Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 250



Diên Tinh, con đi nghỉ ngơi một chút đi, giờ ta đi dàn xếp cho mẫu phụ con.” Bạch Thần Tinh nói với Diệp Thạch.

Diệp Thạch gật đầu đáp: “Vâng ạ.

Bạch Thần Tinh mang quan tài thủy tinh chứa Khúc Tâm Dương để vào bên trong động linh tuyền.

Bạch Thần Tinh nhìn dung nhan người trong quan tài, đôi mắt si ngốc. Từ biệt đã mấy chục năm, người mà hắn vô số lần nhớ thương hiện giờ đang gần ngay trước mắt, ấy thế nhưng lại giống như cách càng xa hơn. Tâm Dương của hắn còn có thể cứu về được không? Bạch Thần Tinh nhắm mắt lại, tim không khỏi đau như bị đao cắt.

Khúc Khôn nói, khi nghịch thiên cải mệnh, mệnh bị thay đổi sẽ biến ảo vô thường, cũng không thể xác định đó là tốt hay là xấu, nhưng mà vô luận đổi thành mệnh thế nào, thì người thi thuật đều sẽ bị trời cao khiển trách.

Rốt cuộc thì Tâm Dương thấy được tương lai đáng sợ cỡ nào mới có thể nghĩa vô phản cố lựa chọn làm thế?

Lông mày người trong quan tài như có như không mà nhíu lại, đây chính là biểu hiện rằng dù người có đang ở trong mộng cũng vô pháp an ổn.

Nếu chân tướng chính là như những gì hắn tưởng tượng ra, như vậy, Bạch Nghị không thể lưu lại.

Bạch Thần Tinh nhìn dung nhan Khúc Tâm Dương hồi lâu, mới lưu luyến rời đi.

Thập Ngũ gia, người ngài mang về đã tỉnh rồi.” Một nam nhân áo đen đi đến trước mặt Bạch Thần Tinh cung kính bẩm báo. Do Bạch Thần Tinh đứng thứ mười lăm trong đám huynh đệ, nên hạ phó Bạch gia đều tôn xưng một tiếng “Thập Ngũ gia”.

Bạch Thần Tinh gật đầu, sắc mặt dữ tợn nói: “Không được để cho tên đó chết, ta muốn tên đó còn sống, là sống không bằng chết, ngươi hiểu chưa?

Nam nhân áo đen gật đầu đáp, “Vâng, hiểu rồi ạ.

Nam nhân áo đen trước mặt Bạch Thần Tinh chính là Đường chủ hình đường của Bạch gia – Hách Dương. Hách Dương cẩn thận quan sát sắc mặt Bạch Thần Tinh, thầm nghĩ không biết đến tột cùng Thần Tinh thiếu gia với người kia có thâm cừu đại hận tới mức nào, không ngờ người có địa vị cao như thiếu gia lại phải tự mình ra tay đối phó với người có địa vị thấp là một võ sư phổ thông.

Nếu ngươi làm tốt thì ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Bạch Thần Tinh lành lạnh nói.

Hách Dương gật đầu, có hơi kiêu ngạo nói: “Thập Ngũ gia yên tâm, bản lĩnh khác thì thuộc hạ không có, nhưng bản lĩnh chỉnh người thì vẫn phải có.

Ngươi lui xuống đi.” Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng, lãnh đạm nói.

Thuộc hạ cáo lui.

Chậm đã.” Bạch Thần Tinh lên tiếng gọi lại Hách Dương.

Thập Ngũ gia còn có chuyện gì cần phân phó sao?” Hách Dương tất cung tất kính hỏi.

Nếu chuyện về tên kia bị truyền tới trong tai Diên Tinh thiếu gia, cẩn thận cái mạng của ngươi.” Bạch Thần Tinh lạnh lùng nói.

Hách Dương biến sắc, vội nói: “Thuộc hạ hiểu ạ.

Bạch Thần Tinh nhìn theo Hách Dương, nắm tay chợt siết chặt. Lần này hắn về Huyền Phong, chẳng những mang về Tâm Dương, còn giấu Diên Tinh mang về Diệp Tầm.

Trước đó Huyền Phong phát sinh thú triều, người chết đi không ít, nhưng tên Diệp Tầm mạng lớn lại còn sống.

