Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 117: Bán đấu giá



Mộ thiếu, mấy bình đan dược này đổi thành nguyên thạch, tổng cộng là một ngàn sáu trăm vạn.” Chưởng quầy cầm giá cả mà giám định sư trong Các định ra, có chút khẩn trương nói.

Giám định sư đưa ra giá cả không cao không thấp, cũng không biết Mộ Thần có vừa lòng hay không.

Mộ Thần thản nhiên gật gật đầu, tùy ý thảy tới một tấm thẻ nguyên thạch, nói: “Đều đưa tới trong này đi.

Chưởng quầy thấy Mộ Thần không ý kiến, lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói: “Được.

Chưởng quầy âm thầm may mắn, may mắn Diệp Thạch không đi theo, nếu Diệp Thạch ở đây, vậy bút sinh ý này, ít nhất phải thêm một tram hoặc tám mươi vạn, ai cũng biết, chuyện Diệp Thạch thích làm nhất, chính là thay Mộ Thần mặc cả.

Nhiều đan dược như vậy, xác thực là đại sinh ý a! Đám đan dược này nếu toàn bộ qua tay đưa ra ngoài mà nói, ít nhất có thể kiếm được ba bốn trăm vạn.

Nghe nói Mộ Thần cả ngày rất vội, thật không biết, hắn tại thời điểm nào luyện chế ra nhiều đan dược như vậy.

Trang Du nghe được lời trưởng quầy nói, sửng sốt một chút, không hiểu: “Mộ Thần, ngươi không phải là đến mua đan dược sao? Sao lại có tiền lời đan dược gì đó?

Mộ Thần ném cái xem thường, thầm nghĩ: Hắn cho tới bây giờ đều chưa nói là hắn là đến mua đan dược, hết thảy đều là Trang Du tự quyết định mà thôi.

Ngươi bán đan dược gì vậy? Cư nhiên đáng giá như vậy? Hơn một ngàn vạn a.” Mộ Thần không đáp lời, Trang Du cũng không để bụng, vẫn như cũ thiên chân vô tà hỏi.

Lam Nhược Phong có thể đảm bảo chho Trang Du áo cơm không thiếu, lại cam đoan không được Trang Du có thể sinh hoạt tiêu tiền như nước, nhìn Mộ Thần tùy tay bán một đám đan dược liền kiếm nhiều tiền như vậy, Trang Du nhịn không được mà cực kỳ hâm mộ.

Chỉ là một ít đan dược phổ thông mà thôi, chẳng qua số lượng nhiều một chút, xin lỗi, ta còn có việc, ta phải đi.” Mộ Thần lạnh lùng nói.

Trang Du nhìn Mộ Thần rời đi, quay đầu, hỏi chưởng quầy: “Nơi này các ngươi thu mua đan dược có giá rất cao sao? Phổ thông đan dược cũng có thể bán tới một ngàn tám trăm vạn?

Chưởng quầy cười nhìn Trang Du nhưng không nói, phổ thông đan dược? Đây chính là tam cấp đan dược, toàn bộ đều là thượng phẩm, Mộ Thần nói khiêm tốn như vậy, Trang Du không phải là tưởng thật đi?

… …

Mộ Thần từ Đan Đỉnh Các đi ra, vừa vặn đụng phải Diệp Dung nghênh diện đi tới.

Mộ Thần nhăn chặt mày, cũng không có cùng Diệp Dung chào hỏi, trực tiếp ly khai.

Đại khái là lần trước Mộ Thần không lưu tình mà cự tuyệt, cho Diệp Dung đả kích không nhỏ, lần này gặp được Mộ Thần, Diệp Dung cũng không có mặt dày mày dạn tiến lên chào hỏi, hai người liền như vậy gặp thoáng qua.

Thấy Mộ Thần đối với mình làm như không thấy, Diệp Dung cắn chặt răng, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái.

Diệp Dung nhìn bóng dáng Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên vài phần ác độc.

Diệp Dung cúi đầu, âm thầm nghĩ: Cho dù Mộ Thần là tuyệt thế thiên tài thì như thế nào, vì Diệp Thạch, hắn vẫn phải bị phụ thân mình giày xéo.

Diệp Dung vừa định rời đi, Trang Du cùng Lam Nhược Phong liền nghênh diện đi tới.

Một ngàn sáu trăm vạn? Mộ Thần rốt cuộc bán bao nhiêu đan dược a? Sao lại bán được nhiều nguyên thạch như vậy?” Lời Trang Du nói rõ ràng truyền vào trong tai Diệp Dung.

