*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Arisassan
Lang trung kinh ngạc nhìn Trì Tu nằm trên giường, lại nhìn thoáng qua Hàn Liệt đang đứng bên cạnh, cái vụ xung hỉ này đúng là thần kỳ, lúc trước ông đã kết luận rằng Trì Tu sẽ không sống nổi quá một tháng, không ngờ một hồi xung hỉ thôi lại thật sự kéo người về từ quỷ môn quan.
"Ngô lang trung, con ta thế nào rồi?" Lâm thị ân cần hỏi.
Ngô lang trung sờ râu mép màu hoa râm của mình, cười nói: "Mạch tượng lệnh lang rất ổn định, khí sắc nhìn qua cũng tốt hơn nhiều, chỉ cần uống vài cữ thuốc nữa thôi là sẽ khỏi hẳn."
"Chủ mẫu Trì gia, lúc trước mạch tượng lệnh lang yếu đến mức như có như không, ta luôn lo rằng cậu ta sẽ không thể dậy được, không ngờ vụ xung hỉ của ngươi lại thành công đến thế." Trước khi rời đi Ngô lang trung nhịn không được nói cho Lâm thị.
Lâm thị gật đầu cười, trong lòng càng tin vào lời của lão đạo sĩ rằng Hàn Liệt là phúc tinh của nhi tử bà, đối với Hàn Liệt cũng hài lòng hơn, "Liệt nhi là phúc tinh của Tu nhi nhà ta đấy."
Sau khi Ngô lang trung rời đi, nửa ngày sau, toàn thôn đều đã biết tin Hàn Liệt xung hỉ thành công.
Trong phòng ở nhà cũ Hàn gia, Nghiêm thị đang trò chuyện với mẹ cùng tẩu tử của mình, đột nhiên trông thấy Tiểu Thất chạy vào, hưng phấn nói: "Tỉnh lại, tỉnh lại rồi."
"Thằng bé này sao lại lỗ mãng như vậy, tỉnh lại cái gì cơ chứ?" Nghiêm thị từ ái vỗ vai Tiểu Thất, cười hỏi.
Tiểu Thất thở hổn hển nói: "Lão đại Trì gia sau khi nhị ca tới xung hỉ hôm nay tỉnh lại rồi."
"Cái gì? Trì lão đại tỉnh lại rồi á, có thật không?" Nghiêm thị đứng bật dậy, vẻ mặt vui sướng hỏi.
Tiểu Thất gật đầu: "Thật ạ, Ngô lang trung đã qua xem rồi, bảo là người đã không còn vấn đề gì nữa."
"A di đà phật, đúng là thần phật phù hộ ta rồi!" Nghiêm thị chắp hai tay hướng về phía cửa cúi người.
"Người ngũ lang đi xung hỉ đã tỉnh lại ư? Thật tốt quá, ta đã bảo tướng mạo ngũ lang của chúng ta là người có phúc khí mà." Mẹ của Nghiêm thị là Tiết thị cũng nở nụ cười chân thành.
"Đúng thế, ngũ lang vốn thông minh lanh lợi, ta nhìn thôi cũng biết số nó tốt rồi, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất thịnh vượng." Đại tẩu của Nghiêm thị cười phụ họa.
Tinh thần vẫn luôn treo cao mấy ngày qua của Nghiêm thị rốt cuộc cũng được hạ xuống, thần sắc trên mặt cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều: "Ngày mai ta sang thăm hai vợ chồng nó cùng bà thông gia mới phải."
"Được đó."
Nghiêm mẫu vui mừng gật gật đầu, con gái mình rốt cuộc cũng được phân ra khỏi cái nhà kia, sau này tất cả đều dựa vào cháu ngoại ngoan kia của bà, cho nên đối với Hàn Liệt, một nhà Nghiêm mẫu luôn mong rằng người cậu gả cho có thể nhờ xung hỉ mà tỉnh lại.
Có nhà mừng thì cũng có nhà sầu. Bên phía Hàn Liệt, sau khi ăn xong bữa chiều, cậu chầm chậm chầm chậm lê chân về phòng, cậu thật không biết phải đối mặt với nam nhân đột nhiên tỉnh lại kia như thế nào.
Vào trong phòng, thấy nam nhân đang ngẩn người dựa lưng vào đầu giường, cậu nuốt một ngụm nước bọt rồi đi tới.
Trì Tu đang chỉnh lý lại ký ức kiếp trước, lược sơ qua trong đầu những đại sự sẽ phát sinh về sau một lần để tương lai có thể vận dụng, chợt nghe thấy tiếng cửa mở ra.