Bởi vì Diên Tinh có công lao vĩ đại trong trận thú triều, mọi người đều coi y là anh hùng, vì thế Diệp Tầm liền trở thành phụ thân của anh hùng, dính ánh sáng của Diên Tinh, không ngờ vì thế lại sống rất không tồi.

Bạch Thần Tinh tiến hành sưu hồn với Diệp Tầm xong mới biết được rất nhiều chuyện.

Ví dụ như, Diệp Tầm cưới Tâm Dương là vì đồ vật Khúc Khôn lưu lại, chứ Tâm Dương cũng không phải là bộ dạng mà gã thích, gã và Tâm Dương chưa từng làm chuyện gì với nhau cả, gã vẫn cảm thấy diện mạo Tâm Dương quá xấu, trong lòng thập phần khinh thường, nhưng vì đồ vật Khúc Khôn lưu lại, gã vẫn luôn có lệ với Tâm Dương.

Ví dụ như, Diệp Tầm coi hắn như là gã, coi hắn như là một tên đệ tử phú gia không biết xấu hổ mơ ước bảo vật của Khúc Khôn.

Ví dụ như, Diệp Tầm vẫn ghen tỵ với hắn, gã biết rất rõ rằng đám thiếp của gã đang nhằm vào Diên Tinh, nhưng gã vẫn thờ ơ lạnh nhạt, giả bộ như không hề biết chuyện.

Ví dụ như, bởi vì tư chất của Diên Tinh quá tốt, Diệp Tầm phi thường ghen tị, thế mà lại có ý đồ hủy diệt thiên phú của Diên Tinh, nhưng gã lại không dám tự mình xuống tay, liền mượn đao giết người.

Ví dụ như, gã cảm thấy hắn quá mức keo kiệt, đưa cuốn sách nát kia cho gã chỉ là có lệ, là đang coi gã như kẻ ngốc.



Diên Tinh luôn giữ kín như bưng chuyện khi còn bé, Bạch Thần Tinh đoán được chỉ sợ Diệp Thạch sống cũng không ra làm sao, nên cũng không dám hỏi quá nhiều.

Khi dùng thuật sưu hồn sẽ khiến cho người bị sưu hồn hết sức thống khổ, Bạch Thần Tinh đương nhiên sẽ không dùng với Diệp Thạch, nhưng đối với Diệp Tầm và mấy tên Diệp gia, hắn lại không có một chút cố kỵ.

Tuy rằng đã trải qua thú triều, nhưng người Diệp gia thế mà lại có thể bảo tồn được coi như đầy đủ.

Diên Tinh nói, y từng bị bệnh một trận nên mới phải đổi tên, lúc ấy Bạch Thần Tinh cũng không có nghĩ nhiều.

Nhưng, sau khi sưu hồn đám người Diệp gia thì hắn mới biết được, Diên Tinh là bởi vì trúng độc thiếu chút nữa đã chết.

Mà người hạ độc kia chính là tiểu thiếp của Diệp Tầm do ghen tị với thiên phú của Diên Tinh, mà cũng là do con tiện nhân kia đề nghị đổi tên con trai hắn thành Diệp Thạch.

Diệp Tầm biết rất rõ nguyên nhân Diên Tinh trúng độc là do tiểu thiếp của gã động tay chân, nhưng gã lại đồng ý lời của tiện nhân kia, nói Diên Tinh bị bệnh là bởi vì mệnh không tốt, còn đổi tên con trai hắn từ Diệp Diên Tinh thành Diệp Thạch. Nếu tên của Diên Tinh không bị đổi, vậy thì khi Diên Tinh vừa mới xuất hiện ở Trung Châu, hắn liền sẽ nghi ngờ tới.

Tên khốn Diệp Tầm đó, gã vậy mà dám đối xử với Tâm Dương như vậy, dám đối xử với con trai của hắn như vậy!

Bạch Thần Tinh gắt gao cắn chặt răng, đúng là sai một ly đi ngàn dặm! Hắn rốt cuộc đã khiến cho Tâm Dương, khiến cho Diên Tinh khổ sở bao nhiêu! Hắn vậy mà lại bị tên khốn Diệp Tầm kia lừa mấy chục năm ròng. Vừa nghĩ tới Diệp Tầm, Bạch Thần Tinh liền có một loại xúc động muốn hủy diệt hết thảy.

