Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 107: Kinh Sí Diễm buồn bực



Mỏ đá.

U, Kinh huynh, sao ngươi lại tới đây, khách ít đến a!” Hùng Uy đung đưa chân, lười biếng nhìn Kinh Sí Diễm, đôi hài trên chân Hùng Uy đã bị phá một cái động lớn, hơn phân nửa ngón chân đều lộ ra bên ngoài.

Kinh Sí Diễm nhìn bộ dạng Hùng Uy không chỉnh tề, ném cái xem thường, nói: “Ta đến, là muốn nói cho ngươi biết một chuyện.

Hùng Uy uống một ngụm rượu, hỏi: “Chuyện gì a?

Đồ đệ Mộ Thần của ngươi là bát cấp tư chất, ngươi biết không?” Kinh Sí Diễm hỏi.

Ta đã sớm biết.” Hùng Uy đắc ý nói.

Kinh Sí Diễm híp mắt, không hiểu mà hỏi: “Đã sớm biết? Ngươi sao lại biết?

Hùng Uy nhún vai, nói: “Đây là chuyện thực hiển nhiên a! Tục ngữ nói tốt, có sư phụ sao thì tất có đồ đệ như vậy, ta cường hơn ngươi cùng Sư Tử Ngọc, đồ đệ của ta tất nhiên phải cường hơn đồ đệ của ngươi cùng đồ đệ tiểu bạch kiểm kia của Sư Tử Ngọc, hai tiểu tử Diệp Thạch cùng Trang Du đều là bát cấp tư chất, đồ đệ của ta cũng không có khả năng kém hơn bọn hắn a!

Kinh Sí Diễm đen mặt, tức giận nói: “Tuy rằng đều là bát cấp tư chất, nhưng mà, đồ đệ của ta thí nghiệm ra bát cấp tư chất quang mang chói mắt hơn nhiều đồ đệ của ngươi.

Hùng Uy bĩu môi, không cho là đúng, nói: “Như vậy thì thế nào? Đồ đệ của ta là cửu tinh võ sư, đồ đệ của ngươi mới ngũ tinh.

Mộ Thần chính là vận khí tốt, mới vượt lên phía trước Diệp Thạch, Diệp Thạch sớm muộn gì có thể siêu việt Mộ Thần.” Kinh Sí Diễm tức giận nói.

Vượt qua thì có ích lợi gì, đồ đệ của ngươi là tức phụ của đồ đệ ta, hắn đã định trước là sẽ bị đồ đệ của ta áp.” Hùng Uy nhìn Kinh Sí Diễm, cười giống như một con hồ ly mới vừa ăn vụng gà.

Kinh Sí Diễm đen mặt, là đầu óc hắn không rõ ràng lắm, mới có thể đến gặp Hùng Uy ngu ngốc này.

Chờ một chút, đừng nóng vội đi? Khó có được ngươi tới đây một lần.” Hùng Uy gọi lại Kinh Sí Diễm.

Kinh Sí Diễm quay đầu lại, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Hùng Uy, hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì sao?!

Hùng Uy cười cười, lắc lắc bầu rượu trên tay, nói: “Hết rượu rồi, nếu ngươi nhìn thấy đồ đệ ta, ngươi nhớ kêu hắn đưa chút rượu lại đây cho ta.

Kinh Sí Diễm tức giận nói: “Ngươi làm sư phụ của hắn, cư nhiên kêu đồ đệ đưa rượu cho ngươi.

Hùng Uy gật gật đầu, “Đúng vậy! Ta là sư phụ của hắn, hắn đưa rượu cho ta không phải là chuyện bình thường sao.

Kinh Sí Diễm ném cái xem thường, thầm nghĩ: Không biết xấu hổ.

Hùng Uy đánh giá thần sắc của Kinh Sí Diễm, bĩu môi, nói: “Ngươi không phải là ở trong lòng mắng ta không biết xấu hổ đi?!

Hùng huynh, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta sao lại nghĩ về ngươi như vậy.” Kinh Sí Diễm chắp tay sau lưng, ra vẻ đạo mạo nói.

Hừ, ta biết ngươi chính là ở trong lòng mắng ta không biết xấu hổ, ngươi không cần giải thích, ta đúng là không biết xấu hổ, ngươi cũng không khá hơn chút nào, ngươi còn không phải mỗi ngày cùng đồ đệ ngươi đoạt đồ ăn sao.” Hùng Uy liếc mắt nói với Kinh Sí Diễm.

