Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 231



Bạch Nghị bị mất mặt mũi, nên liền nhanh chóng rời đi.

Hà Tĩnh Nguyệt đi theo Diệp Thạch, nhìn Diệp Thạch đang chăm chỉ lao động, do dự một chút rồi nói: “Diệp Thạch, lời Bạch Cẩm Nhạc nói, ngươi chớ để trong lòng, là nàng nói hưu nói vượn thôi.

Diệp Thạch tập trung tinh thần thu trận pháp, không để ý nói: “Không sao cả, nàng cũng không có nói sai, ta đúng là rất nghèo.

Người Trung Châu có tính bài ngoại rất cao, với lại nước ngoài so với Trung Châu thì đúng thật là rất cằn cỗi, khó trách người Trung Châu lại có cảm giác ưu việt như vậy.

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch: “Bây giờ ngươi chính là trận pháp sư thất cấp, về sau sẽ càng ngày càng có tiền, Bạch Cẩm Nhạc cũng chỉ là ỷ vào có một nghĩa phụ mà thôi.

Diệp Thạch hơi dừng một chút, có hơi nghi hoặc hỏi: “Tại sao Bạch Thần Tinh lại thu Bạch Cẩm Nhạc làm nghĩa nữ vậy?

Hà Tĩnh Nguyệt bĩu môi nói: “Là do Bạch Cẩm Nhạc cứng rắn dán lên. Bạch Thần Tinhtừ hơn hai mười năm trước bị Hạ Nhược Tuyết từ hôn mà chịu kích thích, sau đó không gần nam sắc cũng không gần nữ sắc, tộc nhánh của Bạch gia vìmuốn có quan hệ với Bạch Thần Tinh nên kiên quyết đưa Bạch Cẩm Nhạc cho Bạch Thần Tinhlàm nghĩa nữ, nghe nói Bạch Thần Tinhkỳ thật rất không muốn thu Bạch Cẩm Nhạc làm nghĩa nữ.

Nhưng, nếu Bạch Cẩm Nhạc đã treo tên tuổi là nghĩa nữ của Bạch Thần Tinh, vậy nàng chính là người của Bạch Thần Tinh, thế nên nếu gây chuyện với nàng, đó cũng tương đương với việc đánh mặt Bạch Thần Tinh.

Hình như ta chưatừng gây chuyện với nàng ta mà nhỉ?” Diệp Thạch nhíu mày nói.

Đại khái là vì Bạch Nghị đi. Bạch Cẩm Nhạc thích Bạch Nghị, ngươi lại làm Bạch Nghịmất hết mặt mũi. Nãy nàng đả kích ngươi, chính là để lấy lòng Bạch Nghị đấy.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.

Diệp Thạch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Trang Du không có ánh mắt, Bạch Cẩm Nhạc cũng không có ánh mắt gì, không phải chỉ làmột tên Bạch Nghị thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người sao?Nam nhân bên người Trang Du thay đổi một tên lại một tên, nhưng tất cả đều là phế vật cả, những tên đóá hả, ngay cảxách giày cho Mộ Thần cũng không xứng!” Diệp Thạch châm chọc khiêu khích mà nói.

Hà Tĩnh Nguyệt: “” Mộ Thần đến tột cùng là nhân vật tài ba nào vậy! Mỗi lần nhắc tới người này thì Diệp Thạch lại đặc biệt phấn khởi.

Tên Bạch Nghị kia đi làm nhiệm vụ còn mang theo hai kẻ kéo chân sau, chỉ biết hưởng phúc trái ôm phải ấp, khó trách trận pháp thuật không ra làm sao, người như thế vậy màlại là người trẻ tuổi đứng đầu Bạch gia, ta thấykỳ thật Bạch gia cũng không ra làm sao.” Diệp Thạch lắc lắc đầu.

Hà Tĩnh Nguyệt: “…” Nếu Bạch Nghị không ra làm sao, vậy Hà Tĩnh Nguyệt nàng là cái gì đây? Nàng ngay cả phế vật cũng không bằng đúng không.