Không biết! Mộ Thần hẳn là bán không ít đan dược đi.” Lam Nhược Phong cười khan nói.

Diệp Dung nhíu mày, một ngàn sáu trăm vạn?

Mộ Thần tùy tiện bán đan dược, cư nhiên có thể được nhiều nguyên thạch cào tay như vậy, thật sự là…

Luyện đan dễ kiếm tiền như vậy sao? Dễ kiếm tiền như vậy, Nhược Phong, ngươi cũng luyện một chút đan dược bán đi.” Trang Du nhịn không được hỏi.

Lam Nhược Phong cười khan, nói: “Được a!

Lam Nhược Phong cúi đầu, hắn luyện chế tam cấp đan dược có xác xuất thành công cũng không cao, bởi vậy khấu trừ phí dụng linh thảo, thu lợi cũng không cao, nếu muốn kiếm một lúc hơn một ngàn vạn, xác thực không dễ dàng.

Mộ Thần rốt cuộc thời điểm nào luyện chế đan dược? Hắn rõ ràng bận rộn như vậy.

Trang Du nhìn Lam Nhược Phong, nhịn không được nhíu mày.

Trang Du cũng không ngốc, nhìn sắc mặt Lam Nhược Phong, liền đoán được Lam Nhược Phong nếu muốn nhờ luyện đan mà kiếm hơn một ngàn vạn nguyên thạch, không phải là một chuyện dễ dàng.

Trang Du cúi đầu, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Hắn trước kia luôn cảm thấy điều kiện của Lam Nhược Phong cùng Mộ Thần không sai biệt lắm, thậm chí điều kiện của Lam Nhược Phong còn tốt hơn một chút, dù sao Lam Nhược Phong sinh ra tại Lam gia, thế lực so với Mộ Thần thì lớn hơn rất nhiều.

Chỉ là, Trang Du hiện tại không cho là như vậy, Lam Nhược Phong tại phù chú, minh văn thuật không trên Mộ Thần liền tính, tựa hồ ngay cả luyện đan cũng không phải đối thủ của người ta, Lam Nhược Phong luôn cảm thấy Mộ Thần ăn nhiều nhai không nổi, nhưng mà, hắn lại ngay cả luyện đan thuật mà hắn kiêu ngạo, đều bại bởi Mộ Thần.

Trang Du giật mình nhớ tới Mộ Thần lúc ban đầu, khi đó, Mộ Thần không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày đảo quanh hắn, làm người lỗ mãng, Trang Du như thế nào cũng không thông, một người làm thế nào lại biến hóa lớn như vậy đâu, quả thực giống như là hai người vậy.

Tia thất vọng trong con ngươi của Trang Du không thể tránh được đôi mắt Lam Nhược Phong, Lam Nhược Phong trong phút chốc khó chịu giống như bị kim đâm vào tim.

Trang Du cúi đầu, trong lòng không khỏi buồn bực, hắn chỗ nào cũng không kém hơn Diệp Thạch, nhưng mà, nam nhân của Diệp Thạch lại cường hơn so với nam nhân của mình, nhất là nam nhân kia lại là người mà mình trước kia buông tha không cần.

Mộ Dung Diễm đối diện hướng phía hai người đi tới.

Trang Du, tối nay Diệp Thạch có tổ chức đấu giá hội, ngươi có muốn đi xem không?” Mộ Dung Diễm đi tới hỏi.

Được a!” Trong con ngươi Trang Du nhịn không được hiện lên ánh sáng, hắn rất có hứng thú với một chiếc phiến mà Diệp Thạch muốn bán đấu giá, chỉ là đấu giá hội là Diệp Thạch làm chủ, Trang Du có chút buồn bực.

Lam Nhược Phong vốn không muốn đi tới đấu giá hội, nhưng mà nếu Trang Du sẽ đi, hắn đương nhiên cũng muốn đi cùng.

Lam Nhược Phong cùng Mộ Dung Diễm liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người ngầm hiểu cười cười trong lòng.

… …

Lực kêu gọi của Phú Nguyên Bảo cũng không tệ lắm, không đến thời gian một ngày, sự tình đấu giá hội liền truyền bá khắp Thánh Tinh học viện mọi người đều biết.

Đấu giá hội còn chưa có bắt đầu, bên ngoài đấu giá hội lâm thời dựng lên liền tụ tập không ít người.

Diệp Thạch núp ở phía sau màn, nghe sân khấu phía trước truyền đến âm thanh nhốn nháo, không khỏi hưng phấn, nhiều người càng tốt a! Nhiều người mới có thể đưa ra giá tốt a!