Kinh Sí Diễm nhíu mày, nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Loại sự tình này, chỉ có ngươi mới làm được.

Ta nói bậy hồi nào, đồ đệ ngươi đã nói cho ta biết.” Hùng Uy thản nhiên nói.

Kinh Sí Diễm trên mặt nóng lên, “Ta đi đây.

Chờ một chút, chờ một chút.” Hùng Uy lần thứ hai gọi lại Kinh Sí Diễm.

Kinh Sí Diễm có chút không kiên nhẫn nhìn Hùng Uy, hỏi: “Lại có chuyện gì?

Ta thu đồ đệ ưu tú như thế, như thế nào cũng không thấy ngươi cho đồ đệ ta một chút lễ gặp mặt a? Kinh huynh ngươi như vậy, tựa hồ không quá có đạo lý.” Hùng Uy tràn đầy phiền muộn nhìn Kinh Sí Diễm nói.

Kinh Sí Diễm tức giận nói: “Ngươi nói giống như thời điểm ta thu đồ đệ, ngươi đã cho đồ đệ ta lễ gặp mặt vậy!

Kia làm sao có thể là một dạng đâu.” Hùng Uy không cho là đúng, nói.

Cái đó sao lại không giống?” Kinh Sí Diễm nóng nảy nói, làm như đồ đệ của Hùng Uy hắn là đồ đệ, còn đồ đệ của Kinh Sí Diễm hắn lại không phải là đồ đệ vậy.

Đồ đệ của ta là người áp, đồ đệ của ngươi là người bị áp, có thể giống nhau sao?” Hùng Uy tươi cười nhìn Kinh Sí Diễm nói.

Mặt Kinh Sí Diễm trong chốc lát một mảnh màu đỏ tía, chết tiệt, Hùng Uy vương bát đản này, mẹ nó vương bát đản!

Chia tay! Trở về lập tức kêu Diệp Thạch chia tay Mộ Thần! Đồ đệ của hắn là song nhi, cũng không phải là nữ nhân, song nhi cũng không phải là áp người khác không được, đồ đệ hắn là một người ưu tú như thế, hoàn toàn không cần tại một thân cây Mộ Thần này thắt cổ chết.

Hùng Uy nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng của Kinh Sí Diễm, nói: “Kinh Sí Diễm nhỏ mọn như vậy, trông cậy vào hắn cho đồ đệ ta lễ gặp mặt, sợ là không có khả năng, xem ra nên đi bái phỏng mấy người Lộ Hàn, Tống Thừa, mình thu đồ đệ ưu tú như thế, những người này cư nhiên một chút tỏ vẻ cũng không có, thật sự là quá phận.

Kinh Sí Diễm đi không nhanh, nghe được Hùng Uy muốn đi tìm Lộ Hàn, Tống Thừa thu lễ gặp mặt cho đồ đệ, nhất thời vì hai người bi ai một lần.

… …

A Du.” Lam Nhược Phong bước nhanh đuổi theo Trang Du, ủy khuất hỏii: “A Du, ngươi gần đây làm sao vậy? Vì sao lại cố ý trốn tránh ta?

Lam Nhược Phong bất an nhìn Trang Du, Trang Du cùng Diệp Thạch, hắn chân chính thích tất nhiên là Trang Du.

Trang Du diện mạo khuynh quốc khuynh thành, người lại thiện giải nhân ý, tính tình lại ôn hòa, không chỉ như thế, Trang Du còn có thể phụ trợ mình tu luyện, lúc đào được bảo vật cũng không keo kiệt chia sẻ với mình, Lam Nhược Phong cảm thấy, Trang Du là tình nhân tốt nhất trên đời này.

Nếu mất đi Trang Du, nhân sinh của mình liền sẽ lâm vào một mảnh hắc ám.

Ngươi không phải là thích Diệp Thạch sao? Vậy ngươi đi theo đuổi Diệp Thạch đi!” Trang Du giận dữ nói với Lam Nhược Phong.

Lam Nhược Phong nắm chắc tay Trang Du, nói: “A Du, ngươi đang nói bậy bạ gì đấy? Ta thích chỉ có ngươi mà thôi.

Phải không? Ta nghe nói, ngươi vẫn luôn dây dưa không rõ với Diệp Thạch.” Trang Du bất mãn nói.

Ta sao lại thích Diệp Thạch, ngươi suy nghĩ nhiều quá, diện mạo hắn xấu như vậy, một chút cũng không giống song nhi.” Lam Nhược Phong đầy chán ghét nói.

