Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 225



Mộ Thần và Diệp Thạch từ trên lầu đi xuống, vừa lúc gặp phải Lục Hành Phong, Mộ Thần liếc mắt nhìn Lục Hành Phong một cái, thấy lão ta tựa hồ già hơn trước rất nhiều.

Lục Hành Phong nhìn thấy Mộ Thần Diệp Thạch, nhất thời thay đổi sắc mặt.

Lục đạo hữu, đã lâu không gặp.” Mộ Thần khoanh tay, mỉm cười chào hỏi.

Đã lâu không gặp.” Lục Hành Phong nghiến răng nghiến lợi đáp lời.

Ta vàThạch Đầu còn có việc, không thể quấy rầy nhiều hơn.” Mộ Thần cười mỉm chi và nói.

Hai vị cứ tự nhiên.” Lục Hành Phong lạnh lùng nói.

Mộ Thần tính tình tốt gật đầu với Lục Hành Phong, mang theo Diệp Thạch nghênh ngang mà đi.

Lục Hành Phong nhìn theo bóng dáng hai người, ánh mắt đầy hận ý.

Hai tên nhóc này chính là khắc tinh của hắn, lần đầu tiên khi đi thăm dò bí cảnh võ tông, hai tên này đi vào truyền tống trận trước mặt bọn họ, chẳng những chiếm hết đại bộ phận chỗ tốt, còn giết chết vài võ hoàng phía bọn họ.

Lần thứ hai ở mật quật Kim gia mà hắn đã thăm dò trong thời gian dài, kết quả khi tới đó, mọi thứ lại đều bị Mộ Thần Diệp Thạch cầm đi, tâm huyết mấy chục năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nếu sớm biết vậy thì năm đó hắn cần gì phải diệt Kim gia, uổng công làm tiểu nhân bao nhiêu năm.

Bên ngoài đều nói Khúc Khôn thăng cấp là bởi vì một trận pháp đặc biệt.

Lục Hành Phong cười lạnh, nếu không phải Mộ Thần và Diệp Thạch tìm được một gốc Thất Thải Liên ở trong mật quật Kim gia, như vậy chỉ một cái trận pháp thì có năng lực gì.

Mộ Thần và Diệp Thạch đã cầm đi chỗ tốt thì thôi đi, tên hỗn đản Mộ Thần này thế mà lại bày ra bẫy rập ngay tại cửa vào mật quật Kim gia, làm hại bọn họ tổn thất thảm trọng.

‘Lục đạo hữu’. Nhớ tới xưng hô của Mộ Thần với mình, Lục Hành Phong liền nổi giận trong bụng. Năm đó Mộ Thần chỉ là một tên nhóc mà hắn có thể tùy tay bóp chết, nhưng bây giờ tên này lại là tồn tại có thể cùng ngồi cùng ăn với mình.

Hai tên nhóc đó tuổi còn nhỏ như vậy, thật không biết sau này có thể lên cao tới cỡ nào nữa.

Nếu biết sớm… Nếu biết sớm, lúc ấy hắn nên không tiếc hết thảy đại giới mà làm thịt hai tên nhóc này. Nếu lúc trước hắn xử lý bọn này, lúc này làm sao hai tên này còn nghêng ngang được vầy.

Mộ Thần và Diệp Thạch đi đến trận pháp tháp, trước cửa trận pháp tháp có một con sư tử bạch ngọc.

Sư tử bạch ngọc há miệng rộng, đôi mắt như biết động, tràn ngập vẻ tham lam.

Nếu muốn đi vào tầng thứ nhất của trận pháp tháp, thì phải đưa vào miệng sư tử bạch ngọc một ngàn nguyên thạch, tầng thứ hai mười ngàn, tầng thứ ba một trăm ngàn. Mỗi tầng theo thứ tự mà nhân lên mười lần, nếu muốn truyền tống lên tầng thứ bảy thì cần phải có mười triệu nguyên thạch.

Nếu như trận pháp thuật của tu luyện giả không đến thất cấp, cho dù có bị truyền tống vào tầng thứ bảy thì cũng sẽ chỉ ở trong giây lát sau đó bị truyền tống ra, đương nhiên nguyên thạch sẽ không được trả lại.

Diệp Thạch nhìn con sư tử bạch ngọc há miệng ra, bất đắc dĩ nói: “Công phu sư tử ngoạm, công phu sư tử ngoạm.Đây đúng là công phu sư tử ngoạm chính tông! Nghe nói số nguyên thạch đưa vào trong miệngcon sư tử này đã có khoảng mấy ngàn triệu.Nhiều nguyên thạch như vậy, cũng không biết đã bị con sư tử chết tiệt này ăn tới nơi nào, đấy chính là một số nguyên thạch lớn đó!

Mộ Thần nhìn trận pháp tháp, nói: “Hẳn là bị dùng để duy trì cho trận pháp tháp vận hành.

Diệp Thạch khó hiểu hỏi Mộ Thần: “Duy trì cho trận pháp tháp vận hành?