Thế mà tiện nhân Trang Du kia lại còn nói Diên Tinh bất kính phụ thân, không yêu quý huynh đệ tỷ muội, mà Bạch Nghị lại còn phụ họa với Trang Du. Thật đáng giận, hắn vậy mà…

… …

Diệp Thạch đi về phía Thanh Hoa Hiên, Bạch Cẩm Nhạc đứng ở trên hành lang dài, đôi mắt sáng quắc nhìn Diệp Thạch.

Ngươi về rồi.” Bạch Cẩm Nhạc nhìn Diệp Thạch, nhịn không được mà lòng tràn đầy ghen tị.

Diệp Thạch: “Ừ.

Lúc mới gặp được Bạch Cẩm Nhạc, Bạch Cẩm Nhạc chính là ngồi ở trong xe ngựa xanh vàng rực rỡ, từ trên bầu trời bay thẳng qua, nhìn tôn quý mà tao nhã. Còn Bạch Cẩm Nhạc giờ phút này lại sắc mặt ảm đạm, khí tức đầy thất vọng.

Bạch Cẩm Nhạc nhìn Diệp Thạch, đôi mắt nồng đậm hận ý, “Hiện tại ngươi rất cao hứng?

Cao hứng gì?” Diệp Thạch không hiểu.

Ngươi đoạt đi nghĩa phụ của ta. Lúc trước ta vẫn luôn khinh thường ngươi, nhưng hiện tại thân phận của ta và ngươi lại thay đổi, ngươi đã có thể nhìn ta không vừa mắt.” Thần sắc Bạch Cẩm Nhạc kích động nói.

Diệp Thạch nhún vai nói: “Cho dù ta có đoạt hay không đoạt, thì hắn đều là phụ thân của ta.

Bạch Cẩm Nhạc cúi đầu, không sai, Diệp Thạch là con trai ruột của Bạch Thần Tinh, nghĩa nữ làm sao có thể so với con trai ruột được, Diệp Thạch căn bản gì cũng không cần làm cũng có thể khiến cho nàng thất bại thảm hại, thứ nàng vẫn luôn mong đợi, Diệp Thạch lại có được dễ như trở bàn tay.

Bạch Thần Tinh vẫn luôn cao cao tại thượng, nàng muốn đạt được một câu khen ngợi từ Bạch Thần Tinh cũng phải hao tổn tâm cơ. Nhưng khi Bạch Thần Tinh đối mặt với Diệp Thạch, Bạch Thần Tinh lại trở thành một phụ thân sủng con mặc kệ hết thảy.

Không phải là ngươi đi ra ngoài tìm Mộ Thần sao? Người đâu?” Bạch Cẩm Nhạc đổi đề tài hỏi.

Mộ Thần hắn…” Diệp Thạch tính nói, chợt nhíu mày tràn đầy đề phòng nhìn Bạch Cẩm Nhạc, “Ngươi muốn gì, ngươi muốn đoạt Mộ Thần với ta sao? Ngươi sẽ không thực hiện được!

Bạch Cẩm Nhạc cười nhạo một tiếng: “Nếu ngươi thật sự để ý Mộ Thần như vậy thì sao không thấy ngươi mang Mộ Thần lại đây?

Song nhi Bạch gia không thể gả ra ngoài, ngươi và cái tên Mộ Thần kia đã định trước là hữu duyên vô phận rồi. Kỳ thật ngươi đã buông tha Mộ Thần rồi phải không.

Tên Trang Du kia giả bộ đối với ai cũng tình thâm ý nặng, kỳ thật trong xương chỉ là một kỹ nữ, vừa tới Trung Châu đã quăng bỏ tình nhân ở nước ngoài, không phải là ngươi cũng như hắn đó chứ.

Diệp Thạch nghe Bạch Cẩm Nhạc mắng Trang Du, trong lòng không khỏi âm thầm đồng ý, trực tiếp xem nhẹ câu nói kế tiếp của Bạch Cẩm Nhạc.

Ngươi nói song nhi Bạch gia không thể gả ra ngoài?” Diệp Thạch nhíu mày, mở miệng hỏi.