Tạ Đan Yên đứng bên ngoài phòng đấu giá hết nhìn đông tới nhìn tây, “Nơi này hình như có rất nhiều học trưởng a!

Trình Uyển Bạch gật đầu, nói: “Đúng vậy! Hình như có mấy người đều là võ linh, không chỉ như vậy, có rất nhiều lão sư cũng ở nơi này.”

Bọn người kia sẽ không phải là cùng chúng ta đoạt mấy kiện pháp khí này đi?” Tạ Đan Yên nói thầm.

Trình Uyển Bạch gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Ta nghĩ, bọn họ hẳn là cùng mục đích với chúng ta.

Mấy hỗn đản không biết xấu hổ này.” Tạ Đan Yên nhịn không được nói thầm.

Trình Uyển Bạch bất đắc dĩ cười, thứ tốt, tất nhiên là người người đều muốn.

Tạ Đan Yên lấy ra đơn tuyên truyền nhìn nhìn, nói: “Không biết là Vân Thủy Y trên đây có phải là thật sự xinh đẹp như vậy hay không.

Nghe nói là vật phẩm dựa theo thực tế mà tuyên truyền, Vân Thủy Y này nguyên bản có một huyễn văn khắc sai, sau khi tu bổ chắc chắn rất đẹp.” Trình Uyển Bạch nói.

Nghe nói, Mộ Thần chẳng những tu bổ huyễn văn, còn tại trên xiêm y này khắc một cái hộ văn, có thể chống đỡ lực công kích của võ sư tam tinh, đồng thời còn có một cái tăng văn, có thể đề cao ba thành lực công kích cho võ giả, cũng không biết có phải là muốn lừa tiền hay không.” Tạ Đan Yên có chút không vui mà nói.

Ta nghĩ hẳn là sự thật.” Trình Uyển Bạch nói.

Tạ Đan Yên nhìn nơi đây càng ngày càng nhiều người, híp mắt, không vui mà nói: “Minh văn viện viện trưởng cũng tới. Phú Nguyên Bảo mập mạp chết bầm này, tuyên truyền công tác làm tốt như vậy làm gì!

Nàng vốn đang nghĩ, Diệp Thạch vội vội vàng vàng tổ chức đấu giá hội như vậy, người tới không nhiều hẳn là sẽ bán không nhiều tiền, nàng có lẽ có thể nhân cơ hội nhặt cái tiện nghi này nọ, giờ phút này nhìn thấy đám người nhốn nháo như vậy, trong lòng không khỏi thất vọng.

Trình Uyển Bạch bất đắc dĩ cười cười, nói: “Diệp Thạch là cái hạng người gì, Phú Nguyên Bảo nếu không có một điểm bản lĩnh, Diệp Thạch sao lại bỏ được tiền mời hắn.

Tạ Đan Yên gật đầu bất đắc dĩ, nói: “Cũng đúng a!” Muốn Diệp Thạch thần giữ của này cam tâm tình nguyện xuất huyết, cũng không phải là một chuyện đơn giản.

Một thiếu nữ trên người treo đầy các loại trân bảo, nhập vào mi mắt hai người.

Không nghĩ tới nàng cư nhiên cũng tới.” Tạ Đan Yên nhìn thấy Thang Châu Nhi, sắc mặt không khỏi có chút quỷ dị.

Trình Uyển Bạch có chút thương hại nhìn Tạ Đan Yên, nói: “Nàng hẳn là cũng hướng về phía Vân Thủy Y mà tới.

Tạ Đan Yên cắn chặt răng, Thang Châu Nhi nhà lớn nghiệp lớn, coi tiền như cát, thích nhất là đồ vật hoa lệ, có nàng ở đây, Tạ Đan Yên nàng nghĩ muốn mua Vân Thủy Y, sợ là khó khăn.

Trang Du đến.” Trình Uyển Bạch sắc mặt đổi đổi nói.

Tạ Đan Yên nghe vậy, hướng phía phương hướng kia nhìn qua, bên người Trang Du có Lam Nhược Phong cùng Mộ Dung Diễm đi theo, thoạt nhìn Trang Du cùng Mộ Dung Diễm trò chuyện với nhau rất vui, Lam Nhược Phong ngược lại có chút bộ dáng bị vắng vẻ.

Rất nhiều đồ vật, đều là bởi vì nhiều người đoạt, cho nên, mới có vẻ trân quý.