Mộ Thần gật đầu: “Chính xác!” Trận pháp tháp này chính là một đại dạ dày vương ăn nguyên thạch! Cho dù mình có biện pháp thu phục thì cũng vô pháp vận dụng nó.

Mặc kệ cái này, chúng ta vào thôi.” Diệp Thạch cười nói.

Mộ Thần gật đầu, đưa vào miệng sư tử bạch ngọc hai ngàn nguyên thạch, hai người lập tức bị truyền tống vào tầng thứ nhất trận pháp tháp.

Tầng một trận pháp tháp có rất nhiều người. Có rất nhiều trận pháp sư đang nhăn mày khổ sở suy tư về nội dung trong tháp.

Mộ Thần nhanh chóng quan sát tri thức trong trận pháp tháp. Trận pháp thuật của hắn và Diệp Thạch phần lớn là do tự học, trụ cột cũng không được vững chắc. Mà tri thức trong trận pháp tháp rất có hệ thống, cũng rất hoàn thiện, hai người vừa lúc thừa dịp này bổ sung toàn bộ các loại tri thức.

Vài canh giờ sau, Mộ Thần và Diệp Thạch bị truyền tống ra, Mộ Thần đưa vào miệng sư tử bạch ngọc hai mươi ngàn nguyên thạch, Mộ Thần và Diệp Thạch liền bị truyền tống đến tầng thứ hai.

Chưa tới vài ngày, Mộ Thần và Diệp Thạch liền bước chân vào tầng thứ sáu của trận pháp tháp.

Mộ Thần giống như bọt biển mà điên cuồng hấp thu các loại tri thức trận pháp, trong đầu óc Mộ Thần hiện ra một ít tri thức trận pháp thất cấp thô thiển, Mộ Thần cũng bắt đầu hiểu ra.

Mộ Thần và Diệp Thạch ở trong tầng thứ sáu trận pháp tháp năm ngày, triệt để lĩnh ngộ tri thức trận pháp lục cấp trong trận pháp tháp mới đi ra.

Mộ Thần và Diệp Thạch đang ở Linh Tháp Châu đó. Nghe nói bọn họ đã đặt chân vào tầng thứ sáu trận pháp tháp rồi.

Thật không hổ là tuyệt thế thiên tài!

Theo tiến độ này của bọn họ, ta nghĩ sớm muộn gì cũng có thể tiến vào tầng thứ bảy, rồi được truyền tống tới Trung Châu!

Nghe nói ở Trung Châu nhân tài xuất hiện lớp lớp, lần trước có một tên Bạch Nghị tới đây, hắn mới hai mươi hai tuổi mà đã là là võ hoàng nhị tinh. Nghe nói người giống như hắn ở Trung Châu cũng không ít.

Mộ Thần và Diệp Thạch còn chưa đến hai mươi tuổi đã là võ hoàng, bọn họ cũng không kém hơn thiên tài ở Trung Châu.

Mà tên Bạch Nghị kia ánh mắt mọc trên đỉnh đầu, khinh khi tu luyện giả chúng ta nơi này đều là đám người không có tiền đồ. Đáng tiếc là hắn đi quá sớm, năm đó Mộ thiếu với Diệp thiếu còn chưa có trưởng thành, nếu như bây giờ hắn lại đến đây, Mộ thiếu và Diệp thiếu tuyệt đối có thể đạp hắn xuống!

Lục Nghiêu nghe lời nói của mọi người chung quanh, trong lòng hắn lạnh một mảnh.

Lời Mộ Thần nói không ngoài sở liệu của hắn, quả nhiên đã truyền vào trong tai sư phụ và ông nội.

Biết tu vi của hắn không có khả năng tiến bộ thêm, giờ không còn có ai tới đây khuyên hắn ‘cải tà quy chính’, hắn đã bị sư phụ và ông nội buông tha.

Lấy bản lĩnh của Mộ Thần và Diệp Thạch, chắc là không được bao lâu sẽ được truyền tống đến Trung Châu.

Theo lời Bạch Nghị nói thì, tư chất của Bạch Nghị ở Trung Châu cũng ít có người địch nổi, mà thiên phú Mộ Thần và Diệp Thạch triển lộ ra lại không hề thấp hơn Bạch Nghị, đến Trung Châu hẳn là cũng có thể trở thành nhân vật phong vân.

Tưởng tượng Mộ Thần và Diệp Thạch ở Trung Châu hiện ra phong vân, còn hắn lại chỉ có thể ở nơi này chậm rãi sống quãng đời còn lại, Lục Nghiêu liền có một loại cảm giác muốn nôn mửa.

Mạc huynh, Mộ Thần thực sự thần kỳ như truyền thuyết bên ngoàinói hả?” Cốc Nguyệt hỏi Mạc Vân.

Mạc Vân cười nói: “Bọn họ đích thật là kỳ tài có một không hai, những đồn đãi bên ngoài không chút nào khoa trương.