Bạch Cẩm Nhạc híp mắt: “Ngươi không biết?

Diệp Thạch nhún vai nói: “Ta cũng không phải trưởng thànhtrong Bạch gia.

Bạch Cẩm Nhạc cười lạnh: “Ngươi muốn gả ra ngoài cũng có thể, nhưngngười ngươi muốn gả phải đồng ý thông qua Bách Luyện Sát Trận vì ngươi, cũng không biết vị kia của ngươi có dũng khí như vậy hay không nhỉ.

Diệp Thạch nhìn vẻ trào phúng trên mặt Bạch Cẩm Nhạc, thầm nghĩ, cũng không biết Bách Luyện Sát Trận là cái gì, y có thể đi vào thử, nếu như không có nguy hiểm, như vậy tương lai có thể cho Mộ Thần đi vào, còn nếu như nguy hiểm, vậy thì không được để cho Mộ Thần đi mạo hiểm, y trộm rời đi với Mộ Thần cũng được.

Có phải là ngươi đang lo ta sẽ đoạt Bạch Nghị với ngươi?” Diệp Thạch nhìn Bạch Cẩm Nhạc thần sắc dữ tợn.

Gương mặt Bạch Cẩm Nhạc chợt hiện lên một chút xấu hổ.

Ngươi yên tâm đi, ta không có hứng thú vớigiày hỏng mà Trang Du đã từng mang.” Diệp Thạch rộng lượng nói.

Bạch Cẩm Nhạc cười khổ trong lòng nhìn Diệp Thạch, Bạch Nghị mà nàng tâm tâm niệm niệm căn bản không là gì ở trong mắt Diệp Thạch cả.

Sao ngươi lại ở đây?” Bạch Thần Tinh bước tới nhìn Bạch Cẩm Nhạc, trên mặt là vẻ lạnh lùng.

Bạch Cẩm Nhạc khẩn trương lên tiếng: “Con…

Ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý gì, nếu không đừng trách ta không niệm tình cảm ngày xưa.” Bạch Thần Tinh lạnh lùng nói.

“…Con làm sao dám.

Không dám thì tốt.

Bạch Cẩm Nhạc nhìn theo Bạch Thần Tinh, trong lòng cảm thấy trống trơn.



Trận pháp tháp.

Bạch Diên Tinhđã trở lại, nhưng lại không mang theo Mộ Thần về.Ta biết mà, thuật sư không tới hai mươi tuổi đã có năm môn thất cấp làm sao có thể tồn tạiđược.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.

Mộ Thần cười: “Đúng là có chút khó tin.Mà Hà tiểu thư có muốn đi bái phỏng Bạch thiếu gia không? Ta thấygần đây công hội có treo nhiệm vụ phámột trận pháp thượng cổ thất cấp, giải thưởng không thấp, có lẽ có thể mời được Bạch thiếu gia ra tay.

Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói: “Xưa đâu bằng nay, y hiện giờ có thân phận đặc biệt… Ta không biết là còn có thể mời được không.

Bạch thiếu là một người trọng tình nghĩa, hơn nữa còn thích nguyên thạch.” Mộ Thần thản nhiên cười nói.

Hà Tĩnh Nguyệt cắn chặt răng: “Hiện giờ y có một phụ thân như vậy, sao lại thiếu nguyên thạch được chứ.Nhưng mà cũng có thể mời y thử xem.” Dù sao ai cũng sẽ không ngại có nhiều nguyên thạch.

Trận pháp tháp và Bạch gia bất hòa đã lâu, có lẽ song phương có thể thử cải thiện loại quan hệ này, mà Bạch Diên Tinh chính là một chỗ đột phá rất tốt.

… …

Diệp Thạch đi ra từ Thanh Hoa Hiên, một con Thôn Thiên Phong đột nhiên lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt Diệp Thạch.

Diệp Thạch nhìn Thôn Thiên Phong trước mặt, đôi mắt lập tức mở to.

Diên Tinh thiếu gia, đây là mấy conThôn Thiên Phong của ngài sao?” Một người hầu hỏi.

Diệp Thạch kiềm nén sự kích động, gật đầu nói: “Đúng vậy.Mấy cái tên không tự giác nàyluôn tán loạn nơi nơi, đến giờ cơm mới biết trở về.