"Ta đói." Trì Tu nhíu mày nhìn Hàn Liệt đang đến gần.
"A! Vậy chờ chút." Hàn Liệt quay người, trừng mắt xem thường, vị này đúng là biết cách hành hạ người khác.
Cậu cũng không đi gọi Lâm thị ra nấu ăn, sau khi tìm được một túi gạo trắng nhỏ trong phòng bếp, cậu bắt đầu ninh cháo tiểu mạch. Trì Tu đã ngủ mê hơn hai tháng liền, mới tỉnh lại thì không nên ăn cơm hoặc đồ ăn nhiều dầu mỡ hay quá cứng, do đó cháo tiểu mạch là món thích hợp nhất.
Kiếp trước Hàn Liệt lúc còn sống chung với ông ngoại đã biết nấu cơm từ hồi còn đi học, có một thời gian do vấn đề về sức khỏe nên khẩu vị ông ngoại cậu không tốt lắm, cậu còn đặc biệt đăng ký một khóa học huấn luyện của một đầu bếp có sở trường là đồ ăn gia đình bình thường, cho nên ninh cháo hay nấu cơm đối với cậu đều là việc dễ như trở bàn tay.
Ninh cháo rất tốn thời gian, nhưng khi nhớ tới mấy cái ám hiệu ngu ngốc mình bày ra hồi sáng, cậu lại không dám nhìn mặt Trì Tu, nên đành ngẩn người đứng đó yên lặng canh lửa, cho đến khi cháo đã được ninh xong, cậu mới bưng một bát cháo nóng hầm hập lần nữa trở về phòng.
"Ngươi ninh cháo cũng lâu thật." Trì Tu ngửi thấy một mùi thơm ngát bốc ra từ cái bát trên tay Hàn Liệt vừa bước vào, cười như không cười nói với Hàn Liệt.
Hàn Liệt nhướng mày, miệng thằng nhãi này cũng thật độc, "Ninh cháo tốn thời gian lắm, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"
Khóe môi Trì Tu cong lên, xem ra bé mèo con mặt ngoài dịu ngoan này cũng có lúc sẽ xòe móng vuốt ra cào, không tồi, càng ngày càng thú vị.
Nhận lấy bát cháo, múc một muỗng đưa vào trong miệng, vừa vào đã tan, cháo quả thật được ninh rất tốt. Trong mắt Trì Tu hiện lên vẻ hài lòng, không lâu sau đã uống sạch cả bát cháo, đến lúc đó dạ dày vẫn luôn khó chịu mới cảm thấy ấm áp hơn.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Ấn tượng của Trì Tu đối với Hàn Liệt vẫn dừng lại ở chỗ đối thoại mạc danh kì diệu hồi sáng, y cảm thấy đầu óc của thiếu niên này cũng không được sáng sủa cho lắm.
Hàn Liệt nhíu mày, trả lời một cách thản nhiên: "Mười bốn."
Tuy bị rút bớt mười lăm tuổi, lại ngay giai đoạn sự nghiệp của cậu ở hiện đại đang ở đỉnh cao, đâu ai ngờ sau khi chết lại xuyên qua một cách khó hiểu tới đây, cho dù được trẻ lại, nhưng trong lòng cậu đôi khi cũng cảm thấy rất mâu thuẫn.
Trì Tu thấy trên mặt Hàn Liệt đột nhiên hiện lên vẻ thương cảm, tưởng thiếu niên này phải một mình xa nhà nên không quen, nghĩ lại một người mới có từng đó tuổi mà đã bị người trong nhà đưa tới xung hỉ cho y, đúng là đáng thương thật, thế nên ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn chút ít: "Cả ngày nay đã mệt cho ngươi rồi, mau nghỉ ngơi sớm đi."
Hàn Liệt gạt bỏ hết những cảm xúc tiêu cực kia đi, cậu vốn là người luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, mấy thứ như thương cảm này nọ thật sự không hợp với cậu, cho nên tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Cậu ngả mình lên nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, tự hỏi tiếp theo nên làm gì.
Trì Tu suy nghĩ một chút, thu hồi tầm mắt đặt trên người Hàn Liệt lại, cũng nằm xuống nhắm mắt tự hỏi đường đời sau này nên đi như thế nào.
Vì thế hai người phu phu bọn họ vốn không quen thuộc lại không hẹn mà cùng mất ngủ.
Ngày hôm sau vừa ăn trưa xong, Hàn Liệt đã thấy Nghiêm thị xách một cái giỏ lớn dắt theo Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi tới thăm.
"Mẹ, sao người lại tới đây?" Hàn Liệt tò mò hỏi.
