm ruộng, nhờ ông giúp chúng ta lựa đất cũng không tồi." Trì Tu cười trả lời.
"Ngươi đã sớm quyết định như vậy rồi à?" Hàn Liệt hỏi, trong lòng lại khẳng định thằng nhãi này chắc chắn muốn đi mua đất từ lâu rồi.
Trì Tu gật gật đầu: "Hai tháng trước không phải ngươi đã đề cập qua một lần rồi sao? Lúc đó bạc trong nhà không còn nhiều nên đành hoãn lại, lần này chúng ta có đến năm trăm lượng bạc, mua nhiều đất thêm một chút cũng được."
Hàn Liệt rất vừa lòng với sự cẩn thận của Trì Tu, đồng thời trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cậu cười nói: "Ừa, chúng ta mua nhiều đất thêm một chút đi, mục tiêu ngắn hạn của chúng ta hiện giờ là trở thành địa chủ nha."
"Được, vậy nghe theo ngươi hết." Trì Tu rất thích mỗi lần Hàn Liệt bàn chuyện đều dùng cụm từ "chúng ta".
"À mà, ngươi nghĩ cho đại ca tiền công bao nhiêu mới được đây, ngày mai lúc ăn cơm đưa luôn cho tiện." Hàn Liệt suy nghĩ rồi hỏi.
"Cho ảnh một trăm lượng đi." Trì Tu trả lời.
Hàn Liệt cười nói: "Sao lại hào phóng thế?"
"Chỉ với thân nhân thôi, để nhạc phụ với đại ca lấy số tiền này sửa nhà lại đi, hiện tại đang là mùa mưa, lần trước qua thăm ta thấy nhà họ có vài chỗ bị dột nước, đây là tiền công đại ca xứng đáng có, chắc chắn bọn họ cũng không cự tuyệt, đồng thời còn có thể mua vài mẫu đất." Trì Tu đáp.
Hàn Liệt không ngờ Trì Tu sẽ săn sóc như vậy, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, "Vậy ngày mai nói cho bọn họ biết đi."
Không lâu sau tóc Trì Tu đã hoàn toàn khô, phu phu hai người tắt đèn đi ngủ, đêm thật dài, hai người cũng ngủ thật ngon.