… …

Ngụy tiền bối, Diệp Thạch và Hà Tĩnh Nguyệt đãrời đi, trận pháp bên ngoài cũngđã bị Diệp Thạch thu sạch sẽ.” Một nữ tu nói với Ngụy Đông.

Trận pháp kia không có tác dụng với chúng ta, nếu y đã thu rồi thì thôi, thế nhưngkhông nghĩ tới tốc độ y thu trận pháp lại nhanh như vậy.” Ngụy Đông cảm thán.

Ta còn tưởng rằng nhữmg tu sĩ có trận pháp thuật cường hãn đều đã bị Bạch gia chiêu mộ hết rồi, không nghĩ tới trận pháp tháp lại còn có một người mạnh như vậy.” Nữ tu ban đầu khinh thường Diệp Thạch nhịn không được mà nói.

Diệp Thạch kiacòn nhỏ tuổihơn Bạch Nghị đó,ấy vậy mà trận pháp thuật lại trên Bạch Nghị không ít.

Thực lực Diệp Thạch cũng không tồi, nghe nói ylớn lên ởnước ngoài tài nguyên cằn cỗi. Ở nước ngoài mà còn có thể bằng cái tuổi này tu luyện tới cảnh giới võ hoàng, vậy nếu y ở trong đây, tiền đồ của y càng không thể đo lường nổi.

Ngụy huynh, nguyện đánh cuộc thì chịu thua, ích lợi lần này ngươi lấy hơn ta hai phần.” Cố Hiến mang vài người đi tới nói.

Ngụy Đông chắp tay với Cố Hiến: “Như vậy, đa tạ Cố huynh.

Cố Hiến nhìn Ngụy Đông, ánh mắt có vài phần phức tạp, Ngụy Đông lần này kiếm lớn. Cố Hiến hắn phải tốn số tiền lớn mới mời được Bạch Nghị tới đây.

Nhưng, Ngụy Đông thì sao? Chỉ tốn một triệu nguyên thạch trung phẩm, chỉ MỘT TRIỆU NGUYÊN THẠCH TRUNG PHẨM đã có thể mời một tu luyện giả thực lực cao cường như Diệp Thạch, đây tuyệt đối là kiếm lớn.

Thuê tu luyện giả của trận pháp tháp quả nhiên rẻ hơn Bạch gia.

Cố Hiến nhẹ hít một hơi, tuy rằng Bạch Nghị không có giúp đỡ được cái gì, nhưng hắn vẫn phải theo quy củ mà đưa cho Bạch Nghị một phần hậu lễ.

Thanh danh Bạch Nghị cực lớn, nhưng không nghĩ tới Bạch Nghị lại bị thất bại bởi một song nhi.

… …

Các ngươi trở lại rồi? Sao nhanh vậy, là không giải quyết được sao?” Hà Hiền nhìn thấy Hà Tĩnh Nguyệt trở về quá nhanh, nhăn chặt mày, sắc mặt có chút tối tăm.

Đã giải quyết rồi ạ.” Hà Tĩnh Nguyệt vui vẻ tươi cười nói.

Hà Hiền ngoài ý muốn: “Giải quyết rồi?”

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu, “Con đã sớm đoán được, nếu ở nước ngoài mà không có Linh Văn Nhãn, trận pháp thuật của y sẽ không có khả năng tới một bước này.

Phẩm cấp Linh Văn Nhãn của y nhất định không thấp.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.

Hà Tĩnh Nguyệt vui vẻ kể chuyến phá trận pháp lần này cho Hà Hiền một lần.

Trận pháp thuật của Diệp Thạch thế mà lạiở trên Bạch Nghị?” Vẻ mặt Hà Hiền tràn đầy kinh ngạc.

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy ạ! Con cũng rất bất ngờ.” Bạch Nghị nói phải cần hai tháng, Diệp Thạch lại chỉ dùng không đến một canh giờ.

Y giờ là người trận pháp tháp, lại từng có xung đột với Bạch Nghị, mà Bạch gia lại cònbuông tha việc mời chào y, như vậy thực lực của y càng mạnh thì càng tốt.” Hà Hiền nói.

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu, trận pháp tháp xuống dốc đã lâu, trận pháp sư của trận pháp tháp khi đi ra ngoài đều thấp hơn trận pháp sư Bạch gia một đầu, chuyện Diệp Thạch lần này không thể nghi ngờ là mang lại cho trận pháp tháp không ít thể diện.