Nghiêm thị thấy khuôn mặt con trai mình cũng không tiều tụy lắm, liền thở phào một hơi, cười nói: "Hôm qua bà ngoại ngươi có đưa qua nhà mình chút đồ ăn, hôm nay mẹ mang lại đây cho ngươi nếm thử."
"Bà thông gia đến rồi sao, mau vào phòng ngồi đi." Lâm thị thị nghe thấy thanh âm của Nghiêm thị, liền đi từ trong chính phòng ra, khuôn mặt nhu hòa cười nói.
Nghiêm thị gật đầu cười, rồi đi theo mọi người vào phòng.
Lần này bà mang thịt lợn rừng với một túi gạo trắng to do nhà mẹ đẻ đưa cho đến đây, nghe bảo hiện tại Trì gia khá túng quẫn, nên bà muốn trợ cấp một phần thức ăn, hy vọng con trai mình sau này cũng có thể sống thật tốt.
Lâm thị ngược lại lại thích tình tình thật thà chất phác này của Nghiêm thị, hai người tuy trước đó chưa từng gặp nhau nhưng giờ lại nhất kiến như cố, chỉ một lúc sau đã kéo nhau trò chuyện, còn trò chuyện một cách vui vẻ nữa.
[*nhất kiến như cố: mới gặp mà như bạn bè lâu năm]Hàn Liệt xem xét mấy thứ mà Nghiêm thị mang tới, lòng chợt cảm thấy chua xót, những thứ này sợ là người trong nhà ai cũng tiếc không ăn, để dành mang hết đến cho Trì gia, chỉ vì để cậu có thể có một cuộc sống thật tốt, trong đầu lần thứ hai hạ quyết tâm nhất định phải nhanh chóng mà nghĩ ra được biện pháp kiếm tiền.
Trước khi Nghiêm thị rời đi đã kéo tay Hàn Liệt dặn dò rất nhiều, gì mà phải hầu hạ trượng phu cho thật tốt, phải hiếu kính bà bà cho thật tốt, còn phải luôn đối xử với đệ muội nhà chồng cho thật tốt nữa, nhiều đến mức Hàn Liệt nghe đau hết cả đầu, cậu cũng có phải con gái đâu, đừng bảo giờ mẹ cậu xem cậu là con gái mà dạy bảo nhé.
Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi cũng quấn lấy Hàn Liệt đòi cậu kể chuyện cho nghe, lần này có thêm Trì Nghiệp với Trì Uyển, Lâm thị trông thấy bộ dáng kiên nhẫn kia của Hàn Liệt, nụ cười trên miệng càng thêm chân thành, hiện tại bà càng ngày càng vừa lòng với người nam tế mình đã chọn này.
Đợi đến khi Nghiêm thị dắt Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi rời đi xong, Hàn Liệt mới trở về phòng.
Trì Tu đang tựa người vào đầu giường đọc một quyển sách mà người đương thời muốn khảo khoa cử đều phải đọc, sau khi thấy Hàn Liệt bước vào phòng thì ngay lập tức đặt sách xuống, cười ôn hòa nhìn cậu.
"Nhạc mẫu đi rồi sao?" Trì Tu do vẫn còn bệnh nên giọng nói có hơi khàn khàn.
Hàn Liệt đi tới, rót chén nước đưa cho Trì Tu, "Đi rồi, ngươi nên uống chút nước đi."
Trì Tu cũng không cự tuyệt ý tốt của cậu, nhận lấy xong uống một hơi cạn sạch hết nước trong chén, "Đợi khi nào ta khỏe lại sẽ cùng ngươi đi thăm bọn họ."
"Được." Trong mắt Hàn Liệt hiện lên một tia nghi hoặc, bất quá lời này của Trì Tu cũng khiến cậu có thiện cảm hơn nhiều, cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói chuyện với người này.
"Chúng ta nói chuyện đi."
"Chuyện gì? Ngươi cứ nói đi." Trì Tu cũng không nghĩ nhiều, ngoại trừ ngày đầu tiên tỉnh lại cảm thấy Hàn Liệt là một thiếu niên có đầu óc không được bình thường thì, hiện tại sau khi sống chung với nhau qua hai ngày nay, nhận thức của y đối với Hàn Liệt cũng dần thay đổi.
"Ngươi có tính toán gì cho sau này không? Lương thực trong nhà giờ chỉ đủ để ăn tới giữa tháng thôi." Hàn Liệt yên lặng nhìn Trì Tu, hỏi.