Sau khi chấm dứt thú triều, Mạc Vân liền theo Mạc Phong quay về Lạc Nguyệt. Những ngày ở Lạc Nguyệt đế quốc thật sự quá nhàm chán, Mạc Vân liền cùng vài thanh niên kết bạn đi tới Linh Tháp Châu.

Cốc Nguyệt tò mò hỏi Mạc Vân: “Mạc huynh, ta nghe nói ngươi cũng tham dự thú triều tứ quốc?!

Mạc Vân cười khổ nói: “Kỳ thật ta không có làm cái gì cả, nhưng lại chiếm được không ít chỗ tốt, thật sự hổ thẹn.

Mộ Thần và Diệp Thạch có thực lực quá lớn, cha con bọn họ lại thu được không ít chỗ tốt từ Mộ Thần, nhớ tới, thực sự lòng có chút bất an.

Nghe nói Mộ thiếu và Diệp thiếu là bạn tốt của Mạc huynh.” Cốc Nguyệt hỏi dò.

Mạc Vân gật đầu: “Đúng thế.

Ta nghe nói Mộ Thần với Diệp Thạch hung tàn thành tánh, ngươi vậy mà có thể trở thành bằng hữu bọn họ.” Lâm Trạch đầy kinh ngạc nói.

Mạc Vân lắc đầu: “Những lời đồn đãi đó đều là nói hưu nói vượn, Mộ Thần không phải là người như vậy, Mộ Thần và Diệp Thạch đều rất hiền lành.

Hai người kia vào lúc giết yêu thú thì có hơi ác liệt, nhưng không tới mức dùng những từ như hung tàn thành tánh để tả bọn họ.

Mạc Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, vô luận Mộ Thần và Diệp Thạch đi tới chỗ nào thì cũng đều là nhân vật phong vân.

Diệp Thạch khép sách trận pháp trên tay, nói: “Ta cảm thấy ngày mai ta có thể đi lên tầng thứ bảy trận pháp tháp thử xem.

Mộ Thần gật đầu: “Ta và ngươi cùng đi.

Trong năm môn học thuật, thứ mà hắn am hiểu nhất chính là trận pháp thuật. Diệp Thạch được trời ưu ái mà ở trên trận pháp thuật có được thiên phú, trận pháp thuật mà Mộ Thần am hiểu, kỳ thật hơi kém Diệp Thạch.

Mười triệu nguyên thạch lận đấy.” Diệp Thạch tràn đầy buồn rầu.

Mộ Thần: “Không sợ, ta có.

Lúc Khúc Khôn thăng cấp làm cho thân gia Mộ Thần bị dùng mất bảy tám phần, khi hắn đến Linh Tháp Châu đã bán đi một ít đan dược và phù chú trên tay đổi thành một ít nguyên thạch, nhưng thoạt nhìn căn bản không đủ xài!

Thật mắc.” Diệp Thạch bĩu môi nói.

Không sao cả, chỉ nuôi một mình ngươithì ta còn nuôi được mà!Kỳ thật, nếu ngươi sinh cho ta mười đứa tám đứa, ta cũng có thể nuôi.” Mộ Thần cười nói.

Diệp Thạch đỏ mặt, nhưng sau đó bất đắc dĩ nói: “Còn chưa có bóng dáng đâu.

Không sợ, từ từ sẽ đến, chuyện này có gấp cũng không được.” Mộ Thần an ủi.

Mộ Thần và Diệp Thạch đứng trước sư tử bạch ngọc, Diệp Thạch đầy hung ác nhìn cái miệng của sư tử bạch ngọc.

Mộ Thần đưa vào miệng sư tử hai mươi triệu, hai người đồng thời bị truyền vào tầng thứ bảy trận pháp tháp.

Vô số tri thức trận pháp tràn vào trong óc Mộ Thần. Mộ Thần nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lĩnh hội tri thức trận pháp tháp, bởi vì nếu không thể đúng lúc lĩnh ngộ tri thức trận pháp truyền vào trong đầu, hắn sẽ bị truyền tống ra ngoài, mười triệu nguyên thạch liền mất uổng.

Dựa theo sách cổ ghi lại, chỉ có lĩnh ngộ tri thức trong trận pháp tháp đến trình tự nhất định thì mới có thể phát động truyền tống trận.

Mộ Thần và Diệp Thạch lẳng lặng ngồi trong trận pháp tháp, hai ngày sau, một cái truyền tống trận bỗng sáng lên.

Đây là truyền tống trận sao? Chúng ta có thể được truyền tống đến Trung Châu đúng không?” Diệp Thạch vui sướng nói.

Mộ Thần nhìn truyền tống trận, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ bất an.

Thật đáng tiếc, trong hai ngươi chỉ có một người có thể được truyền tống qua.” Một giọng nói trẻ con chợt truyền tới.

Người nào?” Mộ Thần lạnh lùng quát một tiếng.

Một hư ảnh tiểu tháp mập mạp xuất hiện trước mặt hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.