Trong tu luyện có rất nhiều tri thức thô thiển mày không hiểu, nhưng không ngờ y lại hiểu trận pháp làm nứt, cũng không biết là từ nơi nào học được.” Hà Hiền lắc đầu nói.

Hà Tĩnh Nguyệt không để tâm, nói: “Có lẽ là ở nước ngoài cũng có trận pháp sư truyền thừa.

Hà Hiền: “Cũng có thể.

… …

Diệp Thạch đứng trong phòng, một đám Thôn Thiên Phong vây quanh y ong ong bay loạn, nguyên thạch bên người Diệp Thạch nhanh chóng ít đi.

Diệp Thạch đau đầu nhìn một phòng Thôn Thiên Phong, “Tụi bây ăn ít một chút được không! Tụi bây ăn nhiềuthế thì khi nào ta mới kiếm đủ nguyên thạch tìm Mộ Thần bây giờ!

Ăn ăn…”Ý niệm từ Thôn Thiên Phong chạy vào thức hải Diệp Thạch.

Ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi!” Diệp Thạch có chút bất đắc dĩ thở dài.

Trong đàn Thôn Thiên Phong đã có mấy con Thôn Thiên Phong ăn no rồi kết thành kén, chỉ đợi chúng nó phá kén xong thì chính là yêu trùng lục cấp.

Ăn nhiều, kiếm nhiều.” Một đạo ý niệm mơ hồ truyền vào thức hải Diệp Thạch, khóe miệng Diệp Thạch kéo lên một độ cong, giật mình nhớ tới Mộ Thần thường xuyên nói, “Cứ xài đi, xài nhiều mới kiếm nhiều.

Diệp Thạch nhìn một phòng Thôn Thiên Phong, đôi mắt hiện lên vài tia sáng.

Ăn đi ăn đi, ăn no thì nên làm việc đấy.” Ở cái địa phương không quen này một mình, thứ mình có thể toàn tâm tín nhiệm dựa vào cũng chỉ có đàn Thôn Thiên Phong này.

Diệp Thạch nhìn núi nguyên thạch càng ngày càng ít, cắn cắn môi.

Y từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái hộp, một cái lệnh bài lẳng lặng nằm trong hộp.

Diệp Thạch vuốt ve lệnh bài, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định.

… …

Diệp Thạch đi ra trận pháp tháp, vòng vòng chuyển chuyển bỏ qua mấy người đi theo, khoát lên một thân hắc bào ngăn cách dò xét, đi vào Vấn Tiên Các.

Vấn Tiên Các là Bách Hiểu Đường ở Trung Châu, có thể cung cấp cho tu luyện giả các loại tin tức.

Diệp Thạch được một nữ tử diện mạo thanh lệ dẫn vào một căn phòng tối, trong căn phòng là một lão giả diện mạo xấu xí đang ngồi.

Đạo hữu muốn hỏi chuyện gì?” Lão giả thản nhiên hỏi.

Diệp Thạch do dự một chút, lấy ra lệnh bài trong nhẫn không gian, đẩy qua, “Ta muốnbiết, chủ nhân của miếng lệnh bài này là ai.

Lão giả cầm lấy lệnh bài Diệp Thạch đưa tới, vuốt phẳng một chút rồi nói: “Bạch gia thế hệ thứ hai trăm ba mươi sáu đều là dùng lệnhbàithân phận chế theo loại này, người có được loại lệnh bài này đều là dòng chính trong Bạch gia, hẳn là có hơn một trăm người.

Diệp Thạch nhăn chặt mày, y thế nào cũng thật không ngờ lại có người nhiều như vậy, Bạch gia đúng là đại gia tộc mà!

Ước chừng hai mươi năm trước, người có khả năng rời khỏiTrung Châu có bao nhiêu?” Diệp Thạch hỏi.

Lão giả có chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Thạch liếc mắt một cái, nói: “Hẳn là có sáu người.

Diệp Thạch gật đầu nói: “Có thể viết cho ta một phần danh sách giới thiệu vắn tắt về những người đó không?