Khuôn mặt của Diệp Thạch, nếu là sinh trên người nam tử thì cũng tính là anh tuấn tiêu sái, tuấn lãng bất phàm, đáng tiếc, hắn là song nhi, khuôn mặt kia sinh trên người một song nhi, luôn có chút quái dị.

Lam Nhược Phong không rõ cảm giác quái dị của mình đối với Diệp Thạch là từ đâu mà đến, nhưng Lam Nhược Phong biết, nếu Diệp Thạch thật sự ái mộ mình, vậy hắn có thể bang trợ mình rất nhiều, đáng tiếc, người hắn ái mộ chính là người khác.

Mỗi lần nhìn thực lực Mộ Thần đột nhiên tăng mạnh, Lam Nhược Phong đều có một loại cảm giác trân bảo bị người đoạt đi, loại cảm giác này làm cho hắn dị thường khó chịu, vẫn luôn nghĩ đi đem đồ đạc của mình cướp về.

Trang Du nghe Lam Nhược Phong nói xấu Diệp Thạch, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác sảng khoái.

Mộ Thần đã bị Diệp Thạch đoạt đi, nếu Lam Nhược Phong lại bị Diệp Thạch cướp đi, vậy Trang Du quả thực không biết mình nên làm cái gì bây giờ.

Ngươi không phải là cùng Mộ Thần nói ngươi thích Diệp Thạch sao.” Trang Du bất mãn nói.

Lam Nhược Phong ngoài ý muốn, nhăn chặt mày hỏi: “Ngươi nghe ai nói?

Trang Du có chút tùy hứng nói: “Ngươi đừng hỏi ta là nghe ai nói, ngươi chỉ cần nói cho ta biết đúng hay không.”

Lam Nhược Phong không để bụng, cười cười nói: “Ta sao lại nói như vậy đâu, ngươi nhất định là đã hiểu lầm cái gì rồi.

Trang Du gật gật đầu, đầy chờ đợi nhìn Lam Nhược Phong, hỏi: “Ngươi một chút cũng không thích Diệp Thạch đúng không?

Lam Nhược Phong cười ôn hòa, nói: “Đương nhiên.

Trang Du cười đắc ý, hướng phía một chỗ trong rừng trúc nhìn qua, có chút kiêu căng nói: “Ngươi có thể đi ra.

Diệp Thạch bóc ẩn nấp phù trên người ra, từ trong rừng trúc đi ra.

Lam Nhược Phong nhìn thấy Diệp Thạch, tức khắc sửng sốt, đôi mắt lập tức rụt lại, Diệp Thạch cư nhiên ở trong này.

Ngươi nghe được rồi đi, Nhược Phong hắn một chút cũng không thích ngươi.” Trang Du đắc ý nói.

Diệp Thạch cười cười, nói: “Như vậy rất tốt a! Các ngươi thực xứng đôi.

Ta biết hiện tại ngươi rất khó chịu, nhưng mà, Nhược Phong quả thật chỉ thích một mình ta.” Trang Du thần tình thương hại nhìn Diệp Thạch nói.

Khó chịu? Ta vì sao lại phải khó chịu? Ta chỉ cần Mộ Thần thích ta là đủ rồi, những người khác nếu như thích ta, chỉ tạo thành phức tạp với ta.” Diệp Thạch vân đạm phong khinh nói.

Trang Du nhìn biểu tình bình tĩnh của Diệp Thạch, không biết tại sao lại có chút thất vọng, “Ngươi không cần ngạnh chống đỡ, ta lý giải cảm thụ của ngươi.” Trang Du nói.

Trong con ngươi Diệp Thạch hiện lên vài phần lạnh lùng, “Ngạnh chống đỡ? Ta ngạnh chống đỡ cái gì? Một võ giả phổ thông thất cấp tư chất mà thôi, còn thực nghèo, vị hôn phu Mộ Thần của ta chính là bát cấp tư chất, lại còn giàu có.

Một khi đã như vậy, ngươi vì sao phải nói với ta chuyện Lam Nhược Phong thích ngươi?” Trang Du hỏi.

Chỉ là sợ ngươi quản không nổi nam nhân của ngươi, cho nên muốn giúp ngươi một phen thôi.” Diệp Thạch lạnh lùng nói.

Lam Nhược Phong rõ ràng không thích mình, nhưng không biết vì cái gì, vẫn luôn ở trước mặt mình làm bộ làm tịch, giống như rất là thích mình, Diệp Thạch thật sự không có biện pháp nào, mới có thể cố ý kích thích Trang Du, đạo diễn một màn này.