Dựa theo nguyên văn mà nói, chẳng những Diệp Thạch, Tạ Đan Yên sẽ đối với Lam Nhược Phong tình căn thâm sâu, thậm chí còn có vô cùng nhiều những người khác, bọn họ sẽ vì Lam Nhược Phong làm rất nhiều rất nhiều, Lam Nhược Phong thì dưới sự trợ giúp của những người này, hỗn càng ngày càng thuận, càng ngày càng ưu tú.

Nếu Mộ Thần không xuất hiện, biểu hiện của hắn sẽ xa xa không bình thường giống như bây giờ.

Tạ Đan Yên nhìn Lam Nhược Phong, trong con ngươi hiện lên vài phần dị sắc, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy người này, Tạ Đan Yên đã cảm thấy người này mị lực vô cùng, bất quá thời gian lâu dài, loại cảm giác này ngược lại phai nhạt rất nhiều.

Lam Nhược Phong thậttốt tính a! Trang Du người này cùng người khác mắt đi mày lại, người này cũng không quản.” Trình Uyển Bạch nhịn không được nói.

Tạ Đan Yên nhún vai, nói: “Sợ là muốn quản cũng quản không nổi.

Trình Uyển Bạch gật gật đầu, nói: “Nói không sai.

Sao lại có nhiều người như vậy?” Hạ Thanh Nghiên hơi có chút không vui mà nói.

Phú Nguyên Bảo tên kia, vẫn có chút bản lĩnh.” Hạ Thanh Lệ tràn đầy tán thưởng.

Hạ Thanh Nghiên bĩu môi, nói: “Bản lĩnh? Hừ, cả ngày đi vòng vòng, cũng không biết tu luyện, liền tính thật sự cho hắn kiếm gia tài bạc triệu, cũng là kiếp mệnh bị đánh.

Hạ Thanh Lệ: “

Diệp Thạch hỗn đản này, hỏi hắn hai trăm vạn nguyên thạch một kiện, đem tất cảpháp khí đều mua, người này lại còn không nguyện ý.” Hạ Thanh Nghiên buồn bực hờn dỗi nói.

Hạ Thanh Lệ híp mắt, pháp khí phổ thông có minh văn, không sai biệt lắm hai trăm vạn nguyên thạch một kiện.

Nhưng mà, đám pháp khí này lại không giống, đám pháp khí này là khắc sai, sau lại tu bổ tốt, trừ bỏ giá trị thực dụng, giá trị nghiên cứu cũng rất cao.

Bài trừ giá trị thực dụng cùng giá trị nghiên cứu của pháp khí không nói đến, hướng về phía đám pháp khí này xuất từ tay Mộ Thần, mấy thứ này giá cả liền sẽ không thấp, Mộ Thần hiện tại chính là thần tượng trong cảm nhận của một đám đệ tử, Thánh Tinh học viện thiên tài nhiều, thổ hào cũng nhiều.

Hạ Thanh Lệ nhìn Thang Châu Nhi người đầy châu báu, khóe miệng không khỏi run rẩy một chút, “Tỷ tỷ, chúng ta muốn cùng nhóm người này đoạt đám pháp khí, tựa hồ không có khả năng a!

Hạ Thanh Nghiên nhịn không được mà nghiến răng, không cam lòng mà nói: “Hiệu trưởng lão gia hỏa kia, chỉ cấp một điểm dự toán như vậy, làm thế nào mà đủ dùng?

Hạ Thanh Lệ thầm chấp nhận gật gật đầu.

Người thật không ít a!” Lâu Nhược Y nhịn không được nói.

Tràng người hỗn tạp, nhưng mà ở đây đã mơ hồ phân chia thành hai phái, một phái là bình dân đệ tử, một phái là quý tộc đệ tử.

Diệp Dung nhìn quý tộc đệ tử ở giữa sân ăn mặc xa hoa, khóe miệng hơi hơi câu lên, chờ phụ thân lấy được sáu ngàn vạn nguyên thạch kia, mình cũng có thể hảo hảo xa xỉ một phen.

Diệp Thạch đang âm thầm nhìn đám người ngoài kia, nhìn thấy Diệp Dung trong đám người, sắc mặt Diệp Thạch nhất thời đổi đổi.

Diệp đồng học, ngươi làm sao vậy?” Phú Nguyên Bảo là người làm ăn, hiểu nhất là quan sát sắc mặt, sắc mặt Diệp Thạch biến hóa, Phú Nguyên Bảo liền phát hiện.

Diệp Thạch thu hồi ánh mắt, nói: “Không có gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.