Có thể, một trăm ngànnguyên thạch trung phẩm.” Lão giả thản nhiên ra giá.

Diệp Thạch gật đầu, lấy ra một tấm thẻ nguyên thạch, lão giả tiếp nhận thẻ nguyên thạch Diệp Thạch đưa tới, mặt không đổi sắc chuyển nguyên thạch qua.

Diệp Thạch lấy được danh sách liền thu lại lệnh bài thân phận, sau đó ly khai.

… …

Diệp Thạch, ngươi đi đâu vậy?!” Hà Tĩnh Nguyệt nhìn thấy Diệp Thạch, nhất thời thở ra một hơi.

Ta ra ngoài đi vòng vòng.” Diệp Thạch nói.

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu nói: “Ngươi muốn đi ra ngoài thì tốt nhất nên tìm người đi cùng, ngươi vừa mới đắc tội Bạch Nghị, nói không chừng Bạch gia sẽ đối phó ngươiđấy.

Diệp Thạch nhíu mày không hiểu: “Tại sao Bạch gia lại đối phó ta?

Rừng lớn thìloài chim nào cũng có, mà Bạch Nghị là thiên tài trong đám đồng lứa Bạch gia, lúc này ngươi đắc tội hắn, không chừng đang có bao nhiêu người muốn giáo huấn ngươi để lấy lòng Bạch Nghị đâu.” Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ nói.

Diệp Thạch: “Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn theo bóng dáng Diệp Thạch, đôi mắt hiện lên vẻ ưu sầu.

Ông nội đã phái người bảo hộ Diệp Thạch, thế nhưng Diệp Thạch đi ra ngoài một lần lại tránh thoát những người đó, Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch, cảm thấy tựa hồ Diệp Thạch đang cất dấu bí mật gì.

Hà Tĩnh Nguyệt lắc lắc đầu, đã là một tu luyện giả thì đều sẽ có bí mật của mình, nhìn chằm chằm quá cũng không tốt.

Diệp Thạch đi vào phòng, mở ra tờ giấy trong nhẫn không gian, trên tờ giấy có sáu cái tên, mà đứng đầu chính là Bạch Thần Tinh mà Diệp Thạch nghe như sấm bên tai.

Diệp Thạch nhíu mày, Bạch Thần Tinh là tiểu thúc của Bạch Nghị, từng giúp đỡ Trang Du tẩy tinh phạt tủy trở thành võ vương cửu tinh, cũng là nghĩa phụ của Bạch Cẩm Nhạc đã khinh thường mình, Diệp Thạch do dự một chút, gạch bỏ cái tên Bạch Thần Tinh.

Người thứ hai trên danh sách là một tu luyện giả hơn hai trăm tuổi của Bạch gia, Diệp Thạch nhăn chặt mày, lại gạch, quá già rồi, người có thể khiến cho mẫu phụ khuynh tình sẽ không phải là một lão nhân già hơn cả ông ngoại đâu, tuy rằng không chừng người này có một khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng đó cũng là treo đầu dê bán thịt chó.

Người thứ ba trên danh sách là ba mươi tuổi, quá nhỏ, mẫu phụ sẽ không thích người trẻ như vậy.

Diệp Thạch một đường gạch gạch, chợt phát hiện trong những người trên danh sách, vậy mà ai cũng không phù hợp.

Diệp Thạch suy sụp cắn cán bút, một người cũng không phù hợp, chẳng lẽ một trăm ngàn nguyên thạch trung phẩm cứ như vậy mà như nước đổ ra ngoài sao.

Diệp Thạch nhìn danh sách, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì. Năm đó y vốn không gọi là Diệp Thạch, tên ban đầu của y là Diệp Diên Tinh. Bạch Thần Tinh, Diệp Diên Tinh, hai cái tên này có liên quan gì với nhau sao?

Diệp Thạch, ngươi ở đâu?” Giọng nói Hà Tĩnh Nguyệt vang lên bên tai Diệp Thạch.

Diệp Thạch nhanh chóng thu lại tờ giấy trên tay, để vào nhẫn không gian, nói vọng ra: “Ta ở đây, có chuyện gì hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.