Diệp Thạch thầm nghĩ: Có một trận như vậy, Lam Nhược Phong về sau chỉ sợ không có mặt mũi xuất hiện trước mặt mình.

… …

Thạch Đầu, Mộ Thần nhà ngươi là bát cấp tư chất đó.” Tân Như Ca nhìn Diệp Thạch đang đi tới nói.

Nàng đã nói mà, người lục cấp tư chất sao lại có tốc độ tu luyện nhanh như vậy, Mộ Thần quả nhiên không chỉ là lục cấp tư chất.

Ta đã sớm biết.” Diệp Thạch dào dạt đắc ý nói.

Ngươi đã sớm biết? Làm sao ngươi biết?” Tân Như Ca không hiểu mà hỏi.

Đoán!” Diệp Thạch đương nhiên nói.

Đoán?” Tân Như Ca lại càng không hiểu.

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Mộ Thần lợi hại hơn Lam Nhược Phong a! Lam Nhược Phong là thất cấp tư chất, Mộ Thần lại không kém hơn ta, cho nên, Mộ Thần là bát cấp tư chất a!

Tân Như Ca cười gượng hai tiếng, nói: “Nguyên lai là như vậy a!

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Chính là như vậy, Mộ Thần rất là lợi hại.

Lợi hại, lợi hại cái đầu của ngươi.” Kinh Sí Diễm tức giận đi tới nói.

Diệp Thạch nhìn Kinh Sí Diễm, ngoan ngoãn gọi một tiếng, “Sư phụ.

Kinh Sí Diễm nhìn Diệp Thạch, tức giận nói: “Đồ đệ, ngươi có thể biết tiến tới một chút hay không a!

Diệp Thạch cắn răng, nói: “Ta vẫn luôn thực tiến tới a!

Bậy bạ, hỗn đản Mộ Thần này cả ngày không làm việc đàng hoàng, lại đã là cửu tinh võ sư, ngươi lại chỉ mới ngũ tinh võ sư, ngươi cũng dám nói mình tiến tới.” Kinh Sí Diễm tức giận nói.

Diệp Thạch cúi đầu, nói thầm: “Ta chuẩn bị là lục tinh võ sư rồi.

Trong khoảng thời gian này, hắn mỗi ngày đều dung hợp Viêm Hỏa Phù, mỗi lần dung hợp, nguyên lực đều sẽ tăng lên, tuy rằng hiện tại hiệu quả của Viêm Hỏa Phù đã bắt đầu không ngừng yếu bớt, nhưng mà vẫn là có hiệu quả, lại dung hợp thêm hơn mười tờ Viêm Hỏa Phù là hắn có thể thăng cấp.

Lục tinh võ sư rất giỏi sao? Mộ Thần hỗn đản kia đã là cửu tinh.” Kinh Sí Diễm hung tợn nói.

Diệp Thạch bĩu môi, bất mãn nói: “Sư phụ, ngươi sao lại nói Mộ Thần là hỗn đản a?

Kinh Sí Diễm hung hăng hít một hơi, hắn sao lại cố hết sức thu một đồ đệ bài ngoại như vậy, còn có, trọng điểm là Mộ Thần là hỗn đản sao? Trọng điểm không phải là ý chí tiến thủ sao?!

Hắn vốn là chính là cái hỗn đản!” Kinh Sí Diễm tức giận nói. Sư phụ của Mộ Thần là hỗn đản, đồ đệ tự nhiên cũng là hỗn đản.

Diệp Thạch đầy oán niệm nhìn Kinh Sí Diễm.

Kinh Sí Diễm tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thạch, nói: “Nhìn cái gì vậy, còn không đi tu luyện đi, Mộ Thần đã là cửu tinh võ giả, ngươi nếu như bị hắn vứt quá xa, cẩn thận hắn quăng ngươi, tìm một người thực lực càng mạnh hơn ngươi.

Ánh mắt Diệp Thạch nổi sóng, bỗng nhiên nói: “Sư phụ, ngươi nói không sai, ta hẳn là nên cố gắng tu luyện, không thể bị Mộ Thần vứt quá xa.

Kinh Sí Diễm bị phản ứng của Diệp Thạch làm cho tức giận cả người phát run.

Tân Như Ca nhướng mày, đầy hưng trí nhìn phản ứng của Diệp Thạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.