Diên Tinh thiếu gia, ngài mau thu hồitụi nó đi, nếu không, nếu tụi nó bay loạnvào lãnh địa củatrưởng lão gia tộc thìsẽ bị làm thịt mất, không tốt đâu ạ.

Đúng, phải thu hồi lại mới được.” Diệp Thạch sáng mắt lên nói.

Diệp Thạch vung tay áo, mấy con Thôn Thiên Phong đều bị Diệp Thạch thu lại.

Diệp Thạch nhẹ vỗ về tay áo, trái tim đập mạnh. Đây không phải là Thôn Thiên Phong của y, là của Mộ Thần! Mộ Thần tới tìm y rồi! Thôn Thiên Phong ở chỗ này, vậy Mộ Thần nhất định cũng đang ở ngay phụ cận.

Diệp Thạch nhanh chóng đi vào phòng, thả ra một con Thôn Thiên Phong to nhất, Thôn Thiên Phong bay một vòng trước mặt Diệp Thạch, nhổ ra một chiếc nhẫn.

Diệp Thạch nhìn chiếc nhẫn không gian mà Thôn Thiên Phong nhổ ra, trong lòng kích động không thôi.

Trong nhẫn không gian có mấy bình đan dược thất cấp, còn có một cây roi thất cấp, một chồng phù chú…

Diệp Thạch thấy trong nhẫn không gian không có nguyên thạch, cảm thấy khẳng định là gần đây Mộ Thần sống rất khổ, hiện giờ y có nguyên thạch, chờ y gặp được Mộ Thần, y nhất định sẽ đưa nguyên thạch cho Mộ Thần dùng.

Diệp Thạch có hơi run tay mở phong thư trong nhẫn không gian ra đọc, ở trong thư Mộ Thần đơn giản giới thiệu một chút sinh hoạt của hắn trong khoảng thời gian này, nói cho Diệp Thạch biết hắn đã kế thừa năm tòa Linh Tháp, tu vi cũng tăng lên tới võ hoàng thất tinh, hiện giờ hắn đang ở trong trận pháp tháp, đã dịch dung, sửa lại tên.

Tự biệt sau xa sơn ẩn ẩn, càng sao chịu được xa thủy lân lân.

Thấy dương liễu phi miên cổn cổn, đối hoa đào say mặt huân huân.

Thấu nội các làn gió thơm từng trận, dấu trọng môn mộ vũ sôi nổi.

Sợ hoàng hôn đột nhiên hoàng hôn, không tiêu hồn làm sao không tiêu hồn.

Tân đề ngân áp cũ đề ngân, đoạn trường nhân ức đoạn trường nhân.

Thạch Đầu, ngươi, sống cótốt?

(自別後遙山隱隱,更那堪遠水粼粼。

見楊柳飛綿滾滾,對桃花醉臉醺醺。

透內閣香風陣陣,掩重門暮雨紛紛。

怕黃昏忽地又黃昏,不銷魂怎地不銷魂。

新啼痕壓舊啼痕,斷腸人憶斷腸人。

₸-₸ ai dịch dùm với)

Diệp Thạch giữ chặt phong thư của Mộ Thần, cắn chặt môi, hốc mắt không kiềm được nóng lên, “Ta rất tốt! Nhưng mà không biết, ngươi có tốt hay không.

Diệp Thạch ngiêng đầu nghĩ, Mộ Thần thật là xấu xa, chỉ nói là hắn dịch dung, sửa lại dung mạo, xen lẫn trong trận pháp tháp, lại không nói ra thân phận hiện giờ của hắn, nhưng không sao cả, dù Mộ Thần không nói, y cũng nhất định có thể nhận ra được! Khóe miệng Diệp Thạch nhịn không được mà cong lên.

Mộ Thần đúng là thông minh, lúc trước y còn lo lắng rằng lỡ Mộ Thần đến Trung Châu bị chú ý quá mức, rồi bị người ta kiêng kị thì sao. Không nghĩ Mộ Thần đã sớm nghĩ tới.

Khi trước y nơi nơi kể với mọi người là Mộ Thần gì cũng biết, chắc là đã rước lấy không ít phiền phức cho Mộ Thần rồi, kế tiếp, chính y phải ăn nói cẩn thận một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.