Trì Tu nhíu mày suy nghĩ xa xăm, kiếp trước cho dù không có xung hỉ nam tế y cũng vẫn sẽ tỉnh lại, sau đó bỏ nghiệp đọc sách mà bắt đầu tiếp nhận nghề thợ mộc do cha y truyền lại, rồi cũng có chút danh tiếng trong giới, cho đến ba năm sau phải đi tòng quân.
Nhớ tới sự tình ba năm sau, trong mắt Trì Tu hiện lên vẻ ngoan lệ, kiếp này y nhất định phải tự dựa vào chính mình để tạo ra thành tựu mới được. Cơ mà y đối với cuộc sống ngươi tranh ta đấu đời trước đã vô cùng chán ghét, cả đời này y chỉ muốn người nhà mình được an yên.
"Ta biết làm thợ mộc như thế nào, chắc cũng đủ để nuôi cả gia đình này." Dừng một chút xong Trì Tu còn nói thêm: "Ta cũng muốn tham gia thi Viện tổ chức vào ba tháng sau."
Hàn Liệt biết bây giờ Trì Tu là một đồng sinh, chế độ khoa khảo ở đây có rất nhiều chỗ giống nhau với chế độ khoa cử thời xưa mà cậu biết, khác biệt lớn nhất là khoa cử mỗi ba năm tổ chức một lần, mà khoa khảo thì lại hai năm tổ chức một lần.
Đồng sinh sau khi đậu thi Viện xong sẽ trở thành tú tài, nếu khảo trúng tú tài thì đất vườn trong nhà đều sẽ được miễn thuế, tú tài sau khi đậu thi Hương xong sẽ trở thành cử nhân, thi đậu cử nhân là có tư cách làm quan, cuối cùng là thi Hội và thi Đình.
Thật ra cậu lại ủng hộ việc Trì Tu muốn đi theo con đường làm quan, ở thời cổ đại nơi cường quyền thống trị hết tất cả, chỉ cần có quyền là làm gì cũng dễ, cho dù không làm quan mà chỉ cần có công danh trên người thôi là cũng đủ để sống tốt hơn những người không có gì rồi. Kiếp trước tuy cậu lấy được bằng tiến sĩ, nhưng ở cổ đại thì cậu lại không có chí hướng muốn làm quan gì, cậu cũng không hứng thú lắm với chính trị này nọ, chỉ muốn phát triển sự nghiệp thiết kế sân vườn của mình cho thật tốt thôi.
"Khảo tú tài là một ý tưởng không tồi, hai năm nữa ta cũng định đi khảo thử một lần xem." Hàn Liệt gật đầu cười nói, cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy ở cổ đại tốt nhất vẫn nên có chức vị trên người, nếu khảo trúng tú tài, sau này mua đất không cần nộp thuế cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều bạc.
"Mà này, ngươi thấy chúng ta bán anh đào được không? Làm mứt rồi bán ấy."
Trì Tu lắc đầu, kiếp trước cho đến lúc lên trên kinh thành làm Hầu gia y vẫn chưa từng ăn món gì gọi là mứt anh đào, "Không phải mứt chỉ có mứt hoa quả hay sao? Ta chưa từng thấy loại mứt anh đào ngươi nói ở đâu cả."
Mắt Hàn Liệt sáng lên, quả nhiên ở thời đại này mứt anh đào vẫn chưa xuất hiện, giờ là mùa anh đào chín rụng, thời gian anh đào được bán trên thị trường lại rất ngắn, hơn nữa thời hạn bảo quản của anh đào lại không được lâu, nếu làm thành mứt quả rồi đem bán không chừng có thể kiếm được ít tiền.
Cậu nói ý tưởng của mình cho Trì Tu nghe, sau khi nghe xong Trì Tu suy nghĩ một chút rồi nói: "Ý tưởng của ngươi có thể thực hiện được, bất quá quan trọng là ngươi có làm ra nổi mứt anh đào thật ngon như đã nói không, nếu thật sự làm được thì chắc chắn sẽ tìm ra nguồn tiêu thụ."
"Chỉ cần phương pháp này có thể thực hiện được là được, ta sẽ tự làm mứt anh đào, ngày mai sẽ thử xem." Mặt Hàn Liệt mang theo nét hưng phấn sáng rỡ.
Trì Tu thấy khuôn mặt trắng nõn của cậu vì hưng phấn mà hồng hào cả lên, thâm tâm theo đó mà thoải mái hơn nhiều, không muốn làm cậu mất hứng nên cũng gật đầu cười: "Ngươi muốn làm gì thì làm đi."
Hết chương 8*Mứt anh đào (樱桃干): mứt này không phải kiểu xay ra rồi đóng hộp đâu mà là kiểu sấy khô ấy)
*Mứt hoa quả
*Cháo tiểu mạch